Đang nói chuyện, Trợ lý nhỏ đã lăn xăn chạy xuống, tiếp theo là một trận hỗn loạn. Hai người bị ngã xuống được nhanh chóng đưa trở lại thị trấn nhỏ.
Kết quả kiểm tra cuối cùng cho thấy Thẩm Tiêu không sao, ngoài việc trật khớp cánh tay và vài vết trầy xước, cô không bị chấn thương nội tạng. Còn Trử Đình thì t.h.ả.m hơn một chút: chân anh vốn chưa lành hẳn, lần này lại bị thương chồng chất, bị bác sĩ riêng ra lệnh tĩnh dưỡng, cấm ra khỏi nhà trong nửa tháng.
Vì Trử Đình không thể ra ngoài, bữa trưa ngày hôm sau được Thẩm Tiêu mang đến cho anh.
Trợ lý nhỏ nghe tiếng gõ cửa, mở ra thấy là cô thì hơi ngạc nhiên: “Sao cô lại đến đây?”
“Đến giao cơm.” Cánh tay Thẩm Tiêu bị trật khớp, tuy không nghiêm trọng đến mức phải bó bột nhưng bác sĩ vẫn khuyên nên nghỉ ngơi một tuần, vì vậy cô dùng chiếc giỏ tre nhỏ đeo sau lưng mang đến.
“Tôi còn định tự đi lấy đây.” Món ăn là do Trợ lý nhỏ gọi trước, vốn nghĩ sẽ phải chờ lâu, không ngờ Thẩm Tiêu lại mang đến tận nơi, khiến cô hơi ngại, vội vàng mời Thẩm Tiêu vào: “Mời cô vào trong.”
“Chỉ là giao bữa ăn thôi, các anh là khách lớn, tôi nên làm.” Thẩm Tiêu bước vào ngôi nhà cổ, thấy sân trước rộng rãi, trông rất bề thế.
Khi đi đến căn phòng chính nơi Trử Đình đang ở, bên trong lại có sự khác biệt.
Ngôi nhà này bên ngoài vẫn giữ nét cổ kính, nhưng nội thất bên trong đã được cải tạo lại. Sàn gỗ sáng bóng, ghế sofa vải màu lạnh, bàn trà kính trong suốt và một bàn làm việc chất đầy tài liệu, khiến Thẩm Tiêu có cảm giác như Trử Đình đã dọn cả văn phòng của mình đến đây.
Căn phòng phía sau bàn làm việc là phòng ngủ của anh. Sau khi gõ cửa và được cho phép, Trợ lý nhỏ mới dẫn Thẩm Tiêu bước vào.
Trang trí bên trong tương tự như phòng ngoài. Lúc này, Trử Đình đang ngồi trên giường gọi video với ai đó. Khi Thẩm Tiêu bước vào, anh chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại tập trung vào màn hình máy tính: “Ừ, lát nữa anh gửi email cho tôi.”
Nói xong, anh gập máy tính lại, xem ra công việc đã tạm dừng.
Lúc này, Trợ lý nhỏ giúp Thẩm Tiêu tháo giỏ tre xuống, lần lượt lấy thức ăn ra đặt lên bàn trước mặt Trử Đình.
Tổng cộng có bốn món mặn và một món canh, phần ăn không lớn, đựng trong các chén nhỏ: gà xào măng khô, sườn xào chua ngọt, trứng hấp, cá viên kho tàu, và một chén canh cá diếc đậu phụ trắng sữa, trông vô cùng hấp dẫn.
“Bữa ăn dinh dưỡng à?” Trử Đình cầm đũa nếm thử một miếng măng khô.
“Đúng vậy.” Thẩm Tiêu đáp. “Trợ lý của anh gọi cho anh đấy.”
Nuốt miếng măng khô xuống, Trử Đình nói: “Hương vị hình như ngon hơn những lần trước tôi ăn.”
“Đây là trình độ của đầu bếp ẩn danh trong quán chúng tôi.” Thẩm Tiêu nói, “Anh yên tâm, hương vị tỷ lệ thuận với giá cả. Lúc tính tiền tôi sẽ ghi thêm, tuyệt đối không để anh chiếm tiện nghi của chúng tôi.”
Trử Đình nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô: “?”
Nhận thấy ánh mắt của anh, Thẩm Tiêu nói: “Trước đây tôi từng làm học việc ở một nhà hàng khá nổi tiếng, gặp không ít người giàu có, nên tôi hiểu thói quen của anh. Anh không thích mắc nợ ân tình, mà thích dùng tiền để giải quyết mọi chuyện. Vì vậy, tôi sẽ làm theo cách anh quen. Mỗi thiện ý đều có giá rõ ràng, tuyệt đối không để anh thấy có gánh nặng ân tình.”
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt Trợ lý nhỏ bên cạnh đã hóa ngơ ngác, còn Trử Đình chỉ ngẩn người một lát rồi khẽ gật đầu: “Chúc mừng cô, cô đã nắm được mật mã cốt lõi của các mối quan hệ xã hội.”
Thẩm Tiêu mỉm cười: “Không, đây chỉ là mật mã cốt lõi để giao tiếp với anh thôi. Anh hài lòng với món ăn là được. Trợ lý Từ, phần của anh ở dưới, lát nữa ăn xong nhớ mang bát đĩa không đến quán tôi.”
Nói xong, Thẩm Tiêu không nán lại, rời khỏi ngôi nhà cổ.
Sau khi cô đi, Trử Đình nhận được thông báo email. Anh mở máy tính, vừa ăn vừa xem.
Đến khi xem xong, cúi đầu nhìn bát, anh mới nhận ra không biết từ khi nào mình đã ăn sạch tất cả các món cô mang đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hương vị... cũng được.
Từ đó, Thẩm Tiêu mang cơm đến nhà cổ mỗi trưa và tối. Phần lớn thời gian cô không ở lại lâu, chỉ giao xong rồi đi, rất ít khi nói chuyện với Trử Đình.
Khoảng ba, bốn ngày sau, khi cô lại đến giao cơm, vừa bước vào cửa đã thấy mấy người đang quỳ giữa sân. Cảnh tượng khiến cô ngẩn người, suýt tưởng mình quay về thời phong kiến.
“Chuyện gì thế này?” Thẩm Tiêu hỏi Trợ lý nhỏ.
“Cô quên chuyện mấy hôm trước rồi à? Chính là mấy người lái xe thể thao dọa tôi đấy.” Trợ lý nhỏ vẫn còn ấm ức, suýt nữa chống tay lên hông chỉ vào họ mà mắng chửi: “Có xe thể thao thì giỏi à? Làm trò ác ý trên cái đập không có rào chắn như thế, may mà không c.h.ế.t người, nếu c.h.ế.t người thì các người có đền nổi không!”
Thì ra là họ.
Ngay lập tức, Thẩm Tiêu cảm thấy chỉ cần nhìn thêm một lần cũng thấy chướng mắt.
Cái gì mà “làm trò ác ý”? Những người này đều đã ngoài hai mươi, là người trưởng thành, chẳng lẽ không biết hành động của mình có thể gây ra hậu quả gì sao? Đừng nói là không c.h.ế.t người, ngay cả khi có người c.h.ế.t, e rằng họ cũng chẳng để tâm. Chỉ những kẻ coi thường mạng sống mới xem chuyện như vậy là “trò đùa”.
Hơn nữa, nếu họ gặp phải không phải là Trử Đình mà là những người dân bình thường trong thị trấn, liệu hôm nay họ có quỳ ở đây để cầu xin tha thứ không?
Thẩm Tiêu bước vào phòng chính, lặng lẽ tháo chiếc giỏ tre trên lưng xuống, rồi nhìn Trử Đình.
Trử Đình bị cô nhìn một lúc mới hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Những người bên ngoài vẫn đang cầu xin anh.” Thẩm Tiêu nói.
Trử Đình khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Trợ lý nhỏ: “Mấy người đó còn ở đó à? Bây giờ lập tức đuổi họ ra ngoài. Nhân tiện, nói với luật sư Lý rằng tôi không cần tiền.”
Không cần tiền, tức là muốn tiến hành thủ tục pháp lý, nghĩa là sẽ để họ vào tù sao?
Ánh mắt Thẩm Tiêu khẽ sáng lên.
Nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của cô, Trử Đình như chợt hiểu ra điều gì đó, liếc sang nhìn Thẩm Tiêu nói: “Nếu cô muốn bồi thường thì phải nhanh lên, nếu không, khi đã tiến hành thủ tục pháp lý, e rằng cô khó mà đòi được tiền.”
“Ai cần tiền chứ.” Thẩm Tiêu ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, thản nhiên nói: “Tôi là người phụ nữ từng nhận khoản bồi thường hàng triệu cơ mà.”
“Ồ, phú bà triệu đô, thất lễ thất lễ.”
“Chuyện nhỏ thôi. Nếu lúc trước anh bồi thường hào phóng hơn, giờ tôi chắc đã là phú bà chục triệu rồi.”
Trử Đình: “...”
“Dù sao thì, so với việc nhận bồi thường, tôi càng mong họ bị pháp luật trừng phạt hơn.” Thẩm Tiêu nói tiếp, “Cũng giống như người đã suýt hại c.h.ế.t cả hai chúng ta năm đó, tôi nằm mơ cũng mong anh ta hoặc họ bị tống vào tù.”
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Trử Đình trở nên lạnh lùng, giọng nói bình thản nhưng mang theo ý sâu xa: “Yên tâm, sắp rồi.”
Có lẽ vì cả hai có cùng tâm trạng, hoặc vì cách Trử Đình xử lý đám thanh niên ngông cuồng khiến Thẩm Tiêu rất hài lòng.
Bữa ăn dinh dưỡng buổi tối hôm đó của Trử Đình, ngoài bốn món mặn và một món canh, còn có thêm một phần cam chưng muối.