Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 15: Cháu có thể không quan tâm đến tiền đồ của bản thân



Trước kia Hứa Tinh Triết giống như một miếng bánh gạo nhỏ, cứ dính lấy Lục Chiếu Thâm đi khắp nơi, bây giờ thì biến thành keo siêu dính, Lục Chiếu Thâm muốn gỡ cũng không gỡ được.

"Coi như xong đời rồi, mỗi ngày em lại càng thích anh hơn ngày hôm qua, em phải làm sao bây giờ đây!"

Lục Chiếu Thâm nhìn mảnh giấy nhỏ Hứa Tinh Triết đưa qua, rồi nắm lại trong lòng bàn tay vo tròn, làm bộ muốn ném đi. Hứa Tinh Triết rụt cổ lại, chu môi, tức tối cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Gần đến kỳ nghỉ Quốc khánh, người trong thư viện cũng thưa dần. Hứa Tinh Triết làm xong bài, không dám làm phiền Lục Chiếu Thâm, liền chạy xuống lầu, chọn một cuốn tiểu sử rồi nằm úp lên bàn đọc, chờ Lục Chiếu Thâm xong việc. Nhưng chưa đầy mười phút sau đã có một cô gái đi tới, má hơi ửng hồng vì ngượng, khóe miệng hơi trễ xuống vì hồi hộp.

Hứa Tinh Triết lập tức cảnh giác, chẳng thèm để ý đến quyển sách nữa, ngồi thẳng dậy, lạnh lùng dán mắt vào tay Lục Chiếu Thâm. Lúc đầu Lục Chiếu Thâm còn chưa để ý có người đến gần, là do khóe mắt thấy động tác của Hứa Tinh Triết, mới theo ánh mắt cậu nhìn sang bên cạnh.

Cô gái cúi người, đưa một tờ giấy nhỏ qua.

Lục Chiếu Thâm thu lại ánh mắt, hơi do dự nhưng vẫn bình tĩnh nhận lấy mảnh giấy để cô gái không khó xử.

Hứa Tinh Triết siết chặt tay, nghiến chặt răng sau, đợi cô gái quay lưng đi liền lập tức vươn tay định giật lấy mảnh giấy trong tay Lục Chiếu Thâm. Lục Chiếu Thâm dường như đã đoán trước, ung dung mở tay ra, trong mắt đầy ý cười, chờ Hứa Tinh Triết tới cướp.

Hứa Tinh Triết bị nhìn thấu suy nghĩ, có hơi ngượng ngùng, tay dừng lại ngay trước khi chạm vào người Lục Chiếu Thâm, ra vẻ làm cao, mím môi nói bằng khẩu hình: "Hừ, anh tưởng em thèm lắm à? Ai mà chưa từng được người khác theo đuổi chứ?"

Lục Chiếu Thâm vẫn chỉ cười nhạt, mảnh giấy nhỏ trong tay thoắt cái đã biến mất, Hứa Tinh Triết thì làm bộ không quan tâm, nhưng vẫn lén nhìn quanh tìm chỗ giấy rơi.

Đợi đến khi học xong, Hứa Tinh Triết vẫn không vui, giận dỗi nhét sách vào cặp, không thèm quan tâm có móp méo không, rồi kéo khóa lại bước đi. Lục Chiếu Thâm theo sau, muốn giúp cậu bỏ bình nước để quên trên bàn vào ngăn bên hông cặp, Hứa Tinh Triết lại vặn người né tránh, rất không hợp tác. Lục Chiếu Thâm khẽ cong khóe môi, rồi mở nắp bình ra, uống hết nước trong đó.

Ra khỏi thư viện, đi đến một chỗ vắng người ánh sáng mờ, Hứa Tinh Triết cuối cùng cũng mở miệng được, tức giận trách móc: "Anh tưởng chỉ cần nói vài câu làm em mềm lòng là được miễn tội à? Anh mà còn bắt nạt em nữa là em không cần anh nữa đâu! Ném cái tờ giấy hồi nãy đi, nghe chưa?"

Lục Chiếu Thâm không động đậy, Hứa Tinh Triết liền nhào tới lục túi áo anh, quả nhiên sờ được một mảnh giấy nhăn nheo nhưng được gấp lại rất ngay ngắn thành hình vuông.

"Anh giữ lại làm gì? Anh giữ cái giấy đó để làm gì hả?!"

Hứa Tinh Triết vừa định ra tay xé thì đã bị Lục Chiếu Thâm ngăn lại, hắn cầm lấy tay của Hứa Tinh Triết: "Đừng động."

"Hỗn đản Lục Chiếu Thâm, anh là tên đại hỗn đản!"

Hứa Tinh Triết sắp khóc đến nơi rồi, lúc này Lục Chiếu Thâm mới biết mình đã đùa quá mức, vội vàng kéo cậu vào lòng, bất lực dỗ dành: "Em nhìn xem đó là gì? Đến cả tờ giấy mình tự viết cũng không nhận ra sao?"

Hứa Tinh Triết sụt sịt mũi, cúi đầu nhìn, quả nhiên là một mảnh giấy nhỏ bằng lòng bàn tay bị cậu xé ra từ giấy nháp, mặt sau còn là phần nháp làm bài tập.

Lục Chiếu Thâm lúc vo lại thì không dùng sức, nhưng khi trải ra lại rất cẩn thận, còn tỉ mỉ gấp lại thành hình vuông.

"Anh giữ lại à?" Hứa Tinh Triết nói nhỏ như muỗi.

"Ừ, giữ lại."

Hứa Tinh Triết không hỏi thêm câu ngốc nghếch nào nữa, chỉ tựa đầu lên cổ Lục Chiếu Thâm, mềm nhũn nũng nịu: "Nếu anh thích cái đẹp hơn, ngày mai em sẽ nghiêm túc viết tặng anh một tờ đàng hoàng."

"Thôi khỏi," Lục Chiếu Thâm cười nói: "Em có nhớ mình đã đưa anh bao nhiêu bức thư tình không?"

"Bao nhiêu?"

"Tính cả tối nay thì chắc khoảng hai mươi mấy bức, một nửa là viết trên giấy nháp, một nửa là giấy gói kẹo."

Hứa Tinh Triết nghe xong cũng ngốc nghếch cười theo, dựa sát vào người Lục Chiếu Thâm, "Anh nên thấy siêu hạnh phúc mới đúng, có một người lại thích anh vô điều kiện như vậy."

"Ừ, rất hạnh phúc."

Trước khi về ký túc xá, Hứa Tinh Triết lại nhớ ra một chuyện, cậu giật lấy điện thoại của Lục Chiếu Thâm, nghiêm túc nói: "Phải ghi chú rõ ràng trong phần chữ ký là 'đã có chủ, xin đừng làm phiền'."

Lục Chiếu Thâm giằng co với cậu một lúc lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận bốn chữ "đã có người yêu".

Hứa Tinh Triết lạch cạch bấm điện thoại một hồi, không biết đã nhìn thấy gì mà khuôn mặt vênh váo bỗng cứng đờ, nụ cười cũng nhạt dần, cậu chậm lại, gõ dòng chữ "đã có người yêu" vào ô chữ ký, rồi nhấn xác nhận. Sau đó cậu trả lại điện thoại cho Lục Chiếu Thâm, thuận tay ôm chặt lấy hắn, như thể sợ sẽ đánh mất hắn.

Lục Chiếu Thâm hỏi cậu sao vậy, cậu lắc đầu, nói: "Lục Chiếu Thâm, anh đừng nghĩ em yếu đuối như vậy, em dễ nuôi lắm, có thịt ăn là được rồi."

Lục Chiếu Thâm ôm cậu vào lòng, hôn lên trán cậu một cái.

Hứa Tinh Triết hít hà mùi hương trên người Lục Chiếu Thâm, nghĩ tới lúc nãy mình lỡ tay bấm nhầm vào trang cá nhân của anh,

nhìn thấy một dòng trạng thái riêng tư.

Hứa Tinh Triết lớn lên trong đường mật, mình không thể để cậu ấy theo mình chịu khổ.

Nghĩ tới đó mà đau lòng.

Xong rồi, đời này cậu đúng là tiêu đời trong tay Lục Chiếu Thâm mất rồi.

*

"Quốc khánh này về thế nào? Để chú Lục tới đón hay là đi tàu cao tốc?" Hứa Tinh Triết vắt chân ngồi lướt điện thoại, đầu gối lên vai Lục Chiếu Thâm, trong câu lạc bộ trượt patin cũng không có mấy người, Hứa Tinh Triết chẳng ngại gì cả.

Tay Lục Chiếu Thâm đang tháo giày trượt khựng lại, giọng trầm xuống: "Anh đi tàu cao tốc về."

Hứa Tinh Triết lập tức ngồi thẳng dậy, "Vậy thì em cũng đi tàu cao tốc, để em mua vé!"

"Anh mua rồi."

"Hả?" Hứa Tinh Triết sững người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cắn cắn môi, cẩn thận nghiêng người qua hỏi: "Vậy... vậy anh có mua vé cho em không?"

Lục Chiếu Thâm liếc nhìn cậu một cái, rồi gật đầu.

Tim Hứa Tinh Triết như từ trên không trung rơi thẳng xuống một đám kẹo bông, mềm mại, dịu dàng, ngọt đến mức nổi bong bóng, những thứ từng mơ hồ theo đuổi, từng không chắc chắn, từng không dám tin, giờ đây đều có đáp án rồi — dù Lục Chiếu Thâm không nói, cậu cũng hiểu.

"Dù sao thì anh cũng tính trước là em sẽ cứ bám lấy anh mãi, nhưng mà Lục Chiếu Thâm, anh đừng có mà đắc ý quá, em là một rắc rối to đấy." Hứa Tinh Triết lại tựa đầu vào vai Lục Chiếu Thâm, trong giọng nói toàn là tiếng cười.

"Không phải em nói em dễ nuôi sao?"

"Dễ nuôi là đúng rồi, nhưng yêu em thì chẳng nhẹ nhàng gì đâu, em quản rất chặt, lại còn hay ghen tuông, anh chỉ cần liếc nhìn người khác thôi là em đã ghen rồi." Hứa Tinh Triết nói đến đây lại tự cười, "Lục Chiếu Thâm, dạo này em thấy mình bay bay rồi ấy."

Khóe miệng Lục Chiếu Thâm cong cong, vừa cúi đầu xuống thì Hứa Tinh Triết đã chủ động hôn anh.

"Mọi người đi hết rồi." Hứa Tinh Triết nói nhỏ.

Lục Chiếu Thâm liền ôm eo Hứa Tinh Triết, kéo cậu vào lòng, Hứa Tinh Triết đá giày trượt sang một bên, nghiêng người ngồi lên đùi Lục Chiếu Thâm rồi hôn hắn. Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính của phòng học trống trải chiếu xuống sàn, nơi hai đôi chân đang quấn lấy nhau.

Bên ngoài có tiếng bước chân đang tiến lại gần, Lục Chiếu Thâm vội kéo Hứa Tinh Triết ra, dùng ngón tay cái lau đi vệt nước dính trên môi cậu —— không biết là của ai, Hứa Tinh Triết vẫn còn ngơ ngác, nhìn chằm chằm tay của hắn, không nhúc nhích.

Lục Chiếu Thâm vỗ nhẹ vào mông cậu, giục: "Đi thôi, đi ăn cơm."

"Muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên."

"Được."

Trên đường đến căn tin, Hứa Tinh Triết bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cậu kéo tay áo của Lục Chiếu Thâm, nói: "Anh đã lâu lắm rồi không đến nhà em nữa, từ học kỳ hai lớp 12, anh không còn kèm em học, cũng không đến nhà em, em đến lớp tìm anh thì anh lại tránh em. Nếu không phải em kiên trì không bỏ cuộc, cứ đuổi theo hỏi cho bằng được nguyện vọng thi đại học của anh, thì làm sao có bọn mình của hiện tại?"

Sắc mặt của Lục Chiếu Thâm đột nhiên thay đổi, Hứa Tinh Triết tưởng mình lỡ lời, định chữa lại, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng không thấy lời mình nói có gì sai —— Lục Chiếu Thâm vốn đã làm nhiều chuyện khiến cậu tổn thương, cho dù giờ cậu đã hiểu được tình cảm và những khó khăn của hắn, thì cũng không có nghĩa là những giọt nước mắt ngày trước đổ xuống đều là vô nghĩa.

"Lục Chiếu Thâm à, anh đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian rồi?"

Cả học kỳ hai lớp 12, họ gần như không gặp nhau, bởi vì Lục Chiếu Thâm luôn lẩn tránh.

"Hứa Tinh Triết." Lục Chiếu Thâm bỗng mở miệng, làm Hứa Tinh Triết giật nảy mình, cũng theo đó trở nên nghiêm túc.

"Xin lỗi, đã để em phải vất vả như vậy."

Hứa Tinh Triết sững người, bước chân cũng chậm lại.

Lục Chiếu Thâm quay đầu nhìn cậu, nói: "Anh luôn nghĩ quá nhiều, mà làm thì quá ít. Xin lỗi."

Lục Chiếu Thâm lớn lên trong một gia đình bình thường, sống một cuộc đời đơn giản và tiết kiệm. Sau khi mẹ mất, tính cách hắn trở nên trầm lặng ít nói. Bố hắn làm tài xế, suốt ngày không có mặt ở nhà, thế giới của Lục Chiếu Thâm từ lâu đã rất nhỏ bé, vì vậy hắn dễ dàng trao cho những chuyện nhỏ nhặt một ý nghĩa quá lớn.

Ví dụ như năm lớp 11, Hứa Tinh Triết ngậm kẹo mút, tựa cằm lên vai Lục Chiếu Thâm, nói rằng mình muốn học đại học ở một thành phố có biển. Dù không ăn được hải sản thì hơi tiếc, nhưng cậu thích biển, thích màu xanh. Hứa Tinh Triết thật ra chỉ tiện miệng nói chơi, nói xong thì chính cậu cũng quên mất, nhưng Lục Chiếu Thâm lại cho rằng Hứa Tinh Triết đang lên kế hoạch cho tương lai của cả hai người họ.

Xuất thân bình thường còn mang đến vài vấn đề khác, ví dụ như hắn không thể dễ dàng chấp nhận tình yêu của một cậu thiếu gia nhà giàu.

Bởi vì bố của cậu thiếu gia đó, sau khi phát hiện mối quan hệ bí mật của họ, sẽ âm thầm dùng lợi ích để ép hắn phải chủ động rời đi.

Mùa đông năm lớp 12 lạnh suốt đến giữa tháng Ba, lòng tự tôn của Lục Chiếu Thâm cũng vỡ tan trong trận tuyết ấy.

"Cháu có thể không quan tâm đến tiền đồ của bản thân, nhưng cháu có quan tâm đến bố mình không? Ông ấy vẫn phải đi làm. À đúng rồi, dạo gần đây chú vừa thăng chức và tăng lương cho ông ấy, ông ấy vui đến phát khóc. Chú nghĩ, ông ấy có lẽ không chịu nổi cú sốc mất việc đột ngột đâu."