Không ngờ lại tận mắt chứng kiến trận đồ thê thảm kia.
Khi chiến đấu đang ác liệt, Cố Hoài Dã phản bội, đ.â.m sau lưng quân mình.
Lục Minh phát hiện Tuế Tuế có mặt trong đội hình.
Khi vạn tên cùng bắn, chàng lấy thân mình che chở cho nàng, trúng ba mươi sáu mũi tên, tử trận tại chỗ.
Sau đó Cố Hoài Dã vu cáo tiểu tướng thông địch phản quốc, c.h.é.m đầu mang về kinh báo công.
Hắn tự cho là thiên y vô phùng, bởi trận chiến ấy chỉ còn một mình hắn sống sót.
Tam hoàng tử giúp hắn diệt khẩu đám binh lính, còn đưa tử sĩ dưới trướng mình đến thế chỗ để làm bằng chứng.
Cố Hoài Dã mặt trắng bệch, c.h.ế.t lặng không thốt nên lời.
Tuế Tuế nhìn hắn, từng chữ từng lời:
“Hắn là người ta yêu duy nhất.”
Trong ánh mắt băng giá của nàng, cuối cùng Cố Hoài Dã cũng hiểu ra điều gì, lập tức hộc ra một ngụm m.á.u tươi.
Tuế Tuế khẽ cong môi, trong ánh mắt hoảng loạn của hắn, rút ra một con d.a.o cùn, từng chút từng chút áp sát cổ hắn…
Cho đến khi đầu Cố Hoài Dã lăn xuống đất, Tuế Tuế mới bật khóc nức nở.
Nhưng vị thiếu niên tướng quân kia, đã mãi mãi không thể quay về nữa.
19
Quân đội tiến vào thành rất suôn sẻ.
Tam hoàng tử tóc tai bù xù ngã vật trên long ỷ, chẳng còn chút kiêu ngạo ngày nào.
Thấy ta và Tuế Tuế, mắt hắn đỏ như m.á.u.
“Cái lũ ngu Cố giá vì sắc mà u mê! Vô dụng! Lúc đó ta nên g.i.ế.t cả hai các ngươi luôn mới phải!”
Ta lau m.á.u trên lưỡi kiếm, nhếch môi cười:
“Đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội nữa.”
Hắn lại không cam lòng, nhìn sang Thái tử:
“Vì để thắng ta, ngươi lại hèn hạ đến mức cấu kết với hai tiện phụ này?!”
Nói đến đây đột nhiên khựng lại, như nhớ ra điều gì, rồi điên cuồng cười phá lên:
“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy! Ta đã nói rồi, sao chuyện năm đó lại suôn sẻ như thế, Thượng thư Hình bộ rõ ràng là người của ngươi mà…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, đã bị Thái tử một kiếm đ.â.m xuyên cổ họng.
Tam hoàng tử chỉ kịp phát ra tiếng ằng ặc mơ hồ, mắt mở trừng trừng mà ngã xuống, trong lòng lộ ra một mẩu mật thư.
Thái tử lấy tay áo lau m.á.u dính trên mũi kiếm, làm ra vẻ vô tình ngoái đầu nhìn ta một cái.
Cúi người rút mật thư ra xem, rồi bật cười khinh khỉnh:
“Xem ra hoàng đệ ta, đến c.h.ế.t vẫn muốn hiểu cái ký hiệu loằng ngoằng này là gì!”
Hắn khẽ lắc tờ giấy, rồi cất tiếng đầy ẩn ý:
“Không có Tuế Tuế bên cạnh, cô cũng chẳng hiểu ra nổi cái thứ này…”
“Triêu Triêu muốn kế thừa chí hướng của Lục lão tướng quân, trở về biên quan chấp quân, thì sau này báo cáo mật hãy cứ dùng cách viết này đi, thế nào?”
Ta mở miệng:
“Không ổn.”
Thái tử toàn thân run lên, kinh hãi quay lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trường kiếm của Tuế Tuế đã xuyên qua n.g.ự.c hắn, mà cấm quân xung quanh chẳng ai động đậy.
“Sao… sao lại thế? Thịnh triều giờ chỉ còn một hoàng tử là ta có thể kế vị, các ngươi còn có ai để nương tựa nữa chứ?”
Ta bước lên, vỗ vỗ mặt hắn:
“Còn có chính bọn ta mà.”
Hắn hộc m.á.u, ánh mắt nhìn chúng ta đầy không thể tin nổi:
“Các ngươi… các ngươi…”
Ta lại bổ thêm một kiếm bên cổ hắn, lúc ấy mới chậm rãi lên tiếng:
O mai d.a.o Muoi
“Phụ thân ta là trung thần lương tướng, nhưng bọn ta, là nghịch thần tặc tử.”
Tờ mật thư rơi xuống đất, dưới vết m.á.u lộ ra một dòng chữ nhỏ:
Đoạt lấy tín vật của hoàng tử.
Năm ấy phụ thân thà c.h.ế.t cũng không phản loạn, ta giận đến nỗi lật tung cả bàn.
“Người đúng là trung thành ngu muội!”
Ông kéo ta ra khỏi trướng, chỉ tay xuống đám binh sĩ đang luyện tập dưới đài.
“Công phá hoàng thành, nào phải chuyện dễ dàng? Nếu chúng ta muốn sống, thì đa phần bọn họ sẽ phải c.h.ế.t thay cho chúng ta!”
Nay, cách không đổ m.á.u để thắng cuộc đã bị ta tìm ra.
Nhưng họ… vĩnh viễn chẳng thể quay về nữa.
20
Ván cờ này, bọn ta đã bắt đầu bày ra từ ba năm trước.
Tiền lấy từ chỗ Cố Hoài Chiêu khi ấy, đều bị ta âm thầm đầu tư vào nữ học.
Hiện giờ cũng có vài người rất xuất sắc.
Một số chỗ trống trên triều đình vừa vặn có thể để họ thay thế.
Sau khi trợ giúp Tuế Tuế lên ngôi, ta lặng lẽ dẫn Lục gia quân trở về Tái Bắc.
Không ngờ chân ta vừa chạm đến nơi, thì Tuế Tuế cũng đuổi theo ngay sau.
“Ngày nào đi làm cũng đủ phiền rồi, đám lão thần đó còn dám ép ta thành thân!”
Nàng liếc ta một cái, đưa tay gãi mũi:
“Ta nghĩ, chuyện mở rộng hậu cung gì đó, chắc là Y Y sẽ thích hơn…”
Ta nghĩ ngợi một chút:
“Cũng phải.”
Ngày treo lại biển “Lục phủ”, tuyết đầu mùa rơi xuống Bắc cảnh.
Tuế Tuế thay chiếc áo có viền da cáo trắng, nấu cho ta một bát tùng tử lạc.
Tuyết lớn mù trời, đọng đầy đầu ta.
Ta đứng giữa sân, nhìn chăm chăm gốc cây khô kia rất lâu rất lâu.
Một bông tuyết lạnh buốt rơi xuống chóp mũi.
Trong thoáng mơ hồ, ta dường như thấy một thiếu niên chạy về phía ta, giơ tay khẽ cào cào mũi ta, cưng chiều nói:
“Triêu Triêu mau nhìn, ta săn được tám bộ áo lông cáo cho nàng đây!”
- Hoàn văn -