1
Khuê mật ta ngồi trên bồ đoàn, vừa gặm móng giò vừa lau nước mắt.
“Triêu Triêu, ngươi nói xem, kiếp này ta còn có thể ngủ được với nam nhân nào đẹp trai hơn Cố Hoài Dã nữa không?”
Ta thì đang âm thầm tính toán số bạc tích góp mấy năm qua:
“Ra khỏi đây rồi, ta bao cho ngươi mười người mẫu nam luôn!”
Lục Tuế Tuế nấc một cái, vừa khóc vừa nghi ngờ hỏi:
“Cổ đại có người mẫu nam sao?”
Tay ta đang định giật lấy móng giò thì khựng lại, trừng mắt nhìn nàng:
“Ngươi không định trốn nữa đúng không?”
Tuế Tuế rụt người về sau, ánh mắt chớp chớp tránh né không dám nhìn ta.
Nhìn bộ dạng đắm chìm trong sắc đẹp của nàng, ta đau lòng đến nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mà đe dọa nàng:
“Lục Tuế Tuế, ta nói thật đấy. Ở hiện đại ngươi có chút não yêu đương thì thôi đi, cùng lắm cũng chỉ là khóc một trận, chia tay xong còn có thể đổi người khác. Nhưng ở cổ đại này, với thân phận hiện tại của chúng ta, một tên tra nam có tiền có quyền thôi là có thể nói g.i.ế.t là g.i.ế.t. Ta không dọa ngươi đâu!”
Vừa nói ta vừa vung tay làm động tác c.ắ.t c.ổ đầy ác ý.
Ba năm trước, Lục gia vì thông đồng phản quốc mà cả nhà bị kết tội.
Ta với Tuế Tuế cũng bị ném vào Giáo Phường Ti để làm nhạc kỹ.
Sau này lúc dâng nghệ ở phủ Tam hoàng tử, một viên Thị lang bộ Binh trước từng căm ghét Lục gia nhân cơ hội ra tay, định chuốc say hai chúng ta rồi làm nhục.
Là huynh đệ Cố giá xuất hiện đúng lúc, cứu chúng ta một mạng.
Trong cái xã hội phong kiến này, chúng ta không có bối cảnh, chẳng có chỗ dựa, nữ chính vừa bước vào phủ, nếu còn tiếp tục ở lại, chỉ còn con đường chờ c.h.ế.t.
Tuế Tuế cũng nhớ lại tình cảnh của chúng ta, mặt lập tức tái nhợt, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
“Ta nghe lời ngươi hết!”
Lúc này ta mới yên tâm phần nào.
Tuế Tuế cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá dễ bị trai đẹp làm cho lú lẫn.
Nhưng được cái nhát gan, hù một cái là tỉnh.
Chưa kịp nói thêm gì thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Chúng ta lập tức giấu nốt cái móng giò còn lại xuống dưới bàn thờ, còn tranh thủ chùi tay dính mỡ vào người đối phương.
Cửa lớn mở ra, Cố Hoài Dã và Cố Hoài Chiêu bước vào.
Phía sau còn đi theo một nữ tử yểu điệu như liễu trong gió, Lưu Y Y.
Vết đỏ trên mặt nàng ta vẫn chưa tan hết, lệ còn long lanh nơi khóe mắt, càng khiến dung nhan mỹ lệ thêm phần yếu ớt đáng thương.
Phải nói nữ chính này đúng là một tay thâm hiểm.
Vì muốn vu oan cho ta và Tuế Tuế, nàng ta tự vả mình trái phải liên tiếp mười bảy, mười tám cái bạt tai.
Ta với Tuế Tuế đến ngây người, nghi ngờ nàng ta có đánh ra chấn động não luôn rồi không nữa.
Cố Hoài Chiêu bước lại gần ta, mắt đen thâm trầm, giọng nói có phần lạnh lẽo:
“Biết sai chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dĩ nhiên là… ta không biết!
Nhưng vẫn vội vã bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, cúi đầu nhẹ nhàng gật đầu.
Nữ nhi như ta, có thể cúi có thể ngẩng, thoát được mới là chuyện quan trọng.
Hắn dường như khá hài lòng với thái độ của ta, nghiêng đầu nhìn Lưu Y Y một cái, sắc mặt cũng dịu đi vài phần.
O mai d.a.o Muoi
Nhẹ giọng nói: “Vậy đứng dậy đi.”
Bên kia, Tuế Tuế cũng đang đối mặt với Cố Hoài Dã.
Nếu là trước đây, bị ấm ức đến thế, nàng đã nhào lên ôm hắn khóc nức nở rồi.
Không biết lần này có phải bị ta hù thật hay không, chỉ cắn môi nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào, nước mắt thì ròng ròng chảy xuống.
Tuế Tuế vốn đã trắng trẻo, giờ mắt hơi đỏ, nét uất ức như hoa lê gặp mưa, lại thêm ánh nến chiếu lên gương mặt, cả người như được phủ một lớp filter dịu dàng mờ ảo, khí chất thanh lãnh, mong manh đến lạ, khiến ta phải tặc lưỡi ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc là không có điện thoại, không thì ta nhất định phải chụp lại cho nàng một tấm.
Cái khí chất này! Đẹp tuyệt! Rất ra ảnh!
Cố Hoài Dã đứng lặng vài giây.
Sau đó mặt trầm lại, không nói một lời, bước tới bế bổng Tuế Tuế lên.
Tuế Tuế còn muốn giãy giụa, bị hắn vỗ nhẹ vào mông, lập tức ngoan ngoãn, để mặc bị vác đi như bao gạo.
2
“Thế nào? Nàng cũng muốn ta bế đi như thế sao?”
Cố Hoài Chiêu lên tiếng, trong giọng mang theo chút trêu chọc.
Ta giật mình, suýt nữa nghi ngờ tai mình nghe nhầm.
Dù đã thành thân ba năm, Cố Hoài Chiêu luôn là kiểu người lạnh lùng tự giữ, bao giờ cũng tỏ vẻ là công tử nho nhã, ôn hòa như ngọc.
Kể cả khi hành phòng, cũng dịu dàng đến mức khiến người ta... không còn lời nào để nói.
Dù cũng thoải mái đấy.
Nhưng lâu dần thì đúng là hơi... thiếu lửa.
So ra thì kiểu vừa hôn vừa bóp cổ bên Tuế Tuế lại còn thú vị hơn.
Cố Hoài Chiêu đưa tay về phía ta, ta vừa định đứng dậy, chân liền bị tê, cả người nhào vào lòng hắn.
“Xem ra phu nhân thật sự rất muốn được ta bế đi nhỉ?”
Hơi thở nóng hổi phả lên cổ ta, mặt ta nóng ran, lắp bắp:
“Chân... chân bị tê thôi mà...”
Bị bỏ rơi nãy giờ, Lưu Y Y đúng lúc lên tiếng:
“Tất cả đều là lỗi của muội, khiến tỷ tỷ bị phạt quỳ từ đường lại còn không được ăn cơm.”
Nói rồi khẽ cười, như thở phào nhẹ nhõm:
“Nhưng thấy tỷ tỷ sắc mặt hồng hào thế này, trông chẳng giống người nhịn ăn mấy ngày, muội cũng yên tâm rồi.”
Tay Cố Hoài Chiêu đang ôm ta bỗng khựng lại, lông mày khẽ nhíu.
“Đúng là có nặng lên... Xem ra mấy ngày qua cũng chẳng chịu khổ là mấy. Vậy bữa tối miễn đi.”