Lần *****ên Hứa Tinh Triết gặp Lục Chiếu Thâm là ở dưới lầu nhà Lục Chiếu Thâm.
Lúc đó cậu đang trốn đám người Hạ Khải, hoảng loạn chạy vào một khu chung cư cũ, dựa vào ánh đèn đường mờ mịt, lần mò vào một cầu thang, đang định leo lên thì bất ngờ ngã vào lòng một người.
Trên người người đó có một mùi hương dễ chịu, giống như mùi oải hương pha với chút mát lạnh của bạc hà.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, Hứa Tinh Triết vội đưa tay bịt miệng người đó, khẽ "suỵt" một tiếng.
"Làm ơn, giúp tớ với."
Giọng Hứa Tinh Triết rất nhỏ, đến mức đèn cảm ứng còn không bật lên, trong bóng tối cậu chỉ nghe thấy tiếng thở d.ốc của chính mình, không nhìn rõ mặt người kia, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất yên tâm, như thể tin chắc rằng người ấy nhất định sẽ giúp mình.
May mắn thay, cậu đã không nhầm.
Khi Hạ Khải đuổi đến, âm thanh làm đèn cảm ứng cũ kỹ bật lên, sau vài tiếng điện xẹt, Hứa Tinh Triết còn chưa kịp trốn thì người kia đã kéo cậu ra sau lưng, chắn trước mặt cậu.
Hứa Tinh Triết nhìn tấm lưng rộng của Lục Chiếu Thâm, ngơ ngác nhìn theo. Lục Chiếu Thâm rất cao, đồng phục màu xanh đậm hòa vào bóng tối nơi cầu thang, gần như che lấp ánh sáng yếu ớt, khiến Hứa Tinh Triết trong khoảnh khắc lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ nghe được tiếng tim mình và tiếng thở của Lục Chiếu Thâm hòa vào nhau.
Gấp gáp, hoảng loạn, dữ dội, như muốn xé tai.
Trái tim rung động vốn là một từ mà Hứa Tinh Triết thấy rất sáo rỗng, nhưng khoảnh khắc này, cậu nghĩ, "rung động" còn chưa đủ để miêu tả cảm giác của mình, phải là lửa bốc cháy cả cánh đồng, ngàn con ngựa lao nhanh.
Lục Chiếu Thâm cao ráo, dù dáng người không thuộc dạng cường tráng, nhưng cơ bắp lộ ra ở tay áo vẫn đủ tạo áp lực không nhỏ với những người xung quanh.
Hạ Khải vung gậy định đánh Hứa Tinh Triết, nhưng bị Lục Chiếu Thâm chặn lại giữa chừng. Hạ Khải đe dọa hắn: "Tốt nhất mày đừng xen vào chuyện người khác."
"Tốt nhất mày đừng gây chuyện ở đây." Lục Chiếu Thâm bình tĩnh nói.
Một trận hỗn chiến như sắp bùng nổ, Hứa Tinh Triết sao nỡ để Lục Chiếu Thâm chắn trước mặt mình, nhân lúc hắn không để ý, cậu lao lên đá một cú vào vai Hạ Khải. Gậy bóng chày của Hạ Khải đúng lúc ấy quét trúng mắt cá chân Hứa Tinh Triết, đau đến mức cậu lăn lộn trên mặt đất, Lục Chiếu Thâm lập tức bế cậu lên, đặt lên bậc cầu thang.
Hạ Khải cười lạnh, vừa định bước lên thì phía sau vang lên vài tiếng quát đầy uy lực: "Bọn nhỏ đằng kia, các cháu đang làm gì đấy?"
Sau đó là hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát bước đến. Hạ Khải và mấy tên kia nhìn nhau, rồi nhanh chóng bỏ chạy tán loạn, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn bóng dáng. Hứa Tinh Triết sững người, rúc trong lòng Lục Chiếu Thâm, hoảng hốt hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Hai người đàn ông trung niên vốn trông rất dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy Lục Chiếu Thâm thì lập tức đổi nét mặt, trở nên hòa nhã, họ bước đến trước mặt Lục Chiếu Thâm, cúi người nhìn Hứa Tinh Triết đang ngồi trên bậc thang: "Tiểu Lục, có chuyện gì vậy? Đứa nhỏ này là ai?"
Lục Chiếu Thâm mặt không biến sắc đáp: "Bạn học của cháu, vừa rồi xung đột với đám lưu manh trong trường."
Người đàn ông gật gù, nghề nghiệp khiến ông lập tức nghiêm giọng dạy dỗ Hứa Tinh Triết: "Chuyện này nguy hiểm lắm, bạn nhỏ, lần sau gặp chuyện như vậy phải tìm thầy cô trước nhé."
Hứa Tinh Triết gật đầu như giã tỏi, liên tục vâng dạ.
Sau đó cậu được Lục Chiếu Thâm đưa về nhà, cố chịu đau tháo giày vớ, đặt chân lên đầu gối Lục Chiếu Thâm, hắn đổ dầu xoa bóp vào lòng bàn tay, xoa nóng rồi đắp lên mắt cá chân cậu.
"Là chỗ này đúng không?"
Lục Chiếu Thâm hỏi, nhưng mãi chẳng nghe thấy trả lời, ngẩng đầu lên thì thấy người trước mặt đang ngơ ngác nhìn mình, không nhúc nhích.
"Không đau nữa thì về đi." Lục Chiếu Thâm nói tiếp.
Hứa Tinh Triết lúc này mới hoàn hồn, hai tay đặt lên mu bàn tay Lục Chiếu Thâm, không để hắn rút ra: "Đau đau đau, đau lắm, xoa nữa đi."
Lục Chiếu Thâm lúc này mới tiếp tục.
Góc mặt chính diện của Lục Chiếu Thâm còn cứng cáp hơn cả góc nghiêng, đường viền hàm sắc như lưỡi dao. Thế nhưng hắn lại đeo kính gọng đen kiểu học sinh ngoan, khiến vẻ lạnh lùng giảm đi vài phần, thay vào đó là nét nho nhã. Đặc biệt khi hắn cúi đầu bôi thuốc một cách chăm chú, dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy, Hứa Tinh Triết xấu hổ đến mức không dám nhìn lâu, nếu nhìn thêm nữa, cậu có thể sẽ chết vì tim đập quá nhanh.
Trước khi chết, Hứa Tinh Triết quyết định phải nhớ tên ân nhân cứu mạng của mình.
"Tớ tên là Hứa Tinh Triết, học lớp 10 - 5 trường Hy Trung, cậu cũng học Hy Trung phải không? Hình như tớ từng gặp cậu rồi."
"Ừ, lớp 12."
Hứa Tinh Triết lại hỏi: "Vậy cậu tên là gì?"
"Lục Chiếu Thâm."
Hứa Tinh Triết ghi nhớ cái tên ấy, lặp đi lặp lại trong lòng mấy lần.
"Bạn Lục, cảm ơn cậu, hôm nay nếu không có cậu giúp, tớ xong đời rồi." Hứa Tinh Triết nói xong lại nhớ ra điều gì, vội vàng giải thích: "Hôm nay không phải tớ cố ý gây sự với bọn họ đâu, tớ chỉ là... chỉ là thấy chuyện bất bình nên ra tay, rồi... rồi tự rước họa vào thân."
Lục Chiếu Thâm "ừ" một tiếng, không nói tin cũng chẳng nói không tin.
Đúng lúc đó, bụng Hứa Tinh Triết réo lên một tiếng rõ to.
Lục Chiếu Thâm cất chai dầu xoa vào hộp thuốc, đi vào nhà vệ sinh rửa tay, rồi quay lại phòng khách. Hứa Tinh Triết ngước mắt nhìn hắn đầy mong chờ, "Tớ hơi đói."
Hứa Tinh Triết vốn nghĩ Lục Chiếu Thâm cùng lắm sẽ bố thí cho cậu ít bánh mì, ai ngờ mười phút sau, Lục Chiếu Thâm từ trong bếp bước ra, đặt hẳn một tô mì trứng nóng hổi trước mặt cậu.
Hứa Tinh Triết lại một lần nữa rung động, cậu nhìn tô mì trứng, rồi lại nhìn Lục Chiếu Thâm, âm thầm cảm thán: Cậu ấy thật đảm đang, mình thật sự thích cậu ấy.
Lục Chiếu Thâm không chỉ đảm đang, mà còn rất có tài. Một tô mì trứng đơn giản mà hắn nấu lại thơm ngon đậm đà, đến cả Hứa Tinh Triết – người trước nay chẳng bao giờ chịu ăn mì khô – cũng thấy thèm. Vừa ăn cậu vừa nghĩ: Chẳng phải người ta nói muốn nắm được trái tim đàn ông thì phải nắm được dạ dày sao? Lục Chiếu Thâm đúng là đáng sợ thật, chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, trái tim nhỏ bé của cậu đã bị hắn nắm chặt rồi.
Khổ thay, khổ thay!
Cậu ăn xong cả một tô mì lớn, đang xoa cái bụng no tròn thở
dài thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì lông xù đang cọ vào chân mình. Cậu cúi đầu nhìn thì thấy một con chó Golden Retriever to đùng đang ngồi xổm dưới gầm bàn, đang gặm đuôi chỉ ở ống quần của cậu chơi.
Hứa Tinh Triết sợ đến mức hồn bay phách lạc, quay người định chạy nhưng lại quên mất mắt cá chân trái đang bị thương, trọng tâm lệch đi khiến cậu ngã nhào xuống đất, vừa khóc vừa gọi Lục Chiếu Thâm.
Con chó cũng bị cậu làm giật mình, cố kéo cái thân hình ục ịch của mình nép sát vào tường, nghiêng đầu nhìn cậu đầy khó hiểu.
Lục Chiếu Thâm chạy tới, vừa đến nơi thì đã thấy Hứa Tinh Triết mặt mũi đầm đìa nước mắt, đang bò lồm cồm dưới đất. Lục Chiếu Thâm bước tới, còn chưa kịp đỡ, Hứa Tinh Triết đã lật người chui ngay vào lòng hắn, ôm chặt eo không buông: "Tớ sợ chó nhất đó! Lục Chiếu Thâm cứu tớ với!"
Lục Chiếu Thâm nhìn qua nhìn lại giữa Hứa Tinh Triết và con chó, cuối cùng quyết định gỡ cậu ra, rồi đi đến xoa đầu con Golden Retriever an ủi nó.
"Đa Đa là chó hoang, nó khá nhạy cảm với cảm xúc của con người, cậu đừng làm nó sợ."
Lục Chiếu Thâm kéo Hứa Tinh Triết dậy, dìu cậu ngồi xuống ghế.
Hứa Tinh Triết mắt rơm rớm nước nói: "Tớ sợ chó từ nhỏ rồi."
Lục Chiếu Thâm đổ ít thức ăn vào bát cho Đa Đa, dụ nó đến ăn.
Thấy Lục Chiếu Thâm dịu dàng với con chó như vậy, lại còn nghe anh nói nó là chó hoang, Hứa Tinh Triết bỗng nhiên lóe lên một kế trong đầu.
"Thật ra... thật ra tớ cũng rất đáng thương, mẹ tớ không cần tớ nữa, tớ sống nương tựa với bố tớ thôi."
Lục Chiếu Thâm khựng lại, trong lòng có chút cảm động, giọng nói cũng dịu đi vài phần: "Vậy à?"
Hứa Tinh Triết lập tức gật đầu.
"Cậu có cần gọi điện cho bố cậu, bảo ông ấy đến đón không?"
Hứa Tinh Triết gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm gọi cho Lục Quốc Nguyên, nhưng vừa kết nối thì cậu vội vàng cúp máy, quay lại cười gượng với Lục Chiếu Thâm: "Hình như bố tớ đang bận, để tớ nhắn tin cho ông ấy."
Cậu quay lưng lại nhắn tin: "Chú Lục, mau đến khu Tiểu Khu Tân Hạ giúp cháu với, giả vờ làm bố cháu nhé, nhanh lên!!"
*
Sau khi ăn no uống đủ, Hứa Tinh Triết không ngừng líu lo, hỏi xong sở thích của Lục Chiếu Thâm lại bắt đầu vớ vẩn hỏi về tình hình lớp học của hắn.
"Chắc chắn có rất nhiều rất nhiều bạn gái thích cậu đúng không?"
Lục Chiếu Thâm rửa xong bát, rút khăn giấy trên bàn lau khô tay, hắn cũng không mấy để tâm đến Hứa Tinh Triết, câu nào muốn trả lời thì "ừ" một tiếng, không muốn trả lời thì dứt khoát lơ đi.
May mà Hứa Tinh Triết là kiểu người nói chuyện không cần đối phương tương tác, một mình cũng có thể nói suốt trận.
"Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là có nhiều người thích
cậu lắm."
"Bố cậu bao giờ tới?" Lục Chiếu Thâm bắt đầu có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ phép lịch sự.
Hứa Tinh Triết nhìn tin nhắn: "Chắc còn khoảng nửa tiếng nữa."
"Vậy thì ngồi yên đó đi."
Lục Chiếu Thâm nói xong liền quay người đi vào phòng ngủ, trông có vẻ là định làm bài tập. Hứa Tinh Triết theo bản năng muốn đi theo, nhưng lại quên mất mình là người bị thương, chân trái vừa chạm xuống sàn liền đau đến mức ngã nhào, tay túm lấy vạt áo đồng phục sau lưng của Lục Chiếu Thâm, định nhân cơ hội ôm lấy eo hắn.
Nhưng Đa Đa cũng bị cậu làm cho hoảng sợ, chạy tới trước Hứa Tinh Triết một bước, chui vào lòng Lục Chiếu Thâm, rê.n rỉ như cầu cứu.
Con chó mập này, dám tranh đàn ông với cậu!
Hứa Tinh Triết nằm sấp dưới đất, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tròn vo của Đa Đa, dùng ánh mắt hung dữ truyền đạt lời cảnh cáo nghiêm khắc của mình.
Đa Đa càng sợ hơn, chôn đầu vào ngực Lục Chiếu Thâm, tỏ ra cực kỳ ấm ức.
Hứa Tinh Triết cũng nằm lăn lộn bên cạnh, "A đau quá! Lục Chiếu Thâm! Chân tớ gãy rồi! Tớ sắp thành người tàn tật mất thôi!"
Lục Chiếu Thâm bị cậu làm ồn đến mức muốn bỏ đi, hắn trước tiên đưa Đa Đa vào phòng ngủ, sau khi đóng cửa lại thì quay trở ra bế Hứa Tinh Triết lên: "Cậu có thể yên phận một chút được không?"
"Tớ không cố ý đâu, chỉ là... chỉ là tự nhiên tớ nhớ mẹ quá," Hứa Tinh Triết nhanh chóng nhớ lại nội dung bộ phim truyền hình cẩu huyết mà Tần Giai Trân xem ngày hôm qua, rồi bắt đầu nhập vai tội nghiệp, "Cậu vừa quay lưng đi, giống hệt như lúc bà ấy rời xa tớ..."
Lục Chiếu Thâm cuối cùng cũng mềm lòng, không hất tay Hứa Tinh Triết ra.
Ánh mắt hắn liếc sang chiếc khung ảnh nhỏ trên bàn trà trong phòng khách, bên trong là tấm ảnh gia đình, người phụ nữ trong ảnh nếu còn sống thì năm nay chắc khoảng bốn mươi hai tuổi, hẳn vẫn còn rất xinh đẹp, nụ cười như ánh nắng mùa xuân. Đáng tiếc bệnh tật đã cướp mất bà, khi Lục Chiếu Thâm mới bảy tuổi.
Đứa trẻ mất mẹ luôn khiến người ta xót xa, Lục Chiếu Thâm hoàn toàn có thể hiểu được.
Hứa Tinh Triết nắm chặt tay Lục Chiếu Thâm, đang định nhân cơ hội tiến thêm bước nữa thì tiếng chuông điện thoại vang lên ——Lục Quốc Nguyên đến sớm hơn dự định.
Hứa Tinh Triết trong lòng sắp phát điên, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt Lục Chiếu Thâm, đành quấn lấy hắn, năn nỉ hắn cõng mình xuống dưới khu nhà ra cổng.
"Cậu làm phiền người khác mà không biết ngại à?"
Lục Chiếu Thâm giúp Hứa Tinh Triết mang tất, nhét chiếc giày của chân trái vào túi, bảo cậu tự xách, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Tinh Triết. Hứa Tinh Triết lập tức nhào lên, hai tay vòng chặt lấy cổ Lục Chiếu Thâm, còn ghé mặt vào sau gáy hắn.
"Tất nhiên là tớ biết ngại rồi, tớ thề, tớ sẽ dùng hết sức mình để báo đáp cậu."
Lục Chiếu Thâm thở dài: "Không cần."
Hứa Tinh Triết bắt đầu làm nũng: "Lục Chiếu Thâm, cậu nhớ tên tớ chưa?"
Cậu áp má vào cổ Lục Chiếu Thâm, cố ý nói: "Tớ không tin."
Cảm giác mềm mại khiến Lục Chiếu Thâm cứng đờ trong một khoảnh khắc, hắn lạnh giọng nói: "Hứa Tinh Triết."
"Có mặt! Họ Hứa – bộ ngôn đứng bên trái, chữ Tinh trong ngôi sao, chữ Triết trong triết học," Hứa Tinh Triết nghiêm túc giới thiệu, "Bọn mình có thể làm bạn không?"
"Không thể."
Hứa Tinh Triết tức giận ôm chặt lấy cổ Lục Chiếu Thâm: "Tớ đã đáng thương đến thế rồi, cậu không thể làm người tốt cho trót được à?"
Lục Chiếu Thâm không để ý đến cậu, sau khi xuống lầu thì đi thẳng ra cổng khu dân cư. Cổng khu dân cư kiểu cũ thậm chí rất ít người qua lại, từ xa Lục Chiếu Thâm đã thấy một chiếc xe màu đen đậu bên đường, một người đàn ông trung niên đang đứng cạnh cửa ghế lái hút thuốc.
Lục Chiếu Thâm khựng lại, bóng lưng người đàn ông trung niên đó trông quen một cách kỳ lạ.
Hứa Tinh Triết cũng nhìn thấy, mắt sáng rỡ, vẫy tay lia lịa về phía người kia: "Bố ơi! Ở đây này!"
Lục Quốc Nguyên nghe thấy tiếng thì nhìn qua, dập tắt điếu thuốc, nở nụ cười đi về phía hai người: "Tinh Tinh à, con ——" Nói được nửa câu thì ông đứng sững lại.
Hứa Tinh Triết vẫn chưa hay biết gì, cười tươi rói vẫy tay với Lục Quốc Nguyên: "Bố ơi, hôm nay con suýt nữa bị đánh, may mà bạn học này cứu con một mạng."
Lục Chiếu Thâm cõng Hứa Tinh Triết đi đến trước mặt Lục Quốc Nguyên, sau đó đặt cậu có cái chân bị thương xuống đất, đẩy đến bên cạnh Lục Quốc Nguyên, lạnh giọng nói: "Thì ra tôi không hề biết, ông còn có một đứa con riêng bên ngoài."
Ánh mắt Hứa Tinh Triết đảo qua lại giữa Lục Quốc Nguyên và Lục Chiếu Thâm, đột nhiên nhận ra có thể mình vừa làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
......
Cuối cùng, nhờ vào màn giải thích khó nhọc của Lục Quốc Nguyên, mới miễn cưỡng chứng minh được sự trong sạch của ông. Nhưng Hứa Tinh Triết thì không may mắn như vậy —— ấn tượng của cậu trong lòng Lục Chiếu Thâm rớt cái "rầm" từ một "cậu bé đáng thương như cải non" xuống thành "một tên chuyên nói dối không chớp mắt".
Lúc được Lục Quốc Nguyên đỡ lên xe, Hứa Tinh Triết vẫn cố gắng bám vào cửa sổ xe, hướng về phía Lục Chiếu Thâm xin lỗi, cầu mong được tha thứ.