Thực ra, những lời như "Tớ không cần cậu nữa", "Tớ không thích cậu nữa", Hứa Tinh Triết đã từng nói không chỉ một lần, nhưng Lục Chiếu Thâm chưa bao giờ phản ứng dữ dội như hôm nay.
Trước kia, cùng lắm hắn chỉ buông một tiếng "Ờ", rồi tiếp tục làm việc của mình. Hứa Tinh Triết cũng chỉ có thể lè lưỡi, chán nản gối cằm lên vai Lục Chiếu Thâm, thổi khí bên tai hắn mà nói: "Hừ, cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi."
Hứa Tinh Triết không hề thích gương mặt lạnh lùng của Lục Chiếu Thâm, cậu cũng không cảm thấy vẻ lạnh nhạt ấy có gì ngầu. Cậu không phải kiểu M như Tiền Tư Giai. Lục Chiếu Thâm có rất nhiều điểm tốt: học giỏi, thông minh và điềm tĩnh, tự lập, làm việc có quy củ, luôn biết xoay chuyển tình thế... Hứa Tinh Triết thích chính là những điểm đó.
Nếu hắn cau có với cậu thì sẽ bị trừ điểm, nhưng nếu hắn cười một cái thì sẽ được cộng thêm cả ngàn điểm. Hứa Tinh Triết chính là như vậy, tự chuốc lấy đau khổ, mãi chẳng thể đẩy Lục Chiếu Thâm ra khỏi thế giới của mình.
Chưa hết tiết học, Hứa Tinh Triết đã nhận được tin nhắn từ Lục Chiếu Thâm, hắn hỏi cậu đang ở đâu. Hứa Tinh Triết lại ngốc nghếch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn lên bục giảng – vị giáo sư già vẫn đang thao thao bất tuyệt, các bạn xung quanh thì cắm cúi ghi chép. Hứa Tinh Triết chợt nhớ đến lời của Nghiêm Tiêu, như thể bị gõ một gậy cảnh tỉnh vào đầu.
Thi đậu Nam Cảng không phải chuyện dễ dàng gì, Hứa Tinh Triết đã bỏ ra bao nhiêu công sức, chỉ có cậu mới hiểu rõ. Có một câu Lục Chiếu Thâm nói rất đúng: Mười Lục Chiếu Thâm cũng không bằng tiền đồ của cậu.
Hứa Tinh Triết đặt điện thoại xuống, không trả lời sự quan tâm hiếm hoi của Lục Chiếu Thâm, tiếp tục nghe giảng.
Chuông tan học vang lên, mọi người thu dọn sách vở, người thì về ký túc xá, người thì đi căn tin. Hứa Tinh Triết đuổi theo Đới Lượng, nói muốn đi phòng tự học cùng cậu ta.
Đới Lượng không dễ dụ như vậy: "Làm gì đó?"
Trước đây Hứa Tinh Triết toàn học ở phòng tự học chung với Lục Chiếu Thâm, bây giờ không muốn gặp hắn, nên mới muốn kéo theo ai đó đi cùng. Ít nhất nếu lỡ chạm mặt thì cũng đỡ ngại.
Lục Chiếu Thâm hôm nay đã làm Hứa Tinh Triết hoảng sợ thật sự. Hắn biết bắt chước giọng điệu làm nũng của cậu, chủ động hôn cậu, còn năn nỉ cậu đừng buông bỏ.
Hứa Tinh Triết vốn quen bị bắt nạt, nay đổi vị trí, lại trở thành kẻ lúng túng nhất.
"Không dẫn cậu theo." Mặc dù sự thù địch của Đới Lượng đối
với Hứa Tinh Triết đã bớt đi nhiều, nhưng cậu ta vẫn không ưa nổi Hứa Tinh Triết – không ưa nổi cái kiểu ngày nào cũng lăng xăng, hoạt bát đến mức quá đà của cậu.
Hứa Tinh Triết đứng yên tại chỗ, nâng cái ba lô trong tay lên, vẻ như nắm chắc phần thắng, hỏi: "Tôi có ghi chép môn Giải tích của Giang Á Ninh, cậu có muốn không?"
Đới Lượng trợn tròn mắt, lập tức sáp lại gần: "Giang Á Ninh? Không phải ghi chép của anh ta không truyền ra ngoài sao? Sao lại đưa cậu?"
Giang Á Ninh là đàn anh nổi tiếng của Viện Khoa học Toán, ba năm liền đều đứng nhất năm học, là thiên tài toán học trong miệng tất cả các thầy cô, một viên ngọc bị mai một vì sơ suất nên mới rớt vào Viện Toán.
Mặc dù Hứa Tinh Triết cảm thấy sau này Lục Chiếu Thâm chắc chắn sẽ không thua kém Giang Á Ninh, nhưng lúc trước khi cậu xin ghi chép của Lục Chiếu Thâm, hắn lại cho rằng cậu không chăm chú nghe giảng, phạt cậu làm một đề thi cấp bốn. Hứa Tinh Triết tức đến bốc khói, thề thốt rằng: Ai thèm ghi chép của anh, tớ đi xin của đại thần khoa tôi, người ta thi được điểm tuyệt đối đấy!
Còn chuyện xin kiểu gì ấy à...
"Vì tớ đẹp trai."
Đới Lượng lườm Hứa Tinh Triết đầy ghét bỏ: "Cậu tưởng ai cũng thích con trai như cậu à?"
Hứa Tinh Triết không phản bác cũng chẳng thừa nhận, ném ba lô lên vai, giục Đới Lượng đi đến thư viện.
Chiếm được chỗ ngồi rồi đi ăn tối, đến khi quay lại thư viện, Hứa Tinh Triết vừa mới ngồi xuống thì thấy Lục Chiếu Thâm bước vào từ cửa chính của phòng tự học. Hắn cao ráo chân dài, ngũ quan tuấn tú, còn mặc áo hoodie trắng, khí chất sạch sẽ nổi bật khiến người ta chú ý. Vừa bước vào, ánh mắt Hứa Tinh Triết lập tức giao nhau với ánh nhìn của mấy nữ sinh hàng ghế trước – tất cả đều bị thu hút về phía hắn.
Nhưng như thể nam châm bị hút gần, Hứa Tinh Triết vừa chớp mắt một cái thì ánh mắt cậu đã chạm phải ánh mắt của Lục Chiếu Thâm.
Tim cậu thót lại, vội nhìn quanh xem bên cạnh mình có chỗ nào trống không.
Không có. Tốt lắm.
Cậu tránh ánh mắt của Lục Chiếu Thâm, cúi đầu tiếp tục làm bài tập, giả vờ như không thấy vẻ buồn bã trên gương mặt hắn.
Thì ra Lục Chiếu Thâm cũng biết buồn à...
Lục Chiếu Thâm tìm một chỗ trống ngồi xuống phía sau Hứa Tinh Triết, lập tức Hứa Tinh Triết cảm thấy như có kim đâm sau lưng. Cậu cố tình nghiêng về phía Đới Lượng, rồi lén lút liếc ra phía sau qua khóe mắt, khi cảm nhận được ánh nhìn nóng rực phía sau lưng, lại chột dạ ngồi thẳng trở lại.
Hứa Tinh Triết như bị tách làm hai nửa, một nửa thì giận bản thân không kiềm chế được, nửa còn lại thì cứ ngọt ngào tuôn trào.
Lục Chiếu Thâm dường như thật sự đang ghen.
Mà ghen thì tức là có thích.
Buổi tự học kết thúc, Đới Lượng cười híp mắt hỏi Hứa Tinh Triết có về ký túc xá không, Hứa Tinh Triết đâu có nhìn không ra ý đồ của cậu ta, bèn xua tay nói: "Ghi chép cho cậu đó, trước khi ngủ nhớ trả lại tớ."
Đới Lượng lập tức đặt ba lô xuống, không đi nữa.
Hứa Tinh Triết lề mề thu dọn đồ đạc, một phút kéo thành năm phút, chậm rãi bước ra khỏi phòng tự học.
Mười giờ tối ở Nam Cảng, gió mát hiu hiu, trăng dâng lên từ biển, lặng lẽ treo giữa bầu trời. Hứa Tinh Triết nhẹ nhàng đóng cửa phòng tự học, bước từng bước về phía ký túc xá, ánh đèn đường kéo dài bóng người. Cậu rất nhanh cảm giác được có người đang đi theo sau.
Người đó bước chân rất nhẹ, giống như tính cách của hắn, lặng lẽ đến mức khiến người khác mất kiên nhẫn. Hứa Tinh Triết nói mười câu "Tớ thích cậu" cũng không đổi lại được một câu đáp lại.
Nhưng Hứa Tinh Triết vẫn dừng bước, quay người lại, nhìn thẳng vào hắn.
"Cậu không về ngủ bù à? Quầng thâm mắt đậm như gấu trúc rồi kìa."
Lục Chiếu Thâm chậm một nhịp mới dừng lại, rút ngắn khoảng cách với Hứa Tinh Triết. Thật ra hắn chỉ cần bước thêm hai bước là có thể ôm lấy Hứa Tinh Triết, nhưng hắn không nhúc nhích, hắn đang đợi Hứa Tinh Triết bước tới.
Hứa Tinh Triết siết chặt lòng bàn tay mình, cảm nhận được cơn đau mới có thể kiềm chế phản xạ lao vào lòng Lục Chiếu Thâm.
"Tớ về ngủ đây. Tối qua tớ đã ngủ từ mười một giờ, không cần phải đợi ai chúc ngủ ngon sát giờ cũng thật dễ chịu."
Lục Chiếu Thâm hình như đã gọi một tiếng "Hứa Tinh Triết", lại hình như không, Hứa Tinh Triết không nghe rõ, liền quay đầu bỏ chạy, không cho Lục Chiếu Thâm cơ hội nào để phá vỡ lớp phòng bị.
Hứa Tinh Triết không ngờ Lục Chiếu Thâm lại đến chặn cậu ở câu lạc bộ trượt patin.
Dù sao thì việc Lục Chiếu Thâm gia nhập câu lạc bộ trượt patin cũng là do bị Hứa Tinh Triết bám riết không buông mà kéo vào, bản thân Lục Chiếu Thâm hoàn toàn không hứng thú với trượt patin, lại càng không thích mấy hoạt động tập thể.
Hôm đó Hứa Tinh Triết vừa chơi xong một ván Ma sói với bạn trong câu lạc bộ, còn chưa kịp mang giày trượt thì đã bị Lục Chiếu Thâm đang đứng ở cửa làm cho giật mình ngã phịch xuống đất, cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, vừa xoa mông vừa đứng dậy, quay lưng lại nhăn nhó vì đau.
Lục Chiếu Thâm bước tới, cúi người nhặt đôi giày trượt của cậu lên, nhét vào trong túi, rồi kéo khóa lại.
"Này này này —— ai cho cậu tự tiện vậy hả?"
"Hứa Tinh Triết, chúng ta nói chuyện đi."
Hứa Tinh Triết còn đang đi một chân vì chưa mang giày, bị Lục Chiếu Thâm dồn đến mức chỉ có thể nhảy lùi từng bước, "Tớ từ chối.
Chủ nhiệm câu lạc bộ vừa hay trượt tới, thấy Hứa Tinh Triết chu môi thì liền hỏi: "Tiểu Tinh Tinh sao vậy?" Còn chưa kịp nghe Hứa Tinh Triết trả lời, đã bị ánh mắt lạnh lùng đầy uy lực của Lục Chiếu Thâm dọa cho trượt vòng một cái quay trở lại.
Hứa Tinh Triết cắn răng ngồi xuống xỏ giày, vừa mang xong liền chuồn ngay ra ngoài. Cậu lao nhanh xuống lầu, chạy loạn xạ sang trái sang phải, cũng không rõ mình đang trốn tránh cái gì. Ở khúc cua tầng hai, cậu đâm sầm vào một người, ôm đầu lùi lại mấy bước loạng choạng.
"Nghiêm Tiêu?"
Nghiêm Tiêu xoa vai, hoạt động cánh tay mấy cái rồi nói: "Cậu từ đâu chui ra vậy? Suýt chút nữa đập gãy xương tôi rồi."
Hứa Tinh Triết vẻ mặt như không kịp giải thích, khoát tay tính đi luôn, nhưng vừa đi được hai bước lại dừng lại, chỉ về phía trước: "Này, kia có phải là Giang Á Ninh không?"
Nghiêm Tiêu nhìn theo tay Hứa Tinh Triết, thấy một nam sinh đứng cạnh lan can khúc cua, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần dài đen, toàn thân ngâm trong ánh nắng.
Nghiêm Tiêu nhanh chóng thu ánh mắt về, trông có vẻ chẳng mấy hứng thú, ngược lại còn cười cười hỏi Hứa Tinh Triết: "Nghe nói cậu vì một quyển ghi chép mà bán đứng tôi hả?"
Hứa Tinh Triết chột dạ, a a ờ ờ mãi không nên lời, cuối cùng đành nhận tội: "Anh ta hỏi tớ có quen cậu không, tớ nói quen. Lại hỏi cậu hiện giờ có độc thân không, tớ bảo có. Còn lại thì tớ không nói gì hết, thật đó."
Nụ cười nơi khóe miệng Nghiêm Tiêu dần trở nên lạnh lẽo, Hứa Tinh Triết không phục, bĩu môi nói: "Người ta để ý cậu là đang khen cậu đấy, cậu nên cảm thấy vinh dự mới phải chứ?"
"Tôi không có hứng với học bá."
Hứa Tinh Triết cứng họng, sau đó biểu cảm càng thêm khinh khỉnh, cảm thán: "Đúng là vua biển, cậu là vua trong các loại tra nam."
"Tôi còn hơn một số người đến thích cũng không dám nói ra," Nghiêm Tiêu bỗng đứng thẳng dậy, ánh mắt vượt qua vai Hứa Tinh Triết, nhìn về phía sau lưng cậu, giọng điệu đầy khiêu khích: "Cậu nói xem có đúng không?"
Hứa Tinh Triết vẫn mù mờ chưa hiểu, còn ngây ngốc đứng đó chống lưng cho Lục Chiếu Thâm: "Lục Chiếu Thâm nhà tôi còn tốt hơn cậu gấp trăm lần! Cậu ấy chỉ là không nói ra thôi, chứ trong lòng thích tôi muốn chết luôn ấy chứ!"
Biểu cảm của Nghiêm Tiêu khó hiểu, thời gian như bị ấn nút dừng, kéo dài vô tận. Giây tiếp theo, cậu bị người từ phía sau ôm ngang eo, thô bạo kéo vào một căn phòng tối đen. Căn phòng làm việc bỏ hoang lâu ngày đầy bụi bặm, rất nhanh sau đó, một mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cậu. Lục Chiếu Thâm đè cậu lên cửa, sự kiềm chế bấy lâu hoàn toàn tan biến. Cậu có thể nghe thấy được sự hoảng loạn và căng thẳng trong hơi thở của Lục Chiếu Thâm, rồi dần trở nên bình ổn sau khi hôn cậu.
Hứa Tinh Triết lúc này mới phản ứng lại, luống cuống đưa tay đẩy Lục Chiếu Thâm ra. Nhưng vòng ôm của Lục Chiếu Thâm như gọng kìm sắt, Hứa Tinh Triết dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát ra được.
Tay Lục Chiếu Thâm luồn vào dưới vạt áo Hứa Tinh Triết, từ bụng dưới của Hứa Tinh Triết vòng đến hõm eo nông sâu của cậu, rồi men theo sống lưng cậu vuốt lên đến ***** của Hứa Tinh Triết.
Hứa Tinh Triết gầy đi rất nhiều so với hồi cấp ba, trước đây cơ thể cậu mềm mại, không nhìn thấy *****.
Hứa Tinh Triết bị chạm đến run rẩy toàn thân, há miệng mặc cho Lục Chiếu Thâm tiến vào. Bức tường tâm lý được xây dựng trong hai đêm đổ sập hoàn toàn. Cậu run rẩy đẩy Lục Chiếu Thâm, đe dọa nói: "Cậu cẩn thận, cẩn thận tớ đăng cái video 53 phút đó lên mạng, cậu... cậu sẽ xong đời."
Lục Chiếu Thâm đỡ mông cậu nhấc bổng cậu lên, một lần nữa đè xuống: "Đăng đi, tiện thể quay luôn cái này."
"Ưm... Cậu đúng là ỷ vào việc tớ thích cậu."
"Hứa Tinh Triết, chính cậu nói muốn theo đuổi tôi thêm bốn năm nữa mà."
Hứa Tinh Triết vừa tức vừa giận, chưa kịp nói gì đã bị Lục Chiếu Thâm khóa môi lại.
*
"Đừng ở đây, bẩn." Hứa Tinh Triết khẽ rê.n rỉ.
Lục Chiếu Thâm hôn xong môi cậu, rồi từng chút một dịch xuống. Hứa Tinh Triết không chịu ngẩng đầu, hắn liền ôm Hứa Tinh Triết lên một chút. Lưng Hứa Tinh Triết áp vào cửa, vải vóc cọ xát vào cánh cửa gỗ lấm tấm vết mục, phát ra tiếng kêu ken két chói tai.
"Lục Chiếu Thâm, dừng lại một chút."
Lục Chiếu Thâm ngoan ngoãn đặt Hứa Tinh Triết xuống đất, nhưng hai cánh tay vẫn chống hai bên Hứa Tinh Triết, khiến cậu không thể thoát được. Đùi Hứa Tinh Triết bị Lục Chiếu Thâm bóp đến đau điếng, nhất thời không đỡ nổi, muốn cử động một chút nhưng Lục Chiếu Thâm lại dán chặt vào cậu, cậu đành phải nhịn. Đèn không bật, căn phòng tối đen như mực, chỉ có một tia sáng lọt qua khe cửa, phản chiếu lên mắt kính của Lục Chiếu Thâm. Hứa Tinh Triết không nhìn rõ mắt Lục Chiếu Thâm, cũng không đoán được cảm xúc của hắn.
"Tối nay có tiết không?" Lục Chiếu Thâm hỏi.
"Có không?" Lục Chiếu Thâm lại hỏi lại một lần nữa, rồi cúi đầu hôn nhẹ vành tai Hứa Tinh Triết, như thể vừa rồi vẫn chưa thỏa mãn.
Hứa Tinh Triết hơi ngớ người, "Không, cậu muốn nói chuyện với tớ à?"
Mười mấy phút trước ở câu lạc bộ trượt patin, Lục Chiếu Thâm hình như đã nói như vậy.
"Không phải, đi thuê phòng, tối nay ngủ bên ngoài, cậu có muốn về lấy quần áo không""
"À?"
"Không phải cậu chê ở đây bẩn sao?"
"Tớ chê ——" Hứa Tinh Triết gần như không nói nên lời, anh đưa tay sờ trán Lục Chiếu Thâm, đo nhiệt độ, "Lục Chiếu Thâm, cậu điên rồi à? Hai ngày nay cậu bị làm sao thế? Có phải tối hôm kia cậu đứng dưới ký túc xá hứng gió lạnh cả đêm nên bị ngốc rồi không?"
"Không có, chỉ là bây giờ có chút không dừng lại được, hay là,"
Lục Chiếu Thâm vừa nói, đột nhiên lại cúi xuống ***** mông Hứa Tinh Triết, còn dùng giọng trầm khàn mà Hứa Tinh Triết không thể chịu nổi nhất, ra vẻ chắc chắn yêu cầu: "Tinh Tinh, chịu khó một chút, được không?"
Nửa đêm hắn còn không chịu ngủ, ôm Hứa Tinh Triết đầy vết đỏ đòi thêm lần nữa, cũng sẽ dùng ngữ khí này để nói. Hứa Tinh Triết vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Lục Chiếu Thâm vừa gọi cậu là "Tinh Tinh", cậu liền cái gì cũng đồng ý. Đương nhiên, Lục Chiếu Thâm tỉnh dậy vào ngày hôm sau chết cũng không chịu thừa nhận mình đã nói những lời như vậy, làm những chuyện như vậy, thậm chí còn đổ ngược tội cho Hứa Tinh Triết.
Tóm lại, mọi chuyện quyến rũ đều do Hứa Tinh Triết làm, Lục Chiếu Thâm chỉ là bị say đắm.
Hứa Tinh Triết yêu trước sai trước, chỉ có thể cam chịu.
Cũng giống như lần này, rõ ràng Hứa Tinh Triết là người có lý nhất, rõ ràng cậu có thể hùng hổ đẩy Lục Chiếu Thâm ra, nhưng cậu vẫn thiếu một chút quyết đoán và kiên quyết, nên chưa kịp nói không đã bị Lục Chiếu Thâm cắn lấy môi. Gọng kính của Lục Chiếu Thâm hơi lạnh, Hứa Tinh Triết sợ đến run rẩy.
Cậu bị Lục Chiếu Thâm bế lên, sau đó đặt lên một cái tủ thấp không biết từ đâu ra. Hứa Tinh Triết không dám ngả về sau, hoảng loạn hỏi: "Đây là đâu vậy? Có ngồi được không, có bụi không?"
Lục Chiếu Thâm cởi áo khoác của mình ra, trải phẳng trên tủ thấp, sau đó bế Hứa Tinh Triết đặt lại lên.
"Trước đây là nơi học viện kinh doanh để thiết bị âm thanh, nhưng bây giờ không dùng nữa." Lục Chiếu Thâm vừa vén vạt áo hoodie của Hứa Tinh Triết lên vừa nói.
Mỗi khi đến lúc này, Hứa Tinh Triết lại nghĩ, mình đúng là người đẹp trai nhất và tiện lợi nhất trên thế giới này, Lục Chiếu Thâm thậm chí còn không cho cậu một lời hứa hẹn nào, vậy mà cậu vẫn cứ thuận theo mọi yêu cầu của hắn.
Lục Chiếu Thâm lại hôn cậu, lần này không chạm vào gọng kính lạnh lẽo. Lục Chiếu Thâm không biết đã tháo kính từ lúc nào, Hứa Tinh Triết suy nghĩ thêm hai giây, liền bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để phản kháng.
*
Lục Chiếu Thâm giúp Hứa Tinh Triết mặc quần lại, chỉnh lại vạt áo hoodie, rồi ôm cậu vào lòng. Hứa Tinh Triết buồn bã nói: "Lần nào cũng vậy, đánh một gậy rồi lại cho một viên kẹo ngọt."
Mặt trời đã lặn, ánh sáng từ khe cửa cũng trở nên mờ ảo. Cơ thể Lục Chiếu Thâm trở nên hơi cứng đờ sau khi nghe Hứa Tinh Triết nói. Mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của hắn, Hứa Tinh Triết vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng của Lục Chiếu Thâm, nhưng Lục Chiếu Thâm rõ ràng là kiểu người chưa bao giờ căng thẳng, bình tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy nhàm chán.
"Có thể bật đèn không? Em muốn bật đèn." Hứa Tinh Triết đưa tay mò mẫm công tắc trên tường.
Lục Chiếu Thâm chặn tay cậu lại: "Tinh Triết, có vài lời, anh vẫn chưa nói ra, anh biết em muốn nghe."
"Anh biết những lời này đối với em có thể rất nhẹ nhàng và đơn giản, nhưng đối với anh đó là một trách nhiệm rất lớn. Trước khi chưa có khả năng cho em một tương lai tốt đẹp hơn, anh không dám nói. Em cứ coi anh là kẻ hèn nhát đi, anh thừa nhận."
Lục Chiếu Thâm buông Hứa Tinh Triết ra, cười tự giễu: "Dù anh có cố gắng đến mấy, những gì anh có thể cho em có lẽ vẫn không thể sánh bằng những gì em đang có. Cứ nghĩ đến điều này, anh lại không có dũng khí nói anh thích em."
Giống như Hứa Tinh Triết có thể tùy tiện nói, chúng ta mua một căn nhà ở Tây Thành đi, hoặc cả Nam Cảng cũng được.
Lục Chiếu Thâm chỉ có thể nhìn những con số thiên văn đó, rồi lặng lẽ tính toán hắn phải làm việc bao nhiêu năm mới kiếm được nhiều tiền như vậy.
Hứa Tinh Triết ngây người một lúc lâu, rồi kiễng chân ôm lấy Lục Chiếu Thâm, đau lòng muốn khóc. Cậu ôm rất chặt, không hề tiếc bất kỳ chút yêu thương nào: "Nhưng em chỉ cần chúng ta ở bên nhau thôi mà."
Lục Chiếu Thâm không ôm lại cậu, mà ***** sau gáy Hứa Tinh Triết, nói: "Tinh Tinh, ngoan."