Anh ta thô bạo đẩy tôi ngã xuống ghế sofa, điên cuồng cắn mút môi tôi:
"Chu Thi Thần, ai cho phép em để thằng đàn ông khác chạm vào người?"
Nụ hôn của anh mang theo sự trừng phạt, như muốn chiếm đoạt toàn bộ không khí của tôi.
Một lúc lâu sau, tôi mềm nhũn tựa vào người anh, giọng nũng nịu:
"Học trưởng Úc Tiển không thích phụ nữ, em chỉ coi anh ấy như chị em thân thiết thôi!"
Một câu nói đã lập tức xoa dịu con thú hoang đang cuồng nộ.
Tư Đình Dật khựng lại:
"Chị em cũng không được phép!"
Thật bá đạo.
Tôi cắn môi:
"Anh ấy không đỡ em, chẳng lẽ anh muốn em quỳ xuống l.i.ế.m rượu vang trên sàn sao? Em đâu phải chó."
"Tất nhiên em không phải! Điềm Điềm bị anh chiều hư rồi, anh đã dạy dỗ nó."
Anh ta nói thêm:
"Nó chỉ là một cô bé, tính tình còn trẻ con, sau này em cứ tránh xa nó ra là được."
Tưởng Điềm Điềm quả đúng là bảo bối trong lòng chú nhỏ mà!
Tôi cúi đầu, những ngón tay thon dài trắng muốt nghịch chiếc kẹp cà vạt trên áo anh:
"Em biết rồi, em sẽ không tranh giành bất cứ thứ gì với cô Tưởng đâu."
"Thứ bảy này là sinh nhật nó, đến lúc đó em đi xin lỗi nó một tiếng nhé!"
Tư Đình Dật lộ rõ vẻ hài lòng:
"Anh đặt một du thuyền làm quà sinh nhật cho Điềm Điềm rồi, nếu em thích, sau này anh cũng tặng em một chiếc."
Tôi không thích những thứ giống của người khác.
Nếu muốn, phải là thứ tốt hơn.
Nhìn vào đôi mắt ngập tràn dục vọng của Tư Đình Dật, tôi ngoan ngoãn hôn lên:
"Món quà anh tặng thật hậu hĩnh, xem ra, em cũng phải chuẩn bị một món quà lớn cho cô Tưởng mới được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một món quà lớn mà cô ta sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi.
Tưởng Điềm Điềm quả nhiên là vị trí độc tôn trong lòng Tư Đình Dật.
Anh bận tối mặt tối mũi, lịch trình dày đặc đến mức không có một kẽ hở.
Vậy mà để mừng sinh nhật cô ta, anh đã gác lại mọi thứ, dành trọn một ngày đưa tôi đến dự tiệc trên du thuyền.
Bữa tiệc vô cùng xa hoa, ngoài đám bạn ăn chơi của Tưởng Điềm Điềm, còn có cả những người mẫu nam mà họ yêu thích.
Vừa nhìn thấy tôi, gương mặt của nhân vật chính đã sa sầm lại.
Đúng vậy!
Ai lại muốn gặp kẻ mình ghét nhất trong ngày vui của mình cơ chứ?
Tôi giữ thái độ bình thản, mỉm cười trao món quà đã được gói cẩn thận.
Tưởng Điềm Điềm khinh khỉnh:
"Đồ keo kiệt!"
Tư Đình Dật xoa đầu cô ta:
"Xe đua và trang sức chú tặng em còn chưa đủ sao? Hòa thuận với Thi Thần một chút đi."
Tưởng Điềm Điềm càng thêm tức tối.
Cô ta chạy đến trước mặt đám bạn, nói bóng nói gió rằng tôi là kẻ giỏi quyến rũ đàn ông.
Thấy tôi không có phản ứng, mà Tư Đình Dật lại đang bận một cuộc họp qua điện thoại.
Cô ta liền tháo chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá cả triệu đô, tức giận ném thẳng xuống biển:
"Ai nhặt được, nó sẽ thuộc về người đó!"
Đám người mẫu nam cao trên một mét tám tranh nhau nhảy xuống nước.
Tưởng Điềm Điềm chẳng buồn liếc mắt, mục đích chỉ muốn khơi dậy sự ghen tuông từ Tư Đình Dật.
Tôi ra vẻ bất lực, hạ giọng thở dài:
"Đừng trách chú nhỏ của cô, anh ấy lúc nào cũng bận rộn, thường ngày chỉ có buổi tối mới rảnh để ở bên tôi thôi."
Tôi quá hiểu cần nói gì để chọc điên cô gái ngang ngược này.
Cô ta trừng mắt nhìn tôi:
"Mày là cái thá gì, chỉ là một con hồ ly tinh có bản lĩnh trên giường mà thôi."
Tôi cười hiền lành, bàn tay trắng nõn xoa nhẹ lên bụng mình: