Mãi cho đến khi một tay săn ảnh quá khích suýt nữa đã xông được vào phòng tắm của tôi.
Tư Đình Dật mới đưa tôi về biệt thự Vân Đỉnh với hệ thống an ninh tối tân nhất.
Đối mặt với vẻ khinh miệt của Tưởng Điềm Điềm, tôi không hề nao núng:
"Cô Tưởng, tôi là sinh viên tốt nghiệp loại ưu của Đại học Hồng Kông. Việc quen biết vài cựu sinh viên có tiếng tăm thì có gì lạ đâu!"
Tưởng Điềm Điềm liếc xéo chiếc váy dài bó sát đến mắt cá chân của tôi, ánh mắt ánh lên tia hiểm độc.
"Mày thì là cái thá gì, tối qua chỉ cần một cú điện thoại của tao, chú nhỏ đã đến thăm, còn tặng tao sợi dây chuyền kim cương hồng mà anh ấy đấu giá được, trị giá sáu trăm triệu đô la Mỹ đấy."
"Anh ấy tặng mày cái gì? Cái váy trên người mày là hàng đi thuê à!"
Cô ta nói đúng.
Tư Đình Dật chưa bao giờ đi mua sắm cùng tôi, và tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi những món quà xa xỉ.
Nhưng chỉ cần tôi nũng nịu một chút trên giường, anh đã đích thân chỉ dạy tôi cách thức làm kinh doanh.
Chẳng phải điều đó thú vị hơn việc mua sắm đơn thuần sao?
Tưởng Điềm Điềm không thấy được vẻ ghen tị trong mắt tôi, tức đến đỏ bừng cả mặt:
"Đồ tiện nhân, sớm muộn gì chú nhỏ cũng sẽ chán mày thôi, đến lúc đó đừng hòng ở lại Hồng Kông."
Tôi vén tóc, mỉm cười:
"Đêm qua, anh ấy còn quấn lấy em đòi hỏi tới ba lần, e là không dễ buông tay như vậy đâu!"
Thấy vết hôn đỏ ửng sau tai tôi, cô ta trông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức.
Tôi phản kích toàn diện:
"Thật đáng thương! Cô chỉ dám yêu thầm, đến cả giường của anh ấy cũng không dám trèo lên."
Tưởng Điềm Điềm mất hết hình tượng, ném thẳng ly rượu vang trong tay về phía tôi.
Chiếc ly thủy tinh vỡ tan.
Mảnh vỡ găm vào bắp chân, m.á.u tươi lập tức ứa ra.
Úc Tiển phát hiện sự việc, vội vàng kiểm tra vết thương cho tôi:
"Cô Tưởng, tôi là người phụ trách bữa tiệc này, xin hỏi tại sao cô lại cố ý gây thương tích cho người khác?"
Sự cứng rắn của anh ta nằm ngoài dự liệu của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Suy cho cùng, ở Hồng Kông này, Tưởng Điềm Điềm được Tư Đình Dật nuông chiều đến mức coi trời bằng vung.
"Con tiện nhân này dám chọc tức tao trước."
Úc Tiển còn định bênh vực, nhưng tôi đã kéo anh lại:
"Có lẽ cô Tưởng cảm thấy tôi tiếp đãi chưa chu toàn. Khách là trên hết, tôi có thể xin lỗi."
Tưởng Điềm Điềm vênh mặt đắc ý:
"Quỳ xuống, l.i.ế.m cho sạch chỗ rượu vang trên sàn đi."
Úc Tiển định lên tiếng phản đối thì một giọng nam trầm quen thuộc đã vang lên từ phía sau:
"Điềm Điềm, đừng quậy nữa."
"Chú nhỏ, cô ta bắt nạt con!"
Tưởng Điềm Điềm như một con chim én, sà ngay vào lòng Tư Đình Dật.
Tôi lùi lại hai bước.
Gót giày bị trẹo, thân hình tôi khẽ chao đảo, khiến những đường cong trên cơ thể càng thêm lồ lộ.
Úc Tiển vội vàng đỡ lấy tôi:
"Em lại bị trật chân rồi à?"
Tư Đình Dật nhíu chặt mày, ánh mắt như d.a.o găm dán chặt vào vòng eo của tôi.
Ồ!
Tay của Úc Tiển đang đặt ngay ở đó!
Tôi định đẩy anh ấy ra.
Nhưng anh ấy đã bế bổng tôi lên, miệng thì thầm:
"Trước đây em chơi tennis bị trẹo chân, không khéo lại tái phát rồi."
Tôi ngoái đầu nhìn lại.
Trong đôi mắt Tư Đình Dật, ngọn lửa giận dữ đang bùng lên.
Tôi đang mơ màng trong căn hộ đi thuê của mình.
Tư Đình Dật vậy mà lại hạ mình đến tận đây.
Anh ta khập khiễng bước vào.