Đến tối, lúc ta lên giường ngủ, hắn lại ngồi trên mép giường không chịu đi.
Ta vỗ nhẹ lên giường, đùa với hắn một câu: “Vương gia, chàng định ngủ ở đây sao?”
Hắn giật mình, gương mặt lập tức đỏ bừng, rồi vội vã đứng lên chạy thẳng ra ngoài.
Ta bật cười ha hả, thay y phục chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng ngay lúc ta định thổi tắt đèn, hắn lại lén lút quay về, chỉ thò đầu vào qua khe cửa, cẩn thận nhìn ta.
Ta không hiểu ý hắn, nghi hoặc nhìn lại.
Hắn đẩy cửa bước vào, trong lòng ôm một cái gối, cúi đầu, từng bước nhỏ nhích đến bên giường, sau đó bất chợt lao lên, cuộn tròn trong chăn.
Dáng vẻ này, giống như dù ta có đuổi cũng không chịu đi.
“Vương gia, chàng định ngủ ở đây sao?” Ta ra hiệu hỏi.
Hắn gật đầu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hắn quấn chăn nhìn ta, đôi mắt trong veo hơi ngấn nước, ta thở dài: “Vương gia, chàng định dùng mỹ sắc để thử thách ta sao?”
Hắn không nghe thấy, chỉ ngoan ngoãn chờ ta nằm xuống.
Ta vừa ngả lưng, hắn lập tức vui vẻ lăn hai vòng vào phía trong giường, đôi mắt ánh lên vẻ hào hứng rạng rỡ.
Có thêm một người ngủ chung, ta cứ nghĩ mình sẽ khó ngủ, nhưng không ngờ, vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ say như chết.
Trái lại, Yến vương dường như ngủ không ngon, trên khuôn mặt trắng nõn, quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng.
“Chàng ngủ không ngon sao?” Ta hỏi hắn.
Hắn vội vã xua tay, vẻ mặt nghiêm túc khẳng định rằng mình ngủ rất ngon.
“Được rồi, được rồi, Vương gia nhà ta ngủ ngon vô cùng!” Ta cười đáp.
Môi Yến vương mấp máy vài lần, sau đó đỏ mặt, xoay người về phòng.
Hắn thật dễ xấu hổ.
Vừa ăn sáng xong, Long Bùi đã tới.
Ta hỏi: “Trong cung có tin gì không?”
Hắn liếc nhìn ra sau lưng ta, hạ giọng nói: “Chiêu nghi nương nương đêm qua lên đài cao ngắm trăng, không cẩn thận ngã xuống bậc thang. Không chỉ gãy chân mà còn… còn bị sảy thai.”
“Lăn từ bậc thang xuống?” Ta chậc lưỡi, không ngờ Hoàng hậu lại ra tay gọn gàng như vậy.
Kiếp trước, tính cách của nàng ta rõ ràng là người nhu nhược, nếu không có Đoạn ma ma đứng sau giúp đỡ, chỉ e nàng ta không thể chống chọi nổi dưới tay Từ Kiều Kiều tận mười năm.
Vậy mà kiếp này, lại ra tay nhanh gọn đến thế?
Qua một ngày, ta lại nghe được tin tức—Từ Kiều Kiều ngã còn thảm hơn lời Long Bùi nói.
Không chỉ gãy chân, sảy thai, mà mặt còn bị đá sắc trên bậc thềm rạch một vết dài.
Ta đưa tay chạm vào vết thương trên mặt mình, lòng khẽ động—bởi vì vết thương của Từ Kiều Kiều giống hệt với vết thương của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, sao Hoàng hậu lại giúp ta báo thù chứ?
Hôm đó, tâm trạng ta rất tốt, liền xới lại đất, gieo hạt giống mới.
Yến vương theo ta cùng làm việc, mỗi khi mệt liền giơ tay ra, chờ ta xoa bóp.
Có lúc, hắn cũng dừng tay lại, giúp ta xoa bóp.
“Ta không mệt.” Ta cười nói.
Hắn lắc đầu, khẳng định ta rất mệt.
Đến tối, vừa chập choạng tối, hắn đã ôm gối leo lên giường nằm sẵn.
Khi ta rửa mặt xong bước ra, liền thấy hắn đang ngoan ngoãn nằm trên giường chờ ta.
“Thật là, đúng là khiến người ta hết cách mà.”
Hắn ngồi dậy, nhìn ta chăm chú, hỏi ta vừa nói gì.
“Ta nói chàng trông còn nhỏ lắm.” Ta ra hiệu cho hắn.
Gương mặt Yến vương lập tức căng lên, nghiêm túc đáp rằng hắn đã hai mươi tuổi rồi, lớn hơn ta hẳn bốn tuổi, ta không thể coi hắn là trẻ con được.
Ta biết hắn lớn hơn ta bốn tuổi, nhưng ai bảo hắn trông non nớt thế chứ?
“Vương gia.” Ta tựa vào đầu giường, trò chuyện cùng hắn, “Chàng có nguyện vọng gì không?”
Yến vương chỉ ra sân, nói rằng ước nguyện của hắn là năm sau, hoa hồng leo nở rộ phủ kín bờ tường.
Ta bật cười.
Hắn lại hỏi: “Còn nguyện vọng của nàng?”
Ta nghĩ một lát, rồi nói: “Sống. Sống thật tốt, thật vui vẻ, thật tự do.”
“Có ăn có uống, an nhàn trải qua một đời.”
“Hoa nở đầy tường, ăn rau nàng trồng, chỉ có nàng và ta, vậy đã là vui vẻ và tự do rồi.” Hắn ra hiệu nói.
Khi nói câu ấy, ánh mắt hắn sáng bừng.
“Ta cũng thấy vậy. Vậy… chúng ta cùng đợi đến mùa xuân nhé.”
Hắn gật đầu.
Nhưng ta phát hiện, quầng thâm dưới mắt hắn ngày càng nặng.
Ta nghi ngờ là ngủ chung với ta khiến hắn ngủ không ngon, nhưng mỗi khi hỏi, hắn lại kiên quyết phủ nhận, còn nói mình ngủ rất ngon.
Hơn nữa, hắn còn đặc biệt thích ngủ sớm.
Trước kia, mỗi đêm hắn đều đọc sách, nhưng giờ trời vừa tối đã leo lên giường, thậm chí còn không cho ta khâu vá.
Hắn nói chuyện cũng ngày càng nhiều, suốt ngày quấn lấy ta ra hiệu, hai tay múa may đến mức làm ta hoa cả mắt.