- Giương đông kích tây. Ngay từ đầu Ignis vẫn nhìn chằm chằm vào Estaphalia, mục tiêu của cậu ta chưa từng thay đổi.
- Đúng vậy, cách duy nhất để đột kích Estaphalia chính là dồn hết mọi sự chú ý vào Asterith. Hai tuần kịch chiến đã đủ để thu hút gần như toàn bộ người chơi Estapha tập trung tại Asterith. Ignis cho hi sinh tất cả 6 Mighty Summoner phe mình chỉ để dọn đường cho Drarkarr đột phá. Đó là cục diện 1v1 giữa Boss của hai phe, và Drarkarr sẽ nghiền nát một Elenora không giỏi thao tác.
Shun dừng lời. Johnathan đăm chiêu suy nghĩ. Trên màn hình, rất nhiều stream của các phóng viên chiến trường đều gắng sức đuổi theo Nyxarion để ghi lại hình ảnh trong vô vọng. Nyxarion có tốc độ bay nhanh nhất game. Các phóng viên sở hữu thú cưỡi có cánh lẫn các Pegasus Knight của Estapha đều vô phương truy đuổi. Con rồng đưa vị Hoàng Đế biến mất hút phía chân trời, thẳng hướng tới Estaphalia không còn bảo vệ.
- Shun này - Một lát sau, anh ta mới mở lời - Tôi đã đem tình hình trong Valia ra thảo luận với rất nhiều chuyên gia phân tích tài chính, kinh tế và chính trị. Một trong số họ từng là cố vấn quốc phòng của Tổng thống Mỹ, vậy là cậu đủ hiểu danh tiếng của họ tới đâu rồi ha. Kể cả bản thân tôi cũng từng rất tự tin vào khả năng phân tích và dự đoán của mình… Nhưng cho tới tận khi chiến dịch Esta-doom được triển khai, tôi mới lờ mờ đoán được ý định của Ignis Flamma. Kể cả trong Hội, cũng chỉ có mình cậu tiên đoán được hành động tấn công Asterith, một chiến dịch tổng lực.
“Vậy ra đó là lý do anh ta mời mình tới đây, vào hôm nay”, Shun nghĩ.
- Xin lỗi, cậu có phiền nếu trà bị ám mùi khói không? - John lịch sự lên tiếng, vừa lấy ra một hộp xì gà - Tôi biết là hơi bất lịch sự, nhưng tôi cần chút nicotine mỗi khi suy nghĩ.
Shun xua tay ý bảo không sao cả. Cha cậu ta cũng nhả khói phì phèo trong các buổi trà, và mẹ cậu thường xuyên nhíu mày không hài lòng.
Johnathan mở hộp xì gà, chọn một điếu sẫm màu rồi cắt gọn phần đầu bằng dao chuyên dụng. Anh ta bật nắp chiếc bật lửa butane, hơ đều quanh mép điếu để lửa bén một cách hoàn hảo. Đưa lên môi, anh rít một hơi chậm rãi, giữ lại trong khoang miệng trước khi nhả làn khói xám bay lên.
- Shun này, ngắm nhìn đám đông loài người phản ứng trước một sự kiện lớn thật thú vị, phải không? Internet, livestream, chat… Chưa bao giờ việc lắng nghe tiếng lòng của đám đông lại dễ dàng và nhanh chóng tới vậy. Valia là toàn bộ thế giới của tôi và cậu, và thế giới ấy đang chia làm hai nửa. Một nửa hân hoan và thỏa mãn vì thấy nó sắp kết thúc, một nửa tiếc nuối và mong muốn níu kéo trong tuyệt vọng.
John nhìn những khung chat nhảy liên tục trên màn hình, trong mắt lộ một nét thích thú nhẹ. Sự hân hoan chờ đón chiến thắng của thành viên Zephrania, sự căm phẫn bất lực của Estapha, những lời khiêu khích trào phúng và tự trào phúng. Đủ mọi hỉ nộ ai lạc của nhân sinh bỗng nhiên dồn cả vào vài khung chat.
Trong đáy sâu của sự tuyệt vọng, người ta tìm kiếm sự cứu rỗi.
“Lạy Chúa, đừng để trò chơi này kết thúc.”
“Lạy Chúa!”
“Lạy Chúa!”
“Lạy Chúa!”
===
9h20 sáng, North Carolina.
Hội sở Ngân hàng Mỹ.
“Giờ còn hơn cả khủng hoảng tài chính 2008!”, Connor Hayes ném mạnh chiếc tách sứ Trung Hoa vào góc phòng làm việc. Bên ngoài, điện thoại liên tục réo vang. Thư ký của ông xộc vào phòng lần thứ 6 trong ngày.
- Ngài Willis từ phố Wall…
- Dẹp đi, tôi sẽ gọi lại sau!
Cô thư ký mồ hôi nhễ nhại như thể đang tham gia tử chiến dưới chân thành Asterith, thất thểu đóng cửa. Điện thoại của cô ta lại reo.
Connor định gọi lại bảo cô ta mang cho ông một ly cafe khác mà không kịp. Sau đó ông lại vò đầu bứt tai. Mặt ông đỏ bừng.
Titan Capital, Vanguard Apex, Blackstone Digital… và Chúa mới biết là các quỹ nào nữa đang lục đục rút vốn. Chỉ trong một buổi sáng, vốn hóa thị trường NFT giảm trực tiếp 50%, và nó vẫn cắm đầu xuống dốc chẳng khác gì vận mệnh của Estapha.
Phòng NFT mới qua kỉ niệm một năm thành lập chưa được bao lâu, và Connor mới đây còn đang rất phơi phới tiền đồ bước lên vị trí Tổng Giám đốc. “Thị trường NFT sẽ bùng nổ cùng với Valia. Đây là một hiện tượng toàn cầu, và chúng ta không thể để Trung Quốc vượt mặt trong lĩnh vực này!” là lời cam đoan mà ông từng hùng hồn phát biểu trước Chủ tịch.
Đã có nhiều nghi ngại được đặt ra về vấn đề “Valia có thể sẽ kết thúc” nhưng Connor và nhiều chuyên gia tài chính đã phủi tay cho đó là chuyện đùa.
“Các anh thật sự nghĩ rằng ‘ông ta’ sẽ để trò chơi này kết thúc sao? Vốn hóa của trò chơi nói riêng và thị trường NFT xoay quanh nó nói chung đã vượt quá 300 tỉ đô la và sẽ còn tăng phi mã! Chỉ một thằng điên mới cho kết thúc trò chơi đang đẻ ra bạc tỉ như vậy!”
12 tháng sau, sự tự tin ngạo nghễ của Connor dần lung lay cho tới khi nó tụt sâu vào đáy vực tuyệt vọng. Mọi liên lạc với “con người đó” bất thành. Ngân hàng Mỹ có thể thiếu tất cả, nhưng tuyệt đối không thiếu tiền. “Ông cần bao nhiêu tiền?” thường xuyên là câu hỏi mở đầu để đánh gục mọi kẻ cứng cựa nhất, như người ta vẫn nói, thứ gì không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền.
Đáp lại lời đề nghị xấc xược ngạo mạn ấy của Connor, cũng như của Ngân hàng Mỹ, là sự im lặng khinh bỉ.
- Zephyr Digital Trust trực tiếp hủy hợp đồng, họ rút trước 500 triệu, và trong hôm nay sẽ hoàn tất thu hồi 12 tỉ.
Rầm!!!!!
Cô nàng thư kí giật nảy mình trước cái đập bàn của Connor.
Chết tiệt!!!! Connor rủa ầm lên. Cứ thế này thì Cục dữ trữ FDI sẽ vào cuộc, mà chắc chắn là họ đang chuẩn bị rồi, có khi mấy tay chuyên viên đã cắm chìa khóa và đang nổ máy chạy tới đây ấy chứ.
Bị điều tra sai phạm là một chuyện, điều ấy vẫn chưa đến mức đáng sợ. Luật pháp Liên Bang vẫn còn nhẹ nhàng chán nếu so với những “ông trùm” châu Á. Connor bất giác muốn nhìn cho thật kĩ hai bàn tay mình, nhân lúc chúng còn đầy đủ 10 ngón tay mập mạp.
“Đáng lẽ không nên nhúng mũi vào bàn cá cược của đám đại gia đó”, Connor nghiến răng. Ông đã lún quá sâu vào vũng lầy này chỉ với một niềm tin mù quáng: Valia không-thể kết thúc, ít nhất là chưa thể. Chỉ là một trò chơi online ngu xuẩn của đám vô công rồi nghề, một lũ ăn bám xã hội. Hai phe lao vào đánh nhau, rồi sao? Có căng thẳng hơn Chiến tranh vùng vịnh được không? Nếu một phe thắng cuộc, trò chơi sẽ kết thúc? Đây là văn dụ trẻ con sao? Có cuộc chiến nào thực sự kết thúc nếu nó vẫn hái ra tiền chứ? Cứ hỏi Chính phủ Mỹ mà xem.
Connor đã cam kết như đinh đóng cột với nhà cái rằng Valia sẽ ít nhất kéo dài thêm 6 tháng, nếu không muốn nói là cả thập kỉ. Cứ nhìn vào League of Legends mà xem. Động thái đầu tư mạnh vào thị trường NFT của Valia càng tỏ ra niềm tin tưởng tuyệt đối của nước Mỹ vào tựa game này, và điều đó củng cố tín nhiệm của tất cả con bạc.
- Tôi đã cố liên hệ từ sáng sớm, nhưng cậu ấy không mở đường dây, thưa ngài…
Rầmmmmm!!!!!!
Lại một cú đập bàn đầy phẫn nộ.
===
- Cậu nghĩ Chúa sẽ cứu trò chơi này chứ?
- Tôi nghĩ sao ấy à?
- Đúng vậy - John quay sang nhìn hắn. Trong lúc thời khắc định mệnh sắp sửa kéo tới, anh ta vẫn điềm nhiên đến lạ - Tôi tò mò về cảm quan của cậu.
- Tôi nghĩ là… không đâu. - Shun ngập ngừng - Tôi không hiểu rõ về Chúa, chỉ là cảm nhận cá nhân của tôi thôi. Nói sao nhỉ? Chắc vì tôi cũng không phải kẻ đam mê tiền bạc. Valia có thể là công cụ hái ra hàng tỉ đô la, nhưng người làm ra trò chơi này, Chúa ấy, ông ấy dường như sẽ không quan tâm tới chúng đâu. Ông ấy nói là sẽ làm đấy, nếu một phe chiến thắng, trò chơi sẽ kết thúc. Mong muốn cá nhân của ông ấy là tối thượng, anh biết đấy, ổng tự coi mình là Chúa mà. Thật khó mà nghĩ ra một lý do gì để Chúa đổi ý, dù là hàng tỉ đô la hay mọi loại quyền lực trên đời đi nữa.
John lại mỉm một nụ cười, ánh mắt anh ta hơi sáng lên vì sự kinh ngạc.
- Quả nhiên, cậu đúng là một cá nhân thú vị, Shunsuke. Connor Hayes, lão giám đốc phòng NFT, à không, toàn bộ lãnh đạo cao tầng của Ngân hàng Mỹ còn không thể nhận ra điều ấy. Rất nhiều kẻ quyền lực và tài phú nhất thế gian cũng không thể hiểu rõ Chúa bằng cậu. Đúng vậy, tôi e là thời khắc Drarkarr tiến vào Estaphalia, trò chơi sẽ kết thúc.
- Anh John, tôi có một thắc mắc.
- Cậu cứ hỏi đi.
- Nếu Valia đáng giá với các anh tới vậy, tại sao không thể… tự tạo ra nó? Một trò chơi MMORPG quy mô lớn, có thể tạo nên một thị trường vốn hóa khổng lồ. Tự tạo ra một trò chơi như vậy, và các anh đâu cần phụ thuộc vào ý định của Chúa?
- Đương nhiên là rất nhiều người đã nghĩ tới ý tưởng đó, và nó đơn giản là… không thể. - John phì cười, nhả tiếp một ngụm khói - Nếu cậu tập hợp tất cả siêu máy tính hiện tại của Liên Bang Mỹ, và thêm 10 năm phát triển, ừm… tôi nghĩ là cũng họa may có thể đó.
- Anh không nói quá đấy chứ?
- Cậu cũng biết thế giới Valia rộng lớn thế nào phải không? Không phải kiểu chắp vá như mấy tựa game thông thường. Nếu cậu dùng xẻng đào xuống đất, cậu sẽ thấy mặt đất rất dày và mịn, và sẽ thấy những con sâu đang ăn lá vụn. Mọi milimet vuông trong thế giới đó đều ngập tràn dữ liệu. Chỉ riêng việc copy lại bản đồ Valia đã tiêu tốn dung lượng bộ nhớ khổng lồ. Rồi các nhân vật, kĩ năng, trang bị và từng đồng xu trong thế giới đó đều được mã hóa bởi các chuỗi blockchain phức tạp. Từng đồng xu! Shun ạ. Với năng lực công nghệ hiện tại của nước Mỹ, điều ấy là không thể.
- Vậy tại sao…
- Tại sao Chúa lại có thể tạo ra một trò chơi Valia với thế giới phức tạp nhường ấy, có thể đăng nhập trên nhiều loại thiết bị, trải nghiệm lại mượt mà đến khó tin phải không? Ồ, tôi chưa nói nhé, 54 tòa thành nằm trên cùng một bản đồ, và 10 triệu người chơi đồng thời tồn tại trong một server duy nhất!
- Một siêu máy chủ vượt xa công nghệ hiện tại của nhân loại! - Shun ngỡ ngàng thốt lên - Đó mới là điều các anh thực sự quan tâm!
- Cậu nhạy bén hơn cậu nghĩ, Shun ạ, nhưng đó là thứ “họ” quan tâm, không phải tôi. Tôi đã nói rồi, trong nhân sinh nhàm chán của mình, tôi chỉ muốn Valia được tiếp tục, mãi mãi. À, mà có chuyện này, đừng đem ra khỏi căn phòng này nhé.
- Sao vậy? - Shun nuốt nước bọt. Cậu ta chợt thấy hối hận khi đã xuất hiện tại đây, vào thời khắc này.
- Chúng tôi đã tìm ra Chúa. Hay đại khái là một địa điểm. Hoặc đúng hơn là Chúa đã cho phép một cuộc gặp mặt. Thú thật thì ông ta đang được bảo hộ tại nơi mà Chính phủ Mỹ cũng chưa muốn đánh cược để xâm phạm.
- Nơi mà Chính phủ Mỹ cũng phải e ngại vài phần à? Có thể là Nga, Trung Quốc, hoặc…
- Thế giới Ả Rập. Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất.