Triệu Xuân Đường

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Tỷ tỷ song sinh của ta đã gả cho người trong lòng ta.

Một tháng sau khi thành thân, nàng dụ dỗ ta tráo đổi thân phận với nàng.

 

“Chỉ cần muội nguyện ý, muội có thể trở thành thê tử của Tần Lâm Hoài.”

 

Nhưng ta không nguyện ý.

 

Song tỷ tỷ vẫn không chịu buông tha.

 

Chỉ một chút mưu kế, nàng liền biến thành ta—nhị tiểu thư Hầu phủ còn đang khuê phòng chờ gả.

 

Còn ta, trở thành Vương phi của Tần Lâm Hoài.

 

Nhưng tỷ tỷ không biết, trò đùa nhất thời ấy đã đẩy nàng vào cảnh vạn kiếp bất phục.

 

01

 

Ta bất an ngồi trong tiêu phòng, thấp thỏm chờ Tần Lâm Hoài trở về.

 

Người lẽ ra phải ngồi ở đây, vốn là thê tử của hắn—Triệu Ngọc Châu.

 

Thế nhưng, vì một viên mê dược mà Triệu Ngọc Châu đã sắp đặt từ trước, cùng một chiếc kiệu hoa, người được rước vào Vương phủ hôm nay lại biến thành ta.

 

Khi tỉnh dậy, tỳ nữ thân cận của ta đã không còn thấy đâu.

Người hầu hạ bên cạnh bây giờ là Lâm Hạnh, tỳ nữ của Triệu Ngọc Châu.

 

Lâm Hạnh khẽ ghé sát tai ta, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng từng chữ chứa đầy uy hiếp:

 

“Nhị tiểu thư, mấy ngày tới xin hãy an phận làm Vương phi. Chờ đến khi Đại tiểu thư chơi chán rồi, mọi thứ sẽ trả lại như cũ. Còn cô, đừng vọng tưởng kêu cứu hay làm chuyện dại dột. Một khi việc bại lộ, cô thử đoán xem—Hầu phủ và hoàng cung sẽ tin rằng Đại tiểu thư ép cô thay thế, hay tin rằng chính cô dùng thủ đoạn để đoạt lấy vị trí của Đại tiểu thư?”

 

Lời đe dọa ấy khiến ta lạnh cả người, không thốt nên lời.

 

Ta biết, Lâm Hạnh tuyệt không phải nói suông.

Triệu Ngọc Châu dám làm chuyện này, chính là đã tính toán kỹ lưỡng để ta không còn đường lui.

 

So với ta, phụ mẫu càng sẵn lòng tin tưởng Triệu Ngọc Châu—bảo bối mà họ nâng niu trong lòng bàn tay.

Còn hoàng gia, dĩ nhiên sẽ bảo vệ vị Vương phi đã được ghi danh trong ngọc điệp.

 

Ta cố gắng trấn tĩnh, lạnh lùng nói với Lâm Hạnh:

“Ta và tỷ tỷ dù có giống nhau đến mấy, người thân cận nhìn lâu cũng sẽ nhận ra. Chẳng lẽ nàng coi Tần Lâm Hoài là kẻ mù sao?”

 

Lâm Hạnh khẽ hừ lạnh:

“Chuyện đó, Vương phi không cần lo.”

 

Nghe hai chữ “Vương phi”, tim ta khẽ run lên.

 

Ta từng ngày đêm khát khao trở thành Vương phi của Tần Lâm Hoài, nay ước nguyện đã thành.

 

Nhưng trớ trêu thay, ta chỉ đang khoác lên người vỏ bọc của Triệu Ngọc Châu.

 

Một thân phận mà ta cầu còn chẳng được, vậy mà với Triệu Ngọc Châu, lại chỉ là món đồ nàng có thể tiện tay bố thí sau khi đã chán ngấy.

 

02

 

Tỷ tỷ ta, Triệu Ngọc Châu, là một người vô cùng tùy hứng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Thứ nàng muốn, nhất định phải có ngay lập tức.

 

Nhưng nàng lại tham lam, chóng chán.

 

Đồ vật vừa nắm trong tay chưa được bao lâu, đã than không thú vị, rồi tiện tay vứt bỏ.

 

Phụ mẫu cũng mặc kệ, chiều chuộng nàng hết mực.

 

Có lần, nàng nhìn trúng một cây cầm quý, bèn làm ầm ĩ đòi học đàn.

 

Phụ mẫu liền mời đến phủ một cầm sư hàng đầu kinh thành để dạy nàng.

 

Vậy mà chưa đầy hai tháng, nàng đã mất hứng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cầm sư vốn định rời đi.

 

Ta khẩn cầu ông, hỏi liệu có thể lưu lại để dạy ta không.

 

Ông đồng ý.

 

Nhưng Triệu Ngọc Châu lại chê tiếng đàn ồn ào.

 

Thế là từ đó, Hầu phủ không còn vang lên tiếng nhạc.

 

Sau này, đến tuổi cập kê, hoàng cung ban hôn, chỉ định ta gả cho Hoàng tử Tần Lâm Hoài.

 

Khi nghe tin, ta vui mừng đến hai đêm không thể chợp mắt.

 

Nhắm mắt hay mở mắt, lòng vẫn tràn đầy hân hoan.

 

Trời cao rủ lòng thương, ta có thể thành thân với người trong lòng.

 

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, thánh chỉ đã đổi.

 

Tân nương từ ta biến thành Triệu Ngọc Châu.

 

Thì ra, Triệu Ngọc Châu nói nàng cũng muốn gả cho Tần Lâm Hoài.

 

Phụ mẫu liền vào cung tấu trình: thứ nữ Triệu Xuân Đường vì rơi xuống nước mà nhiễm hàn, bệnh chưa khỏi, không thể thành hôn, xin để trưởng nữ Ngọc Châu thay thế.

 

Hoàng gia chấp thuận.

 

Tất cả mọi người đều hân hoan vui mừng.

 

Chỉ trừ ta.

 

03

 

Nhưng nay, bọn họ thành thân mới được một tháng.

 

Chẳng lẽ Triệu Ngọc Châu đã cảm thấy vô vị rồi sao?

 

Ngay cả hứng thú học đàn của nàng còn duy trì được lâu hơn thế.

 

Ta còn đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy mở.

 

Ta giật mình, vội cúi gằm đầu xuống.

 

Sợ lộ sơ hở, lại rón rén ngẩng lên nhìn.

 

Hơi thở lập tức đông cứng.

 

Tần Lâm Hoài ngồi ngay ngắn trên một chiếc xe lăn, được thái giám đẩy vào.

 

Một dải lụa đen phủ ngang đôi mắt hắn, che khuất cả hàng mi và ánh nhìn.

 

Sắc mặt hắn nhợt nhạt lạnh lẽo, trắng bệch như sứ.

 

Đôi mắt của Tần Lâm Hoài… đã xảy ra chuyện gì vậy?

 

Từ khi nào mà không hề có một chút tin tức truyền ra ngoài?

 

Ta lướt mắt sang Lâm Hạnh, nàng vẫn bình thản như không, hoàn toàn không tỏ ra kinh ngạc.

 

Ngay khoảnh khắc đó, ta bỗng hiểu ra.

 

Triệu Ngọc Châu luôn đòi hỏi mọi thứ phải hoàn mỹ, sao có thể cam tâm mỗi ngày đối diện với một phu quân tàn khuyết?

 

Vì vậy, đổi thân phận với ta chính là lựa chọn tốt nhất của nàng.

 

Nàng vừa được nếm trải vinh quang của một Vương phi, lại có thể quay về làm nhị tiểu thư Hầu phủ để tìm một tấm hôn sự mới.

 

Một nước cờ tính toán quá hoàn mỹ.

 

Chỉ là… nàng có chắc được bao lâu đây?