Cảnh chuyển.
Lửa cháy rực trời.
M.á.u nhuộm đỏ cả vùng đất.
"Triêu Triêu... kiếp sau ta sẽ cưới nàng."
"Nhất định phải sống... sống thật tốt..."
Tướng quân của ta ngã xuống giữa mưa tên đầy trời,
Phụ mẫu của ta bị hoàng quyền nghiền nát ngay tại ngọ môn.
14
"Phụ thân! Mẫu thân! Lục Tranh!"
Ta chợt bừng tỉnh.
"Tỉnh rồi?"
Thân hình cao lớn đứng ở lối vào địa lao, khuôn mặt giấu trong bóng tối, không thấy rõ nét mặt, cũng không biết đã đứng đó bao lâu.
Ta thử gượng dậy, cơn đau nhức xuyên tim từ các đầu ngón tay lập tức truyền tới.
Cố Hoài Chiêu siết c.h.ặ.t cổ tay ta, giọng điềm tĩnh:
"Đừng cử động! Xương tay nàng gãy rồi."
Ta cong môi, cười giễu cợt nhìn hắn:
"Sao? Ngươi đến dò la thay chủ tử? Muốn hỏi gì? Nội dung trong bức mật tín à?"
Hắn không để ý tới lời châm chọc của ta, cúi đầu băng bó vết thương cho ta.
Ta vùng vẫy vài cái không thoát được, dứt khoát để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Dù sao mọi sự đến nước này rồi, cũng chẳng còn gì để che giấu nữa.
Trong bóng tối là một mảnh tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng lũ chuột nơi góc tường lâu lâu vang lên loạt xoạt.
Hồi lâu.
"Nàng... từng yêu ta không?"
Cố Hoài Chiêu đột nhiên cất tiếng, giọng nói khẽ run, rất nhẹ rất nhỏ.
"Dù chỉ là một khoảnh khắc..."
Ta sững người trong chốc lát.
Sau đó bật cười đến mức gần như không thở nổi, chỉ tay vào hắn hỏi:
"Ngươi có thể yêu kẻ đã diệt cả nhà mình không?"
"Không phải ta."
Ta nghiến răng:
"Chủ mưu và kẻ thi hành, có gì khác nhau?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn trầm mặc một lúc, ngồi xuống bên cạnh ta.
Phát hiện ra ý định của ta, hắn lên tiếng cảnh báo:
"Nàng thương nặng thế này, lại không có binh khí, g.i.ế.t không nổi ta đâu."
"Ngoan nào, ngồi xuống đi."
Hắn tiện tay nhặt một cọng rơm, xoay xoay vài vòng trong tay, rồi cất lời tiếp:
O mai d.a.o Muoi
"Trong thảm án Lục gia, Tam hoàng tử muốn đoạt binh quyền, Cố Hoài Dã muốn lập công, còn ta... ta muốn có được nàng."
Ta quay đầu cười lạnh:
"Ghê tởm thật!"
Hắn không để bụng, chỉ khẽ cười:
"Vậy sao? Còn chuyện kinh tởm hơn nữa, nàng có muốn nghe không?"
Ta nhắm mắt, không muốn nghe, nhưng hắn cứ thế nói tiếp:
"Vị đại thần định làm nhục nàng trong yến tiệc năm đó, là do ta giật dây."
"Còn nữa, Lưu Y Y ở phủ bắt nạt nàng, cũng là ta cố ý dung túng..."
Khụ khụ—
Hắn ho khan vài tiếng, thân thể yếu ớt ngả ra sau tựa vào tường.
"Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng ủy khuất, bất lực, rơi nước mắt trước mặt ta..."
"Dù biết là giả, ta vẫn hy vọng có một khoảnh khắc nào đó, nàng từng để tâm đến ta..."
"Có một giọt lệ nào đó, là vì ta mà rơi..."
"Chát!"
Băng vải nơi tay lại bắt đầu rỉ m.á.u.
Ta nhìn hắn chằm chằm, từng chữ từng lời như c.h.é.m vào tim:
"Ta chưa từng để tâm đến ngươi. Cũng không có một giọt nước mắt nào liên quan đến ngươi. Mỗi khoảnh khắc bên cạnh ngươi, ta đều cảm thấy buồn nôn, chỉ mong có thể lập tức g.i.ế.t c.h.ế.t ngươi!"
Hắn bỗng cười, ánh mắt sáng rực lên, đưa tay định chạm vào mặt ta.
"Bây giờ trông nàng sống động thật đấy... giống hệt như lần đầu ta gặp nàng..."
Ta đột nhiên cảm thấy bất thường.
Dồn toàn lực đá mạnh vào hắn.
Hắn mềm oặt ngã xuống đất, lúc này ta mới thấy rõ vết thương sau lưng hắn.
M.á.u đã thấm đỏ cả đống rơm dưới thân.
15
Bên ngoài địa lao buộc một con ngựa.
Đám tử sĩ mà Tam hoàng tử để lại đã bị Cố Hoài Chiêu giải quyết sạch sẽ.