Cuối cùng cũng kết thúc một ngày làm việc, Tiền Tư Giai vươn vai thật dài, lại giơ cánh tay mỏi nhừ lên xoa bóp cổ cũng đang đau nhức. Thu dọn túi xách xong, cô mới chợt nhớ ra mình vẫn chưa ăn tối. Ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô định đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua cái bánh mì lót dạ.
Bên ngoài trời đang mưa, Tiền Tư Giai vừa thu ô vừa bước vào trong, suýt nữa thì va phải người ta ngay khi chưa kịp vào cửa hàng.
Người đó lên tiếng trước: "Xin lỗi." Vừa dứt lời, Tiền Tư Giai liền ngẩn người, chầm chậm ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: "... Hứa, Hứa Tinh Triết?"
Hứa Tinh Triết đang nhét thứ gì đó vào balo, nghe thấy có người gọi tên mình thì bỗng dừng tay, nhìn kỹ một cái rồi bất chợt nở nụ cười: "Giai Giai, lâu rồi không gặp."
Hứa Tinh Triết không thay đổi nhiều, ngũ quan trông chững chạc hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi trẻ con, đặc biệt là đôi mắt, mỗi khi ngạc nhiên là lại tròn xoe, chưa hề mất đi vẻ trẻ trung. Rõ ràng đã hai mươi sáu tuổi, mà vẫn còn đeo kiểu balo học sinh, dây kéo kéo một nửa, để lộ hai hộp xx anh đang cầm trong tay, còn chưa kịp nhét vào trong...
... Hình như cũng không còn quá trẻ con nữa.
Tiền Tư Giai trước đây làm việc ở thủ đô, mới trở về thành phố Khê năm nay nên đã lâu không gặp Hứa Tinh Triết. Hai người đứng dưới mái hiên trước cửa hàng tiện lợi, trò chuyện một lát, ôn lại chuyện cũ.
"Cậu vẫn còn ở bên Lục Chiếu Thâm à?" Tiền Tư Giai hỏi cẩn thận, bởi trong ấn tượng của cô, Hứa Tinh Triết là người rất dễ mất hứng thú, thích thứ gì cũng chỉ giữ được chưa tới một tuần.
Nhưng Hứa Tinh Triết mỉm cười đáp: "Ừ, vẫn luôn ở bên nhau."
"Thật không dễ dàng chút nào." Tiền Tư Giai cảm khái, nhìn nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tinh Triết, bỗng nhớ lại một chuyện từ rất lâu trước đây: "Hồi lớp 12, cậu và Lục Chiếu Thâm không phải từng chia tay một thời gian sao? Khi đó cậu như mất hồn vậy, còn hay khóc, nói là Lục Chiếu Thâm không cần cậu nữa."
Hứa Tinh Triết khẽ cười: "Sao cậu còn nhớ rõ thế?"
"Thật ra lúc đó, Lục Chiếu Thâm có đến tìm tớ. Cậu ta rất quan tâm đến tình trạng của cậu, thường xuyên hỏi tớ dạo này cậu thế nào. Sau này khi cậu đã nghĩ thông suốt, chuyên tâm vào việc học, cậu ta lại đến tìm tớ, nhờ tớ đưa hết bài kiểm tra của cậu cho cậu ta. Cậu ta giúp cậu sửa sai, tổng hợp lại các lỗi sai thành một tập riêng... Nhưng sợ cậu nhận ra nét chữ của mình, nên còn đặc biệt nhờ người khác chép lại một bản cho cậu..."
"Tớ từng nghĩ tình cảm là do cậu đơn phương bỏ ra, nhưng nghĩ
lại, có lẽ mỗi người có một cách thể hiện tình yêu khác nhau mà thôi."
Hứa Tinh Triết nghe xong thì im lặng rất lâu, tiếng mưa bên ngoài dần nhỏ lại, Tiền Tư Giai nghe thấy Hứa Tinh Triết nói, giọng có chút nghèn nghẹn nơi mũi: "Ừ, anh ấy là kiểu người dù yêu mười phần, cũng chỉ thể hiện ra năm phần, phần còn lại đều giấu trong những chi tiết khi ở bên nhau."
Hứa Tinh Triết khịt khịt mũi, rồi lấy lại tinh thần, rạng rỡ cười nói: "Như vậy cũng hay, tớ cảm thấy mỗi ngày đều có thể cảm nhận được tình yêu của anh ấy dành cho tớ lại nhiều thêm một chút."
Nghe vậy, Tiền Tư Giai hơi sững người. Mưa lách tách rơi từ mái hiên xuống, người xe qua lại trên đường phố, đột nhiên cô cảm thấy có chút cô đơn.
Cô nói với Hứa Tinh Triết: "Khi nào rảnh thì cùng ăn bữa cơm nhé."
"Ừ, được đó."
Sau khi Tiền Tư Giai rời đi, Hứa Tinh Triết lại đứng chờ thêm vài phút nữa. Không lâu sau, một chiếc xe con màu đen dừng lại trước mặt cậu, cửa kính ghế phụ hạ xuống, lộ ra gương mặt của Lục Chiếu Thâm.
Lúc này Lục Chiếu Thâm đã hai mươi sáu tuổi, là một người đàn ông chín chắn, ngũ quan rõ nét, tóc chải gọn gàng ra sau, kính gọng mảnh che đi đôi mắt đẹp. Khi quay đầu lại, ánh mắt hắn sắc bén như ánh dao, khiến người khác có chút sợ.
Nhưng Hứa Tinh Triết thì không sợ. Cậu lao vào mưa, chạy đến trước xe, nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào trong, rồi ngốc nghếch cười với Lục Chiếu Thâm: "Không phải em nói không cho anh đến đón em à?"
"Em mang ô theo không?"
Hứa Tinh Triết bĩu môi: "Không có."
Lục Chiếu Thâm đưa tay qua, lau đi vài giọt nước mưa trên tóc mai của Hứa Tinh Triết. Hứa Tinh Triết liền nhân cơ hội ghé sang hôn anh một cái.
"Sao thế?"
"Không sao cả, chỉ là tự nhiên thấy anh đẹp trai quá thôi."
Hứa Tinh Triết giục Lục Chiếu Thâm lái xe, vẻ mặt thần thần bí bí nói: "Mau về nhà mau về nhà, em có quà muốn tặng anh."
Lục Chiếu Thâm liếc nhìn chiếc ba lô của cậu, lại liếc sang cửa hàng tiện lợi, tất cả đã rõ trong lòng.
"Được, về nhà thôi." Hắn nói.
____________________________________________
Hoàn toàn văn