Triệu Xuân Đường

Chương 4



Công chúa Lâm Hoa bĩu môi:

“Hoàng huynh thật nhỏ nhen.”

 

Ta vẫn im lặng từ đầu, mãi đến khi công chúa rời đi mới cúi xuống, khẽ hỏi Tần Lâm Hoài:

“Chúng ta còn phải vào gặp bệ hạ không?”

 

“Hử?”

 

Ta liều lĩnh đề xuất:

“Dù sao cũng nên vào tố tội một chút chứ?”

 

Tần Lâm Hoài giọng nhạt nhẽo:

“Một viên đá nhỏ, chưa đến mức đập thủng đầu, lấy cớ gì mà tố tội?”

 

“Chỉ cần tán ít phấn son lên tay, giả làm vết bầm, chẳng phải trông giống bị thương sao?”

 

Hắn sững người giây lát, rồi khẽ nói:

“Có vẻ nàng àng rất có kinh nghiệm nhỉ.”

 

Ta líu lưỡi, suýt chút nữa buột miệng.

 

Mưu mẹo kiểu này không phải thứ Triệu Ngọc Châu từng dùng.

 

Nàng ta được sủng ái, chẳng bao giờ cần phải tranh giành chút thương hại hay quan tâm như ta.

 

Ta vội chữa lời:

“Ta vừa nghĩ lại, đúng là chủ ý này không hay.”

 

“Không cần thế.” Tần Lâm Hoài nhàn nhạt đáp, giọng thản nhiên như đang nói chuyện vụn vặt:

“Ta vốn quen dùng cách khác—thường cho người hạ độc.”

 

Chẳng bao lâu sau, ta nghe tin Công chúa Lâm Hoa lâm bệnh một trận.

 

Nàng ta còn uất ức chạy tới trước mặt hoàng đế khóc lóc, nhưng hoàng đế chỉ lạnh nhạt nói: Tần Lâm Hoài bệnh chưa khỏi, lại là người lương thiện, ắt không làm điều quá đáng.

 

Nghe chuyện này, ta cười đến mức nghiêng ngả.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cười rồi, ta chợt ngoảnh đầu, thấy ngoài sân kia… một cây Hải Đường đang rực rỡ nở hoa.

 

10

 

Lâm Hạnh nói với ta, cây Hải Đường ngoài sân là do Tần Lâm Hoài sai người trồng.

 

Khi nàng nói câu đó, giọng điệu thoải mái, bình thản, chẳng còn chút hậm hực như thường ngày.

 

Rồi nàng bỗng đổi giọng:

“Đêm qua trong cung đã phái người đến Hầu phủ, ý là muốn thứ nữ Triệu Xuân Đường kết hôn với Thái tử.”

 

Thứ nữ Triệu Xuân Đường lúc này, thực chất chính là Triệu Ngọc Châu.

 

Thì ra nàng ta toan vào Đông cung, làm Thái tử phi.

 

Hèn chi hôm nay trên khóe mắt chân mày Lâm Hạnh đều lộ ra vẻ đắc ý.

 

Chẳng bao lâu sau, Triệu Ngọc Châu được triệu vào cung để ra mắt Thái hậu và Hoàng hậu.

 

Nàng ta đích danh yêu cầu ta—người “tỷ tỷ” danh nghĩa—phải đi cùng.

 

Trên đường, giọng nàng ta uyển chuyển nhưng từng lời đều mang d.a.o ẩn giấu:

“Muội thật có phúc. Ban đầu chỉ định gả muội cho Yến Vương, giờ đến chọn phi cho Thái tử, người được nhắc đến vẫn là muội.”

 

Vừa nghe xong, ta liền nhớ đến một chuyện nhỏ.

 

Khi ta đã là Vương phi, từng tình cờ gặp Thái tử trong cung.

 

Ta cùng hắn nói đôi câu về hoa mai mùa đông.

 

Trong suốt cuộc trò chuyện, hắn luôn dùng quạt ngọc che nửa khuôn mặt, không để lộ dung nhan.

 

Khi ta định rời đi, hắn bất chợt hỏi ta danh tính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tiểu nữ Triệu Xuân Đường.” Ta khẽ đáp, rồi xoay người chạy đi.

 

Ta quả thực là Triệu Xuân Đường.

 

Nhưng nếu Thái tử thật sự muốn tìm, người hắn tìm đến sẽ là Triệu Ngọc Châu.

 

Ta liếc nhìn Triệu Ngọc Châu bên cạnh, khẽ cười nói:

“Tỷ đã nỡ nhường cho ta vị trí Vương phi, nếu một ngày ta muốn lấy lại ngôi Thái tử phi này, liệu tỷ có chịu nhường tiếp không?”

 

Sắc mặt Triệu Ngọc Châu chợt lạnh băng:

“Mộng tưởng viển vông.”

 

“Chỉ là lời đùa thôi, xem kìa, sao tỷ căng thẳng đến vậy.”

 

Từ đó, nàng ta giữ im lặng suốt quãng đường, sắc mặt u ám, không nói thêm một lời với ta.

 

Ta vì thế cũng được rảnh lòng, có thể nghĩ đến chuyện của Tần Lâm Hoài.

 

Không biết hắn đã trở về chưa.

 

Sáng nay chúng ta cùng tiến cung, nhưng ta theo Triệu Ngọc Châu vào hậu cung, còn hắn thì đến Dưỡng Tâm Điện.

 

Đang nghĩ miên man, ta bỗng nhận ra đã bị lạc mất Triệu Ngọc Châu.

 

Đang định quay lại tìm, thì Công chúa Lâm Hoa chặn đường.

 

Nàng ta kéo tay ta, hàn huyên đôi câu chuyện phiếm.

 

Ta vốn không mấy thiện cảm với Công chúa Lâm Hoa, đang định tìm cớ rời đi.

 

Ta vừa hé môi, nàng ta đã mỉm cười nói trước:

“Muội muốn quay lại tìm Hoàng huynh sao?”

 

“Phải.”

 

Công chúa Lâm Hoa chậm rãi nói:

“Hoàng huynh lúc này chắc đang nghỉ trưa ở Thanh Lương Trì.”

 

Ta hỏi:

“Làm sao công chúa biết Yến Vương đang ở đâu?”

 

Nàng ta lại cười khẽ:

“Chỉ cần hỏi vài người chẳng phải sẽ biết sao? Huống hồ, muội không cần lo Yến Vương không thấy muội trở về mà sốt ruột, bởi trong mắt hắn, muội đã về rồi.”

 

Nói đến đây, nàng ta dừng một nhịp, giọng vẫn nhẹ như gió:

“Hoàng huynh đáng thương thật. Đôi mắt chẳng còn nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng nói để phân biệt người.”

 

11

 

Dự cảm bất thường càng lúc càng mãnh liệt.

 

Công chúa Lâm Hoa điềm nhiên nói:

“Ta có một tỳ nữ, tên Bích Hồng. Nàng ta giỏi nhất là bắt chước giọng người. Ngươi đoán xem, nàng ấy có thể bắt chước được giọng của ngươi không?”

 

Hơi thở ta khựng lại, sắc mặt trầm xuống:

“Nếu nàng ta dám, Yến Vương sẽ g.i.ế.c nàng ấy.”

 

“Thay vì lo chuyện đó, ngươi nên nghĩ xem phải giải thích thế nào với phụ hoàng đi. Gian dâm giữa ban ngày với cung nữ—chuyện này chẳng vẻ vang gì. Huống hồ…” Nàng ta cười nhạt, “nếu Bích Hồng tự vẫn, Hoàng huynh của ngươi càng khó mà biện bạch.”

 

Ta quay người bỏ đi.

 

Ta phải lập tức quay về tìm Tần Lâm Hoài, dù trong lòng đang dấy lên nỗi sợ hãi về cảnh tượng mà ta có thể sắp đối diện.

 

Thanh Lương Trì vắng lặng không một bóng người.

 

Phía sau hồ, nơi điện Thanh Lương tọa lạc—

 

Ngoài điện không có lấy một cung nhân canh giữ, không rõ đã bị điều đi nơi nào.