Triêu Triêu Tuế Tuế

Chương 7



Lưu Y Y vừa đuổi theo vào đúng lúc nghe thấy câu đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

 

Có lẽ vì Tuế Tuế không ở đây, nên nàng càng dính lấy Cố Hoài Dã hơn.

 

Nàng định tiến đến gần hắn, thì một tên thị vệ bước vào:

 

"Đại nhân, tướng quân, người của chúng ta đã phát hiện tung tích Nhị phu nhân ở ngoại thành Bình Lâm Quan!"

 

"Chuẩn bị ngựa!"

 

"Điện hạ…"

 

Lưu Y Y gọi khẽ một tiếng, nhưng Cố Hoài Dã không quay đầu lại.

 

Nàng do dự liếc nhìn ta, rồi cắn răng, giậm chân một cái, đuổi theo hắn.

 

Trong đại sảnh chỉ còn lại ta và Cố Hoài Chiêu.

 

"Bình Lâm Quan…"

 

Hắn nhẩm lại cái tên đó, ánh mắt nhìn ta bỗng mang theo vài phần dò xét sâu xa.

 

Ta chỉ bình thản đáp lại ánh nhìn của hắn.

 

12

 

"Triêu Triêu, nàng còn chưa khỏi hẳn, cần phải tĩnh dưỡng. Tạm thời đừng ra ngoài nữa."

 

Cuối cùng thì Cố Hoài Chiêu cũng bắt đầu nghi ngờ.

 

Ta ngoan ngoãn đáp lời: "Được."

 

Lúc Cố Hoài Chiêu sắp ra cửa, ta níu lấy tay hắn.

 

"Ta muốn ăn món tùng tử lộ ở quầy hàng phía bắc thành."

 

Ta thích ăn tùng tử lộ.

 

Trước kia còn ở kinh thành, chỉ có Nhung Tô Trai là làm món tùng tử lộ này.

 

Cố Hoài Chiêu từng định đưa đầu bếp trong lầu về phủ, ta không đồng ý.

 

"Không được, ta chỉ muốn ăn món chàng đích thân đi mua!"

 

Cố Hoài Chiêu dường như cũng nhớ ra, mỉm cười cốc nhẹ vào chóp mũi ta:

 

"Khẩu vị chẳng thay đổi gì cả!"

 

...

 

Ta không đợi được món tùng tử lộ mà Cố Hoài Chiêu mua về, lại đợi được Tam hoàng tử.

 

Hắn vẫn ngạo nghễ như xưa, ánh mắt cao ngạo khinh thường tất thảy.

 

Thị vệ thô bạo lôi ta đến trước mặt Tam hoàng tử.

 

Hắn dùng mũi chân khều cằm ta, vung tay một cái, một kẻ toàn thân bê bết m.á.u bị ném xuống bên cạnh ta.

 

Là tiểu quan ở Nam Phong quán.

 

Tam hoàng tử ngồi trên ghế thái sư, khẽ cười khinh miệt.

 

"Người của Thái tử, xương cũng cứng đấy."

 

Hắn nhấp một ngụm trà, rồi nhìn sang ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chỉ không biết... xương ngươi, liệu có cứng được như hắn?"

 

Ta cụp mắt xuống.

 

Nhìn thẳng vào người đang nằm dưới đất.

 

Ngay khoảnh khắc trâm vàng đ.â.m thẳng vào cổ họng, ta bị thị vệ đè c.h.ặ.t xuống nền đất.

 

Nhìn người kia dần nhắm mắt lại, ta mới khẽ cất tiếng:

 

"Hắn không phải người của Thái tử."

O mai d.a.o Muoi

"Hắn là quân Lục gia bị ngươi hại c.h.ế.t!"

 

Tam hoàng tử bật cười lạnh:

 

"Quả nhiên ngươi cái gì cũng biết!"

 

Hắn rút ra một nửa bức mật tín, là lá thư ta đã viết tối qua.

 

Giấy đã bị đốt mất một nửa, chi chít chữ viết tắt tiếng Anh xen lẫn với pinyin.

 

Tam hoàng tử không đọc hiểu.

 

Nhưng ta thì trong khoảnh khắc ấy, toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.

 

Phần thông tin quan trọng nhất, vậy mà không thể truyền đi được.

 

Lúc từng đốt ngón tay bị nghiền nát, ta nghe thấy tiếng của Cố Hoài Chiêu.

 

"Điện hạ! Triêu Triêu!!"

 

Xuyên qua làn huyết vụ mờ nhòe, hộp tùng tử lộ trong lòng Cố Hoài Chiêu rơi tung tóe khắp mặt đất.

 

Ta cuối cùng cũng nở một nụ cười.

 

Rồi ý thức hoàn toàn rơi vào hắc ám.

 

13

 

Ta lại mơ thấy giấc mộng kia.

 

Phụ thân Lục gia ngồi trong sân, cười tít mắt lau cây trường thương trong tay.

 

"Con gái Triêu Triêu nhà ta, sau này nhất định sẽ là một nữ tướng quân lẫy lừng!"

 

Lục mẫu bưng bát tùng tử lộ ra, cằn nhằn:

 

"Con gái ta cứ bình an từng năm là tốt rồi, làm gì mà đánh đánh g.i.ế.t g.i.ế.t!"

 

"Nghĩa phụ, nghĩa mẫu yên tâm, ta sẽ lấy mạng mình để bảo vệ Triêu Triêu!"

 

Thiếu niên khoác giáp bạc, lông mày sáng sủa, ánh mắt rạng ngời, môi khẽ cong mang theo ý cười dịu dàng không tan được.

 

Tuế Tuế khoác tay một thiếu niên tướng quân khác, khoe váy áo mới may:

 

"He he, thấy viền lông hồ ly này chưa? Là Lục Minh ca ca đích thân săn cho ta đó!"

 

Ta chu môi: "Lục Tranh!"

 

Thiếu niên dưới gốc cây mày mắt cong cong, cưng chiều cốc nhẹ vào mũi ta:

 

"Tuân lệnh! Ta săn tám bộ cho nàng!"

 

...