Trò Chơi Sinh Tồn Trong Cơn Đói Khát

Chương 144: Bản Đồ Linh Dị



 

Mọi người nghe thấy tiếng nói ấy, liền đồng loạt quay lại. Phía sau đám đông là một lão già đang được người hầu vây quanh bước tới.

 

Nhìn cách ăn mặc của lão, dáng vẻ phong lưu, râu tóc bạc trắng, có lẽ đây chính là lão thái gia Dung gia, người đã chín mươi tuổi.

 

Sống đến chín mươi đã là chuyện hiếm, vậy mà ông vẫn có thể đứng vững, bước đi khoan thai, giọng nói lại sang sảng, quả thật là người có phúc lớn.

 

“Ông nội!” Dung lão gia vội chạy tới, ngăn không cho lão thái gia đến gần cây đa. “Sao ông lại ra đây? Ở đây lộn xộn lắm, nếu ông bị ngã thì biết làm sao?”

 

“Đây là nhà ta, sao ta không thể đến? Chuyện lớn như việc Lệnh nhi mất tích mà các ngươi dám giấu ta, có phải coi ta như người đã c.h.ế.t rồi không!” Lão thái gia nóng nảy, dùng cây gậy trong tay hất cháu trai sang một bên, rồi thẳng tiến đến trước mặt Trương Đại Viễn. “Vị này chắc là Trương đại sư?”

 

Trương Đại Viễn gật đầu. “Là tôi.”

 

“Vừa rồi ta nghe ngươi nói cây tinh này không dễ trừ bỏ, có đúng không?” Lão thái gia vừa hỏi, ánh mắt vừa quét qua cây cổ thụ phía sau.

 

“Đúng vậy.” Trước khí thế của lão, Trương Đại Viễn vẫn bình tĩnh đáp, “Cây yêu này có lẽ đã tu luyện hơn ba trăm năm. Mảnh đất chúng ta đang đứng e rằng đều là địa bàn của nó. Nếu nó phản kháng, e là chúng ta khó lòng chống đỡ.”

 

“Hừ, ba trăm năm thì sao? Nó cũng là lớn lên trong Dung gia này!” Lão thái gia quát. “Ăn sương uống gió của Dung gia mà lớn, nay lại muốn quay lại hại chủ, chẳng khác nào vong ân bội nghĩa! Đã vong ân bội nghĩa thì có chặt đi cũng đáng!”

 

Nói rồi, lão giật lấy thanh đại đao từ tay người bên cạnh, bước thẳng về phía cây đa.

 

“Cha!” Dung lão gia và mấy người khác vội vàng chạy đến ngăn lại, nhưng lão thái gia như một con hổ già, vung gậy quét ngang, gạt hết người cản đường. Cuối cùng, ông vung đao bổ mạnh xuống thân cây.

 

Lão thái gia dùng toàn lực, lưỡi đao nặng nề cắm sâu vào lớp vỏ cây. Điều kỳ lạ là cây đa vẫn không có phản ứng, không phản công, cũng không lay động dù chỉ một chút.

 

Phải chăng vết thương này quá nhỏ để khiến nó bận tâm, hay là nó thật sự không muốn đối đầu với con người?

 

“Lão thái gia,” Trương Đại Viễn nói, giọng nghiêm túc, “hiện tại Dung tiểu công tử vẫn an toàn, chi bằng chúng ta hãy thỉnh cây này rời đi. Hơn nữa, theo tôi suy đoán, Bạch Xà bắt tiểu công tử đi là vì cậu ấy từng định chặt cây. Nếu hôm nay người lại làm vậy, e rằng con Bạch Xà đã trốn đi kia sẽ quay lại báo thù. Tốt nhất là hóa giải hiểu lầm này thì hơn.”

 

“Hiểu lầm? Ý ngươi là muốn ta cúi đầu trước một con yêu quái được nuôi trong nhà này sao? Khí tiết của người trừ quỷ các ngươi đâu rồi?” Lão thái gia gằn giọng.

 

Nghe qua tưởng như ông bất chấp sự chênh lệch thực lực, quyết tâm chặt cây cho bằng được, nhưng thực ra trong lòng ông vẫn lo cho con cháu. Giống như điều Dung lão gia từng lo, giờ đã đắc tội với Bạch Xà, chi bằng trừ khử tận gốc để tránh hậu họa.

 

Cây đa và Bạch Xà vốn có quan hệ mật thiết, nếu chặt cây, Bạch Xà chắc chắn sẽ xuất hiện. Đến lúc đó giăng lưới bao vây, chưa chắc không thể diệt trừ cả hai.

 

Chỉ tiếc rằng cách làm này quá tổn âm đức.

 

Kế hoạch của lão thái gia tuy có lý, nhưng không phải ai cũng muốn bị kéo vào.

 

“Dung lão thái gia, tại hạ tự biết tu vi thấp kém, e rằng không giúp được gì. Cây đa này đã sinh trưởng trong Dung gia, vậy đây là chuyện của Dung gia. Mà đã là chuyện trong nhà, người ngoài chúng tôi không tiện can thiệp. Vậy xin phép cáo từ.” Trử Đình nói xong, khẽ gật đầu với Trương Đại Viễn và những người khác, rồi quay người rời đi.

 

Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua vẻ mặt giận dữ của lão thái gia, lại liếc sang cây đa trầm mặc, không nói gì, chỉ im lặng đi theo anh ra khỏi Dung phủ.

 

Hai người họ rời đi dứt khoát, khiến Triệu Đông nhếch mép cười: “Vừa rồi khi chặt rắn, chỉ có kiếm của Thẩm cô nương mới làm nó bị thương. Giờ không có kiếm, e rằng tôi cũng lực bất tòng tâm. Xin cáo từ.”

 

“Triệu Đông, đợi đã,” người trừ quỷ họ Vương nói, “tôi đi cùng anh.” Dù sao đêm qua cũng đã nhận nửa số tiền, không thể lỗ được.

 

Ban đầu có tám người trừ quỷ, giờ đã đi mất một nửa, lòng người cũng tan rã một nửa.

 

Đối diện với ánh mắt cầu khẩn của người nhà họ Dung, Trương Đại Viễn không tỏ vẻ anh hùng. Ông không nói nhiều, chỉ chắp tay với Dung lão gia rồi dẫn những người còn lại rời đi.

 

Vừa ra khỏi Dung phủ, người trừ quỷ họ Vương liền đuổi theo bắt chuyện.

 

Dù ông ta có coi thường Thẩm Tiêu, nhưng thanh kiếm đó quả thật không thể chê vào đâu được. Linh Lung trong tay ông ta không thể xuyên thủng Bạch Xà, trong khi thanh kiếm ấy chỉ cần một luồng kiếm khí đã c.h.é.m đứt đuôi rắn. Dù chưa chắc là thần binh lợi khí, thì ít nhất cũng đã gần đạt đến cấp bậc ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những người làm nghề trừ quỷ như họ, mỗi khi nhận nhiệm vụ đều cầm d.a.o mang đao bên người, kết giao thêm một người có bản lĩnh chẳng bao giờ là điều thiệt.

 

Đối diện với sự bắt chuyện của người trừ quỷ họ Vương, Trử Đình không vì thái độ lạnh nhạt trước đó của ông ta mà xa cách. Ba người trò chuyện, thêm Triệu Đông thỉnh thoảng xen vào pha trò, đến khi về đến khách sạn thì đã thân thiết đến mức sắp thành huynh đệ sinh tử.

 

Về đến khách sạn, Trử Đình vẫn là người mời cơm. Thẩm Tiêu không tham gia vào sự náo nhiệt, cô lên lầu tắm rửa trước.

 

Khi dọn dẹp xong, vừa mở cửa phòng, cô đã thấy Triệu Đông đứng ngoài bậu cửa sổ, dường như đã đợi khá lâu.

 

Thẩm Tiêu không ngạc nhiên khi Triệu Đông tìm đến.

 

Từ hôm qua, khi Triệu Đông đẩy thanh kiếm của cô ra trước mặt mọi người, Thẩm Tiêu đã cảm nhận được anh ta rất để tâm đến thanh kiếm này. Hôm nay tìm đến tận nơi, xem ra là muốn nói rõ ràng rồi.

 

“Thẩm cô nương.” Triệu Đông nghe thấy động tĩnh, lập tức bước tới.

 

“Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, gọi tôi là Thẩm Tiêu được rồi.” Thẩm Tiêu đóng cửa phòng lại. “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

 

“Tôi muốn đến xin lỗi cô.” Triệu Đông cười hì hì. “Vì tò mò về thanh kiếm của cô mà vô tình kéo cô vào chuyện thị phi lần này, thật xin lỗi.”

 

Thẩm Tiêu mỉm cười. “Đến Dung gia là do chúng tôi tự quyết, hơn nữa chúng tôi cũng không thiệt hại gì, anh không cần xin lỗi. Nhưng anh rất tò mò về thanh kiếm của tôi à? Vì sao? Đừng nói với tôi những lời như ‘lòng tò mò ai cũng có’, tôi không thích nghe kiểu đó.”

 

Triệu Đông không ngờ Thẩm Tiêu lại nói thẳng như vậy, anh ta cười gượng. “Xem ra không giấu được cô rồi. Thật ra vẫn là vì chuyện tôi đã nói trước đây. Vì đại yêu xuất thế, chúng tôi không thể kiếm được điểm tích lũy. Tôi chỉ muốn thăm dò xem hai vị có khả năng tiêu diệt đại yêu không. Thanh kiếm của cô chắc chắn không phải kiếm thường. Hôm nay cô có thể dùng một luồng kiếm khí c.h.é.m đứt Bạch Xà, tôi nghĩ nếu hai vị dốc hết sức, nhất định có thể diệt được đại yêu. Một khi đại yêu c.h.ế.t đi, thế giới này có lẽ sẽ trở lại bình thường, đến lúc đó tôi mới có thể được giải thoát.”

 

Nói đến đây, trong mắt anh ta ánh lên vẻ khao khát.

 

Thẩm Tiêu hiểu anh ta đã bị giam trong thế giới này quá lâu đến phát điên, cũng hiểu được suy nghĩ của anh ta. “Những gì anh nói về đại yêu và chuyện trừ yêu, tôi không phải là không tin. Nhưng con người cần thực tế. Hiện tại còn chưa có tung tích của đại yêu, dù tôi và Trử Đình có lòng cũng không làm gì được. Hay là anh đã có manh mối rồi?”

 

“Nói vậy là các vị đồng ý giúp đỡ rồi?” Triệu Đông thấy Thẩm Tiêu không còn giữ khoảng cách như trước, lập tức mừng rỡ.

 

“Có thể giúp thì giúp, hơn nữa chúng tôi cũng cần điểm tích lũy để rời khỏi đây mà.” Thẩm Tiêu nói.

 

“Là lỗi của tôi.” Triệu Đông tự tát nhẹ vào mặt. “Đáng lẽ không nên quanh co. Biết vậy lúc đầu đã nói thẳng rồi. Chỉ cần hai vị chịu giúp, tôi sẽ dốc hết sức tìm tung tích đại yêu.” Nói đến đây, anh ta chợt nhớ đến việc Trử Đình mấy ngày nay tích cực kết giao với mọi người. “Chẳng lẽ Trử Đình làm vậy cũng vì tìm đại yêu?”

 

“Một nửa là vì chuyện này, một nửa cũng là để hiểu thêm về thế giới này. Dù sao có chuẩn bị vẫn hơn.”

 

“Tôi hiểu rồi.” Triệu Đông gật đầu. “Sau này nếu có tin tức gì, tôi sẽ chia sẻ ngay với hai vị. Giờ tiệc rượu dưới lầu đã bắt đầu, cô có muốn xuống cùng không? Tôi muốn mời cô một chén để tạ lỗi.”

 

“Tôi không uống rượu.” Thẩm Tiêu từ chối. “Tôi chỉ xuống ăn một bát mì thôi.”

 

“Vậy cùng đi.”

 

Hai người cùng xuống lầu. Khi Thẩm Tiêu bước xuống cầu thang, Trử Đình liếc nhìn qua. Cô khẽ gật đầu với anh, ý nói đã nói chuyện xong với Triệu Đông. Trử Đình nâng ly từ xa, ra hiệu đã hiểu.

 

Nhiệm vụ của nhà họ Dung mà Trương Đại Viễn và những người khác từ chối, Thẩm Tiêu vốn nghĩ sẽ tạm lắng một thời gian. Ai ngờ Dung lão gia may mắn, hôm qua lại có thêm mấy người trừ quỷ mới đến huyện, ông lập tức mời họ đến.

 

Những người trừ quỷ đó quả thật có bản lĩnh, ngay tối hôm đó đã có tin tức truyền về: cây trong Dung gia đã bị chặt.

 

“Cây đa ba trăm năm tuổi đó, chúng tôi dùng đủ mọi pháp bảo cũng không làm nó tổn thương được chút nào. Ban đầu định bỏ đi, vì đã thử hết cách. Ai ngờ Dung lão gia lại tự mình cầm rìu đi chặt.

 

Cây mà người ngoài không thể làm hại, người nhà họ Dung tự mình chặt. Mỗi nhát rìu là một vết thương, chặt khoảng trăm nhát thì cây đứt. Cây yêu đó thật kỳ lạ, rễ bị chặt đứt mà thân vẫn đứng vững, mãi đến nhát cuối cùng, cây mới chuyển từ xanh sang vàng rồi khô héo. Khi ấy tôi tận mắt nhìn thấy, nói thật, cảm thấy hơi lạnh sống lưng.” Người kể chuyện chính là người trừ quỷ mới đến huyện.

 

“Vậy còn con rắn?” Người trừ quỷ họ Vương hỏi. “Bạch Xà không đến sao?”

 

“Ý anh là con trăn trắng khổng lồ đó à, có chứ, sao lại không đến. Vừa bắt đầu chặt cây, nó đã mang theo gió yêu lao đến. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ c.h.é.m nó tại chỗ. Nhưng không ngờ Bạch Xà vừa tới đã bị rễ cây đa quấn chặt. Nó không làm hại được chúng tôi, mà chúng tôi cũng không làm hại được nó. Mãi đến khi cây đa khô héo hoàn toàn, Bạch Xà mới được thả ra. Lúc ấy tôi định nhân cơ hội ra tay, nhưng các anh biết tôi đã thấy gì không?” Người trừ quỷ đó lau mồ hôi, giọng trở nên trầm thấp kỳ lạ. “Tôi thấy con Bạch Xà ấy rơi nước mắt trước gốc cây khô.”