Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 13: Lục Chiếu Thâm, tớ rất khó dỗ dành đấy



Ở tuổi mười bảy, Hứa Tinh Triết chẳng hiểu gì cả. Nhận thức của cậu về chuyện giường chiếu vẫn dừng lại ở những bộ phim đồng tính lãng mạn và đẹp đẽ, những cảnh không được quay trong phim thì cậu hoàn toàn không biết gì. Cậu cứ nghĩ rằng, chuyện vừa xảy ra giữa cậu và Lục Chiếu Thâm thì đã được xem là "đã làm rồi", và ngay tại khoảnh khắc này, cậu đã không còn là trai tân nữa.

Cậu không hối hận, nhưng có một chuyện cậu không hiểu.

Tại sao Lục Chiếu Thâm lại bình thản đến thế?

Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đành quy kết lý do là do Lục Chiếu Thâm không thích cậu. Sau khi từ phòng tắm đi ra, tắm rửa sạch sẽ xong, cậu chui lên giường một cách tủi thân, mặt mày rầu rĩ hỏi: "Cậu bình thản như vậy, là vì tớ là con trai, hay là vì bản thân tớ?"

Lục Chiếu Thâm vốn đang nằm ngửa trên giường, cánh tay đặt trên trán, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Nghe vậy thì quay đầu lại, dùng một biểu cảm khó hiểu để nhìn Hứa Tinh Triết: "Gì cơ?"

Đầu óc của Hứa Tinh Triết vẫn còn chìm đắm trong cơn kích tình kịch liệt vừa rồi, chưa kịp thoát ra. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lục Chiếu Thâm, cậu liền không suy nghĩ mà cho rằng hắn đang tức giận —— tức giận thì tức là không thích, không trả lời thì tức là cả hai lý do đều đúng, chuyện vừa xảy ra hai mươi phút trước đều là sai lầm, đến cả cảm xúc bồng bột cũng không đáng được gọi là bồng bột.

Suy nghĩ theo một đường thẳng đơn giản như thế, cậu tự khiến mình vừa bẽ bàng lại vừa buồn bã.

Cậu kéo chăn, chui vào giường, nằm quay lưng lại với Lục Chiếu Thâm, còn cố ý hít hít mũi, không hề che giấu cảm xúc của mình.

Lục Chiếu Thâm chạm nhẹ vào cậu, nhưng cậu không thèm để ý.

Mười chín tuổi, Hứa Tinh Triết đã hiểu hết mọi chuyện. Nhưng cậu vẫn rất buồn —— bởi vì đến giờ, Lục Chiếu Thâm vẫn chưa một lần nói rõ là thích cậu. Hai chữ "thích cậu" giống như một câu thần chú, Hứa Tinh Triết càng nói nhiều thì Lục Chiếu Thâm lại càng giấu kín hơn. Không có lời giải.

Nghiêm Tiêu vừa tắm xong từ phòng vệ sinh bước ra, dùng khăn lau tóc, đi đến bên giường Hứa Tinh Triết, thấy cậu đang nằm ngửa, cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện trống trơn trên màn hình.

Siêu cấp thân thân bảo bối của cậu vẫn chưa nhắn tin cho cậu.

Nghiêm Tiêu nói: "Đừng biến bản thân thành món hàng rẻ tiền như vậy nữa, được không?"

Hứa Tinh Triết mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn Nghiêm Tiêu: "Không cần cậu lo!"

"Tôi vốn dĩ cũng chẳng định lo, nhưng tôi thấy cậu hết thuốc chữa rồi. Hứa Tinh Triết, trên đời này có bao nhiêu điều thú vị, đâu phải chỉ có yêu đương là duy nhất."

"Tôi không phải kiểu đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương!"

"Vậy thì chứng minh đi. Có bản lĩnh thì gọi điện cho cậu ta ngay bây giờ, nói với cậu ta rằng từ hôm nay trở đi, cậu không thích cậu ta nữa. Dám không?"

Trình Nguyên Thanh đang nằm xem phim trên giường, nghe thấy câu đó liền xen vào: "Tiểu Tinh thích ai vậy?"

Nghiêm Tiêu nhướng mày: "Tôi."

Trình Nguyên Thanh phì cười, khuyên nhủ Hứa Tinh Triết:
"Tiểu Tinh, đừng nghe cậu ta. Một tên 'vua biển(1)' như cậu ta thì cho được lời khuyên gì tốt chứ?"

____________________________________________

(1): Gốc là 海王 (hǎi wáng). Ttrong ngôn ngữ mạng hiện đại Trung Quốc,"海王" là tiếng lóng chỉ một người (thường là nam) chuyên bắt cá nhiều tay, tán tỉnh nhiều người cùng lúc, không nghiêm túc trong các mối quan hệ yêu đương, giống như "thả câu khắp biển", vì thế gọi là "vua biển".

Nghiêm Tiêu cũng không tức giận, cúi đầu nhìn đôi chân thò ra khỏi chăn của Trình Nguyên Thanh, cười đểu: "Bảo bối à, đã bảo đừng mặc quần đùi ngắn thế này trong ký túc xá rồi mà, tôi không đảm bảo là sẽ kìm được đâu đấy."

Trình Nguyên Thanh lộ vẻ mặt như vừa nuốt phải thứ gì đó kinh tởm, nhặt hộp khăn giấy bên gối ném về phía Nghiêm Tiêu, sau đó còn chửi cả tổ tiên tám đời nhà anh ta, rồi chui vào chăn trùm kín từ đầu tới chân.

Hứa Tinh Triết nước mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Thật ra ban đầu cậu không đến nỗi đau lòng như vậy —— ánh mắt lạnh lùng mà Lục Chiếu Thâm dành cho cậu suốt hai năm qua, cậu đã quá quen rồi. Nhưng lại không chịu được ánh mắt cười cợt của người ngoài. Chỉ một câu đùa thôi cũng đủ xé toạc lớp vỏ yếu ớt mà cậu khổ sở lắm mới tạo ra được, vết thương vừa đóng vảy lập tức lở loét trở lại.

Cậu đã sống một cách hoang đường suốt hai năm, lãng phí hai năm, đổi lại là sự im lặng của Lục Chiếu Thâm.

Không biết bị cái gì sai khiến, cậu mở khung gọi thoại, ngón tay lơ lửng phía trên biểu tượng.

Nghiêm Tiêu khẽ cười khinh bỉ một tiếng, Hứa Tinh Triết liền ấn gọi.

Mười mấy giây sau, Lục Chiếu Thâm bắt máy, giọng hắn hơi thấp, có thể là vì trong phòng còn bạn cùng phòng đang học hoặc ngủ.

"Có chuyện gì vậy?" – Hắn hỏi.

Vừa nghe thấy giọng Lục Chiếu Thâm, Hứa Tinh Triết liền thấy cay cay sống mũi, đầu óc trống rỗng, quên luôn mình định nói gì.

Nghiêm Tiêu tức đến phát điên, giật lấy điện thoại, giơ cao tránh khỏi tay Hứa Tinh Triết, rồi cười nhạt nói với giọng trêu chọc: "Tiểu Tinh, đang tắm thì đừng gọi điện, điện thoại sẽ vào nước đấy."

Hứa Tinh Triết hoảng hốt nhảy bật khỏi giường, giật lại điện thoại, nhưng Nghiêm Tiêu đã bấm ngắt máy.

Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Cuộc gọi đã kết thúc".

"Cậu điên rồi à?! Giờ tôi biết giải thích với cậu ấy thế nào đây?!"

"Tại sao phải giải thích?" Nghiêm Tiêu nhún vai, vẻ mặt đầy đương nhiên: "Cậu phải hiểu, cậu thích cậu ta, thì quyền chủ động nằm trong tay cậu."

Nói xong, Nghiêm Tiêu đi vào nhà tắm lấy máy sấy tóc, sấy đầu một phút. Khi cậu ta quay ra thì Hứa Tinh Triết vẫn còn ngồi thất thần bên mép giường.

Không thể dạy nổi thằng nhóc này nữa, Nghiêm Tiêu lười để ý, nằm xuống giường lấy điện thoại ra nhắn tin với bạn trai mới quen. Cậu đã lạnh nhạt với người ta hai ngày rồi, giờ là lúc thu lưới.

Hứa Tinh Triết không nhìn điện thoại. Lẽ ra lúc này cậu nên xem phản ứng của Lục Chiếu Thâm, hoặc nghĩ cách giải thích ra sao. Nhưng cậu lại bỗng thấy không muốn nữa.

Cậu tắt nguồn điện thoại, nhét xuống dưới gối, đeo mặt nạ ngủ rồi nằm xuống.

Trong mơ, cậu thấy lần *****ên của mình với Lục Chiếu Thâm, rồi cả những lần sau đó. Lục Chiếu Thâm từng có lúc rung động, thậm chí từng gọi cậu là "Tiểu Tinh Tinh". Hứa Tinh Triết mơ hồ cảm thấy Lục Chiếu Thâm không phải hoàn toàn vô tình. Họ như thể đã từng, vào một khoảnh khắc nào đó, rất gần với tình yêu. Nhưng vì một lý do nào đó, Lục Chiếu Thâm đã lùi bước, từ bỏ.

Khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.

Trình Nguyên Thanh đứng bên giường gọi cậu, giục đi học. Hứa Tinh Triết mơ màng mở mắt, cầm điện thoại lên bấm một lúc mới nhớ ra là mình đã tắt máy.

Chấm đỏ nhỏ báo tin nhắn trên WeChat chậm rãi xuất hiện – người được ghim đầu danh sách đã gửi cho cậu ba tin nhắn.

—— Hứa Tinh Triết.

—— Xuống đây.

——Tôi đang đợi cậu dưới lầu.

Thời gian là 11 giờ 10 phút tối qua.

*

Tất cả những năm học ngữ văn coi như uổng phí, Hứa Tinh Triết nhìn ba dòng tin nhắn mà Lục Chiếu Thâm gửi đi như thể chưa từng biết đọc chữ, xem đi xem lại cả chục lần, cuối cùng mới hiểu ra được ý nghĩa của chúng.

Lục Chiếu Thâm đã gửi tin cho cậu vào lúc 11 giờ 10 phút tối qua, ngay sau khi nghe thấy lời Nghiêm Tiêu nói.

Tim cậu đột nhiên đập loạn lên dữ dội, như có thứ gì đó sắp trào ra ngoài, cậu gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Lục Chiếu Thâm khi đang gõ mấy dòng này —— có lẽ vẫn là gương mặt không biểu cảm ấy, nhưng mấy chữ ngắn ngủi này đã phơi bày hết tâm trạng của hắn rồi.

Có lúc Hứa Tinh Triết nghĩ mình rất hiểu Lục Chiếu Thâm —— biết hắn thích ăn gì, thích chơi gì, biết mọi thói quen nhỏ nhặt. Nhưng đôi khi cậu lại thấy Lục Chiếu Thâm thật xa lạ.

Cậu nhảy phốc xuống giường, xỏ vội dép chuẩn bị lao xuống dưới lầu, nhưng bị Trình Nguyên Thanh kéo lại: "Cậu làm gì thế? Vẫn còn chưa thay đồ kìa."

Hứa Tinh Triết vẫn đang mặc đồ ngủ, tóc tai rối bù, cả người như vẫn còn vương hơi thở mơ màng sau mộng mị, nhưng cậu cầm chặt điện thoại, hoảng hốt lẩm bẩm: "Cậu ấy không đợi mình cả đêm đấy chứ? Không thể đâu... chắc không đâu... cậu ấy làm gì thích mình đến vậy... chắc là không..."

Trình Nguyên Thanh nghi hoặc nhìn cậu, tiện tay nhặt chiếc áo hoodie trên giường Hứa Tinh Triết nhét vào lòng cậu: "Thì mặc áo vào trước đã, đừng để cảm lạnh."

Nhưng Hứa Tinh Triết chỉ kẹp áo vào tay, hồn vía đã bay ra khỏi ký túc xá từ lâu. Tay Trình Nguyên Thanh vừa buông ra, cậu đã lao vụt ra ngoài, Trình Nguyên Thanh gọi với theo cũng không giữ nổi.

Kẻ đầu têu, Nghiêm Tiêu, vẫn đang ngủ khò khò, có vẻ như còn thấy trời sáng quá nên quay mặt vào tường, kéo chăn trùm kín đầu.

Bảy giờ sáng ở ký túc xá vẫn khá yên tĩnh, phần lớn sinh viên vẫn còn đang "đánh cờ" với Chu Công(2). Hành lang chỉ vang vọng vài tiếng nói chuyện từ các phòng hai bên, gần như không có ai đi lại. Cô lao công đang giặt cây lau sàn trong phòng rửa mặt, tiếng nước ào ào át cả tiếng dép lê lẹp xẹp của Hứa Tinh Triết.

____________________________________________

(2): Ý chỉ việc đang ngủ say.

Cậu không phân biệt rõ tâm trạng của mình lúc này là mong đợi hay sợ hãi.

Lao xuống dưới lầu, rẽ qua một góc, bước chân Hứa Tinh Triết chậm lại.

Lục Chiếu Thâm đang ngồi trên bậc thang, lưng hơi khom, khuỷu tay tựa lên đầu gối, trông có vẻ cô đơn.

Hứa Tinh Triết bỗng thấy chua xót muốn khóc, cậu không chịu nổi khi thấy Lục Chiếu Thâm như vậy —— rõ ràng tối qua người này vẫn còn là kẻ bắt nạt cậu trong giấc mơ.

Mỗi bước chân Hứa Tinh Triết đều trở nên khó khăn, chỉ vài mét ngắn ngủi mà như cách cả núi biển. May mà Lục Chiếu Thâm nghe thấy tiếng bước chân, rồi quay đầu lại. Ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Tinh Triết dừng khựng tại chỗ, áo hoodie trong tay rũ xuống, ống tay suýt chạm đất.

Lục Chiếu Thâm sững người vài giây rồi mới phản ứng lại, hắn đứng dậy, vừa định bước lên bậc thang thì lại dừng, giữ khoảng cách ba bốn mét và một bậc thang với Hứa Tinh Triết.

"Cậu ——"

"Tớ ——"

Cả hai cùng lên tiếng, rồi cùng im bặt. Lục Chiếu Thâm nhường cho Hứa Tinh Triết nói trước.

"Tối qua tớ ngủ sớm, không thấy tin nhắn của cậu." Hứa Tinh Triết nói xong mới nhận ra còn chưa giải thích điều quan trọng nhất, nhưng bầu không khí lại không đúng —— ánh mắt của Lục Chiếu Thâm không giống như đang đợi một lời xin lỗi.

Phải mất nửa phút sau, Lục Chiếu Thâm mới lên tiếng: "Cổ cậu... là gì vậy?"

Hứa Tinh Triết nghe vậy thì cúi đầu xuống, nhưng cậu không nhìn thấy gì, đành phải lấy điện thoại ra soi, mới phát hiện trên cổ mình có một vết đỏ, to cỡ móng tay, màu cũng rất nhạt, bản thân cậu cũng không để ý đến. Cậu cau mày nghĩ một hồi lâu, lần ngược ký ức lại từ tối hôm qua, từng cảnh từng cảnh hiện lên: câu lạc bộ trượt patin, tiệc liên hoan, rừng cây nhỏ...

"Không phải là do cậu để lại à?" Cậu đưa tay sờ sờ, rồi chu môi với Lục Chiếu Thâm: "Cậu quên rồi à?"

Lục Chiếu Thâm sững người: "Gì cơ?"

"Nếu không thì là sao? Cậu tưởng là Nghiêm Tiêu hôn đấy à? Cậu đúng là nghĩ thế phải không? Nên mới đến đây bắt gian à?" Hứa Tinh Triết như vừa nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, ngực nghẹn lại một cảm giác không thể nói thành lời, chỉ muốn trút hết ra: "Cho dù... cho dù tớ và cậu ta thật sự có làm gì đi nữa, thì cậu có tư cách gì mà đến bắt gian? Cậu là gì của tớ chứ? Bạn trai à? Cậu chưa bao giờ thừa nhận cả."

Ánh mắt của Lục Chiếu Thâm như bị một lưỡi dao cứa vào, môi hắn mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng bị Hứa Tinh Triết ngắt lời.

"Thích cậu là chuyện ngu ngốc nhất mà tớ từng làm trong đời, tớ từng nghĩ mình có thể cố chịu đựng mãi cho đến ngày cậu quay đầu nhìn tớ, nhưng giờ tôi không chịu nổi nữa rồi. Tớ rất buồn, Lục Chiếu Thâm, trước khi gặp cậu, tớ không như thế này đâu."

"Cậu... không thích tôi nữa sao?" Lục Chiếu Thâm hỏi.

Hứa Tinh Triết không thể trả lời, cũng không nỡ lắc đầu.

Lúc này Lục Chiếu Thâm trông rất yếu đuối, như biến thành một người khác. Hắn bước tới, không nói gì, chỉ lấy chiếc áo khoác trong tay Hứa Tinh Triết, kéo phần gấu áo mở ra rồi mặc vào cho cậu. Đầu của Hứa Tinh Triết cuối cùng cũng chui ra khỏi cổ áo, nấp trong mũ trùm, ánh mắt đầy oán trách nhìn anh: "Cậu đợi cả đêm à?"

Lục Chiếu Thâm gật đầu, lặp lại: "Đợi cả đêm."

"Vậy thì sao? Tớ đâu có đau lòng vì cậu."

"Tôi đâu bắt cậu phải đau lòng vì tôi." Ánh mắt của Lục Chiếu Thâm lướt từ cổ Hứa Tinh Triết xuống môi cậu: "Tôi đến để bắt gian đấy."

Lần này đến lượt Hứa Tinh Triết ngẩn người, cậu nghi ngờ mình nghe nhầm, Lục Chiếu Thâm vừa nói gì cơ?

"Đã nói rồi mà, làm bạn trai dự bị của tôi, sao lại bỏ cuộc nhanh thế?"

Trên lầu vang lên tiếng bước chân đi xuống, càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần. Lục Chiếu Thâm bỗng cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Hứa Tinh Triết. Hắn vòng tay qua mép mũ áo, nâng mặt cậu lên, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy: "Đừng bỏ cuộc, được không?"

Trong khóe mắt Hứa Tinh Triết ánh lên những giọt nước, dưới ánh sáng sớm, chúng thật sự giống những vì sao.

Có người rẽ từ góc hành lang đi ra, Lục Chiếu Thâm buông tay, nói: "Mau về rửa mặt đi, đừng đến lớp muộn."

Hứa Tinh Triết theo phản xạ làm theo lời anh, đi được ba, bốn mét rồi mới sực nhớ, quay đầu lại nói: "Không đâu!"

"Lục Chiếu Thâm, tớ rất khó dỗ dành đấy, cậu đừng tưởng làm vậy là tớ sẽ quay đầu lại."