Trong hệ thống phân cấp cương thi: Tử, Bạch, Lục, Mao, Phi—hắn đứng ở đỉnh cao nhất.
Tất nhiên, trên cả Phi cương còn có Bất Hóa Cốt, nhưng tạm thời chưa bàn đến.
Người được gọi là “bảo vệ” khom lưng bước lên bờ, đôi mắt không rời khỏi tôi.
Trên người hắn, hơn chục cánh tay vặn vẹo không ngừng, như thể đang vô cùng phấn khích.
“Được rồi, đừng quơ quào nữa, kẻo làm mấy cô nương sợ hãi.”
Hắn trấn an những cánh tay ấy, rồi lại nhìn tôi, mỉm cười ôn hòa.
“Miêu Gia Hồi, ngươi không làm ta thất vọng.”
“Hãy để ta tự giới thiệu lại. Ta họ La.”
Một tia sét chớp qua đầu tôi.
Hắn kể lại mọi chuyện.
Câu chuyện này… nên bắt đầu từ đâu đây?
Thuật điều khiển xác c.h.ế.t (Cản Thi) được ghi chép trong tộc thư của tôi, có nguồn gốc từ thời cận đại.
Năm xưa, vô số chiến sĩ nguyện tử thủ biên cương, m.á.u nhuộm chiến trường.
Dân làng biết tin, vì thương tiếc mà sáng tạo ra thuật Cản Thi, giúp linh hồn các anh hùng ngã xuống được đưa về quê nhà.
La tiên sinh nói—
Hắn là một linh thể sinh ra từ trời đất hoang vu.
Hắn chứng kiến tất cả.
Hắn cũng đau lòng trước tất cả.
Thời đại ngày một thay đổi, nhưng hắn lại ngày càng m.ô.n.g lung.
Tại sao trong những ngôi trường khang trang, sạch sẽ, hậu nhân lại bắt nạt, hành hạ lẫn nhau bằng những thủ đoạn độc ác đến vậy?
Tại sao trên mảnh đất ca múa thái bình này, vẫn còn hủ tục hiến tế nữ đồng?
Tại sao những cái tên như “Chiêu Đệ”, “Lai Đệ”, “Phán Đệ” (mang nghĩa mong cầu sinh con trai) lại gắn liền với cuộc đời những bé gái?
Tại sao thế gian vẫn đầy rẫy bất công, mà hắn lại không thể phá luật lệ nhân gian, đứng ra thay đổi điều gì?
Hắn thống khổ, hắn bất cam.
Hắn cảm thấy—không nên như vậy.
Đúng lúc đó, có một âm thanh máy móc vang lên.
Vịt Bay Lạc Bầy
Thần hỏi hắn:
【La tiên sinh, ngươi có muốn trở thành Boss cuối cùng trong phó bản “Miêu Cương Kinh Hồn” không?
Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.】
Tâm nguyện của những linh hồn chiến tử—
Nhỏ thì mong hậu nhân bình an, lớn thì khát vọng thái bình thiên hạ.
Như giúp một đứa trẻ như Hạo Hạo rửa sạch mối hận, giúp những cô dâu bị hiến tế thoát khỏi địa ngục, giúp vô số oan hồn c.h.ế.t thảm tìm lại sinh mệnh trong trò chơi này.
Vì thế, ba năm trước, hắn nhờ Thần kéo A Liễm vào game, trở thành một NPC.
Hắn biết rằng—
Chỉ cần A Liễm có mặt, tôi chắc chắn sẽ đến, bằng bất cứ giá nào.
Mà hắn cũng biết rằng—
Tôi là người duy nhất có thể giúp những cương thi đáng thương này hoàn thành tâm nguyện.
Bởi vì—
Tôi là người cuối cùng trong thời đại này còn nắm giữ thuật Cản Thi.
Tôi sở hữu pháp thuật không thể đo lường.
Và quan trọng hơn—
Tôi có một trái tim nhân từ.
Tôi bật cười, tự trào phúng:
“La tiên sinh, ta không cao thượng như người nghĩ đâu.
“Ta không có năng lực cứu thế.
“Ta thậm chí còn là kẻ nhỏ mọn, thù dai.”
Dưới ánh mắt thâm trầm mà bao dung của hắn, tôi cố lấy can đảm nói tiếp:
“Nhưng… ta nguyện ý thử một lần.”
“Cứ xem như là một ván game đi.
“Sau này, nếu giúp được những người chơi khác, ta sẽ giúp. Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là bản thân ta và A Liễm.”
La tiên sinh khẽ gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Phó bản này nên kết thúc rồi. Đi thôi, hoàn thành bước cuối cùng.”