"Ta là phu quân của nàng mà!"
Tuế Tuế giờ đây đã không còn là dáng vẻ yếu đuối rụt rè nữa.
Nàng lạnh lùng nhìn kẻ đang quỳ rạp, còn định vươn tay kéo váy nàng, giọng nói không mang chút tình cảm:
"Phu quân? Ngươi cũng xứng sao?"
Cố Hoài Dã trợn to mắt:
"Ba năm nay, nàng vẫn luôn lừa ta ư?"
Nhưng Tuế Tuế thậm chí không thèm liếc hắn thêm một cái.
Cố Hoài Dã như mất hồn bị binh lính lôi xuống, nhốt vào địa lao.
Toàn bộ Lục gia quân tại trường trận đồng loạt quỳ xuống, hành lễ với ta và Tuế Tuế.
"Thiếu soái!"
Khi phụ thân còn sống, ta thường theo ông vào doanh trại.
Dù ta thân là nữ tử, không giữ chức vụ gì trong quân, họ vẫn nguyện gọi ta một tiếng “Thiếu soái”.
Còn Tuế Tuế tuy không học võ, nhưng dựa vào ký ức tiền kiếp, nàng tiếp tục hành y cứu người.
Nàng y thuật cao minh, tâm địa nhân hậu, chưa từng phân biệt thân phận đối phương cao thấp.
Dù là binh lính cấp thấp nhất cũng được nàng đích thân chữa trị.
Nàng còn áp dụng những kiến thức sát trùng, khử khuẩn từ thế kỷ này, làm giảm đáng kể tỷ lệ thương vong và nhiễm trùng trong quân doanh.
Phối hợp cùng những sách binh pháp lịch sử ta từng nghiền ngẫm ở hiện đại,
Dù Bình Lâm quan là nơi trọng yếu nơi biên giới, quanh năm chinh chiến, nhưng vẫn luôn có thể lấy ít địch nhiều, trở thành đội quân có thương vong ít nhất.
Đó cũng là lý do Tam hoàng tử năm đó nhắm vào Lục gia quân.
Trong Đại Thịnh, Lục gia quân được xưng tụng là đội quân chiến lực mạnh nhất!
Thái tử nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, môi nhếch lên như cười như không.
"Lục gia quân… quả nhiên danh bất hư truyền."
Ta chột dạ, vội cùng Tuế Tuế quỳ xuống.
"Bái kiến Thái tử điện hạ!"
Toàn bộ binh sĩ cũng đồng loạt hô lớn:
"Bái kiến Thái tử điện hạ!"
Thái tử vội vàng đỡ chúng ta dậy.
"Mau mau bình thân."
"Giờ đây Tam hoàng đệ mưu nghịch, phụ hoàng đã bị hại. Các vị có nguyện theo cô hồi kinh bình phản, dẹp loạn an thiên?"
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía ta, trịnh trọng hứa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chờ đại sự thành công, cô nhất định sẽ vì Lục gia mà minh oan rửa sạch, trả lại thanh danh cho bậc trung lương Đại Thịnh!"
O Mai d.a.o Muoi
Hai chữ "trung lương" hắn nhấn thật mạnh.
Mắt ta đỏ hoe, lần nữa quỳ xuống:
"Thề c.h.ế.t trung thành với Thái tử điện hạ!"
Thái tử hài lòng vỗ nhẹ lên vai ta.
18
Trước đêm đại quân khởi hành, Cố Hoài Dã nổi loạn trong ngục, cứ nằng nặc đòi gặp Tuế Tuế.
Kỳ thực hắn vốn nên c.h.ế.t rồi.
Nhưng từ xưa việc kế vị hoàng vị, luôn phải danh chính ngôn thuận.
Thái tử cần giữ lại mạng hắn, coi như chứng cứ phản nghịch mưu phản của tam hoàng tử.
Chỉ là, ta và Tuế Tuế chẳng mấy bận tâm đến mấy điều ấy.
Cố Hoài Dã bị trói trên giá gỗ tra tấn, vừa thấy Tuế Tuế liền sáng rỡ cả mắt:
“Ta biết mà… ba năm phu thê, trong lòng nàng nhất định có ta! Ta đối với nàng tốt như vậy…”
Đáp lại hắn là một vết m.á.u toác ra nơi vai trái.
Hắn khựng lại một thoáng, nhưng như thể không thấy đau, vẫn cứ lải nhải không dứt:
“Ngày xưa ở trong phủ, nàng thích nhất là làm nũng với ta…”
Tuế Tuế mặt không đổi sắc, tay cũng không dừng.
Tay nàng rất vững, mỗi nhát đều chuẩn xác mang theo huyết nhục.
Cho đến khi đ.â.m nhát thứ ba mươi sáu, nàng mới ngừng lại.
Cố Hoài Dã đã đau đến co giật, nếu không nhờ cái giá gỗ chống đỡ, e là đã sớm ngã gục trên đất.
Ấy vậy mà hắn vẫn cố gắng cong môi:
“Nàng… quả nhiên… vẫn không nỡ để ta c.h.ế.t…”
Hắn bị ném vào ngục, đã sớm nghĩ thông tiền căn hậu quả.
Chỉ là không hiểu vì sao, vào lúc này lại phát cuồng cố chấp với chân tâm của Tuế Tuế.
Thật là nực cười.
Hắn có thể tận mắt nhìn nàng đi c.h.ế.t, nhưng lại không thể chấp nhận rằng nàng chưa từng yêu hắn.
Tuế Tuế lặng lẽ ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Ba năm trước, ngươi cấu kết với Khuyển Nhung, ngụy tạo cảnh bị tập kích, lừa lấy viện binh. Còn nhớ vị tiểu tướng bị ngươi b.ắ.n c.h.ế.t không?”
Khi đó Lục Minh còn chưa khỏi hẳn vết thương, Tuế Tuế lo lắng nên cải trang theo quân cùng đi tiếp viện.