Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 19: Lại là một cuộc theo đuổi nữa rồi nhỉ



Hứa Tinh Triết vẫn luôn không hiểu vì sao Lục Chiếu Thâm lại đột nhiên come out vào dịp Quốc khánh – không hề có dấu hiệu báo trước, trông quá vội vàng và qua loa. Nhưng bây giờ nhìn thấy biểu cảm của Hứa Thành Sơn, Hứa Tinh Triết mới chợt tỉnh ngộ.
Lục Chiếu Thâm quả không hổ danh là thiên tài của Học viện Thương mại Nam Cảng.

Come out vào dịp Quốc khánh, cho dù bố mẹ có tức giận thế nào thì cũng không làm gì được, bảy ngày nghỉ trôi qua là phải quay lại trường học, phải đối mặt với vô số chuyện, cuối cùng chỉ có thể để thời gian giải quyết.

Hứa Tinh Triết trong lòng không kìm được mà vỗ tay khen hay.

Tần Giai Trân mở nắp nồi canh, múc một bát canh sườn cho Hứa Tinh Triết. Con trai yêu quý mấy ngày nay không ăn uống tử tế, khiến bà thương con đến mức khóc mấy đêm liền, còn cãi nhau một trận với Hứa Thành Sơn.

Hứa Thành Sơn nói: "Đứa con khiến người ta bận tâm như vậy, không cần cũng được, cứ để nó tự lo đi, hai ta sống nốt nửa đời sau cho yên ổn."

Tần Giai Trân đẩy ông ra, mắt đỏ hoe nhìn ông: "Tôi chỉ cần con trai, ông muốn sống với ai thì đi mà sống với người đó."

Hứa Thành Sơn còn biết làm gì? Chỉ có thể thỏa hiệp.

Tần Giai Trân bảo người mua một con gà mái già, hầm cả đêm, chờ Hứa Tinh Triết sáng dậy để uống.

Bà bưng bát đến tay Hứa Tinh Triết, vuốt má cậu, xót xa nói: "Mới mấy ngày mà đã gầy thế này rồi."

Hứa Thành Sơn hừ lạnh một tiếng bên cạnh: "Gầy à? Tôi thấy nó không thiếu đồ ăn vặt, chơi game cũng chẳng ít."

Hứa Tinh Triết lè lưỡi với Tần Giai Trân, uống xong một bát canh gà, rồi lại rón rén ngồi xuống bên cạnh Hứa Thành Sơn, làm nũng than khổ, nói mình yêu nhất vẫn là bố mẹ, còn nói trong phòng phát hiện một hộp bánh quy, ăn xong mới biết đã hết hạn hơn một tháng rồi.

Cậu nói đầy vẻ đáng thương, đến cả Hứa Thành Sơn cũng mềm lòng, đẩy bát canh tới: "Uống thêm bát nữa đi."

Ăn xong bữa sáng, Hứa Tinh Triết xoa cái bụng căng tròn, lại nhào tới ôm lấy Tần Giai Trân, nói: "Mẹ, con xin lỗi."

Tần Giai Trân nắm lấy cổ tay Hứa Tinh Triết, nhẹ nhàng *****. Sau kỳ thi đại học, Hứa Tinh Triết đã trưởng thành hơn rất nhiều trong kỳ nghỉ hè đó. Cậu cao lên vùn vụt, cao hơn Tần Giai Trân nửa cái đầu. Cậu không còn là đứa trẻ từng ăn vạ trong siêu thị đòi mua máy chơi game nữa, thậm chí cậu đã có kế hoạch nhỏ cho tương lai của mình, dù kế hoạch ấy nghe vẫn còn non nớt, ngây thơ đến đáng yêu.

Tần Giai Trân thở dài: "Thật ra lúc con học cấp ba, mẹ đã lờ mờ đoán ra, cảm thấy quan hệ giữa con và Tiểu Lục không bình thường, nhưng mẹ không nghĩ theo hướng đó. Tinh Tinh, chuyện này... hiện tại mẹ vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận, nhưng con yên tâm, mẹ sẽ không ngăn cản con, cũng sẽ không để con sống trong áp lực."

Tần Giai Trân quay người lại, xoa mái tóc và tóc mai của Hứa Tinh Triết, mỉm cười nói: "Chỉ cần con đồng ý với mẹ một việc."

"Vâng, mẹ muốn con làm gì, con cũng sẽ đồng ý."

"Đừng bốc đồng, đừng làm những chuyện nguy hiểm. Nếu đã yêu thì hãy yêu cho đàng hoàng, nếu thấy tủi thân thì hãy về nhà. Bố mẹ mãi mãi là nơi an toàn nhất của con."

Tần Giai Trân đã đọc rất nhiều tin tức trên mạng, nghe không ít lời đồn thổi khó lọt tai. Bà bị cái gọi là "tình yêu và tự do" của giới trẻ hiện nay làm cho sợ hãi, những sự hỗn loạn, điên cuồng và bệnh tật ấy – tuyệt đối không được xảy ra với Hứa Tinh Triết.

Ngoài điều đó ra, Tần Giai Trân không có yêu cầu gì thêm, hơn nữa trong lòng bà cũng rất rõ, Lục Chiếu Thâm là một đứa trẻ tốt hiếm có.

"Bố mẹ chưa bao giờ là xiềng xích trói buộc con."

Việc Hứa Tinh Triết có thể trưởng thành hạnh phúc, vô ưu vô lo như vậy không thể tách rời khỏi tình yêu thương và sự che chở của Hứa Thành Sơn và Tần Gia Trân.

"Cảm ơn mẹ, mẹ giúp con nói lời cảm ơn với bố nữa nhé."

Kỳ nghỉ kết thúc trong chớp mắt. Hứa Tinh Triết thu dọn hành lý, kéo vali đến ga tàu cao tốc. Cậu mua hai vé, một vé cho Lục Chiếu Thâm.

Trước khi xuất phát, cậu nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Chiếu Thâm, hắn nói sẽ đến đúng giờ. Nhưng Hứa Tinh Triết đợi rất lâu ở cổng kiểm soát vé, đến khi nhân viên soát vé thúc giục lần thứ hai rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Lục Chiếu Thâm đâu.

Cậu đang do dự không biết nên lên tàu trước hay đợi chuyến sau.

Chỉ còn đúng một phút cuối cùng, Hứa Tinh Triết quyết định lên trước. Cậu cúi đầu, vừa định lấy điện thoại ra để nhắn tin cho Lục Chiếu Thâm thì bất ngờ bị ai đó nắm chặt lấy tay.

Người trước mặt thở d.ốc từng hơi nặng nề, do vừa chạy tới quá nhanh nên theo đà đâm nhẹ vào người Hứa Tinh Triết. Lục Chiếu Thâm mặc áo hoodie trắng rộng rãi, quần jeans, đeo ba lô sau lưng, hơi thở nóng rực phả lên mặt Hứa Tinh Triết, nhưng hắn vẫn nở nụ cười, khóe mắt cong lên, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời, vui vẻ chưa từng thấy.

Một tay hắn giật lấy vali của Hứa Tinh Triết, tay kia kéo cậu chạy, vừa kịp xông vào trong trước khi nhân viên soát vé khóa cửa soát vé lại.

Hứa Tinh Triết sững sờ, cứ thế bị Lục Chiếu Thâm kéo chạy vào bên trong.

Ánh nắng rải lên người Lục Chiếu Thâm, như thể anh đang phát sáng.

Lần *****ên gặp nhau, rõ ràng hành lang tối om, đèn cảm ứng

không sáng, Hứa Tinh Triết đến cả bậc thang cũng không nhìn rõ. Đám người Hạ Khải chặn ở cửa đầy vẻ đe dọa, vậy mà Lục Chiếu Thâm lại đứng chắn trước mặt Hứa Tinh Triết, không nói một lời, chỉ vậy thôi mà Hứa Tinh Triết cảm thấy Lục Chiếu Thâm như đang phát sáng —— khiến cậu chẳng còn sợ gì nữa.

Khi đã ngồi vào chỗ, Lục Chiếu Thâm vẫn chưa buông tay Hứa Tinh Triết.

"Anh——"

"Em——"

Cả hai đồng thanh mở miệng, rồi lại đồng thời ngừng lại, nhường đối phương nói trước.

Không ai nói thêm gì nữa, chỉ nhìn nhau là đã hiểu hết ý.

Lục Chiếu Thâm không kìm được cảm xúc, nâng mặt Hứa Tinh Triết lên hôn một cái. Lần này đến lượt Hứa Tinh Triết xấu hổ, quay người đi không nói lời nào, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Bố anh đồng ý rồi." – Lục Chiếu Thâm nói.

Tay của Hứa Tinh Triết suýt nữa bị Lục Chiếu Thâm bóp nát, cậu ngơ ngác gật đầu, tim đập nhanh như lon nước có ga sắp nổ tung, không sao kìm lại được. Cậu quay đầu, tựa vào vai Lục Chiếu Thâm, giọng nói nghiêm túc đến mức đáng yêu: "Vậy thì em sẽ đến nhà cầu hôn nha."

Lục Chiếu Thâm khẽ cười, không trả lời, vừa xuống tàu cao tốc liền kéo Hứa Tinh Triết đến khách sạn.

*

【 Vài năm sau 】

Hứa Tinh Triết nói, cả đời này cậu không bao giờ chán hai món: Sườn xào chua ngọt và Lục Chiếu Thâm.

Lục Chiếu Thâm đặt phần sườn đông lạnh vừa lấy ra lại vào tủ lạnh, mặt không cảm xúc: "Ồ, vậy hôm nay ăn gà kho."

Hứa Tinh Triết bật cười, từ ghế sofa chạy một mạch vào lòng Lục Chiếu Thâm, trán cọ nhẹ vào cằm hắn. Lục Chiếu Thâm đóng cửa tủ lạnh lại rồi vòng tay ôm lấy cậu. Cuối tuần hiếm hoi được rảnh rỗi, Lục Chiếu Thâm cũng không chăm chút cho bản thân, cằm lún phún râu chưa cạo, hơi chích chích da, nhưng Hứa Tinh Triết lại thích như thế.

"Em không thể chiếm hết tất cả những điều duy nhất trong lòng anh được đâu."

Vừa dứt lời, Lục Chiếu Thâm liền cắn nhẹ vào vành tai cậu. Hứa Tinh Triết nũng nịu một cái, bữa trưa lại bị trì hoãn thêm hai tiếng nữa.

Lục Chiếu Thâm thường xuyên đi công tác, Hứa Tinh Triết thì hay tăng ca, họ gần hai tháng rồi chưa có một cuối tuần nào được bên nhau.

Trước khi đi làm, Hứa Tinh Triết chưa từng nghĩ mình có thể chịu đựng được kiểu cuộc sống như vậy, cậu từng cho rằng nếu hai người không dính lấy nhau, tình cảm kiểu gì cũng sẽ nhạt dần.

Nhưng bây giờ cậu cũng đã quen rồi, bởi vì cả cậu và Lục Chiếu Thâm đều đang cố gắng vì mái ấm nhỏ này. Xe thì đã có, khoản vay mua nhà chỉ còn năm năm nữa là trả hết, mọi thứ cần có đều đã đủ cả. Theo lời Hứa Tinh Triết thì: Hai người bọn họ chỉ còn thiếu nghỉ hưu nữa thôi, rồi nuôi một con chó, trồng ít hoa trong sân, cùng nhau ngồi ngắm mưa, thưởng hoa, tận hưởng tuổi già.

Cậu khiến Lục Chiếu Thâm trở nên hoạt bát hơn một chút, còn Lục Chiếu Thâm thì khiến cậu trở nên trầm ổn hơn một chút.

Lục Chiếu Thâm có kế hoạch cuộc đời rất rõ ràng, lúc trước Hứa Tinh Triết từng lo mình không theo kịp bước chân của hắn, nhưng đến giờ cậu mới dần nhận ra: Thật ra cậu đã được sắp xếp ở ngay tâm điểm kế hoạch cuộc đời ấy rồi. Lục Chiếu Thâm đã trèo đèo lội suối, bắc cầu mở đường theo hướng của cậu, chỉ mong tạo ra một tương lai hoàn hảo cho cậu.

Còn gì có thể mong ước thêm nữa?

Ngủ trưa dậy, hai người dùng máy chiếu ở nhà xem một bộ phim, nghe nói là phim trinh thám ly kỳ hay nhất trong năm. Nhưng thực ra chẳng ly kỳ cũng chẳng trinh thám gì cả, mới xem mười phút Hứa Tinh Triết đã đoán ra hung thủ là ai. Cậu nằm lên vai Lục Chiếu Thâm, khẽ hỏi hắn có đoán ra không.

Lục Chiếu Thâm mỉm cười rồi gật đầu.

Sau đó họ cũng không có hứng xem tiếp nữa, tận dụng ánh sáng mờ trong phòng mà hôn nhau, âm nhạc trong phim che đi tiếng môi lưỡi ướt át quấn quýt. Hứa Tinh Triết hôn một hồi lại muốn nhào lên, Lục Chiếu Thâm kéo cậu lại: "Tối còn phải ra ngoài ăn cơm."

Tuần trước Hứa Tinh Triết từng kể rằng trên đường Huệ Bình có một nhà hàng Tứ Xuyên mới mở, cực kỳ ngon, đông khách đến mức đồng nghiệp cậu phải xếp hàng hai tiếng mới ăn được. Cậu kể xong rồi quên luôn, nhưng Lục Chiếu Thâm thì nhớ kỹ, lúc ăn trưa đã bảo cậu là đã đặt chỗ xong, tối nay đi ăn.

Hứa Tinh Triết lười biếng rúc ra khỏi người Lục Chiếu Thâm, rồi chạy đến tủ quần áo thay đồ, còn nằng nặc đòi Lục Chiếu Thâm mặc đồ đôi với mình.

Khi lái xe đến nhà hàng Tứ Xuyên, quả nhiên thấy hàng dài người xếp hàng. Hứa Tinh Triết giơ điện thoại của Lục Chiếu Thâm lên cho nhân viên phục vụ xem phần đặt chỗ, rồi thảnh thơi vào trong ngồi xuống.

Hứa Tinh Triết gọi món, Lục Chiếu Thâm giúp cậu sắp xếp bát đũa.

Hứa Tinh Triết nhìn vào điểm đánh giá trên ứng dụng ẩm thực, chọn vài món đặc trưng, gọi xong thì bắt đầu quan sát xung quanh.

"Đúng là đông nghịt thật, không có bàn nào trống cả. Cách trang trí ở đây thú vị ghê, anh xem cái lồng đèn kia ——"

Câu nói còn chưa dứt, Hứa Tinh Triết bỗng khựng lại, nhỏ giọng nói với Lục Chiếu Thâm: "Người kia trông quen quá."

Lục Chiếu Thâm nhìn theo ánh mắt của Hứa Tinh Triết, rồi sắc mặt lập tức không được tốt, quay đầu lại mà không nói gì.

"Nghiêm Tiêu! Em nhớ ra rồi! Là Nghiêm Tiêu đó," Hứa Tinh Triết đập bàn một cái, rồi nheo mắt lại: "Này? Người ngồi đối diện cậu ta cũng quen quen, hình như là... là... À đúng rồi, Giang Á Ninh!"

Lục Chiếu Thâm thì không hứng thú, nhưng trên mặt Hứa Tinh Triết lại hiện lên vẻ cười cợt hóng hớt: "Hai người đó thật sự dính với nhau rồi à? Anh biết không? Năm ba đại học có một lần, chắc là vào Thất Tịch, hôm đó em với anh ở ngoài qua đêm, đến hơn mười giờ sáng mới về ký túc xá. Em vừa đẩy cửa ra đã thấy Nghiêm Tiêu nằm sấp trên giường gọi điện thoại, miệng thì chửi bậy, nói kiểu: 'Mẹ kiếp, cút xa tôi ra, ông đây hôm qua say quá mới coi cậu là bạn giường, đừng tưởng lên được giường một lần thì có gì to tát, muốn nói chuyện yêu đương thì luyện lại kỹ thuật đi đã.'"

Hứa Tinh Triết bật cười rồi kể tiếp: "Sau đó chắc cậu ta nghe thấy em vào phòng, liền vội vàng cúp máy. Trưa hôm đó khi em xuống lấy đồ ăn thì gặp Giang Á Ninh, anh ta gọi em lại, đưa một phần đồ ăn nhờ em mang cho Nghiêm Tiêu. Em leo cầu thang thì nhìn vào đơn đặt món, không ngờ lại là cháo trắng! Suýt nữa em cười chết mất. Giao cho Nghiêm Tiêu còn cố ý hỏi: 'Ăn sáng thanh đạm ghê nhỉ?' Mặt cậu ta đen sì lại, mấy hôm liền không thèm nói chuyện với em."

"Sau đó hai người họ có đến với nhau hay không thì em không để ý, chỉ nhớ là Giang Á Ninh từng xuất hiện mấy lần dưới ký túc xá bọn mình."

Nghe xong, Lục Chiếu Thâm nhìn Hứa Tinh Triết đang cười, cũng khẽ mỉm cười theo.

Ăn xong bữa, trước khi rời đi, Hứa Tinh Triết muốn đi vệ sinh. Trên đường đi ngang qua bàn của Nghiêm Tiêu và Giang Á Ninh, Nghiêm Tiêu đang cúi đầu ăn cơm, Giang Á Ninh thì chống tay lên bàn, tay kia cầm cốc, lặng lẽ nhìn cậu ta. Hứa Tinh Triết đi nhanh, chỉ nghe loáng thoáng Giang Á Ninh nói: "Ăn xong thì về nhà với tôi."

Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng Nghiêm Tiêu ném đũa xuống bàn, gằn giọng: "Cút."

Nhưng nghe không hẳn là giận dữ, mà giống như bất lực thì đúng hơn.

Khi Hứa Tinh Triết đi vệ sinh xong quay trở lại, Giang Á Ninh và Nghiêm Tiêu cũng vừa chuẩn bị rời đi. Có vẻ như Giang Á Ninh muốn chỉnh lại cổ áo cho Nghiêm Tiêu, nhưng cậu ta tỏ vẻ khó chịu, né tránh. Vừa định bước đi lại quay đầu giật lấy khăn quàng cổ của Giang Á Ninh, quấn lên cổ mình vài vòng, mặt đầy sát khí mà bước về phía cửa. Giang Á Ninh không giận chút nào, đôi mắt ánh lên nụ cười mà đi theo phía sau.

Hứa Tinh Triết như có điều suy nghĩ, rồi bước đến bên cạnh Lục Chiếu Thâm, Lục Chiếu Thâm đang cầm điện thoại và áo khoác của cậu chờ.

Khi Hứa Tinh Triết mặc áo khoác, bỗng nhiên nói một câu: "Lại là một cuộc theo đuổi nữa rồi nhỉ."

"Gì cơ?" Lục Chiếu Thâm hỏi.

Hứa Tinh Triết mỉm cười lắc đầu, rồi khoác tay Lục Chiếu Thâm đi về phía cửa, vừa đi vừa vui vẻ nói: "Em yêu anh lắm đó, Lục Chiếu Thâm."