Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 5: Cậu nghĩ, lần này mình thật sự xong rồi



Hứa Tinh Triết kiếm cớ xin được số điện thoại và khẩu hiệu đăng nhập của Lục Chiếu Thâm từ Lục Quốc Nguyên.

Về đến nhà, Tần Giai Trân nhìn thấy vết thương ở mắt cá chân của cậu, vừa đau lòng vừa tức giận, túm tai cậu ra lệnh không được gây chuyện nữa. Hứa Tinh Triết thì ngoan ngoãn vô cùng, chẳng cãi lại lấy một câu, thực ra trong đầu đang nghĩ làm sao để xin lỗi Lục Chiếu Thâm.

Cậu lập tức gửi lời mời kết bạn cho Lục Chiếu Thâm. Ảnh đại diện của Lục Chiếu Thâm là một nhân vật anime từ rất lâu rồi, không có chữ ký cá nhân, cũng không có hình nền lấp lánh bắt mắt. Trong trang cá nhân chỉ có lác đác vài dòng trạng thái, gần nhất là câu chúc mừng sinh nhật bản thân năm nay, viết rằng: 16 tuổi, cố lên.

Nhưng bình luận và lượt thích lại rất ít. Hứa Tinh Triết cảm thấy kỳ lạ, với khuôn mặt như Lục Chiếu Thâm, sao lại không có ai theo đuổi chứ?

Tổng cộng có tám bài viết, Hứa Tinh Triết lướt từng cái một, rất nhanh đã thấy được bài *****ên.

—— Mẹ ơi, con bây giờ sống rất tốt, mẹ đừng lo lắng.

Trong đầu Hứa Tinh Triết vang lên một tiếng "ong" như có dây đàn bị đứt.

Cậu nhìn chằm chằm dòng chữ đó rất lâu, đến khi hoàn hồn thì lập tức nhảy lò cò một chân đi tìm Tần Giai Trân.

"Mẹ ơi, mẹ có biết chú Lục – người lái xe cho bôd – gia cảnh thế nào không?"

Tần Giai Trân đang đắp mặt nạ, nghe vậy thì nghĩ ngợi rồi nói: "Mẹ nhớ chú Lục có một đứa con trai tầm tuổi con, học rất giỏi, cũng học ở trường Nhị Trung."

"Không phải, con đang hỏi về vợ chú ấy. Hai người họ ly hôn à?"

"Vợ chú ấy mất từ rất sớm rồi."

Hứa Tinh Triết ngây người tại chỗ, đột nhiên như mất hết sức lực, phải vịn vào mép tủ quần áo mới đứng vững được. Cậu cảm thấy khó thở, một cảm xúc gọi là hối hận nhanh chóng lan khắp tứ chi xương cốt của mình.

Cậu đâu chỉ là ngu xuẩn thôi chứ?

Cậu nhìn điện thoại, Lục Chiếu Thâm vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của mình, Hứa Tinh Triết cũng không còn hy vọng nữa. Cậu quay về phòng, đóng cửa lại, gửi tin nhắn cho Lục Chiếu Thâm.

Cậu nói xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Lục Chiếu Thâm vẫn không trả lời, Hứa Tinh Triết ôm điện

thoại ngủ thiếp đi.

Vết thương của cậu không nghiêm trọng, nhưng Tần Giai Trân

vẫn bắt cậu ở nhà nghỉ ngơi một ngày cho tử tế. Hứa Tinh Triết thì sắp phát điên vì bị giam lỏng, đến ngày thứ ba khi được phép ra ngoài, cậu bộc phát một loại khao khát học hành chưa từng có, cứ nhốn nháo đòi đến trường. Tần Giai Trân nghi ngờ sờ trán cậu: "Bảo bối, con chắc hôm đó không bị đập vào đầu đấy chứ?"

Hứa Tinh Triết ngồi lên xe, phát hiện người lái không phải là Lục Quốc Nguyên.

Cậu cực kỳ thất vọng, liền hỏi tài xế mới: "Chú Lục đâu rồi?"

Tài xế mới đáp: "Chú Lục đi Giang Thành đón Tổng giám đốc Hứa rồi, mai mới về."

Hứa Tinh Triết gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán làm sao để thuyết phục ba cử Lục Quốc Nguyên chuyên đưa đón mình đi học — như vậy không chỉ nhàn hạ, mà cậu còn có thể moi thêm thông tin về Lục Chiếu Thâm từ miệng ông ấy.

Vừa tan học, Hứa Tinh Triết lập tức chạy sang lớp 12 tìm Lục Chiếu Thâm. Vết thương ở chân vẫn chưa khỏi, nhưng lòng cậu như lửa đốt, bước đi nhanh nhẹn chẳng màng đến đau đớn, chưa đầy nửa phút đã vọt đến cửa sau lớp 12. Một bạn học hồi cấp hai tình cờ vừa ra khỏi lớp, thấy cậu lén la lén lút thì hỏi: "Tinh Triết, cậu đến đây làm gì thế?"

Hứa Tinh Triết lập tức nhìn thấy Lục Chiếu Thâm đang ngồi ở hàng cuối cạnh cửa sổ, cậu đang làm bài, thân trên hơi nghiêng, tựa vào tường, đầu ngón tay phải kẹp một cây bút đen, thỉnh thoảng xoay một vòng.

Rõ ràng tất cả đều mặc đồng phục giống nhau, làm bài giống nhau, vậy mà sao hắn lại nổi bật và thu hút đến thế?

"Tôi đến tìm Lục Chiếu Thâm." Hứa Tinh Triết không hề né tránh.

"Cậu cũng đến tìm cậu ấy à?"

Hứa Tinh Triết lập tức cảnh giác, lông mày nhíu lại: "Hả? Còn ai nữa đến tìm cậu ấy?"

"Nhiều lắm, từ lớp 10 đến lớp 12, mới khai giảng có hai tháng mà đã có tám chín nữ sinh đến tìm cậu ấy rồi," bạn học kia quan sát Hứa Tinh Triết từ đầu đến chân, bỗng nhiên bật cười: "Nhưng con trai thì chỉ có mình cậu? Cậu đến tìm cậu ấy làm gì?"

Hứa Tinh Triết nhất thời không nghĩ ra lý do, mà giờ ra chơi lớn thì sắp kết thúc, cậu hết cách, đành nghĩ chỉ còn cách hô to tên Lục Chiếu Thâm, mượn sự yên lặng đột ngột của cả lớp 12 và ánh mắt dồn về phía cửa để ép Lục Chiếu Thâm phải ra ngoài.

Lúc học cấp hai, Hứa Tinh Triết vốn là một tiểu ác ma khiến thầy cô đau đầu, quen được nuông chiều, cũng quen với việc ngạo mạn, cậu chẳng cảm thấy hành vi của mình có gì sai trái cả.

Thế là cậu liền buông tiếng hét to, cả lớp ngay lập tức yên tĩnh như mong muốn của cậu, mọi người đều nhìn về phía Hứa Tinh Triết ở cửa, rồi lại nhìn sang Lục Chiếu Thâm.

Lục Chiếu Thâm cũng quay đầu lại, vẻ mặt cậu ban đầu còn thoải mái, nhưng khi thấy Hứa Tinh Triết thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hứa Tinh Triết nháy mắt ra hiệu, cầu xin cậu ấy ra ngoài, nhưng

Lục Chiếu Thâm không giống như đám bạn thường ngày của Hứa Tinh Triết, không phải chuyện gì cũng thuận theo cậu, càng không để cậu làm càn. Lục Chiếu Thâm lạnh lùng quay lại tiếp tục làm bài, suốt cả khoảng thời gian còn lại của giờ ra chơi cũng không động đậy thêm lần nào.

Hứa Tinh Triết bị cả lớp 12 cười nhạo, thể diện tổn thương nặng nề, sự áy náy và hối hận trong lòng lập tức vơi đi ba phần.

Cậu nghĩ: Có gì ghê gớm đâu, người không biết thì không có tội, mình cũng đâu cố ý. Cái tên Lục Chiếu Thâm này có gì mà giỏi? Chẳng phải chỉ là một khuôn mặt đẹp sao? Làm ra vẻ cho ai xem chứ?

Cậu tức tối nghĩ mãi, cuối cùng quyết định sẽ không bao giờ lấy lòng người không có tình cảm với mình nữa. Nhưng đến tiết thể dục, vì là người "thương tật" nên Hứa Tinh Triết ngồi trong phòng thiết bị trông bóng chuyền, mà khi Lục Chiếu Thâm được thầy dạy thể dục phân công vào lấy bóng, cánh tay đang chống cằm của Hứa Tinh Triết khẽ run lên, cả người ngơ ngẩn, ngồi đơ tại chỗ, quên cả thở.

Lục Chiếu Thâm cũng nhìn thấy cậu, không tình nguyện mà bước lại, cũng chẳng nói lời nào, cúi người định lấy bóng. Hứa Tinh Triết bừng tỉnh, mắt nhanh tay lẹ đập vào quả bóng trong tay Lục Chiếu Thâm, rồi như gà mẹ bảo vệ con, dang tay chắn trước rổ bóng: "Không cho!"

Lục Chiếu Thâm quay người định đi, Hứa Tinh Triết lại thành làm hỏng chuyện, vội vàng đuổi theo, chặn trước mặt Lục Chiếu Thâm: "Cậu có đọc tin nhắn tớ gửi không? Nếu chưa đọc thì cũng không sao, tớ có thể nói ngay bây giờ —— xin lỗi, Lục Chiếu Thâm, tớ thật lòng xin lỗi cậu. Hôm đó tớ đã nói dối lời không nên nói, lừa lấy sự đồng cảm của cậu, tớ thật sự rất xin lỗi."

Lục Chiếu Thâm cụp mắt xuống, sau vài giây trầm mặc, khẽ "Ừ" một tiếng.

Nhưng Hứa Tinh Triết không hài lòng, liền truy hỏi: "Vậy cậu tha thứ cho tớ chưa?"

"Tôi còn phải lên lớp." Lục Chiếu Thâm tiếp tục đi về phía trước. Hứa Tinh Triết bị ép phải từng bước lùi lại, lùi mãi đến cửa phòng thiết bị. Thấy vậy, cậu lập tức đưa tay đóng sầm cửa lại, lưng tựa vào chốt khóa.

Trong phòng thiết bị chật hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ, đèn chưa bật, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ mờ đục, hầu như không có ánh sáng xuyên qua.

Hứa Tinh Triết nuốt nước bọt một cái: "Lục Chiếu Thâm, tớ thật sự rất muốn làm bạn với cậu."

Sắc mặt Lục Chiếu Thâm đen kịt, Hứa Tinh Triết thì như keo dính lấy cửa, hắn vừa chạm vào, cậu lại dính luôn sang người hắn, gỡ thế nào cũng không ra. Những hành động của Hứa Tinh Triết thực ra rất dễ khiến người khác ghét, nhưng khổ nỗi gương mặt cậu lại đầy vẻ vô tội.

Lục Chiếu Thâm trầm tĩnh vài phút, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày hỏi: "Cậu thích con trai à?"

Hứa Tinh Triết ngẩn người: "Không mà."

Vừa nói, cậu vừa đưa tay cẩn thận túm lấy tay áo Lục Chiếu Thâm, nhẹ nhàng lắc lắc: "Nhưng tớ thật sự rất muốn làm bạn với cậu."

*

Câu nói của Lục Chiếu Thâm khiến trong lòng Hứa Tinh Triết gợn lên không ít sóng.

Thích con trai? Câu này cả trước cả sau đều không đúng. Thứ nhất, cảm xúc của cậu đối với Lục Chiếu Thâm không phải là thích. Thứ hai, cậu cũng không thích con trai.

Con trai thích con trai nghe cứ kỳ quặc kiểu gì ấy, như kiểu biến thái vậy. Hứa Tinh Triết trước giờ chưa từng nghe nói có chuyện đó.

Nhưng tại sao Lục Chiếu Thâm lại biết? Chẳng lẽ hắn từng nghe qua? Hay là có cậu con trai nào thích hắn?

Đầu óc Hứa Tinh Triết xoay nhanh hơn cả lúc làm bài toán, nghĩ tới mức đầu sắp bốc khói. Đúng lúc đó, cậu bạn thân của cậu là Trần Tiêu Minh chạy tới, vỗ mạnh một cái vào lưng cậu: "Thằng nhóc, hôm qua sao không đến trường?"

Hứa Tinh Triết đá cậu ta một cái, rồi ngửa người nằm bẹp xuống bàn phía sau: "Chân gãy rồi."

Trần Tiêu Minh cũng đá lại một cái, rồi hỏi tiếp: "À đúng rồi, mấy hôm nay Hạ Khải có tìm cậu không?"

Hứa Tinh Triết lắc đầu: "Không, nhưng tớ cảm thấy nó đang âm mưu cái gì lớn."

"Chắc chắn rồi, cậu cướp bạn gái người ta, người ta không đuổi giết cậu mới lạ."

Hứa Tinh Triết bực bội vò đầu: "Tớ là bị Tiền Tư Giai lừa đấy

chứ. Con nhỏ nói nhờ tôi giúp đỡ, giả làm bạn trai nó một lúc. Tớ thấy nó trông đáng thương nên mới giúp. Ai ngờ con nhỏ đó vốn dĩ chưa chia tay với Hạ Khải, hại tôi bị hắn coi là tình địch mà rượt hai con phố."

"Vậy cậu thoát kiểu gì?"

Hứa Tinh Triết trầm ngâm một lúc, bỗng ngẩng đầu hỏi Trần

Tiêu Minh: "Cậu có biết Lục Chiếu Thâm không?"

Trần Tiêu Minh nghe cái tên thấy quen quen nhưng không nhớ ra ngay, vô tình liếc thấy bảng điểm kỳ thi tháng dán trên tường, bèn tỉnh ngộ: "Nhớ rồi nhớ rồi, là cái cậu lớp 12 kia, mặt cũng sáng sủa phết, lần thi tháng trước được hạng nhất toàn khối. Tớ nhớ rõ lắm, vì điểm toán của cậu ta gấp đôi tớ."

"Tớ hỏi là về con người cậu ấy, cậu có hiểu rõ không?"

"Không, cậu ta khá là kín tiếng." Trần Tiêu Minh vừa nói xong lại thở dài, cả người như mất hết sức sống: "Tớ nghe nói Lâm Nguyệt thích cậu ta."

Hứa Tinh Triết lập tức tỉnh táo hẳn, nhìn lên đồng hồ treo tường, còn mười lăm phút nữa là đến giờ học buổi tối. Không thèm để ý tiếng gọi với theo phía sau của Trần Tiêu Minh, cậu lao ra khỏi lớp như bay. Vì cổ chân bị thương nên suýt nữa thì ngã, phải bám vào lan can cầu thang để trượt xuống, chạy thẳng đến quán trà sữa ở cổng trường, mua một ly trà sữa khoai môn ít đường, rồi lập tức quay về lớp 12.

Trên đường đi, tình cờ gặp Tiền Tư Giai, cô vẫn chưa kịp hỏi Hứa Tinh Triết có chuyện gì mà vội vã như vậy thì cậu đã như cơn gió vụt qua.

Hứa Tinh Triết chạy đến toát cả mồ hôi, khi một chân đặt lên bậc thang cuối cùng của tầng ba, mới cảm nhận được cơn đau, có lẽ lúc nãy lại trẹo chân mà không để ý, giờ đau đến nỗi mắt tối sầm, tay suýt tuột khỏi lan can.

Đúng lúc đó, từ chỗ rẽ xuất hiện một dáng người quen thuộc.

Hứa Tinh Triết bị giật mình, chân mềm nhũn, cả người ngã ngửa về phía sau. Trong giây phút sắp lăn xuống cầu thang, cậu mở to mắt nhìn rõ người trước mặt.

Là Lục Chiếu Thâm.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Hứa Tinh Triết còn buồn bã nghĩ: Lại sắp mất mặt trước Lục Chiếu Thâm rồi.

Nhưng Lục Chiếu Thâm lao tới nắm chặt cổ tay cậu. Sau một trận quay cuồng, cậu được Lục Chiếu Thâm đỡ lấy phần thân trên. Mặt dán vào ngực Lục Chiếu Thâm, tay không biết từ lúc nào đã siết chặt eo hắn. Hai chân vẫn còn vắt chéo trên bậc thang, trông như một con cá sắp chết.

Phản ứng trong khoảnh khắc nguy cấp luôn là bản năng chân thực nhất. Hứa Tinh Triết phải cố gắng đè nén trái tim đang nhảy loạn trong lồng ng.ực để giữ vẻ bình tĩnh.

Nhưng đột nhiên, dưới người cậu có dòng chất lỏng âm ấm chảy dọc theo ống quần xuống. Hứa Tinh Triết mở to mắt, không thể tin nổi vào cảm giác đó. Giây tiếp theo, cậu như bị thiêu cháy, vội siết chặt eo Lục Chiếu Thâm, hét to: "Tớ không có tè ra quần đâu!"

Lục Chiếu Thâm không nói gì, nắm cổ áo Hứa Tinh Triết kéo cậu ra khỏi người mình. Hứa Tinh Triết rụt rè ngẩng đầu, lập tức đối diện với vẻ mặt tối sầm đáng sợ của Lục Chiếu Thâm, hoảng quá nên cúi đầu ngay. Nhưng sau đó lại thấy ống quần của Lục Chiếu Thâm cũng ướt đẫm, thế là cậu cảm thấy được an ủi, nhe răng cười vô tư: "Cậu cũng tè ra quần rồi à, Lục Chiếu Thâm?"

Lục Chiếu Thâm tức đến mức chỉ muốn đá cho Hứa Tinh Triết lăn xuống cầu thang.

Hứa Tinh Triết đột nhiên ngửi thấy một mùi sữa ngọt ngào nồng nặc. Cậu hít hít mũi, một lúc sau mới phản ứng kịp —— đó là mùi trà sữa khoai môn mà cậu vừa mới mua.

Cậu cúi đầu nhìn, thấy trân châu khoai môn văng tung tóe đầy đất, trà sữa đổ hết lên người cậu và Lục Chiếu Thâm. Lục Chiếu Thâm thì còn đỡ, chỉ bị ướt ống quần, nhưng Hứa Tinh Triết thì xui xẻo hơn nhiều, bị đổ cả lên phần trên quần, loang lổ một mảng ướt sũng.

Hứa Tinh Triết cúi đầu, "Xin lỗi."

Lục Chiếu Thâm dường như đã miễn dịch với cậu rồi, chỉ lạnh nhạt đáp: "Thôi bỏ đi." rồi định rời đi. Hứa Tinh Triết vốn đã thấy ngại, không định giữ lại nữa, nhưng đúng lúc đó, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng của Hạ Khải vọng lên từ dưới lầu.

Cậu đang đứng trên bậc thang tầng ba, nhìn xuống thì thấy Hạ Khải từ góc rẽ tầng hai bước lên. Vừa ngẩng đầu lên là đụng ngay ánh mắt trắng bệch của Hứa Tinh Triết: "Đm! Hứa Tinh Triết!"

Hứa Tinh Triết hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy, không quên kéo theo Lục Chiếu Thâm. Nhưng trong tòa nhà dạy học thì trốn ở đâu được? Cậu bốc đồng, kéo Lục Chiếu Thâm chạy vào nhà vệ sinh, lao thẳng vào buồng cuối cùng, đẩy Lục Chiếu Thâm vào trong, rồi đóng cửa lại, tất cả diễn ra trong một hơi thở.

Cậu còn đang thở d.ốc, thì nhóm Hạ Khải cũng vào nhà vệ sinh. Hứa Tinh Triết nghe thấy Hạ Khải hỏi: "Hôm nay Hứa Tinh Triết mang giày màu gì vậy?"

Một nam sinh khác trả lời: "Hình như là giày vải màu đỏ."

Hứa Tinh Triết nín thở, liếc nhìn Lục Chiếu Thâm. Lục Chiếu

Thâm gần như không kiềm được cơn giận, lông mày đẹp đẽ nhíu lại thành một đường, cứ như giây sau sẽ ***** Hứa Tinh Triết.

Hứa Tinh Triết bắt đầu phân vân —— chết trong tay Hạ Khải thì hơn, hay là chết trong tay Lục Chiếu Thâm thì hơn?

Câu trả lời rõ ràng là cái sau.

Nhân lúc Lục Chiếu Thâm không để ý, cậu đẩy hắn ngồi xuống bồn cầu, rồi nhanh chóng trèo lên ngồi dạng chân trên đùi hắn, hai chân lơ lửng không chạm đất.

Lục Chiếu Thâm phản ứng lại ngay, lập tức túm lấy áo Hứa Tinh Triết, định kéo cậu ra. Nhưng Hứa Tinh Triết lại cười hì hì, vòng tay ôm lấy cổ Lục Chiếu Thâm, ghé sát vào tai hắn, thì thầm bằng giọng rất nhỏ: "Cậu nhìn quần tớ đi, nếu để bọn họ thấy hai đứa mình ở chung trong một buồng vệ sinh, lại còn trong bộ dạng thế này, cậu nghĩ họ sẽ tưởng gì?"

Lục Chiếu Thâm chưa bao giờ tức giận đến mức này, nghiến răng nói: "Cậu xong đời rồi."

Hứa Tinh Triết vốn đang chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài của nhóm Hạ Khải, nhưng lúc này xung quanh lại im ắng hẳn. Cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ của Lục Chiếu Thâm vì tức giận mà trở nên sắc lạnh, môi mỏng khẽ hé, từng cử động đều khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Cậu nghĩ, lần này mình thật sự xong rồi.