Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 1: Đừng tưởng rằng cậu lên đại học rồi là có thể thoát khỏi tớ



Khi Lục Chiếu Thâm xuống tầng, đúng lúc bố hắn, Lục Quốc Nguyên, đi tới. Ông cố gắng nở nụ cười, xoa tay cười gượng, hạ giọng nói với Lục Chiếu Thâm: "Thiếu gia nhà họ Hứa đang ở trong xe."

Lục Chiếu Thâm ngẩng đầu nhìn, qua lớp kính xe màu trà lờ mờ thấy bóng người, sắc mặt hắn không đổi, chỉ khẽ gật đầu với bố mình.

"Bố biết con không thích nó, nhưng đứa nhỏ ấy thật ra không có ác ý gì, chỉ là bị nuông chiều quá mức nên mới thành ra ngang ngược." Lục Quốc Nguyên làm tài xế cho nhà họ Hứa nhiều năm, cũng coi như hiểu rõ phần nào về người nhà họ Hứa, "Hôm nay là trùng hợp, con và nó nhập học cùng ngày, không biết nó nghĩ gì mà không chịu đi máy bay hay tàu cao tốc, cứ khăng khăng bắt bố chở đi. Bố là người ăn lương nhà họ, cũng không thể từ chối được."

Lục Quốc Nguyên vỗ vỗ vai Lục Chiếu Thâm, ra hiệu cho hắn lên xe: "Con cứ xem như nó không tồn tại, đừng gây chuyện không vui nhé."

Lục Chiếu Thâm gật đầu, đi thẳng đến bên xe, bỏ hành lý vào cốp sau rồi vòng qua ghế phụ, mở cửa ngồi vào.

Hắn không quay đầu lại, nhưng trong tầm mắt vẫn lướt thấy người kia, mặc áo khoác lòe loẹt, tóc uốn xoăn, cằm nhọn giấu trong cổ áo, lông mi cụp xuống, trông vừa ngoan vừa ngỗ ngược.

Vừa ngồi xuống, hắn liền nghe thấy người đó gọi một tiếng.

Lúc này Lục Quốc Nguyên còn ở ngoài xe, vội vàng hút xong điếu thuốc, rồi nhanh chóng vào xe, cười với người ngồi ghế sau: "Tinh Tinh à, Chiếu Thâm nhập học cùng ngày với cháu, hôm nay cho nó đi nhờ xe một chút, cháu đừng giận nhé."

Tầm mắt Hứa Tinh Triết lười nhác rời khỏi màn hình điện thoại, cậu "ừ" một tiếng qua mũi, không rõ vui hay giận.

Đứa nhỏ này bình thường dù có được nuông chiều cũng hiếm khi thất lễ như vậy, Lục Quốc Nguyên chỉ nghĩ cậu đang mải chơi game nên không rảnh để ý, bèn cười gượng rồi đóng cửa xe lại, hạ cửa kính để tản mùi thuốc lá trên người mình.

Lục Chiếu Thâm ngồi bên cạnh, không chơi điện thoại, chỉ ngồi ngay ngắn, lặng lẽ nhìn ngọn đồi phía xa.

Từ Khê Thành đến Nam Cảng, từ núi đến biển, quãng đường năm trăm cây số.

"Tinh Tinh sao lại muốn học Đại học Nam Cảng thế? Ở đó gần biển, cháu chẳng phải không thích ăn hải sản à?" Lục Quốc Nguyên lại hỏi.

Lúc đầu Hứa Tinh Triết không nói gì, đúng lúc Lục Quốc Nguyên tưởng cậu không nghe thấy, chuẩn bị im lặng thì Hứa Tinh Triết đột nhiên lên tiếng: "Người cháu thích ở đó."

Lục Quốc Nguyên sững người một chút, rồi bật cười lớn: "Vậy à, thế thì nên đi thật."

Hứa Tinh Triết không đáp lời, chỉ cầm điện thoại xoay xoay giữa các ngón tay, sau đó lại cúi đầu chơi game tiếp.

Suốt cả quãng đường, ba người không ai nói câu nào, trong xe chỉ có âm thanh chém giết va chạm của đao, súng, tên, rìu từ game của Hứa Tinh Triết vang lên.

Xe chạy được một nửa, đến khu dịch vụ, Lục Quốc Nguyên không nhịn được cơn thèm thuốc, chào Hứa Tinh Triết một tiếng rồi định ra ngoài hút thuốc. Lúc đứng dậy, ông gọi Lục Chiếu Thâm: "Không ra ngoài hít thở tí à?"

Lục Chiếu Thâm hơi nhổm người lên, liền cảm thấy lưng ghế sau bị đá một cái.

Hắn bèn không động đậy, chỉ lắc đầu với bố mình: "Không cần."

Cửa xe ghế lái đóng lại, Lục Quốc Nguyên vừa đi về phía nhà vệ sinh công cộng, người ngồi ghế sau liền nghiêng người lên, túm lấy cánh tay Lục Chiếu Thâm, ra lệnh: "Ngồi xuống ghế sau đi."

Lục Chiếu Thâm không để ý tới cậu, Hứa Tinh Triết không phục nói: "Cậu không ra sau thì tớ lên trước, cậu muốn để bố cậu thấy tớ ngồi lên người cậu à?"

Lục Chiếu Thâm lạnh lùng liếc cậu một cái, Hứa Tinh Triết theo phản xạ buông tay, nhưng vì thời gian gấp gáp, vội vàng nắm lại: "Nhanh lên!"

Ngoài cửa xe người qua kẻ lại, tiếng cười nói xa gần đan xen, sự dửng dưng của Lục Chiếu Thâm khiến thời gian vốn đã ít ỏi lại càng thêm gấp gáp, Hứa Tinh Triết sốt ruột: "Cậu không sợ bố câu mất việc à? Còn anh cậu nữa, hiện tại vẫn đang làm ở công ty của bố tớ đấy."

"Thú vị lắm à?" Lục Chiếu Thâm quay đầu nhìn cậu ta.

Hứa Tinh Triết nói từng chữ một: "Rất thú vị."

Cuối cùng Lục Chiếu Thâm vẫn mở cửa xe, chuyển từ ghế phụ xuống ghế sau. Cậu còn chưa nghĩ ra nên lấy lý do gì để qua mặt bố mình thì Hứa

Tinh Triết đã ngồi dạng chân lên người hắn rồi.

Cậu như một con thú nhỏ động tình, nôn nóng hôn lên môi Lục Chiếu Thâm. Cậu biết lúc này cả thời gian lẫn địa điểm đều không phù hợp, mà Lục Chiếu Thâm cũng không có chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng không rõ mình đang làm gì, cậu chỉ biết ôm chặt lấy cổ Lục Chiếu Thâm, dùng một cái ôm và nụ hôn đơn phương để giải tỏa cảm xúc bồn chồn khác thường.

Môi cậu khô, răng của Lục Chiếu Thâm cũng chẳng chịu mở ra vì cậu.

Hứa Tinh Triết tức tối cắn lên dái tai Lục Chiếu Thâm một cái, rồi bắt đầu chuyển sang hôn cổ và yết hầu của hắn.

Đúng lúc đó, bên ngoài xe đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Hứa Tinh Triết theo phản xạ lùi ra sau, lưng cậu đập mạnh vào lưng ghế phụ, Lục Chiếu Thâm đưa tay đỡ lấy mông cậu.

May mà không phải là Lục Quốc Nguyên, Hứa Tinh Triết thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại dừng trên gương mặt của Lục Chiếu Thâm.

Khuôn mặt mà cậu càng nhìn càng thấy thích.

Người này —— chưa từng cười với cậu, không thèm liếc cậu một cái, không thèm ngồi chung xe, thậm chí đến nguyện vọng thi đại học cũng không chịu nói với cậu.

Cậu cắn môi Lục Chiếu Thâm, gằn giọng nói: "Đừng tưởng cậu lên đại học rồi là có thể thoát khỏi tớ."

Ánh mắt Lục Chiếu Thâm vẫn nhàn nhạt như cũ, Hứa Tinh Triết thấy rõ sự mất kiên nhẫn ngày càng hiện rõ trong đó. Cậu nắm lấy cằm Lục Chiếu Thâm, ép hắn nhìn mình: "Dù sao tớ cũng đã theo đuổi cậu hai năm rồi, theo thêm bốn năm nữa cũng chẳng sao, tớ chịu được."

........

Khi Lục Quốc Nguyên quay lại xe, Lục Chiếu Thâm đang ngồi hàng ghế sau cạnh Hứa Tinh Triết, tay cầm điện thoại của Hứa Tinh Triết, tập trung bấm gì đó, còn Hứa Tinh Triết thì hơi nghiêng người làm người hướng dẫn.

"Không hiểu sao điện thoại cháu tự nhiên bị đen màn hình." Hứa Tinh Triết giải thích ngắn gọn với Lục Quốc Nguyên.

"Ồ, ồ," Lục Quốc Nguyên liếc nhìn Lục Chiếu Thâm, cười nói: "Thằng nhóc Chiếu Thâm này cũng khá rành mấy thứ đồ điện tử đấy."

"Thật sao?"

Hứa Tinh Triết thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại Lục Chiếu Thâm, lồng ng.ực cậu, cách hai lớp áo, áp sát vào cánh tay Lục Chiếu Thâm, tay phải thì đặt lên vạt áo sau của Lục Chiếu Thâm, chuẩn bị hành động. Khi Lục Quốc Nguyên ở hàng ghế trước đang tập trung khởi động xe, Hứa Tinh Triết liền luồn tay vào trong.

"Xem thử trong phần cài đặt có gì không?" Hứa Tinh Triết cố tình ghé sát lại, giả vờ như thực sự đang xem Lục Chiếu Thâm sửa điện thoại. Tóc cậu cọ lên má Lục Chiếu Thâm, ngứa đến khó chịu.

Hơi thở của cậu phả vào cổ Lục Chiếu Thâm, khiến hắn phải dịch người sang bên cạnh, nhưng Hứa Tinh Triết lại càng dán sát hơn.

Vòng eo và bụng của Lục Chiếu Thâm săn chắc, đầy sức hút, Hứa Tinh Triết mê mẩn không rời tay.

Nhưng thời khắc tốt đẹp của cậu chẳng kéo dài được bao lâu, xe vào khu nội thành Nam Cảng, đúng giờ cao điểm nên tốc độ xe chậm lại. Lục Quốc Nguyên gác một tay lên cửa sổ xe, liên tục quay đầu lại trò chuyện với hai người họ.

Hứa Tinh Triết buồn chán ngồi về chỗ mình, thầm nghĩ sao xe chạy nhanh thế chứ?

Khi đến Đại học Nam Cảng thì đã gần một giờ chiều. Lục Quốc Nguyên giúp Hứa Tinh Triết lấy hành lý từ cốp xe xuống, định giúp cậu mang lên ký túc xá, nhưng Hứa Tinh Triết từ chối, nói là mình làm được.

Đại học Nam Cảng là một trường đại học tổng hợp xếp hạng hàng đầu cả nước, chuyên ngành tài chính mà Lục Chiếu Thâm theo học đứng đầu toàn quốc. Vừa vào trường, hắn đã thấy bảng chỉ dẫn của Học viện Thương mại được đặt ở vị trí nổi bật nhất. Hắn kéo vali đi tới, có một nữ sinh đeo dải ruy băng tình nguyện viên bước đến, mỉm cười tươi giới thiệu quy trình nhập học cho hắn.

Hành lý của hắn được người khác nhận lấy và đặt lên một chiếc xe nhỏ dùng để vận chuyển tập trung.

Lục Chiếu Thâm nhận lấy danh sách và cây bút đen mà đàn chị nhiệt tình đưa cho, sau khi ký tên, cô lại lấy điện thoại ra, với danh nghĩa là Hội sinh viên, muốn hắn kết bạn WeChat với mình.

Lục Chiếu Thâm khựng lại một chút, trước khi lấy điện thoại ra thì đột nhiên quay đầu tìm xung quanh, rất nhanh sau đó hắn đã nhìn thấy Hứa Tinh Triết đang kéo hai chiếc vali to đứng lẻ loi ở cổng. Cậu vẫn chưa thấy bảng chỉ dẫn của khoa mình, đang cố rướn cổ nhìn quanh bốn phía.

Khi ánh mắt chạm nhau, Hứa Tinh Triết đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, chăm chăm nhìn Lục Chiếu Thâm và cô gái đang đứng cạnh hắn.

Tay cô gái vẫn còn giơ lên, xung quanh người qua lại tấp nập, tiếng ồn ào náo nhiệt tràn ngập mọi giác quan, khiến Lục Chiếu Thâm không nhìn rõ vẻ mặt của Hứa Tinh Triết.

Hắn quay lại, lấy điện thoại ra, lễ phép kết bạn WeChat với đàn chị.

Nhưng sau đó đàn chị nói gì thì hắn chẳng nghe rõ một câu nào.

*

Một cảm giác hoảng loạn mất kiểm soát tràn đến trong lòng Hứa Tinh Triết.

Đại học không giống như cấp ba, người đến từ khắp mọi miền tổ quốc hợp thành một tập thể khổng lồ. Trong khuôn viên trường Đại học Nam Cảng này, cậu không có chỗ dựa là quyền thế của bố, cũng không có thầy cô quen hay bạn bè thân thuộc để làm lá chắn. Lần *****ên, Hứa Tinh Triết cảm nhận được sự nhỏ bé và bất lực của mình. Cậu đi theo Lục Chiếu Thâm đến khu ký túc xá, sau đó nhìn hắn càng lúc càng đi xa, còn bản thân thì bất lực chẳng làm gì được.

Lục Chiếu Thâm ở tòa nhà số 15 khu Đông, còn cậu ở tòa 13, cách nhau gần năm mươi mét.

Hứa Tinh Triết vứt vali xuống, chạy đến, túm lấy tay áo Lục Chiếu Thâm, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy nói: "Giúp tớ với, tớ không biết trải giường."

Lục Chiếu Thâm không muốn để ý cậu, "Cậu có thể nhờ bạn cùng phòng dạy."

"Không muốn."

"Hứa Tinh Triết, cậu đã hứa với tôi điều gì?"

Hứa Tinh Triết lắc đầu như cái trống bỏi, tay vẫn nắm chặt tay áo của Lục Chiếu Thâm không buông: "Tớ đến đây là vì cậu, cậu phải có trách nhiệm với tớ."

Cậu biết Lục Chiếu Thâm sẽ nói gì, chẳng ngoài mấy câu như "cậu bị hoang tưởng cần đi chữa trị" hay "con người không thể quá vô liêm sỉ", nên cậu không cho Lục Chiếu Thâm cơ hội mở miệng, liền ghé sát tai hắn uy *****: "Cậu không sợ tớ công khai quan hệ của chúng ta à?"

Lông mày của Lục Chiếu Thâm đột ngột nhíu chặt, ánh mắt nhìn Hứa Tinh Triết đầy khinh bỉ và chán ghét.

Thực ra Hứa Tinh Triết cũng không muốn ra chiêu mạnh sớm như vậy, nhưng hơi thở xa lạ xung quanh khiến cậu sợ hãi. Ở Tây Thành, cậu quen làm "vua con", giờ đến Nam Cảng với gió biển mặn và ẩm, lập tức mềm nhũn thành một con mèo nhỏ.

"Tớ còn có ảnh tớ hôn cậu đấy, còn có cả video nữa!" Hứa Tinh Triết nắm lấy tay áo của Lục Chiếu Thâm lắc lắc, nhướng mày, ánh mắt mang theo sự khiêu khích đầy tinh quái, giọng nói không to không nhỏ, dường như cố ý để người khác nghe thấy: "Chiếu Thâm, cậu có muốn để chị học khóa trước vừa rồi cũng xem thử không?"

"Hứa Tinh Triết, con người không thể quá vô liêm sỉ."

"Cậu có sĩ diện là được rồi, dù sao thì chúng ta cũng không thể tách rời."

Lục Chiếu Thâm bất đắc dĩ thở dài, chìa tay về phía Hứa Tinh Triết, lạnh lùng hỏi: "Tòa mấy?"

Hứa Tinh Triết sững người hai giây mới phản ứng lại, vội vàng chạy về chỗ cũ kéo vali qua, rồi vui vẻ lẩm bẩm: "Tòa 13, tầng 3 phòng 316, xui ghê luôn, chẳng có thang máy. Nghe nói đây là khu cũ, điều kiện ký túc xá cũng bình thường, không biết bạn cùng phòng thế nào. Nếu không ổn thì tớ sẽ bảo bố tớ tìm cách chuyển tớ sang phòng cậu..."

Lục Chiếu Thâm liếc Hứa Tinh Triết một cái, cậu lập tức ngậm miệng, còn làm động tác kéo khóa miệng bên môi.

Lục Chiếu Thâm liền gửi hành lý của mình tại phòng quản lý ký túc xá tòa 13, sau đó nói dối là anh họ của Hứa Tinh Triết, lên tầng giúp cậu sắp xếp. Không biết có phải do gương mặt của Lục Chiếu Thâm rất được lòng các bà cô trung niên không, mà dì quản lý không bắt cậu đăng ký gì cả, chỉ phất tay cười tươi rồi để hắn đi vào.

Hứa Tinh Triết đi theo sau Lục Chiếu Thâm rẽ vào cầu thang, chẳng màng đến hành lý, trước tiên đè Lục Chiếu Thâm lên tường hôn loạn một trận, gọi hắn là "anh họ". Sau đó, trước khi Lục Chiếu Thâm nổi giận, cậu lại nhảy nhót kéo hành lý của mình lên tầng ba.

Bậc đại học ở Đại học Nam Cảng đều ở ký túc xá bốn người một phòng. Khi Hứa Tinh Triết đến, phòng 316 đã có hai người. Một người tên Trình Nguyên Thanh, để đầu đinh, tươi cười chào Hứa Tinh Triết. Một người tên Đới Lượng, mặc đồ thể thao đơn giản, quả bóng rổ được đặt nổi bật trên bàn. Khi nhìn thấy Hứa Tinh Triết, cậu ta sững lại một chút, có lẽ vì thấy Hứa Tinh Triết mặc toàn đồ hiệu, tóc tai chải chuốt như minh tinh. Cậu ta có chút không vui, nhưng không biểu lộ ra hết, chỉ đơn giản giới thiệu sơ qua bản thân.

Hứa Tinh Triết không phải kiểu người dễ làm quen, cậu có chút ngượng ngùng trước người lạ. Cậu liếc mắt ra hiệu với Lục Chiếu Thâm, nhưng Lục Chiếu Thâm không để ý, đi thẳng vào phòng, mở hành lý của Hứa Tinh Triết ra, lấy ra ga trải giường và đệm nén, im lặng giúp Hứa Tinh Triết sắp xếp chỗ ngủ.

Có lúc Hứa Tinh Triết rất khâm phục Lục Chiếu Thâm, dù ở bất kỳ môi ***** lạ nào, chỉ cần gương mặt lạnh lùng lãnh đạm đó của hắn cũng đủ để dễ dàng ném cái "khoai lang nóng bỏng tay" tên là sự ngượng ngùng cho người khác, còn mình thì làm kẻ đứng ngoài cuộc.

Hứa Tinh Triết nghĩ, mình cũng nên lạnh lùng như cậu ấy vậy.

Thế nên cậu chỉ báo tên cho Trình Nguyên Thanh và Đới Lượng, rồi thả lỏng khóe môi, cúi đầu, khoanh tay dựa vào cạnh giường, nhìn Lục Chiếu Thâm giúp mình trải giường.

Khả năng làm việc của Lục Chiếu Thâm cũng mạnh như đầu óc của hắn, rất nhanh sau đó, chỗ ngủ và bàn học của Hứa Tinh Triết đã thành hình đúng như cậu muốn.

Lục Chiếu Thâm sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, sau đó rút một tờ khăn ướt ra, từ tốn lau tay.

Hứa Tinh Triết lập tức lấy chai nước khoáng vặn nắp, đưa đến miệng Lục Chiếu Thâm với vẻ mặt nịnh nọt.

Nhưng Lục Chiếu Thâm từ chối, hắn ném khăn ướt đã dùng vào túi rác vừa mới chuẩn bị xong, buộc lại, rồi định ra ngoài. Hứa Tinh Triết lưu luyến đi theo sau hắn, vừa định nói gì đó thì Đới Lượng từ phía sau gọi: "Tinh Triết, cố vấn yêu cầu những ai đã đến trường thì báo danh vào nhóm lớp nhé."

Hứa Tinh Triết không thể tiếp tục đi theo nữa, cậu không thể cản bước chân của Lục Chiếu Thâm.

Lục Chiếu Thâm xách túi rác đang định bước ra khỏi cửa phòng 316 thì đụng mặt một người. Người đó mặc cả cây đen, sắc mặt cũng có phần u ám. Khi nhìn thấy Lục Chiếu Thâm, trong mắt cậu ta hiện rõ vẻ thù địch bẩm sinh. Nhưng khi ánh mắt lướt qua vai Lục Chiếu Thâm và nhìn thấy Hứa Tinh Triết phía sau, cậu ta đột nhiên nở nụ cười.

"Bé đáng yêu."

Lục Chiếu Thâm nghe thấy người đó khẽ nói như vậy.

Một cơn bực bội không lý do trào lên trong lòng hắn. Hắn quay người lại nói với Hứa Tinh Triết: "Xuống tầng vứt rác đi."

Hứa Tinh Triết như thể vừa nhận được món quà gì đó, vui vẻ nhận lấy túi rác, hoàn toàn không để ý đến người đang đứng ở cửa.