Đương nhiên bà ta chưa từng nghe nói, vì ngay cả Từ Kiều Kiều cũng chưa biết.
Ta vội lộ ra vẻ hoảng hốt như vừa lỡ lời, vội vàng tìm cớ lấp liếm, sau đó cuống quýt cáo từ rời đi.
Ta tin rằng, một vị Hoàng hậu chưa sinh được con, sẽ không dễ dàng để Từ Kiều Kiều sinh trước nàng ta.
Ta quay về chờ tin tốt vậy.
Vừa trở về Tông Nhân phủ, ta liền thấy Yến vương đang cô đơn ngồi giữa khu vườn lộn xộn, đám rau đã bị phá tan hoang.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn lập tức chạy về phía ta.
Khi nhìn thấy vết thương trên mặt ta, hốc mắt hắn lập tức đỏ hoe, hỏi ta có phải do Từ Kiều Kiều đánh không.
“Là nàng ta đánh đấy, nói rằng không muốn để ta sống tốt.” Ta khẽ chạm vào mặt mình, nhẹ giọng nói tiếp: “Nhưng không sao, ta cũng đánh trả rồi.”
Yến vương không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy thuốc mỡ bôi cho ta, sau đó lại mang nước nóng đến, cẩn thận giúp ta ngâm đầu gối.
Cả quá trình, gương mặt hắn đều trầm lặng đến đáng sợ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Ta không đau, thật đấy.” Ta cười, cố ý chuyển chủ đề, “Ta hầm thịt trước khi đi, chàng đã lấy ra chưa? Có bị cháy không?”
Hắn mím môi nhìn ta, hốc mắt vẫn đỏ au, nước mắt dâng tràn nhưng không rơi xuống.
“Ta thật sự không đau mà. Chút vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với ta cả.” Ta cười trấn an, “Nghĩa mẫu ta từng nói, ta rất giỏi chịu đòn, đánh thế nào cũng không c.h.ế.t được.”
Yến vương ngồi đối diện ta, siết chặt nắm tay đặt trên đầu gối, rất lâu cũng không nói gì.