07
Ta không khỏi nghĩ thầm:
Có lẽ Lâm Hạnh và Triệu Ngọc Châu đều đang mong nhìn thấy ta ở Vương phủ vì bất an mà luống cuống tay chân.
Như thế mới có trò vui để xem.
Chỉ tiếc, ta lại sống rất ổn.
Nói thật, mưu tính của Triệu Ngọc Châu vốn đã rất chu toàn.
Trước đây, Tần Lâm Hoài hẳn từng gặp qua tỷ muội chúng ta.
Nhưng chung quy nam nữ hữu biệt, mỗi lần đều đứng cách nhau một khoảng xa, chưa từng nhìn kỹ.
Sau khi thành thân, vì mắc bệnh ở mắt, hắn lại càng không có cơ hội quan sát dung mạo.
Còn việc ta và Triệu Ngọc Châu có tính tình không giống nhau, điều đó cũng dễ giải thích thôi.
Là lúc tân hôn, nếu ta hoạt bát một chút, thì gọi là tùy hứng đáng yêu.
Nếu ta trầm tĩnh, thì bảo là dịu dàng đoan trang.
Hiểu rõ điều đó, ta không buồn phải ra sức giả thành Triệu Ngọc Châu nữa.
Vương phi của Yến Vương phủ là thế nào, hoàn toàn tùy thuộc vào việc Triệu Xuân Đường ta ra sao.
Chính vì thế, Lâm Hạnh càng không ưa nổi ta.
Trước mặt thì nàng ta niềm nở, sau lưng lại hậm hực trừng mắt với ta.
Chỉ có điều, chủ nhân của nàng—Triệu Ngọc Châu—tâm tính vẫn vững vàng hơn đôi chút.
Ta từng bắt gặp Triệu Ngọc Châu một lần trên phố.
Khi ấy ta ngồi trong kiệu, không bước xuống.
Triệu Ngọc Châu nhón chân, vén rèm kiệu, giọng ngọt ngào trêu chọc:
“Nhị muội, ta nghe nói muội làm Vương phi rất vui vẻ đấy nhé. Nói cho cùng, ta mới là ân nhân của muội. Nếu không phải ta nhường, muội làm sao có cơ hội làm người bên gối của Yến Vương?”
Ta mỉm cười:
“Nhường? Nhị muội? Ngọc Châu, tỷ hồ đồ rồi chăng?”
Triệu Ngọc Châu khựng lại một thoáng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Rất nhanh, nàng lấy lại vẻ kiêu căng, hừ lạnh:
“Giả bộ cũng giỏi đấy. Để xem ngày nào ta lấy lại vị trí đó.”
Ta thở dài, dịu giọng nói:
“Lần sau gặp ta, mong tỷ cẩn trọng lời ăn tiếng nói, đừng vô lễ như thế nữa.”
“Ngươi… ngươi dám…” Nàng định quát lên, nhưng vừa gọi nửa tên ta đã kịp ngậm miệng.
Đột nhiên, một chuyện thoáng qua trong đầu ta:
“Lâm Hạnh hiện ở chỗ ta, vậy tỳ nữ của Xuân Đường đâu rồi?”
“À, Tiểu Đào hả? Con bé đó hậu đậu lắm.”
Ta chấn động, giọng bỗng nặng hơn:
“Nàng ấy đâu?”
Triệu Ngọc Châu thản nhiên đáp:
“Cha mẹ nó đến đón rồi. Ta còn cho họ ba mươi lượng bạc.”
“Tỷ không giữ lại tiền chuộc thân, còn đưa thêm bạc để an trí?”
“Chuộc thân gì chứ? Con bé ấy c.h.ế.t rồi. Cha mẹ nó tới, chỉ mang đi bộ hài cốt.”
Hơi nóng dâng lên nơi hốc mắt, ta nghiến giọng:
“Chết rồi?”
Triệu Ngọc Châu cười nhẹ như gió thoảng:
“Ngươi đừng trợn mắt với ta. Nó tự không nhìn đường mà rơi xuống giếng, chẳng can hệ gì đến ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta biết rồi.” Ta hạ giọng, chậm rãi nói:
“Vậy tỷ đi đứng cũng nên cẩn thận.”
“Xúi quẩy!” Triệu Ngọc Châu hừ lạnh, phất tay buông mạnh rèm kiệu xuống.
Ta không phí lời tranh cãi thêm với nàng.
Ta còn phải vào cung đón Tần Lâm Hoài.
08
Sáng sớm, Tần Lâm Hoài tiến cung.
Không có việc gì quan trọng, chỉ là bệ hạ muốn gặp hắn.
Thân mẫu của Tần Lâm Hoài vốn là Hoàng Quý phi, người được sủng ái bậc nhất lục cung nhiều năm, nhờ đó hắn cũng được hoàng thượng đặc biệt quan tâm.
Khi gặp lại hắn, ta thấy hắn đang khẽ chạm tay vào những nụ hoa trong ngự hoa viên.
Ta liền từng thứ một kể cho hắn nghe, trong vườn có những loài hoa nào đã nở.
Nghe xong, Tần Lâm Hoài hỏi ta:
“Loài hoa nàng thích nhất là gì?”
“Hải Đường.” Ta buột miệng đáp.
Đó cũng là loài hoa mà mẫu thân ta yêu thích nhất.
Nhớ năm ta chào đời, cả sân đầy những đóa Hải Đường nở rộ.
Mẫu thân khi ấy hân hoan nói với phụ thân ta:
“Chàng có thấy những đóa Hải Đường trên cành nở rực rỡ kia không? Đẹp đến nhường nào. Ta muốn đặt tên cho con bé theo tên loài hoa này.”
Tên của ta, là mẫu thân đã dồn hết tâm huyết để đặt.
Ta từng giống như Ngọc Châu—cũng đã được người khác nâng niu, trân trọng như thế.
Nếu chuyện đó không xảy ra… có lẽ mọi thứ đã không thành ra thế này.
Năm mười tuổi, ta tận mắt bắt gặp phụ thân và di mẫu đang ân ái trên giường.
Ta chạy về báo với mẫu thân.
Kết quả, phụ thân trách ta, nói ta lắm mồm nhiều chuyện, phá hỏng việc ông ta muốn hưởng phúc tề nhân chi mỹ.
Mẫu thân cũng giận ta, trách ta đã hủy đi giấc mộng phu thê tình thâm, hòa thuận ân ái của bà.
Còn Triệu Ngọc Châu, khi dần nhận ra dù nàng có bắt nạt ta thế nào, phụ mẫu cũng luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nàng càng trở nên ngang ngược, không chút kiêng dè.
Hứng thú ngắm hoa của ta bỗng chốc nhạt đi.
09
Khi ta và Tần Lâm Hoài đang chuẩn bị rời khỏi Ngự Hoa Viên, thì Công chúa Lâm Hoa bỗng xuất hiện trên lối đi, cười tươi, rồi ném một viên đá nhỏ về phía hắn.
Thái giám đi theo sau chúng ta cau mày, thấp giọng nhắc:
“Công chúa! Xin người cẩn thận.”
Nhưng rõ ràng Công chúa Lâm Hoa cố ý. Bởi khi bắt gặp nét bối rối thoáng qua trên mặt Tần Lâm Hoài, nàng ta cười càng rạng rỡ.
Ta chợt nhớ, Công chúa Lâm Hoa và đương kim Thái tử đều là con của Hoàng hậu.
Vốn dĩ, nàng ta và Tần Lâm Hoài không có hiềm khích gì.
Chỉ là Hoàng hậu và Hoàng Quý phi âm thầm tranh đấu nhiều năm.
Thái tử lại luôn dè chừng Tần Lâm Hoài.
Những mâu thuẫn đó, cuối cùng cũng lan sang Công chúa Lâm Hoa.
Sắc mặt Tần Lâm Hoài chợt sầm lại, lạnh lùng phun ra một chữ:
“Cút.”