Triệu Xuân Đường

Chương 2



Ý nghĩ ấy lặng lẽ hình thành trong lòng ta.

 

Khi chiếc xe lăn tới gần, mùi hương thoang thoảng cũng theo gió bay đến.

 

“Thỉnh nương nương hầu hạ Yến Vương thay y phục.” Thái giám đẩy xe lăn nói xong liền lùi ra, khép cửa điện lại.

 

Lâm Hạnh thấy vậy cũng không đứng ì bên ta nữa.

 

Trước khi đóng cửa, nàng còn liếc ta một cái đầy cảnh cáo.

 

Ta bình thản nhìn lại, ánh mắt không hề né tránh.

 

Cánh cửa cuối cùng cũng khép kín.

 

Ta khẽ nhếch môi cười.

 

Chỉ là, nụ cười ấy, Lâm Hạnh đã không còn trông thấy.

 

04

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Ngọc Châu.”

 

“Ngọc Châu?”

 

Vì nhất thời không phản ứng kịp rằng tiếng gọi ấy là dành cho mình, Tần Lâm Hoài phải nhắc lại hai lần.

 

Ta trấn tĩnh, bắt chước giọng điệu của Triệu Ngọc Châu, đáp:

“Phu quân, thiếp ở đây.”

 

Ta đón lấy bàn tay mà Tần Lâm Hoài đưa ra, dìu hắn đứng lên.

 

Hắn vốn có thể đi lại.

Có lẽ vì sợ va chạm, nên dứt khoát ngồi xe lăn.

 

Xem ra đôi mắt hắn bị thương không lâu trước đây.

 

Ta đỡ hắn tới bên giường, hắn khẽ rút tay ra, xoay người ngồi xuống, ngẩng đầu lên.

 

Qua dải lụa trắng che mắt, gương mặt hắn toát lên vẻ mong manh, như bạch ngọc điểm vết tỳ.

 

Ta bất giác nảy ra ý nghĩ ấy.

 

Tự đáy lòng, ta hiếu kỳ về đôi mắt sau lớp lụa trắng kia.

 

Nhưng Tần Lâm Hoài cất giọng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ta:

“Bàn tay nàng sao vậy?”

 

Bàn tay?

 

Ta cúi xuống, thấy bên ngón tay có một lớp chai mỏng.

 

Kể từ khi Triệu Ngọc Châu cấm ta đàn trong phủ, ta đã lén đến tiểu viện Bích Đồng, nơi cầm sư trú ngụ, nài nỉ ông dạy tiếp.

 

Cứ thế, ta kiên trì học suốt thời gian qua.

 

Vết chai ấy là dấu vết để lại.

 

Nhưng Triệu Ngọc Châu chưa từng biết đến.

 

Đang lúc bối rối không biết làm sao để che giấu, Tần Lâm Hoài lại nhẹ nhàng thốt:

“Lạnh quá.”

 

Ta khựng lại.

 

Rồi khẽ thở phào.

 

May mà hắn chỉ để ý đến độ lạnh, không phát hiện lớp chai.

 

Khi giúp hắn cởi ngoại sam, ta có chút căng thẳng.

 

Nhưng đêm đó, hắn không làm gì cả, chỉ khẽ nắm lấy tay ta.

 

Ta lặng lẽ ngắm khuôn mặt gần trong gang tấc ấy, trong lòng dâng lên cảm giác hư ảo như đang mơ.

 

Vì bất an, suốt đêm ta ngủ không yên giấc.

 

Lúc tỉnh dậy, ta phát hiện mình đã co rúc trong vòng tay hắn.

 

“Nóng quá…” Ta mơ màng thốt ra.

 

Tần Lâm Hoài cũng đã tỉnh.

 

Hắn đặt bàn tay lên gáy ta, cảm nhận lớp mồ hôi mỏng dính trên đó.

 

“Ta đi gọi người mang nước.” Hắn nói.

 

05

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sáng sớm, Lâm Hạnh đến chải đầu, trang điểm cho ta.

 

“Đôi mắt của Tần Lâm Hoài… bị bệnh từ khi nào?”

 

Lâm Hạnh đáp: “Đêm trước ngày đại hôn, đột nhiên phát bệnh.”

 

Khi nàng cài trâm lên tóc ta, không cẩn thận kéo đau.

 

Trong gương phản chiếu gương mặt Lâm Hạnh, có chút u oán:

“Vì Yến Vương mắc bệnh ở mắt, tiểu thư nhà ta chưa từng viên phòng cùng ngài ấy. Thế mà cô thì khác… Vừa vào phủ, đêm qua đã… tới mấy canh giờ, còn truyền người mang nước tắm rửa.”

 

“Lâm Hạnh.” Ta khẽ giọng, “Ngươi nói gì vậy? Chẳng phải ta chính là tiểu thư nhà ngươi sao?”

 

Lâm Hạnh cau mày: “Nhị tiểu thư, ta vừa nói đến đại tiểu thư Ngọc Châu.”

 

Ta chậm rãi vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai, giọng ôn tồn:

“Người gả vào Vương phủ là Triệu Ngọc Châu, đúng không? Vậy bây giờ đang ngồi trước mặt ngươi, ngoài Ngọc Châu ra, còn có thể là ai?”

 

Tóc chải xong, ta tự tay vẽ mày trước gương, thoáng thấy trong kính gương mặt Lâm Hạnh đầy vẻ kinh ngạc.

 

06

 

Lúc này, Tần Lâm Hoài được đẩy vào phòng.

 

Ta đặt hai đôi khuyên tai lên tay hắn, khẽ hỏi:

“Chàng thấy nên đeo đôi nào thì hợp?”

 

Sắc mặt Lâm Hạnh thoáng căng thẳng, lo sợ ta lỡ lời đắc tội Tần Lâm Hoài, vội nhắc nhở:

“Vương phi, chuyện này Yến Vương sao có thể định đoạt?”

 

Tần Lâm Hoài cất giọng chậm rãi:

“Ngươi vẫn luôn quản giáo tiểu thư nhà mình như thế sao?”

 

Lâm Hạnh ngẩn người, lập tức cúi đầu nhận lỗi.

 

Cùng lúc đó, Tần Lâm Hoài buông tay, khuyên tai trượt trở lại bàn. Hắn nói với ta:

“Đeo đôi bên trái đi.”

 

Ta mỉm cười gật đầu:

“Vâng.”

 

Cả ngày hôm đó, ta gần như đã quên mất chuyện này.

 

Nhưng đến tối, khi ta mang canh bổ tới cho Tần Lâm Hoài, hắn bất ngờ nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào dái tai ta.

 

Đầu ngón tay hắn dừng lại ở chiếc khuyên tai đính ngọc xanh.

 

Chính là đôi mà hắn đã chọn.

 

Khóe môi Tần Lâm Hoài khẽ nhếch, mang theo một tia ý cười.

 

Uống xong bát canh, hắn hỏi ta:

“Nàng có biết viết chữ không?”

 

“Biết.” Ta đáp.

 

Hắn đưa bút mực, bảo ta thay hắn viết một phong thư.

 

Ta mài mực, hắn đọc, ta viết.

 

Cuối thư, hắn đọc câu lạc khoản:

“Ngọc Thanh.”

 

Ta tò mò hỏi:

“Ngọc Thanh… đó là nhũ danh của chàng sao?”

 

Tần Lâm Hoài gật đầu:

“Ừ, nhũ danh Ngọc Thanh.”

 

Một ý nghĩ chợt thoáng qua đầu ta.

 

“Thiếp cũng có một nhũ danh, gọi là Ương Ương.”

 

“Chưa từng nghe nàng nhắc tới.”

 

“Bởi chỉ những người thân cận nhất mới được gọi vậy.”

 

Tần Lâm Hoài khẽ cười, cất giọng gọi:

“Ương Ương.”

 

Ta cũng mỉm cười đáp lại:

“Vâng, phu quân.”

 

Từ đó, trong miệng hắn, tên “Ngọc Châu” không còn xuất hiện nữa.

 

Khuôn mặt Lâm Hạnh đứng một bên, sắc lạnh căng cứng suốt buổi.