Hứa Tinh Triết quấn lấy Lục Chiếu Thâm dưới tầng một hồi lâu, cứ như thể Lục Chiếu Thâm không phải về ký túc xá của mình, mà là sắp đi xa biệt xứ. Mãi đến khi có phụ huynh giúp con mang hành lý nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái, Hứa Tinh Triết mới bịn rịn buông tay Lục Chiếu Thâm ra.
"Cậu chụp ảnh bạn cùng phòng cậu gửi tớ xem với được không?"
Lục Chiếu Thâm chỉ cảm thấy đau đầu: "Hứa Tinh Triết, không phải ai cũng là đồng tính."
"Bẻ cong một người thật ra không khó chút nào," Hứa Tinh Triết không dám dính sát vào người Lục Chiếu Thâm, cúi đầu giả vờ đáng thương, nhỏ giọng nói: "Cậu trước đây chẳng phải cũng nói mình là trai thẳng sao?"
"Tôi bây giờ vẫn vậy." Lục Chiếu Thâm buột miệng.
Hứa Tinh Triết phì cười, rồi dùng mũi giày đá nhẹ vào mắt cá chân của Lục Chiếu Thâm: "Trai thẳng à?"
Sắc mặt của Lục Chiếu Thâm có chút mất tự nhiên.
Hứa Tinh Triết ngẩng lên liền thấy đường cổ dài lộ ra từ cổ áo của Lục Chiếu Thâm. Hắn nghiêng đầu không muốn nhìn cậu, lại càng khiến Hứa Tinh Triết thoải mái ngắm kỹ người trong lòng mình.
Lục Chiếu Thâm đổi sang kính mới, tuy vẫn là gọng đen nhưng chất liệu bằng kim loại, dưới ánh nắng phản chiếu ra ánh vàng quý phái. Ngũ quan của hắn tinh xảo, sống mũi cao thẳng, chỉ có điều đôi môi hơi mỏng – không phải vì không đẹp, mà vì Hứa Tinh Triết từng nghe nói người môi mỏng thường bạc tình.
Thế nên mỗi lần hôn, Hứa Tinh Triết đều rất cố chấp muốn hôn đến mức môi Lục Chiếu Thâm sưng lên.
Hứa Tinh Triết vòng ra trước mặt Lục Chiếu Thâm, nhón chân nháy mắt làm trò, cậu thấy gương mặt mình phản chiếu trong mắt kính của Lục Chiếu Thâm.
Cậu nghĩ, mình và Lục Chiếu Thâm thật sự là cặp đôi hợp nhau nhất thế gian.
"Cuối tuần này tớ có thể mời cậu ra ngoài thuê phòng không? Trai thẳng?"
Lục Chiếu Thâm hết kiên nhẫn, nắm lấy tay kéo vali định rời đi, Hứa Tinh Triết bĩu môi cầu xin: "Được rồi mà, được rồi mà, tớ không trêu cậu nữa."
"Hứa Tinh Triết ——" bỗng có người gọi.
Lục Chiếu Thâm và Hứa Tinh Triết đồng loạt quay đầu lại, thì thấy chính là người vừa nãy gặp ở cửa ký túc xá. Cậu ta lười nhác tựa vào cửa sổ bên chỗ dì quản lý, giơ tay vẫy vẫy thứ trong tay, cười như không cười mà nói: "Hứa Tinh Triết, đây là điện thoại của cậu à? Reo mãi không dừng."
Hứa Tinh Triết hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn sang Lục Chiếu Thâm: "Cậu ta là ai vậy?"
Lục Chiếu Thâm lại nhìn chằm chằm vào người kia không rời mắt, như thể đang quan sát kỹ vóc dáng và diện mạo cậu ta. Hứa Tinh Triết sốt ruột, Lục Chiếu Thâm còn chưa từng nhìn cậu kỹ đến vậy, cậu kéo Lục Chiếu Thâm sang bên cạnh, hoàn toàn trái ngược với bình thường mà đuổi hắn đi, rồi quay người chạy về phía người kia, không khách sáo hỏi: "Điện thoại tôi sao lại ở chỗ cậu?"
Người kia cười: "Tôi là bạn cùng phòng của cậu mà." Sau đó chìa tay ra tự giới thiệu: "Tôi là Nghiêm Tiêu, ngủ giường đối diện cậu."
Hứa Tinh Triết nhận lấy điện thoại, thấy là mẹ gọi đến nhưng đã ngắt máy, nên cũng không vội gọi lại, cậu cầm điện thoại, nhìn bóng lưng của Lục Chiếu Thâm.
Nghiêm Tiêu đột nhiên cúi người sát lại gần Hứa Tinh Triết, cậu vừa quay đầu lại suýt nữa đụng trúng cậu ta, hoảng hốt lùi một bước.
"Cậu có bệnh à?"
"Anh họ cậu đi rồi?"
Sắc mặt Hứa Tinh Triết lập tức tối sầm lại.
Vừa nãy trước mặt Trình Nguyên Thanh và Đới Lượng, để Lục Chiếu Thâm không khó xử, cậu đã theo lời của hắn mà gọi hắn là anh họ. Nhưng lúc này, ánh mắt của Nghiêm Tiêu lại đầy vẻ trêu chọc, năm chữ kia rõ ràng không đơn giản chỉ là nghĩa đen.
Radar trong người Hứa Tinh Triết lập tức vang lên cảnh báo.
Ồ, là "đồng loại".
"Anh ấy là bạn trai tôi, cậu đừng có mơ tưởng."
Nghiêm Tiêu bật cười, vẫn cái vẻ lười nhác, cà lơ phất phơ: "Tôi không có mơ tưởng cậu ta, tôi thấy hứng thú với cậu hơn."
Hứa Tinh Triết càng tức giận, nheo mắt cảnh cáo hắn: "Không có cửa đâu, tránh xa tôi ra."
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Tinh Triết lại vang lên tiếng chuông, cậu cứ tưởng là mẹ gọi lại, nhưng vừa nhìn màn hình thì thấy là "Siêu cấp thân thân bảo bối" của cậu gọi đến. Cậu vội vàng bắt máy.
"Hứa Tinh Triết, cậu tranh thủ thời gian đi mua bình nước nóng và móc treo quần áo đi."
Cơn giận trong lòng Hứa Tinh Triết lập tức tiêu tan, giọng điệu cũng dịu hẳn đi: "Vậy... vậy cậu có thể đi với tớ không?"
Lục Chiếu Thâm không trả lời, nhưng cũng không cúp máy.
Hứa Tinh Triết như được sủng ái mà hoảng sợ, nhìn màn hình điện thoại thêm hai lần, không ngờ vẫn chưa bị cúp.
"Tớ chờ cậu dưới tầng ký túc xá nhé!" Cậu giành quyền chủ động, nói xong câu đó liền vội vàng ấn nút kết thúc cuộc gọi.
Nghiêm Tiêu đứng bên cạnh, cười đến không thở nổi, còn hùa thêm mấy tiếng "phì phì": "Li.ếm ghê quá nhỉ."
*
Cuối cùng cũng thoát khỏi Nghiêm Tiêu, Hứa Tinh Triết còn đặc biệt lên tầng rửa mặt, thay một chiếc áo khoác khác, rồi mới hí hửng chạy đến dưới tầng ký túc xá của Lục Chiếu Thâm.
Hai mươi phút sau, Lục Chiếu Thâm mặt không cảm xúc bước xuống tầng, Hứa Tinh Triết liền chạy đến đón, nhân lúc xung quanh không có ai, ôm lấy cánh tay của Lục Chiếu Thâm, cằm tựa lên vai anh, bám dính hỏi: "Chúng ta đi đâu mua đồ vậy?"
Vừa rồi dưới tầng cậu đã dùng bản đồ tìm kiếm một chút, phát hiện trung tâm thương mại gần nhất cách trường tận ba cây số, tức là chỉ đi đường thôi cũng phải tốn gần một tiếng, cộng thêm thời gian đi siêu thị... nói cách khác, suốt cả buổi tối nay, cậu có thể được ở riêng với Lục Chiếu Thâm.
"Siêu thị trong trường."
"Hả?" Hứa Tinh Triết ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng, "Hả?"
Lục Chiếu Thâm chỉ về hướng đông nam: "Bên đó có siêu thị trong trường, chắc là có đủ mọi thứ."
Có tiếng bước chân mỗi lúc một gần, là phụ huynh sau khi đưa con xong đang xuống tầng, chẳng mấy chốc một nhóm người từ góc cầu thang bước ra, Hứa Tinh Triết liền buông tay ra, lùi về sau vài bước.
Cậu vốn còn định nói là muốn cùng Lục Chiếu Thâm đi dạo trung tâm thương mại.
Nhưng khi thấy vẻ mặt bình thản không gợn sóng của Lục Chiếu Thâm, cùng với khoảng cách giữa hai người, cậu bỗng cảm thấy... chẳng còn gì thú vị nữa.
Chiếc áo khoác mới thay, hai mươi phút chờ đợi, tất cả đều trở nên vô nghĩa.
Cảm giác xa lạ và háo hức của ngày khai giảng đều bị ánh mắt lạnh nhạt của Lục Chiếu Thâm dập tắt.
"Ừ."
Cậu gật đầu, thở dài một hơi thật dài, sau đó quay người đi trước Lục Chiếu Thâm.
Nếu Hứa Tinh Triết không nói chuyện, Lục Chiếu Thâm cũng sẽ không mở miệng.
Nếu Hứa Tinh Triết im lặng suốt đoạn đường, thì họ có thể đi hết cả quãng đường trong yên lặng như thế.
Nếu là trước kia, Hứa Tinh Triết chắc chắn sẽ phát huy sở trường nói nhiều của mình, không để cho Lục Chiếu Thâm có giây phút yên bình.
Nhưng vào lúc này, cậu lại chẳng muốn nói gì.
Một câu "Li.ếm ghê quá nhỉ" mang theo chút trêu chọc của Nghiêm Tiêu, dù không có ác ý, nhưng vẫn như mũi kim đâm mạnh vào lòng Hứa Tinh Triết.
Lúc cậu bắt đầu làm "chó li.ếm", từ "chó li.ếm" còn chưa nổi tiếng.
Cậu theo đuổi Lục Chiếu Thâm từ năm nhất cấp ba, chớp mắt đã lên đại học năm nhất.
Trong lòng đầy tâm sự, cậu không chú ý dưới chân, lúc quẹo cua bị vấp phải hòn đá nhô lên bên đường, suýt nữa thì ngã sấp mặt, may mà Lục Chiếu Thâm kịp nắm lấy cánh tay cậu, không để cậu ngã nhào.
"Hứa Tinh Triết, cậu ——"
Hứa Tinh Triết hất tay Lục Chiếu Thâm ra, không nói một lời, cứ thế lặng lẽ bước về phía trước.
Lúc này điện thoại của cậu lại vang lên. Cậu nghe máy, đầu dây bên kia là giọng của Tần Giai Trân, có chút trách móc nhưng vẫn không giấu được niềm vui: "Tinh Tinh, sao không nghe điện thoại của mẹ vậy? Cảm giác nhập học thế nào rồi? Ký túc xá ổn chứ?"
Hứa Tinh Triết bỗng thấy sống mũi cay cay, bước chân cũng chậm lại: "Lúc nãy đang dọn đồ, điện thoại để trên bàn nên con không nghe thấy."
"Không sao đâu, ký túc thế nào hả con yêu?"
"Cũng ổn ạ."
"Còn bạn cùng phòng? Có dễ sống chung không?"
"Cũng ổn ạ."
"Mẹ biết mà, Tinh Tinh nhà mình giỏi tự lập lắm. Bố con lúc nãy còn đập bàn, nói là con chắc chắn chịu không nổi vài hôm sẽ gọi về nhờ giúp, mẹ bảo không thể nào. Tinh Tinh nói mình lớn rồi, thì bố mẹ cũng phải học cách tin tưởng con."
Khoé mắt Hứa Tinh Triết cũng đỏ lên: "Vâng... con lớn rồi."
Trước đó, cậu nhất quyết không nghe khuyên bảo, không màng đến việc ngành mình chọn ở Nam Cảng là ngành yếu, cũng không để ý mình bị dị ứng hải sản, cứ nhất quyết phải đến Đại học Nam Cảng học.
Tần Giai Trân rõ ràng là người không nỡ xa con nhất, nhưng lại là người *****ên chấp nhận buông tay.
Hứa Tinh Triết có bố mẹ tuyệt vời nhất trên thế gian, có được tình yêu đầy đủ và trọn vẹn nhất. Thế mà cậu lại ngu ngơ mang cả trái tim mình trao cho Lục Chiếu Thâm để mặc hắn giày xéo.
Nếu Tần Giai Trân biết con trai cưng của mình đã mặt dày theo đuổi một người ba năm trời, trao đi cả nụ hôn đầu, đêm *****ên, mà đến một câu "thích em" cũng không được nghe lại, chắc chắn bà sẽ đau lòng biết bao.
Ngày 1 tháng 9 có lẽ là thời điểm náo nhiệt nhất trong năm ở trường.
Xung quanh đều ồn ào náo động, tràn ngập bầu không khí "mới mẻ".
Ai cũng đang dùng cách của riêng mình để bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có Hứa Tinh Triết là vẫn mãi luẩn quẩn trong quá khứ.
Tần Giai Trân cúp máy, Hứa Tinh Triết đứng yên một lúc, lén lau đi giọt nước mắt vừa tràn nơi khóe mắt, sau đó quay người lại, nở nụ cười với Lục Chiếu Thâm, chỉ là không còn sự nhiệt tình và hoạt bát như mọi khi nữa.
"Đi thôi, đi mua móc treo quần áo với bình nước nóng, còn nhiều thứ phải mua lắm."
Lục Chiếu Thâm kéo cậu lại: "Cậu khóc à?"
"Không có."
Lục Chiếu Thâm nhìn vết đỏ nơi khóe mắt Hứa Tinh Triết, đưa tay phải lên, dùng bụng ngón cái ấn nhẹ lên chỗ đó: "Nếu cậu thấy đồ ở siêu thị trong trường kém quá, thì... tôi đưa cậu đi trung tâm thương mại."
Lục Chiếu Thâm không biết dỗ người ta, đây là chiêu vụng về duy nhất của hắn —— đánh trống lảng.
Chiêu này nếu dùng với người khác thì có khi còn khiến người ta giận hơn, nhưng với Hứa Tinh Triết thì lại luôn có tác dụng.
Có khi hắn còn chưa nói hết câu, Hứa Tinh Triết đã mím môi cười rồi lao vào lòng hắn.
Nhưng lần này, chiêu đó không còn hiệu nghiệm.
Hứa Tinh Triết không có phản ứng gì, thậm chí còn trông càng ấm ức hơn.
"Lục Chiếu Thâm, tớ hối hận rồi."
Lục Chiếu Thâm khựng lại, tay vẫn chưa kịp thu về, dừng lại bên má Hứa Tinh Triết.
"Lúc ở trên xe bố cậu, tớ đã nói —— dù cậu có đồng ý hay không cũng không sao, cùng lắm tớ theo đuổi cậu thêm bốn năm nữa."
Hứa Tinh Triết cắn mạnh vào phần thịt mềm trong miệng, rồi từng chữ từng chữ một: "Tớ hối hận rồi."
Sắc mặt của Lục Chiếu Thâm lập tức trở nên tái nhợt, Hứa Tinh Triết cúi đầu lau nước mắt, không để ý thấy. Cậu vừa mới dứt khoát nói ra, nói xong liền hối hận đến mức chỉ muốn tự vả cho mình một cái bạt tai.
"Cậu nói thật sao?" Lục Chiếu Thâm lạnh giọng hỏi cậu.
Hứa Tinh Triết không nói gì, cậu cũng không phân rõ được mình bây giờ đang hối hận điều gì nữa.
Cậu nghĩ rằng Lục Chiếu Thâm sẽ vui vẻ đồng ý, sẽ vỗ tay reo mừng, thậm chí đốt pháo ăn mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi sự phiền toái lớn mang tên Hứa Tinh Triết.
Nhưng Lục Chiếu Thâm không làm vậy, hắn cũng đứng yên lặng như Hứa Tinh Triết.
Rất lâu sau, Lục Chiếu Thâm đưa tay lau khóe mắt của Hứa Tinh Triết, giọng nói không còn lạnh lẽo như trước nữa, mà mang theo chút dịu dàng xa lạ: "Tôi dẫn cậu đi trung tâm thương mại nhé, đi thôi."