Triêu Triêu Tuế Tuế

Chương 2



Gì cơ?!

 

Bị nhốt trong từ đường ba ngày, tổng cộng chỉ gặm được có hai cái móng giò, vừa ngán vừa đói.

 

Vịt túy tiên, thiềm thử, há cảo hấp tôm, bát bảo giòn...

 

Ta thậm chí còn nghĩ sẵn tên món cho bữa tối rồi mà...

 

Ta ấm ức xoa bụng, nhìn hắn đầy tội nghiệp.

 

Hắn liếc mắt một cái, không có ý đổi ý, lại còn quay sang dặn dò Lưu Y Y bằng giọng dịu dàng:

 

“Thân thể nàng yếu, về nghỉ trước đi, ta lát nữa qua thăm.”

 

He he, đúng là cổ đại, nam nhân toàn là mấy tên cẩu tâm thê tứ thiế!

 

Về đến phòng, Cố Hoài Chiêu đặt ta xuống giường, giọng mềm mỏng:

 

“Ghen à?”

 

Ta nghẹn một bụng khí, quay đầu không thèm để ý hắn.

 

Hắn bật cười khẽ, đưa tay chạm vào chóp mũi ta:

 

“Tính khí cũng không nhỏ.”

 

Động tác quen thuộc ấy khiến n.g.ự.c ta đột nhiên thắt lại, nước mắt chẳng hiểu sao cứ thế mà trào ra đầy mặt.

 

Trước khi Lưu Y Y xuất hiện, Cố Hoài Chiêu thực sự rất tốt với ta.

 

Năm ấy Lục gia gặp nạn, ta với Tuế Tuế từng bị ép xem hành hình.

 

Chúng ta chưa từng thấy cảnh m.á.u me khủng khiếp như thế, đến mức rất lâu sau đó, đêm nào cũng mơ thấy đầu người đầm đìa m.á.u.

 

Ta sợ bóng tối, Cố Hoài Chiêu liền đốt đèn suốt đêm, tìm đủ mọi cách để mua dạ minh châu đắt giá tặng ta.

 

Ta không cho hắn đụng vào, hắn liền ngồi bên giường, thức trắng đêm canh ta ngủ.

 

Nghĩ tới đó, ta càng khóc lớn hơn.

 

Một lúc sau, Cố Hoài Chiêu như chịu thua, thở dài.

 

Hắn bế ta ngồi lên đùi, lấy khăn tay dịu dàng lau nước mắt cho ta.

 

“Yên tâm, ta chỉ có mình nàng là thê tử.”

 

Ta lập tức hất tay hắn ra, cuối cùng không nhịn được quát lên:

 

“Một thê nhiều thiếp chứ gì? Nam nhân các người đúng là toàn móng giò to!”

 

Cố Hoài Chiêu bị ta đánh đến sững người.

 

Tính hắn vốn lạnh lùng, ta từ trước vẫn luôn sợ hắn vài phần.

 

Quả nhiên, mặt hắn trầm xuống, giọng cũng lạnh dần:

 

“Triêu Triêu, ngoan một chút. Đừng thử thách giới hạn của ta.”

 

Nhận thấy thân thể ta cứng lại, hắn lại dịu giọng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Triêu Triêu, nàng vào phủ đã ba năm, nên... sinh cho ta một đứa con rồi...”

 

Cảm giác tê tê nóng nóng lan khắp vành tai, Cố Hoài Chiêu cắn nhẹ vào vành tai ta, giọng thì thầm khẽ khàng, như dụ hoặc, lại như vỗ về.

 

3

 

Sau khi rời đi, có một nha hoàn đến mời, nói là tiểu thư viện bên, Lưu cô nương không có khẩu vị dùng cơm.

O mai d.a.o Muoi

Ta xoa cái bụng xẹp lép, lật người trở mình.

 

Bên gối là một miếng ngọc bội trắng ngà trơn láng, vẫn còn vương chút hơi ấm.

 

Chắc lúc đi vội, hắn quên đeo, miếng ngọc tâm ý song đôi đã mang bên mình suốt ba năm.

 

Hoặc cũng có thể, là không muốn đeo nữa rồi.

 

Dựa vào thân phận ở thời cổ, hy vọng “một đời một người” quả thật quá xa xỉ.

 

Ta ngồi dậy khỏi giường, lại nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc một lần nữa.

 

Thôi vậy, đem đi bán cùng mớ châu báu luôn cho rồi.

 

Nghĩ tới chuyện Lưu Y Y gọi đi mất rồi thì chắc chắn là phòng của Cố Hoài Dã cũng không có người, ta mặc y phục chỉnh tề, chuẩn bị đi tìm Tuế Tuế.

 

Vừa đi đến bên cửa sổ, thì nghe trong phòng truyền ra tiếng va chạm có tiết tấu, kèm theo tiếng khóc mắng của Tuế Tuế:

 

"Đồ dưa leo thối Cố Hoài Dã! Buông ra, ghê tởm c.h.ế.t đi được! Đừng có động vào ta!"

 

Tiếng thở dốc của nam nhân chen lẫn chút cáu kỉnh:

 

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Ta chưa hề đụng đến ả!"

 

Hứ! Lời thoại y chang nhau thế này, bộ ba người họ đang chơi phiên bản “thuần khiết chân tình” của mấy cái phim ngôn tình rác à?

 

Ta ghét nhất là thấy Tuế Tuế bị ức hiếp, đang định chạy đến gõ cửa, thì nha hoàn ban nãy gọi Cố Hoài Chiêu lại hớt hải chạy tới:

 

"Nhị công tử! Tiểu thư nhà nô tỳ mời ngài đến đình giữa hồ nghe nhạc. Đại công tử đã ra sân viện chờ rồi..."

 

Trong phòng lập tức yên lặng.

 

Chỉ chốc lát sau, Cố Hoài Dã mở cửa, vừa cài thắt lưng vừa vội vàng bước ra ngoài.

 

Nha hoàn kia quay lại liếc nhìn ta, ánh mắt đắc ý đầy khiêu khích.

 

Giống hệt chủ nhân của nàng, đều hống hách đáng ghét.

 

Mấy ngày nay đừng nói là nàng, đến cả những hạ nhân khác trong phủ cũng bắt đầu không coi bọn ta ra gì. 

 

Ai ai cũng vội vã chạy đi nịnh bợ "chủ tử mới".

 

Trong viện ta với Tuế Tuế ở, trống rỗng không một bóng người hầu.

 

Khi ta bước vào, Tuế Tuế y phục xộc xệch, đang ngồi bên giường rơi nước mắt. 

 

Mắt đỏ hoe, khóe môi bị cắn đến bật m.á.u, nhìn qua thực đáng thương.

 

Trước đây ta còn ghen tị chuyện nàng ấy với Cố Hoài Dã có chút "màu mè", trải nghiệm phong phú.

 

Giờ thì thấy ghê tởm không chịu nổi.