Trò Chơi Của Chúa

Chương 12: Tạo một Username đi



Chương 12: Tạo một Username đi

Trong cái nóng oi ả của sa mạc Rub' al Khali, cung điện bí ẩn lung linh như một ảo giác giữa những cồn cát mênh mông. Những bức tường cẩm thạch trắng phản chiếu ánh nắng chói chang, trong khi mái vòm dát vàng lấp lánh dưới bầu trời xanh thẳm. Một hàng cột đá hoa cương vươn lên như những ngọn tháp của một nền văn minh đã mất, bao quanh khu vườn xanh mát với những tán cọ đung đưa nhẹ nhàng trong làn gió khô khốc.

Họ bước qua con đường lát đá phủ rợp bóng cọ dẫn tới một hồ bơi vô cực. Trên chiếc ghế nghỉ dưỡng là một ông già lười nhác giấu mình dưới bóng râm. Chiếc áo sơ mi bãi biển nhàu nát, quần đùi kaki ống rộng, đôi dép lê chiếc thì vắt vẻo trên bàn chân, chiếc nằm chỏng chơ dưới gầm ghế. Gương mặt móm mém che khuất một phần bởi cặp kính râm quá khổ.

Đội trưởng dẫn đầu đoàn người, tay xách một chiếc vali cỡ vừa. Theo sau anh ta là năm nam một nữ, tất cả đều mặc vest đen và đeo kính râm. Họ vòng qua hồ bơi, tiến tới gần lão già rồi dừng bước.

- Màu mè quá. - Lão chép miệng cằn nhằn, sau đó xua xua tay về phía mấy cái võng xung quanh - Tụi bay đi casting Men in Black đấy à? Ngồi xuống đi, ngồi xuống đi.

Các gia nhân bên trong cung điện nhanh chóng xuất hiện, bày biện những chiếc ô lớn để che nắng. Bọn họ thoáng chút bối rối, nhưng Đội trưởng rất tự nhiên mà ngồi xuống chiếc võng gần ông già nhất. Tất cả lần lượt làm theo.

“Drarkarr đã tiến vào thủ đô Estaphalia! Ôi Estaphalia không còn đủ quân phòng ngự, chẳng ai đủ sức ngăn cản vị Hoàng Đế. Lửa đã nổi lên, Estaphalia chìm trong màu đỏ tang tóc. Aegis Imperium của Nữ Hoàng đang cooldown, chẳng còn gì có thể cứu rỗi tòa thành ngọc này rơi vào thảm họa.”

Trên chiếc bàn dài bày biện ê hề sơn hào hải vị, một chiếc radio rè rè phát ra âm thanh.

- Zephrania xem chừng sắp chiến thắng - Đội trưởng lên tiếng - Họ đã có một màn trình diễn ngoạn mục. Giương đông kích tây tấn công Asterith, thí toàn bộ sáu Mighty Summoner để mở đường cho Drarkarr. Bản thân kế hoạch không quá phức tạp, nhưng cách chàng trai trẻ Ignis Flamma thực hiện nó thật quá lớp lang và chu toàn.

Ông già không đáp lời, tiếp tục hút cạn ly sinh tố.

- Một chiến trường rộng lớn quả là nơi hiển lộ các nhân tài. - Đội trưởng vẫn tiếp tục - Ngay lúc này, có hàng trăm triệu người đang dõi theo vận mệnh của toàn cõi Valia. Chưa khi nào trong lịch sử xuất hiện một tựa game online thành công tới vậy. Quả thực, những trận chiến nghẹt thở nơi xứ sở xa xôi ấy đang tác động sâu sắc tới thế giới thực. Tôi nghĩ trước hết mình phải ngả mũ kính cẩn dành lời tôn trọng tới ngài, đấng sáng tạo vĩ đại và quyền năng, Chúa ạ.

Một nụ cười tủm tỉm trên khuôn miệng móm mém.

- Thằng nhóc người Anh đó lại biết đường cử tới đây một tên giỏi nịnh.

- Ý ngài là Johnathan à? Cậu ta đúng là một nhà tài trợ lớn, nhưng không phải duy nhất. Nói không ngoa thì chúng tôi được gửi gắm kì vọng bởi rất nhiều người có máu mặt. Ha ha, một lũ ếch ngồi đáy giếng cả ấy mà. Chúng nghĩ rằng sở hữu trong tay tiền bạc, địa vị và quyền lực sẽ khiến chúng ưu việt hơn người. Cá nhân tôi cho rằng sự ưu việt thực sự không nằm ở những thứ phù phiếm ấy, mà là cách chúng ta sử dụng tài năng của mình để thay đổi thế giới, để nó phải xoay quanh mình, giống như ngài vậy.

Những câu nịnh tới tấp của Đội trường đã xoa đúng vào cái tôi cao ngất ngưởng của Chúa. Dù chỉ là những lời nịnh nọt thô thiển và lộ liễu, nhưng phàm là con người ai chẳng thích nghe nịnh, chớ nói tới kẻ tự cao đến mức coi mình là Chúa?

===

Hắn lặng im theo dõi cuộc đối thoại, chứng kiến xem câu chuyện sẽ được dẫn dắt về đâu. Cuộc gặp gỡ này được Chúa đồng thuận, nhưng chẳng hề có một nội dung ước định. Đây không phải một cuộc gặp đàm phán, thỏa thuận hay kí kết. Như hắn nghe được từ lời Đội trưởng thuật lại từ nhà đầu tư của họ, Chúa đã nói, ông ấy cho phép một “mối nhân duyên”.

Một lần gặp gỡ là một mối nhân duyên, còn nhân duyên ấy là đốm lửa chớm tàn giữa đêm đen tịch mịch, hay sẽ là ngọn lửa dữ dội thiêu rụi thế gian, điều ấy lại phụ thuộc vào ba tấc lưỡi của Đội trưởng.

- Từ khi bắt đầu theo dõi trò chơi này, tôi đã luôn tin rằng mong muốn của ngài là tối thượng. Ngài sẽ chấm dứt Valia, ngay khi một phe chiến thắng và kích hoạt toàn bộ 54 tòa thành phải không?

- Đúng. Đó là mục đích tối thượng của thế giới Valia.

- Haizzz, thật đáng tiếc.

- Hửm?

- Một trò chơi hoành tráng và hào hùng tới vậy, nếu chỉ dừng lại ở cột mốc 100 triệu người chơi thì thật là đáng tiếc. Đại kiệt tác của ngài xứng đáng trở thành tôn giáo cho toàn bộ nhân loại. Phải để lũ người trần mắt thịt, toàn bộ 10 tỉ người trên quả đất này mở to mắt chó lên mà chiêm ngưỡng siêu phẩm của Chúa, phải sùng bái và tôn thờ thế giới Valia vĩ đại! Ôi, tiếc lắm thay, tiếc lắm thay!

Chúa bật cười. Màn công kích bằng cơn mưa xu nịnh này, ông ta vui vẻ đem thân mình hứng trọn.

- Có chút đáng tiếc, nhưng biết sao được. Valia hấp dẫn vì sự khốc liệt của nó. Kẻ thắng đạt được tất cả, người bại mất hết. Không ai được phép can thiệp vào sự thắng bại, kể cả ta.

- Hẳn là vậy rồi. Một môn thể thao nếu khán giả biết được nó đã bị dàn xếp tỉ số, chắc chắn chẳng còn hấp dẫn. Valia hấp dẫn bởi sự kiên định của Chúa, bởi ý chí tối thượng và sự dứt khoát của ngài. Lời nói của ngài là ý chỉ, mong muốn của ngài là minh đạo. Kẻ thắng có được tất cả, vì phán định ấy của ngài mà hàng triệu người chơi mới lao vào nhau một trận sống còn. Có thể nói, ngài sáng tạo nên một thế giới Valia thật sự hấp dẫn, nhưng cũng có thể nói, Valia hấp dẫn nhờ có ngài, vì vị Chúa công bằng và anh minh tuyệt đối!

Lại một nụ cười.

- Ha ha ha. Đã định rồi, cũng chẳng còn phép màu nào cứu rỗi ‘con bé’ và Vương quốc của nó nữa. Thế giới này không phải Valia, chẳng có thần linh nào ban phát phép màu. Phép màu chỉ xảy ra khi con người dùng toàn bộ trí lực và nỗ lực để giành lấy. Những lời cầu nguyện của một tâm hồn ngây thơ chẳng nghĩa lý gì trong một thế giới tàn khốc - Chúa chép miệng.

- Tuyệt vọng đúng là còn quá nhẹ nhàng để mô tả về tình hình của Estapha hiện tại. - Đội trưởng cũng lắc đầu - Nhưng biết đâu vẫn còn một phép màu có thể xuất hiện? Đúng như ngài nói, phép màu trong thế giới này chỉ xảy ra nếu con người dùng toàn bộ trí lực và nỗ lực để giành lấy. Chỉ chúng ta mới có khả năng tạo ra phép màu.

Chúa hơi nhổm người dậy.

- Nói tiếp đi.

- Người ta đồn rằng Chúa vẫn thỉnh thoảng ban phát các món quà một cách tùy hứng phải không? Một người chơi từng được tặng một set đồ Legendary nhờ việc ca tụng Chúa mỗi ngày. Nhiều nhà phát triển indie thậm chí đã mua được quyền chèn các phần mềm hỗ trợ bên thứ ba lên trên giao diện Valia, với một mức giá không hề đắt đỏ. Thật kì lạ khi Ngân hàng Mỹ và nhiều tổ chức tài phiệt khác lại thất bại khi muốn đàm phán với ngài. Tôi tự hỏi, dường như Chúa không phải đối tác không thể giao dịch, ngài rất sòng phẳng và công bình. Ngài sẵn sàng ban cho kẻ khác những món quà với cái giá tương xứng. Và với một điều kiện.

- Nói thử xem. Một cơ hội duy nhất nhé, đừng đoán bừa.

- Điều kiện ấy là, kẻ mưu cầu được ban phát ân điển ấy phải ý thức rõ ràng về giá trị mà mình nhận được. Ngân hàng Mỹ đã quá xấc xược và ngạo mạn khi gửi tới ngài những thông điệp trịch thượng, và trên hết, bộ não tí hon của họ chẳng hiểu nổi giá trị thực sự của Valia. Nhiều tên trọc phú đần độn khác cũng vậy. Đối với chúng, Valia chỉ là một công cụ kiếm tiền, theo tôi thấy, chẳng khác gì một mớ giấy lộn vô nghĩa.

Chúa bật ngồi dậy.

- Ha ha ha ha ha! Ta tạm chấp nhận cách diễn giải ấy, tiếp đi.

- Tôi không dám nói mình hiểu rõ giá trị của Valia, và chúng tôi cũng không ngạo mạn tới mức muốn mua lại cả một thế giới đồ sộ ấy. - Đội trưởng cúi xuống nhấc chiếc vali đặt lên bàn - 500 viên kim cương 200 carat, với tỉ giá hiện tại tương đương 20 tỉ đô la. 10 tòa lâu đài trên khắp thế giới đã sẵn sàng đứng tên ngài. Vé di chuyển trên vũ trụ trọn đời do SpaceX đài thọ. Vài tiểu hành tinh nằm tại Lagrange L4. Và nhiều phúc lợi lặt vặt khác mà tôi chẳng buồn nêu ra. Chỉ để đổi lấy một ân điển:

Đội trưởng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Chúa:

- Chúng tôi muốn khai sinh một Quốc gia mới trên mảnh đất Valia.

Chúa khẽ nghiêng đầu suy ngẫm.

- Quốc gia mới à? Với bảy người tụi bây sao? Dân số hiện tại của Zephrania là 80 triệu. Chà chà, là một cuộc chiến 7 vs 80 triệu sao? Lập quốc làm gì nếu ngay sau đó nó lại bị nghiền nát bởi 80 triệu người chơi?

- Nếu chúng tôi kết đồng minh với Estapha, chúng tôi sẽ có 20 triệu người.

- Trên lý thuyết là vậy. Mà chưa nói 20 triệu ấy đã bỏ game gần hết đi, đây vẫn là một cuộc chiến không cân sức.

- Chính vì vậy nó mới thú vị, phải không? Bảy tên game thủ trước mắt ngài đây sẽ tạo ra phép màu, thứ phép màu khuynh đảo toàn bộ lục địa Valia, khuynh đảo cả thế giới này!

Một thoáng im lặng. Và sau đó Chúa phá ra cười.

- Ha ha ha ha ha ha ha!!!!! Suýt chút nữa bay đã thuyết phục được ta rồi! Ha ha ha ha ha ha!!!!! Nhưng… không nhé, ha ha ha ha!!!!! Tụi bay có biết lý do không?

- Mong ngài khai sáng cho tôi.

- Tụi bay cũng đâu hiểu được giá trị của thứ mà tụi bay đang muốn có chứ? Valia thế này, Valia thế nọ, bùi tai đấy, nhưng trong số mấy đứa tụi bay, đã đứa nào thực sự trải nghiệm trò chơi của tao nào? Chả có đứa nào cả!

- Có nhiều phần mềm giả lập để luyện thao tác…

Chúa đứng phắt dậy.

- Và chúng đéo phải Valia! Nếu chúng mày không thực sự bước vào thế giới ấy, chúng mày làm sao cảm nhận được những lời thì thầm cổ xưa ẩn trong làn gió, những giá trị vĩnh hằng chôn giấu trong từng hầm ngục, những kho báu ẩn tàng trong đất mẹ, và hơn hết, là câu đố tối cao mà Valia gửi tới nhân loại? Không, tao không thể giao phó tương lai của Valia cho những kẻ chẳng thể nào hiểu được nó, vĩnh viễn không bao giờ!

Một cơn gió sa mạc thổi qua làm xào xạc những tán cọ. Tất cả đều chìm trong im lặng. Khoảnh khắc căng thẳng này tưởng chừng kéo dài tới vô hạn. Tất cả mọi người đều ngóng chờ lời đáp trả của Đội trưởng, nhưng dường như chính anh ta cũng đang rất khó khăn tìm ra lời thuyết phục khả dĩ. Thời khắc vận mệnh này, chỉ một bước đi sai lầm cũng có thể biến bọn họ thành những xác chết.

- Về đi. Cám ơn vì đã tới chơi với lão già cô độc này. Ta rất muốn chúc tụi bay thượng lộ bình an, nhưng cá rằng Hoàng gia Abu Dhabi sẽ không để tụi bay sống sót trở về đâu. Vậy nên, vĩnh biệt…

===

Haizz.

Hắn hít một hơi thật sâu.

Hắn đứng dậy, bước tới trước trong sự ngỡ ngàng của tất cả. Hắn bước qua Đội trưởng và đứng đối mặt với lão già tự gọi mình là Chúa.

- Dẹp cái của nợ này đi. - Nói rồi, hắn quăng mạnh chiếc va li trên bàn xuống sàn đá tạo nên tiếng kêu chát chúa. Hắn hếch cằm với người đối diện - Ông hài lòng với cái trò chơi nhàm chán và rẻ tiền đó sao?

- Hử? - Chúa nhếch mép với hắn.

- Cái trò chơi chán phèo đó, cách phá đảo nó dễ tới nỗi chúng tôi đều dự đoán được. Toàn bộ cái mớ hổ lốn mang tên Valia của ông, cho tới giờ vẫn chỉ là một trò chơi đơn điệu và nhàm chán, chán đến đáng tởm!

- Excusez-moi?

- Cứ cái đà này, thằng võ biền Drarkarr đó sẽ trở thành vị Hoàng đế vĩ đại đã chấm dứt cuộc chiến, còn thằng chó Ignis Flamma sẽ mãi được xưng tụng là chiến thần bất bại. Pffff!!!! Chỉ với màn chút mưu mô tầm thường vậy sao? Chỉ cỡ vậy đã đủ để trở thành huyền thoại của Valia, vậy thì trò chơi này thật rẻ tiền!

- Để ý lời nói của mình chút, chàng trai.

- Này Chúa, tôi hỏi thật, ông thật sự hài lòng với Valia hiện tại sao? - Hắn ngẩng cao đầu nhìn xuống - Thứ rẻ tiền này xứng đáng để trở thành Đại kiệt tác để ông tự hào sao? Có giỏi thì cứ để tôi đăng nhập vào trò chơi đó, hãy để tôi spawn tại Estaphalia và đối mặt với thằng Hoàng Đế bù nhìn đó, tôi sẽ cho ông thấy trò chơi này nên được chơi như thế nào cho đúng nghĩa.

Qua lớp kính râm, Chúa nhìn hắn. Một lão già đang nắm trong tay những quyết định có thể làm rung chuyển thế giới, nhìn một thanh niên 22 tuổi thất nghiệp và chẳng có nổi một thành tựu nào trong cuộc đời. Chúa nhếch mép cười. Lão nhếch miệng:

- Username. Tạo một Username đi.

Hắn mỉm cười. Đó là thời khắc chia cuộc đời hắn thành hai nửa. Nửa trước đó là cuộc đời một game thủ vô danh bị tước đoạt đi mọi vinh quang mà hắn đáng được hưởng, giãy giụa trong một thế giới tàn khốc mà chẳng thể khác nổi tên mình lên tấm bia danh vọng. Nửa sau đó là sự tái sinh trong một thế giới mới, một chiến trường mới, và một cái tên hoàn toàn mới.

- Kai. Tôi đéo quan tâm cái tên đó còn khả dụng hay không. Từ hôm nay, tên tôi là Kai.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com