Nếu nói rằng trò chơi vô hạn này được Thần tạo ra, thì mục đích của Thần là để những người vô tội c.h.ế.t thảm có một cơ hội sống lại.
Còn khối sương đen chính là thế lực phản diện bao trùm bên ngoài các phó bản.
Nó muốn nuốt chửng trò chơi, nuốt chửng người chơi, nuốt chửng cả Thần.
Nó tự xưng là Chủ Thần, tạo ra vô số phân thân nhỏ, lan tỏa đến từng phó bản để gieo rắc hỗn loạn.
Nó thậm chí còn thích kéo cả những ác quỷ đã c.h.ế.t ngoài đời thực vào đây, cho bọn chúng cơ hội hồi sinh, biến chúng thành kẻ địch của người chơi và NPC—chẳng hạn như đám học sinh đã hại c.h.ế.t Hạo Hạo.
Sương đen đã tiên đoán được rằng, trong phó bản này, sẽ có một người chơi thay đổi toàn bộ trò chơi, giúp Thần gia tăng sức mạnh.
Nó tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Thế là, nó tạo ra lớp sương mù che mắt mọi người, sai Tống Khinh Khinh đến g.i.ế.c tôi, khiến cả phó bản này tin rằng Tống Khinh Khinh cũng là một người chơi.
Lý do nó chọn nàng ta là vì sức mạnh của nó vẫn chưa đủ, nên chỉ có thể liên hệ với những kẻ yếu ớt, chẳng hạn như nàng—người vừa c.h.ế.t trong phó bản.
Nói cách khác, ngay từ đầu đến giờ, đội ngũ của tôi chỉ có mình tôi.
Còn đội của Cố Nhạc, có 19 người.
Cố Nhạc, người vừa được tôi cứu, cũng đã hiểu ra tất cả.
Nàng ta không còn ngang ngược như trước nữa, chỉ nhìn tôi—vẻ mặt nặng nề, giọng trầm thấp:
“Tại sao ngươi lại cứu ta?”
Tôi nhìn năm cô dâu mặc hồng y, đã hóa thành lục cương, nhìn đôi mắt trống rỗng của họ, nhẹ nhàng nói:
“Cùng là phụ nữ, dù ta có ghét ngươi, ta cũng không muốn ngươi làm vật hiến tế, c.h.ế.t trong tay tà quái.”
“Nhưng nếu ngươi còn chọc giận ta, ta sẽ tự tay g.i.ế.c ngươi.”
Đây là nguyên tắc của tôi. Có lẽ không ai hiểu được.
Cố Nhạc sững sờ, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng—không còn chút nào dáng vẻ của nàng ta trước đây.
Đúng lúc này, chúng tôi đã băng qua hang động, đặt chân lên bờ bên kia.
Cố Nhạc mở hệ thống cửa hàng, mua một loạt đạo cụ rồi điên cuồng lao về phía ngọn núi.
Loáng thoáng, tôi nghe nàng ta nói:
“Đa tạ.”
Ở phía xa, Hứa Triết và Đại Vương đang bị kết giới bên ngoài trại chặn lại, ánh mắt dữ tợn, hung hăng xuống núi, định cướp manh mối từ tay tôi.
Nhưng Cố Nhạc lại như kẻ phát điên, lao lên đối đầu với bọn chúng.
Nàng ta liên tục dùng điểm tích lũy để mua đạo cụ.
Hứa Triết hoảng sợ hét lên:
“Cố Nhạc! Ngươi điên rồi sao?!”
Chỉ số kinh hãi của hắn đã lên đến 90.
Đại Vương thì chửi ầm lên:
“Con đĩ thối, nếu không phải mày có cái mặt xinh đẹp thì tao đã g.i.ế.c mày từ lâu rồi! Mày còn dám ra tay với tao sao?!”