Trò Chơi Sinh Tồn Trong Cơn Đói Khát

Chương 158: Ngoại Truyện 6



 

Giống như Trợ lý nhỏ nghĩ, Trử Đình cũng cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Tiêu nữa.

 

Tuy nhiên, chỉ năm ngày sau khi anh ta trở về Yến Kinh, anh đã bất ngờ gặp lại cô.

 

Đó là tại một nhà hàng nổi tiếng ở Yến Kinh. Vì có buổi xã giao, anh ta cùng bạn bè đi ăn. Vừa bước vào cửa, anh ta đã thấy Thẩm Tiêu đang bận rộn phía sau quầy bếp.

 

Khác với hình ảnh luôn tươi cười trong ký ức, Thẩm Tiêu lúc này chuyên tâm làm việc, gương mặt lạnh lùng, toát ra một khí chất “đừng làm phiền tôi”. Người ta nói rằng, khi con người hoàn toàn tập trung vào công việc hoặc ở trạng thái thư giãn nhất, biểu cảm trên khuôn mặt thường sẽ mất đi sự kiểm soát.

 

Thành thật mà nói, cô trông thật ngầu.

 

Sau khi ngồi vào chỗ, người phục vụ mang thực đơn đến. Trử Đình gọi món xong, chợt nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi:

“Gần đây có món mới nào không?”

 

“Có ạ.” Người phục vụ nhanh nhẹn lật đến một trang: “Món mì Long Lăng này là món nổi bật trong thực đơn mùa này, nhận được rất nhiều lời khen.”

 

Nhìn hình ảnh món ăn tinh xảo trên menu, Trử Đình gật đầu: “Cho tôi thêm một phần này.”

 

“Vâng ạ.”

 

Khách trong quán không nhiều, nên đồ ăn được mang lên khá nhanh.

 

Ăn xong, Trử Đình thấy Thẩm Tiêu đã biến mất sau quầy bếp, liền đề nghị được gặp bếp trưởng và đầu bếp làm món mì Long Lăng.

 

Chuyện khách muốn gặp đầu bếp để khen ngợi không hiếm, rất nhanh, bếp trưởng và đầu bếp chế biến món mì Long Lăng đã đến trước mặt anh ta.

 

Sau khi chào hỏi bếp trưởng, ánh mắt Trử Đình dừng lại trên người đầu bếp đứng phía sau.

 

Vị đầu bếp này rất trẻ, khuôn mặt xinh xắn, trông có vẻ nhiều triển vọng.

 

Nhưng cô ta không phải Thẩm Tiêu.

 

“Món này là do cô nghiên cứu ra à?” Trử Đình tựa lưng vào ghế, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.

 

Nữ đầu bếp trẻ mỉm cười khiêm tốn: “Khách hàng có hài lòng không ạ?”

 

Trử Đình gõ ngón tay lên bàn: “Đương nhiên.”

 

“Sự hài lòng của ngài là niềm vinh dự của tôi.” Nữ đầu bếp cúi người nhẹ đáp.

 

Lúc này, trong khu vực nghỉ ngơi của bếp sau, Thẩm Tiêu đang nghỉ. Bên cạnh, vài đồng nghiệp đang bàn tán chuyện Lưu Ngọc Mẫn lại được gọi ra ngoài. Cô lắc tay, không muốn nghe những chuyện phiếm ấy, rồi đứng dậy ra ngoài phụ giúp chuẩn bị nguyên liệu.

 

Cho đến khi tiễn vị khách cuối cùng rời khỏi nhà hàng và dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, đồng hồ đã chỉ 1 giờ sáng.

 

Bước ra khỏi tòa nhà, Thẩm Tiêu xoa xoa cổ, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.

 

Khi chuẩn bị đi tàu điện ngầm, cô nghe thấy tiếng còi xe vang lên bên lề đường. Cô quay đầu lại, thấy cửa sổ xe hạ xuống, Trợ lý nhỏ vui vẻ gọi: “Thẩm Tiêu, lên xe đi!”

 

Sau hơn hai tháng không gặp, đột nhiên gặp lại, Thẩm Tiêu vừa ngạc nhiên vừa mừng. Ở một thành phố lớn như Yến Kinh, việc gặp người quen là chuyện không dễ. Thấy xe phía sau bấm còi giục, cô cũng không khách sáo, lập tức ngồi vào ghế phụ.

 

Lên xe rồi, cô mới phát hiện Trử Đình cũng đang ngồi ở hàng ghế sau.

 

“Trùng hợp thật.” Cô nói, nở nụ cười.

 

“Không trùng hợp đâu, là sếp tôi đợi cô đấy.” Trợ lý nhỏ nói ngay, giọng vẫn còn chút oán trách: “Sao lần trước cô đi mà không chào lấy một tiếng. Từ lúc cô đi, khẩu vị của sếp tôi kém hẳn.”

 

Thẩm Tiêu hơi sững người, quay lại nhìn Trử Đình, rồi nói nhỏ: “Hôm đó tôi nhận được tin sư phụ tôi bị bệnh đột ngột, nên vội đi ngay. Xin lỗi nhé.” Thật ra, hôm đó cô cũng định nhắn lại, nhưng nghĩ rằng Trử Đình chắc chẳng bận tâm, nên thôi.

 

“Cũng dễ hiểu thôi.” Chuyện đã qua, Trử Đình không còn để ý nữa. So với chuyện đó, anh ta quan tâm đến điều khác hơn: “Tối nay tôi ăn ở nhà hàng của cô, chuyện món mì Long Lăng là sao?” Anh ta đã ăn món mì cô làm nhiều lần, tận mắt chứng kiến quá trình món ăn được hoàn thiện. Sao giờ nó lại mang tên người khác?

 

Thẩm Tiêu cười nhạt: “Mỗi ngành nghề đều có những chuyện dơ bẩn không thể đưa ra ánh sáng, chỉ là lần này tôi gặp phải thôi.”

 

Trợ lý nhỏ hôm nay cũng ăn ở đó, nghe vậy thì tròn mắt: “Nói vậy là thành quả lao động của cô bị người khác cướp à? Sao cô không nói với bếp trưởng?”

 

Thẩm Tiêu im lặng.

 

"Không làm lớn chuyện chắc chắn là có lý do riêng của cô ấy." Nhìn vẻ mặt của cô, Trử Đình đã đoán được đại khái. Thẩm Tiêu không phải là người hiền lành, chuyện cô không làm lớn lần này chắc chắn là đã cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng mới quyết định bỏ qua.

 

Sự thật đúng như Trử Đình nói, Thẩm Tiêu không làm lớn chuyện này quả thật vì cô từng mắc nợ Lưu Ngọc Mẫn một ân tình rất lớn. Chuyện này một khi bị phanh phui sẽ hủy hoại sự nghiệp của Lưu Ngọc Mẫn. Vì vậy, khi Lưu Ngọc Mẫn quỳ xuống cầu xin, cô đã chọn cách im lặng. Nhưng từ đó, tình bạn bao năm giữa hai người cũng hoàn toàn chấm dứt.

 

"Cuộc đời tôi chắc chắn không chỉ có một món ăn này." Nói đến đây, Thẩm Tiêu lại phấn chấn trở lại. "Bị người khác lấy mất một món thôi, tôi đã nghiên cứu ra món đầu tiên thì sẽ có món thứ hai, thứ ba. Năng lực thì không thể bị đ.á.n.h cắp. Biết đâu sau này tôi còn có thể giống sư phụ tôi, tạo ra những tác phẩm kinh điển trong ngành thì sao."

 

Sự lạc quan và tinh thần chiến đấu của Thẩm Tiêu đều lọt vào mắt Trử Đình. Anh vốn tưởng cô sẽ bị những chuyện dơ bẩn ấy ảnh hưởng đến tâm trạng, không ngờ cô không cần ai giúp mà tự mình vượt qua được.

 

Rất tốt.

 

"Bạn bè trở mặt càng phải đề phòng." Anh nhắc nhở.

 

"Tôi sẽ cảnh giác gấp đôi, gấp ba, gấp nhiều lần." Thẩm Tiêu nói. Ngành nào cũng có cạnh tranh, đôi khi dù bạn không làm gì, bạn vẫn có thể trở thành chướng ngại vật của người khác. Lúc này, tự bảo vệ bản thân là điều quan trọng nhất. "Cảm ơn anh đã nhắc nhở."

 

Thẩm Tiêu hiểu rõ, Trử Đình và cô thậm chí không thể coi là bạn bè. Hôm nay anh ta có thể vì chuyện này mà cố tình đợi đến nửa đêm để an ủi cô, trong lòng cô thật sự rất cảm kích.

 

"Thẩm Tiêu, cô ở đâu?" Trợ lý nhỏ lúc này lên tiếng. Phía trước là ngã tư, biết địa chỉ sẽ dễ định vị hơn.

 

"Đường Triển Vọng, khu Cổ Việt, khu vườn Ánh Dương." Thẩm Tiêu trả lời.

 

"Hơi xa đấy." Trợ lý nhỏ nói, bắt đầu định vị.

 

"Ừm, không mua nổi nhà trong thành phố, đành phải mua ở nơi hơi hẻo lánh một chút." Thẩm Tiêu đáp.

 

"Cô tự mua nhà à?" Trợ lý nhỏ thè lưỡi. "Ghen tị thật đấy." Giống như anh ta, kiếm được nhiều nhưng tiêu cũng nhiều, đến giờ vẫn chưa dành dụm đủ tiền đặt cọc.

 

"Nghề của anh lương cao mà, cố gắng dành dụm chút là được thôi."

 

"À, lát nữa chúng ta thêm WeChat nhé. Không có cách liên lạc thì bất tiện."

 

"Được."

 

Hai người trò chuyện suốt quãng đường. Mặc dù Trử Đình không nói nhiều, nhưng không khí trong xe vẫn khá thoải mái.

 

Khoảng một giờ sau, Thẩm Tiêu được đưa về nhà an toàn.

 

Trời đã khuya, Thẩm Tiêu không mời họ lên nhà nghỉ ngơi, chỉ nói lần sau có cơ hội sẽ mời ăn cơm.

 

Trong giao tiếp của người trưởng thành, câu nói "lần sau có cơ hội" thường chỉ là lời khách sáo. Không phải Thẩm Tiêu keo kiệt, mà cô nghĩ Trử Đình chắc chắn sẽ không có thời gian để lãng phí vào những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

 

Dù sao, Yến Kinh không phải thị trấn nhỏ, và Trử Đình cũng không cần phải ăn mỗi bữa cơm của cô.

 

Lần gặp lại Trử Đình này, đối với Thẩm Tiêu, chỉ như một gợn sóng nhỏ thoáng qua trong hồ nước phẳng lặng của cuộc sống. Khi mặt nước trở lại yên bình, cô lại tiếp tục lao vào guồng quay công việc.

 

Nơi công sở là chiến trường, áp lực đến từ mọi đồng nghiệp xung quanh. Khi Thẩm Tiêu nghĩ rằng mình sẽ phải tiếp tục làm việc với Lưu Ngọc Mẫn trong một thời gian dài, vào một buổi sáng nọ, cô bất ngờ phát hiện Lưu Ngọc Mẫn đã bị sa thải mà không có bất kỳ báo trước nào.

 

"Tại sao cô ấy bị sa thải?" Sự thắc mắc của Thẩm Tiêu được đồng nghiệp hỏi ra.

 

"Nghe nói nhà hàng chúng ta có cổ đông mới rót vốn, và điều kiện mà cổ đông mới đưa ra là sa thải cô ấy. Một bên là khoản đầu tư lớn, một bên là đầu bếp không mấy tên tuổi, chọn bên nào thì rõ rồi." Một đồng nghiệp biết chuyện nói nhỏ, giọng tiếc nuối. "Chuyện này chỉ có thể trách Lưu Ngọc Mẫn xui xẻo, đắc tội với quý nhân rồi."

 

Nghe những lời đó, Thẩm Tiêu vô cớ nghĩ đến Trử Đình.

 

Chắc... không phải anh ta đâu nhỉ...

 

Nhà hàng có cổ đông mới, ai cũng nghĩ ít nhất cổ đông đó sẽ đến xem qua. Nhưng nửa tháng trôi qua, người đó vẫn chưa từng lộ diện.

 

Theo thời gian, sự tò mò của mọi người dần phai nhạt, chuyện Lưu Ngọc Mẫn bị sa thải cũng dần lắng xuống, rồi chìm vào quên lãng.

 

Khi Thẩm Tiêu gần như quên mất chuyện này, vào một buổi tối tan ca, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Trợ lý nhỏ.

 

"Thẩm Tiêu, cô tan làm chưa?" Giọng của anh ta có vẻ gấp.

 

"Vừa tan xong, có chuyện gì vậy?"

 

"Vậy thì tốt quá! Cô có thể giúp tôi một việc không? Đến quán bar giúp tôi đón sếp tôi với. Giờ tôi đang có việc không thể thoát ra, quán bar đó ở gần tòa nhà Bát Phong. Để đề phòng bất trắc, tôi chỉ có thể nhờ cô thôi."

 

"Ồ, được." Thẩm Tiêu đáp, "Anh gửi địa chỉ cho tôi."

 

"Được được, cảm ơn cô nhé. Đón được người rồi thì báo cho tôi một tiếng, làm ơn đấy."

 

"Khách sáo quá."

 

Nhận được địa chỉ, Thẩm Tiêu phát hiện quả thật rất gần chỗ của cô, chỉ cần đi qua một con phố là đến nơi.

 

Làm việc ở đây đã lâu, Thẩm Tiêu khá quen thuộc với địa hình. Rất nhanh cô tìm được quán bar mà Trợ lý nhỏ gửi, và thuận lợi thấy Trử Đình trong đó.

 

Chỉ là Trử Đình dường như đã uống rất nhiều rượu, nói chuyện với anh ta anh ta cũng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.

 

“Anh đã uống bao nhiêu rượu rồi?” Thẩm Tiêu nhìn quanh, thấy anh ta thật sự không có bạn bè bên cạnh, chỉ có một mình. Cô ấy liền trả tiền rượu rồi dìu anh ta ra ngoài.

 

Ra khỏi quán bar, cô gọi điện cho Trợ lý nhỏ, nhưng bên kia liên tục báo máy đã tắt.

 

“Tình huống gì đây?”

 

Cô lại lấy điện thoại trong túi quần Trử Đình ra gọi cho Trợ lý nhỏ, nhưng vẫn báo tắt máy.

 

Không nghe điện thoại của sếp, xem ra là có chuyện thật rồi.

 

Không liên lạc được với Trợ lý nhỏ, lại không biết chỗ ở của Trử Đình, cũng không tìm thấy chứng minh thư trên người anh ta, Thẩm Tiêu nghiến răng, gọi một chiếc xe công nghệ rồi dìu anh ta về nhà mình.

 

May là dù Trử Đình say bí tỉ, nhưng tửu lượng vẫn ổn. Anh ta say mà không khóc, không làm ầm, chỉ ngây ngốc nhìn vào hư không, chẳng biết đang nghĩ gì.

 

Khó khăn lắm cô mới đặt được anh ta lên ghế sofa. Thẩm Tiêu vẫy tay trước mặt Trử Đình: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”

 

Lần này, Trử Đình nghiêng đầu nhìn cô như một chú ch.ó Husky, cuối cùng lên tiếng: “Thẩm Tiêu.”

 

Cái nghiêng đầu “đáng yêu” ấy khiến cơn oán giận trong lòng cô tan biến quá nửa: “Là tôi.”

 

“Bảo bối lớn.”

 

“Gì cơ?” Thẩm Tiêu nghi ngờ mình nghe nhầm, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Trử Đình dùng hai tay kẹp lấy mặt rồi hôn mạnh lên môi.

 

“……???!!!” Thẩm Tiêu nhanh chóng đẩy anh ta ra, lùi lại hai bước.

 

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

 

Cô lau môi, kinh ngạc nhìn Trử Đình. Anh ta nhìn cô với ánh mắt ngơ ngác, dường như còn đang thắc mắc tại sao mình lại bị đẩy ra.

 

Rõ ràng là vẫn chưa tỉnh táo.

 

Thẩm Tiêu xoa xoa mặt. Cô biết anh ta làm vậy là hành động vô thức khi say rượu, nhưng mặt cô vẫn dần đỏ lên.

 

Bị con trai hôn, đây là lần đầu tiên...

 

“Mặt cô đỏ quá.” Trử Đình bị đẩy ra vẫn dựa vào ghế sofa, ánh mắt trong veo nhìn cô: “Thật đẹp.”

 

“Đẹp cái quỷ gì.” Thẩm Tiêu bị trêu chọc lần nữa, mặt lại càng nóng hơn. “Coi như anh say rượu, tôi không chấp với anh.”

 

Không muốn xảy ra thêm chuyện bất ngờ nào nữa, Thẩm Tiêu vội ném cho anh ta một chiếc chăn, rồi đi vào phòng tắm.

 

Trong gương phòng tắm, mặt cô đỏ bừng, chạm vào thấy nóng ran.

 

“Đó chỉ là lời nói linh tinh của kẻ say, không thể để trong lòng được.” Thẩm Tiêu vừa nhìn gương vừa tự nhủ.

 

Bản chất con người luôn hướng về cái mạnh, cái đẹp, không phân biệt nam nữ. Trử Đình có ngoại hình tốt lại có năng lực, nói Thẩm Tiêu hoàn toàn không rung động là không thể. Chỉ là cô hiểu rõ mình và anh ta không thuộc cùng một thế giới, nên cô luôn đối diện với anh bằng thái độ vô d.ụ.c vô cầu. Chỉ có vô d.ụ.c vô cầu, nhân cách của hai người mới có thể ngang bằng.

 

Nhưng một khi phá vỡ giới hạn đó, nếu muốn có Trử Đình, cô sẽ trở nên bất hạnh.

 

Thẩm Tiêu không muốn niềm vui nỗi buồn của mình bị người khác thao túng, nên cô luôn kiềm chế.

 

Nhưng lý trí là lý trí, khi thả lỏng, dòng suy nghĩ lại không thể kiểm soát được mà nghĩ, người ta nói “rượu vào lời ra”, đây có phải là lời thật lòng của Trử Đình không?

 

“Không thể nghĩ nữa.” Thẩm Tiêu rửa mặt bằng nước lạnh, buộc mình phải thoát khỏi những suy nghĩ vô cớ ấy.

 

Sau khi cô tắm qua loa xong bước ra, Trử Đình trên ghế sofa đã ngủ thiếp đi.

 

Căn hộ Thẩm Tiêu mua rất nhỏ, chỉ khoảng ba mươi mét vuông. Vì không gian chật nên phòng khách và phòng ngủ được thiết kế liền nhau, không có vách ngăn, gần như ngay cạnh ghế sofa phòng khách là giường của cô.

 

Nhìn Trử Đình một lúc, thấy anh ta không có vẻ gì khó chịu, Thẩm Tiêu sấy khô tóc rồi cũng đi ngủ.

 

Một đêm không mộng mị.

 

Sáng hôm sau, Trử Đình tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngủ ở một nơi xa lạ, hơn nữa lại nằm trên ghế sofa.

 

Anh ta ngồi dậy, vừa quan sát xung quanh vừa gọi điện cho Trợ lý nhỏ, nhưng điện thoại bên kia báo tắt máy. Anh đành gọi cho thư ký, nhờ đến đón. Khi gửi địa chỉ cho thư ký, anh nhận ra tên khu chung cư có vẻ quen thuộc.

 

Đây chẳng phải là nơi Thẩm Tiêu ở sao?

 

Đang nghi ngờ, điện thoại của Trợ lý nhỏ gọi đến: “Sếp, điện thoại của tôi tối qua bị bạn gái đập hỏng, tôi vừa mua máy mới và thay sim xong. Bây giờ ngài vẫn còn ở nhà Thẩm Tiêu à?”

 

Trử Đình nhìn chiếc giường màu xanh da trời trước mắt, đôi dép lê màu hồng trên sàn, cùng đồ lót đang phơi trên ban công bên cạnh. Tất cả đều chứng minh anh ta đang ở trong một căn nhà có phụ nữ sinh sống: “Sao anh biết tôi ở nhà Thẩm Tiêu?”

 

“Tối qua ngài say quá, tôi nhờ Thẩm Tiêu đi tìm ngài rồi.” Trợ lý nhỏ giải thích, “Giấy tờ tùy thân của ngài đều ở chỗ tôi, tôi nghĩ ngài không thể ở khách sạn được nên đoán chắc Thẩm Tiêu sẽ đưa ngài về nhà.” Còn về việc anh ta không đến, là vì bị bạn gái níu kéo, lại mất một chiếc điện thoại.

 

Trử Đình thấy đau đầu: “Sao không để người khác đến?” Ngoài Trợ lý nhỏ, anh ta còn có các trợ lý đặc biệt khác và vài thư ký.

 

“Giao ngài cho người khác, tôi không yên tâm.” Anh ta và những người đó bằng mặt không bằng lòng, ai biết giao sếp cho họ thì sẽ xảy ra chuyện gì.

 

“Vậy giao cho Thẩm Tiêu thì yên tâm à?”

 

“Yên tâm chứ,” Trợ lý nhỏ đáp không chút do dự, “Cô ấy sẽ không ăn thịt ngài đâu.”

 

Trử Đình: “…”

 

Thẩm Tiêu quả thật không ăn thịt anh ta, thậm chí còn không cởi cả cúc áo của anh ta. Đến sáng, cô ấy đã biến mất không thấy tăm hơi, cũng không để lại mẩu giấy nhắn nào. Anh ta còn nghi ngờ có phải tối qua cô chỉ vứt anh lên ghế sofa rồi coi như xong chuyện hay không.

 

“Được rồi, anh giải quyết xong chuyện riêng thì về sớm đi.” Trử Đình cảm thấy cổ mình hơi bị trẹo. “À, gửi WeChat của Thẩm Tiêu cho tôi.”

 

“Vâng, tôi gửi cho ngài ngay.”

 

Thẩm Tiêu thấy lời mời kết bạn của Trử Đình thì đã là nửa buổi chiều.

 

Lúc ấy, cô vừa dọn dẹp xong lần thứ hai trong bếp, đang nghỉ ngơi. Theo thói quen mở WeChat, cô bất ngờ thấy lời mời kết bạn của Trử Đình, tim cô đập lệch đi hai nhịp.

 

Cô do dự một chút rồi chọn chấp nhận.

 

“Trử Đình?” Ảnh đại diện của anh ta là một khung trống.

 

Bên kia hồi âm sau một lúc lâu: “Là tôi.” Ngay sau đó, Thẩm Tiêu nhận được một khoản chuyển khoản năm mươi nghìn tệ: “Đây là tiền rượu và tiền chỗ ở tối qua. Hôm qua cô vất vả rồi.”

 

Thẩm Tiêu vốn đang có tâm trạng tốt, nhưng khi thấy anh ta vội vàng tính toán sòng phẳng như vậy, nụ cười trên mặt cô dần tắt đi.

 

Cô nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng mím môi, nhấn nhận tiền rồi trả lời: “Khách sáo.” Sau đó, cô cũng chuyển lại cho Trử Đình một khoản tiền: “Tiền rượu tối qua là 26.700, tiền chỗ ở tính anh 100, phí phục vụ cũng 100, tổng cộng thu anh 26.900. Số còn lại 23.100 trả lại cho anh, ngoài ra lần trước anh đưa tôi về nhà, theo giá xe công nghệ, lẽ ra hơn hai trăm, xét vì anh đi xe sang, tôi trả anh 300 vậy. Tổng cộng là 23.400, mời anh kiểm tra.”

 

Trử Đình đang ở văn phòng nhận được tin nhắn, sau khoảng mười phút mới có thời gian mở ra xem.

 

Nhìn bảng kê chi tiết và số tiền Thẩm Tiêu chuyển lại, anh ta không kìm được mà day day thái dương. Thành thật mà nói, anh không ghét Thẩm Tiêu, chỉ là anh cảm thấy nên giữ một khoảng cách nhất định với bất kỳ ai, như vậy mới an toàn.

 

“Được.” Trử Đình nghĩ, sau này nếu gặp lại Thẩm Tiêu, có thể mời cô ăn bữa cơm để coi như xong chuyện. Nhưng không ngờ, tin nhắn này vừa gửi đi, điều anh nhận lại là một dấu chấm than màu đỏ.

 

“Đối phương đã bật chế độ xác thực bạn bè, bạn chưa phải là bạn bè của họ…” Nhìn dòng thông báo của hệ thống, Trử Đình mất một lúc mới hiểu ra, anh ta… bị xóa bạn rồi sao?

 

Sau khi Thẩm Tiêu xóa Trử Đình, cô cảm thấy sảng khoái, thậm chí làm việc cũng tràn đầy năng lượng hơn hẳn.

 

Đến khi tan ca, trở về khu chung cư, cô mới có chút chán nản cúi đầu xuống.

 

Dù cố gắng không để tâm đến đâu, sự thật vẫn chứng minh rằng, cô vẫn bị ảnh hưởng cảm xúc.

 

Bước ra khỏi thang máy, cô chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu lên thì thấy Trử Đình đang co chân dựa vào cửa nhà cô, trông có vẻ đã đợi rất lâu rồi.

 

Vừa nhìn thấy anh ta, Thẩm Tiêu theo bản năng muốn quay lưng bỏ đi, nhưng nghĩ lại, đây là nhà cô, cô không làm gì sai cả, tại sao phải trốn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô căng mặt đi mở cửa. Thấy cô xuất hiện, Trử Đình cũng đứng thẳng dậy: “Tôi hình như làm rơi một thứ gì đó ở nhà cô.”

 

“Ồ.” Thẩm Tiêu đáp ngắn gọn.

 

Mở cửa bước vào, cô không ngăn anh ta đi theo. Vừa đặt túi xách xuống, cô vừa nói: “Tự anh tìm đi.”

 

Thấy thái độ của cô, Trử Đình bước theo sau, hỏi: “Tối qua tôi có làm chuyện gì quá đáng không?”

 

Lời vừa dứt, lưng của Thẩm Tiêu rõ ràng cứng đờ lại.

 

“Không có.” Cô lập tức phủ nhận: “Chỉ là để anh ngủ tạm trên ghế sofa một đêm thôi. Không có tình một đêm hay chuyện gì lãng mạn cả, anh đừng tưởng tượng quá nhiều. Mau tìm đồ của anh đi, tôi còn phải dọn dẹp nghỉ ngơi.”

 

Trử Đình tìm quanh ghế sofa một vòng, không thấy gì: “Không tìm thấy, xem ra không phải rơi ở đây.” Sau đó, anh nhìn Thẩm Tiêu, tiếp tục câu hỏi trước: “Tối qua tôi thật sự không làm gì sao? Nếu tôi có làm gì sai, tôi có thể bồi thường.”

 

Bồi thường?

 

Thẩm Tiêu nhìn anh ta, muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ nhếch khóe môi, rồi đẩy anh ta ra ngoài: “Vì đồ không ở đây, anh đi tìm ở chỗ khác đi. Còn về chuyện hôm qua, thật sự không có chuyện gì cả. Ngủ ngon.” Nói xong, cô đẩy anh ra và chuẩn bị đóng cửa.

 

“Khoan đã.” Trử Đình dùng một cánh tay chặn khe cửa: “Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy tại sao cô lại xóa tôi?”

 

“Ồ, chuyện này à.” Thẩm Tiêu hiểu ra, cô vô tư nhún vai: “Vì tôi nghĩ chúng ta không cùng một thế giới, nên không muốn giao tiếp với anh nữa.”

 

Trử Đình hơi sững sờ, Thẩm Tiêu nhân cơ hội đẩy tay anh ta ra khỏi cửa, “cạch” một tiếng, cửa đóng lại.

 

Cửa vừa khép, vẻ mặt Thẩm Tiêu hoàn toàn sụp đổ.

 

Cô quay người, nhẹ nhàng vỗ ngực: “Không sao đâu, ngủ một giấc là ổn thôi.”

 

Nhưng cuối cùng, cô lại thức trắng đêm.

 

Sáng hôm sau, Thẩm Tiêu vẫn dậy vào khoảng bảy giờ như thường lệ để đi làm.

 

Vừa xuống lầu không lâu, một chiếc xe màu đen chạy đến bên cạnh cô và bấm còi. Cô quay đầu lại, thấy cửa sổ xe ghế lái từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt hơi tiều tụy của Trử Đình: “Lên xe đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng.”

 

Thẩm Tiêu không để ý đến anh ta, mà bước nhanh hơn. Cô vừa ra khỏi khu chung cư đã gọi ngay một chiếc taxi rồi đi mất.

 

Đến nhà hàng, bếp trưởng thấy cô có vẻ tiều tụy, liền hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”

 

“Không. Lúc đến bị một chiếc taxi lừa tiền, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi đau lòng thôi.”

 

“Vậy thì lấy lại tinh thần đi.”

 

“Con biết rồi, sư phụ.”

 

Một khi bận rộn, những suy nghĩ lung tung trong đầu Thẩm Tiêu cũng tạm thời lắng xuống. Cô chỉ tập trung làm tốt công việc của mình.

 

Đến khi kết thúc một ngày mệt mỏi rã rời, trời đã là nửa đêm.

 

Mùa thu ở Yến Kinh mang theo chút se lạnh, hôm nay Thẩm Tiêu quên mang áo khoác, chỉ có thể quấn chặt chiếc áo dài tay, đi về phía ga tàu điện ngầm.

 

Tòa nhà cách ga tàu điện ngầm khoảng một dãy phố, cô vừa bước ra khỏi tòa nhà thì lại thấy một chiếc xe quen thuộc.

 

Không để ý đến, cô chạy nhanh về phía ga tàu điện ngầm. Chạy một mạch vào trong, cô mới dừng lại quay đầu, nhưng bị bậc thang chắn tầm nhìn, cuối cùng không thấy gì nữa.

 

Thẩm Tiêu nghĩ rằng chuyện hôm nay chỉ là vì Trử Đình bị xóa bạn nên cảm thấy mất mặt, nhưng cô không ngờ rằng kể từ ngày đó, mỗi khi tan ca, cô đều thấy xe của Trử Đình.

 

Ban đầu, hễ thấy thì cô quay đầu bỏ đi, nhưng sau một lần cô vô tình bị vấp ngã, chiếc xe của anh ta từ chỗ áp sát đã chuyển sang chỉ đi theo từ xa.

 

Dù vậy, các đồng nghiệp tan ca cùng cô cũng nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Thẩm Tiêu đành cố tình nán lại thêm một lúc, đợi mọi người đi hết mới ra về.

 

Kết quả của việc đó là, đồng nghiệp không nói gì nữa, nhưng bếp trưởng – cũng là sư phụ của cô – lại nhìn thấy tất cả.

 

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Sư phụ không phải người nghiêm khắc, thỉnh thoảng hai người còn trò chuyện như bạn bè.

 

“Ồ,” Thẩm Tiêu bịa đại một lý do, “Chỉ là… trước đây con vô tình gọi một chiếc xe sang trên ứng dụng, nhưng hôm đó lại có việc, không đi được. Chủ xe này chắc không thiếu tiền, muốn hoàn thành đơn hàng đó nên cứ đứng đợi ở đây mãi. Không sao đâu, lát nữa con sẽ giải quyết.”

 

Bếp trưởng cũng không vạch trần: “Có những chuyện né tránh mãi cũng không phải là cách, mong con sớm giải quyết xong.”

 

Sư phụ đã nói vậy, Thẩm Tiêu cũng không muốn chuyện nhỏ này cứ ảnh hưởng đến tâm trạng mình nữa. Cô dứt khoát nghiến răng, tối hôm đó khi gặp lại Trử Đình, cô trực tiếp lên xe của anh ta.

 

“Chúng ta nói chuyện rõ ràng.” Thẩm Tiêu đi thẳng vào vấn đề.

 

“Được.” Trử Đình khởi động xe.

 

“Không cần lái, tôi nói xong sẽ xuống.” Cô nói.

 

Đợi đến khi xe lùi ra khỏi chỗ đỗ, Trử Đình mới từ tốn đáp: “Cô nói muộn rồi.”

 

Thẩm Tiêu: “…”

 

Yến Kinh lúc nửa đêm vẫn rất náo nhiệt, xe vừa ra đường đã hòa vào dòng xe cộ. Thấy đông người, cơn bực trong lòng Thẩm Tiêu cũng lắng xuống: “Anh cứ lái đi.”

 

“Được.”

 

Không khí trong xe im lặng đến lạ. Thẩm Tiêu không thích cảm giác đó, nên dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Sự im lặng kéo dài cho đến khi xe dừng trước cổng khu chung cư của Thẩm Tiêu.

 

Nhìn cánh cổng quen thuộc, Thẩm Tiêu lên tiếng: “Chúng ta nói chuyện rõ ràng. Tôi không biết tại sao anh cứ tìm tôi suốt thời gian qua, nhưng tôi nghĩ đây chỉ là do anh bị tổn thương lòng tự ái thôi. Tôi xóa anh thì sao, cùng lắm tôi thêm anh lại, rồi để anh xóa tôi một lần, coi như hòa nhau, được không?”

 

“Không phải vì chuyện đó.” Trử Đình đáp.

 

“Vậy là vì chuyện gì?” Thẩm Tiêu nhíu mày.

 

Trử Đình nhìn cô: “Tôi chỉ muốn biết tối hôm đó tôi rốt cuộc có làm chuyện gì quá đáng không.”

 

Thấy anh cứ khăng khăng mãi chuyện này, Thẩm Tiêu hơi đau đầu: “Làm rồi thì sao? Anh lại muốn đưa tiền cho tôi à? Tôi là kẻ ăn mày sao? Hay là anh nghĩ tôi tiếp xúc với anh chỉ vì tiền?”

 

Trử Đình không trả lời, vẫn cố chấp hỏi: “Tôi rốt cuộc đã làm gì?”

 

Bị anh truy hỏi đến phát cáu, Thẩm Tiêu dứt khoát nói: “Anh hôn tôi, còn gọi tôi là bảo bối. Câu trả lời này anh hài lòng chưa? Tôi biết anh say rượu nên không để bụng, cũng mong anh đừng cứ mãi day dứt chuyện này nữa…”

 

Lời chưa dứt, môi cô đã bị anh ta che lại.

 

Trử Đình khẽ hôn lên môi cô, rồi hỏi: “Là như vậy à?”

 

Thẩm Tiêu sững sờ.

 

Thấy cô đứng im, anh ta lại cúi xuống ngậm lấy môi cô, một lúc lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Hay là như vậy?”

 

Thẩm Tiêu cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô vừa định nói gì đó thì môi lưỡi đã bị Trử Đình chiếm lấy lần nữa.

 

Nụ hôn mang theo chút xâm lược của người đàn ông dần khơi lên ngọn lửa trong cô. Đến khi hai người tách ra, Thẩm Tiêu lau khóe môi, cười lạnh: “Anh có biết mình đang làm gì không?”

 

“Hôm nay tôi không uống rượu, lúc này tôi rất rõ mình đang làm gì.”

 

“Vậy anh có dám về nhà với tôi không?” Thẩm Tiêu khiêu khích.

 

Trong mắt Trử Đình lóe lên tia ngạc nhiên, tai anh hơi ửng đỏ: “Chuyện này có phải là tiến triển quá nhanh không?”

 

“Chưa nghĩ rõ hậu quả thì đừng có *** đến trêu chọc tôi.” Thẩm Tiêu lạnh giọng nói xong liền mở cửa bước xuống xe.

 

Nhưng rất nhanh, cô đã bị anh ta kéo tay lại từ phía sau…

 

Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học khiến Thẩm Tiêu tỉnh dậy đúng bảy giờ. Chỉ là cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, cô còn hơi mơ màng.

 

Cô lật người, định ngủ nướng thêm một lát, nhưng khóe mắt lại nhận ra bên cạnh mình dường như còn có một người nữa.

 

Nhận thức ấy truyền đến não khiến cô lập tức tỉnh táo. Khi cô lùi người về phía sau, eo lại bị một cánh tay ôm chặt lấy.

 

“Sao vậy?”

 

Vừa nghe thấy giọng Trử Đình, ký ức tối qua liền ùa về trong đầu Thẩm Tiêu.

 

Tối qua… tối qua…

 

Mặt cô dần nóng lên.

 

Cô chui vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

 

“Muốn đuổi tôi đi à?” Trử Đình áp sát hơn một chút, giọng anh trầm thấp: “Sớm đoán được cô không muốn nhận nợ, tôi cố tình ở lại đấy.”

 

“Nhận nợ gì?”

 

“Cô ăn sạch tôi rồi, không phải nên chịu trách nhiệm sao?” Trử Đình hỏi lại.

 

Thẩm Tiêu: “?” Cô tròn mắt. Chịu trách nhiệm? Cái đầu nhỏ của cô quay một vòng, rồi bật ra một câu duy nhất: “Anh sẽ không muốn đăng ký kết hôn với tôi đấy chứ?”

 

Đăng ký kết hôn…

 

Đây là điều nằm ngoài dự đoán của Trử Đình, nhưng sau khi nghĩ lại, anh chậm rãi gật đầu: “Được thôi.”

 

“?”

 

“Em mua căn nhà này chắc đã chuyển hộ khẩu về đây rồi nhỉ. Trùng hợp là anh cũng chuyển hộ khẩu ra ngoài từ lâu rồi.” Trử Đình cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường xem giờ: “Bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, dọn dẹp một chút thì hoàn toàn kịp để đăng ký kết hôn trước mười hai giờ.”

 

“Không phải…” Thẩm Tiêu hoàn toàn bị cách hành xử không theo lẽ thường của anh ta làm cho choáng váng. “Sao chúng ta lại đi đến mức đăng ký kết hôn được chứ?” Rõ ràng hôm qua họ còn như nước với lửa mà.

 

“Em không muốn đăng ký kết hôn với anh à?”

 

“Cũng không phải là không muốn…”

 

“Vậy em còn nghi vấn gì nữa?” Trử Đình nói, “Anh nghĩ đây là cách tốt nhất để chịu trách nhiệm với em, không có cách nào khác.”

 

“…” Thẩm Tiêu nhìn anh, rồi nhìn rèm cửa bên cạnh, sau đó lại nhìn anh: “Anh bình tĩnh lại đi. Mặc dù em không bài xích chuyện kết hôn với anh, dù sao anh cũng đẹp trai, biết kiếm tiền, chuyện kia cũng không tệ, nhưng… chuyện đăng ký kết hôn đâu thể tùy tiện như vậy được. Một khi chúng ta kết hôn, sau này nếu ly hôn, anh phải chia cho em một nửa tài sản, hàng trăm tỷ đấy, không phải mấy trăm tệ đâu.”

 

Không ngờ Trử Đình lại nói: “Đúng vậy, hàng trăm tỷ anh còn sẵn lòng mang ra đ.á.n.h cược, em còn do dự gì nữa.”

 

Thẩm Tiêu nhìn anh, nhất thời câm nín.

 

Khi Thẩm Tiêu và Trử Đình bước ra khỏi Cục Dân chính, cô chỉ cảm thấy thế giới hôm nay thật sự không thực.

 

Hôm qua cô vẫn là người độc thân, hôm nay đã trở thành người có chồng rồi sao?

 

Thẩm Tiêu vui thì có vui, nhưng cảm giác mơ hồ, không có chỗ bấu víu vẫn hiện hữu rõ ràng.

 

“Đói không?” Trử Đình hỏi, “Anh đói quá.”

 

Từ tối qua đến giờ, anh ta chưa ăn gì cả.

 

Bị anh nhắc đến, bụng Thẩm Tiêu cũng kêu lên theo: “Em cũng thế.” Cô nhìn quanh, “Gần đây có một quán mì hương vị khá ngon, em dẫn anh đi.”

 

“Được.”

 

Quán mở ở cổng một khu chung cư cũ, cách đó chỉ vài trăm mét. Thẩm Tiêu thấy không cần thiết phải lái xe, liền dẫn Trử Đình đi bộ.

 

Khu phố cổ như thế này, hai bên là hàng cây bạch quả ngả vàng, tự nhiên khiến mùa thu thêm phần lãng mạn.

 

Thẩm Tiêu đã lâu không đến đây, đang vừa đi vừa tìm quán thì bất ngờ bị Trử Đình – lúc này đang nghe điện thoại – nắm tay kéo về phía mình: “Có vũng nước.”

 

Thẩm Tiêu nhìn xuống, phía trước quả thật có một vũng nước cạn.

 

“Khu phố cổ, đường không bằng phẳng.” Thẩm Tiêu nói.

 

“Ừ.” Trử Đình gật đầu, ra hiệu cho cô đợi anh nghe điện thoại xong.

 

Trong lúc hai người nói chuyện, họ đã bước qua vũng nước. Thẩm Tiêu tiếp tục tìm quán, Trử Đình tiếp tục nghe điện thoại, nhưng bàn tay vừa nắm lấy kia, chẳng ai chủ động buông ra.

 

Khoảng hơn mười phút sau, Thẩm Tiêu tìm thấy quán mì.

 

Lúc này đã gần trưa, quán mì đông khách hơn. Chủ quán là một bà cụ, vừa thấy Thẩm Tiêu, bà liền nói: “Cô bé, nửa năm rồi cháu không đến quán của bà đấy.”

 

“Dạo này cháu bận, hôm nay đi ngang qua nên ghé vào luôn ạ.” Thẩm Tiêu cười tủm tỉm giải thích, “Hai chúng cháu, mỗi người một bát mì gà, thêm hai quả trứng ốp la ạ.”

 

“Trứng ốp la chiên già một chút phải không?” Bà cụ cười, liếc nhìn Trử Đình, nụ cười càng thêm hiền hậu. “Hai đứa cứ ngồi đi, bà đi đặt món.”

 

“Vâng ạ, làm phiền bà.”

 

Thẩm Tiêu dẫn Trử Đình đến một góc quán, nơi này tương đối yên tĩnh, cũng không quá thu hút sự chú ý.

 

“Bà Chu là chủ nhà trọ cũ của em.” Thẩm Tiêu nói với Trử Đình, “Bà là người địa phương, có vài căn nhà, còn một căn tứ hợp viện nữa. Nhưng chồng và con trai bà đều mất, trong nhà chỉ còn mình bà. Lúc em quen bà, bà vừa bị con nuôi lừa mất một khoản tiền lớn, sau đó không còn tin tưởng ai nữa, thấy ai cũng như đang mưu đồ tài sản của mình.

 

Vì vậy, trước đây khi anh luôn từ chối tất cả những người muốn đến gần, em có thể hiểu được. Con người vốn là sinh vật sống theo bầy đàn, trừ khi bản tính vốn lạnh lùng, nếu không thì chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì đó khiến mình trở nên như vậy. Đương nhiên, em không có ý phê phán gì, chỉ nghĩ rằng, tiền quan trọng với anh như thế, mà anh vẫn chấp nhận nguy cơ mất một nửa tài sản để kết hôn với em, có phải em có thể hiểu rằng thật ra anh cũng có chút thích em không?”

 

Trử Đình nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc ấm áp khó tả. Anh lấy khăn giấy, vừa lau bàn giúp cô vừa nói: “Cha mẹ anh ly hôn sớm. Sau khi họ chia tay, rất nhanh mỗi người đều có gia đình mới và sống rất hạnh phúc. Còn anh, nói khó nghe một chút, chính là khuyết điểm trong cuộc đời hoàn hảo của họ. Anh từng cố gắng hòa nhập, nhưng rồi nhận ra, khi anh càng hạ mình, họ lại càng chà đạp nặng nề hơn.

 

Trước khi trưởng thành, không ai quan tâm đến anh, họ chỉ muốn anh biến mất. Sau khi trưởng thành, khi anh bắt đầu tiếp xúc với công việc gia đình, có quyền lực, họ lại từ thờ ơ chuyển sang nịnh bợ. Vì vậy em thấy đấy, tiền có sức mạnh đến mức nào. Chỉ cần anh có tiền, người thân, bạn bè, họ đều sẽ tự tìm đến. Nhưng bây giờ, anh cũng chẳng cần những thứ đó nữa.”

 

Dù biết cuộc sống của người giàu không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài, nhưng khi nghe Trử Đình kể lại những chuyện này, Thẩm Tiêu vẫn không kìm được mà nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

 

Trử Đình siết tay lại, tiếp tục nói: “Trước đây, anh chẳng nghĩ đến chuyện gì ngoài kiếm tiền. Không nghĩ đến việc kết hôn, không nghĩ đến việc kết bạn, vì với anh, những điều đó có hay không cũng chẳng khác gì nhau. Cho đến một ngày, anh bị một người ôm một cái.”

 

“Thành thật mà nói, chỉ là một cái ôm thôi, không có gì to tát, nhưng không hiểu sao, anh lại nhớ mãi. Anh nghĩ đó chỉ là cảm giác mới lạ, vì trước nay chưa từng được ai ôm như vậy, có lẽ qua một hai tháng sẽ dần phai nhạt. Ai ngờ, vừa về Yến Kinh lại gặp lại em.”

 

Lần gặp gỡ này là ngẫu nhiên, nhưng cũng không hoàn toàn ngẫu nhiên. Vì biết cô làm việc ở một nhà hàng nổi tiếng tại Yến Kinh, nên mỗi lần ra ngoài ăn uống anh đều theo bản năng ghé qua các nhà hàng khác nhau xem thử. Không ngờ, họ thật sự có duyên, chỉ vài ngày đã gặp lại.

 

“Gặp lại em, anh cảm thấy rất vui. Lúc đó anh nghĩ mình vui chỉ vì gặp lại người quen cũ, sau này khi em muốn cắt đứt liên hệ, anh mới chợt hiểu ra, có lẽ điều anh muốn không chỉ là làm bạn có khoảng cách với em.

 

Ngày hôm đó anh suy nghĩ cả đêm dưới lầu nhà em, nhìn đèn phòng em bật rồi tắt, trong lòng đoán rằng có lẽ em cũng đang nghĩ giống anh. Kết quả là, anh đã cược đúng, bây giờ em đã trở thành vợ anh rồi.”

 

Ban đầu, khi nghe anh nhắc đến việc từng có giao tiếp với một người phụ nữ khác, Thẩm Tiêu giật mình. Nhưng sau khi hiểu ra người anh nói chính là mình, cô có chút ngượng ngùng, song niềm vui trong mắt lại lan tỏa không ngừng. Hóa ra, khi cô không hay biết, anh cũng từng vì cô mà trăn trở: “May quá, không phải chỉ có mình em đơn phương.”

 

Trử Đình mỉm cười, trán chạm vào trán cô: “Em vừa hỏi anh có thích em không, anh có thể khẳng định với em: Đúng vậy, anh thích em. Anh muốn ở bên em, muốn mỗi khoảnh khắc trong tương lai đều có em.”

 

Nhận được lời khẳng định của anh, Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy trái tim vốn đang lơ lửng trong hư vô bỗng chốc rơi xuống nơi thực tại: “Em cũng là lần đầu tiên thích một người, không có kinh nghiệm gì. Sau này chúng ta cùng nhau chỉ bảo, mục tiêu là đầu bạc răng long.”

 

Trử Đình trịnh trọng gật đầu: “Được!”

 

Chuyện đăng ký kết hôn không thể giấu được gia đình. Sau khi ăn xong bát mì, hai người lần lượt thông báo cho người thân hai bên và bạn bè. Ngày hôm sau, bố mẹ Thẩm bay đến Yến Kinh, tiếp đó là hàng loạt thủ tục chuẩn bị cho đám cưới.

 

Một điều đáng nói là, Thẩm Tiêu đã được Trử Đình dẫn đi gặp người thân trong tộc một lần.

 

Lần gặp mặt đó nhìn chung khá vui vẻ, ít nhất dưới sự uy h.i.ế.p của Trử Đình, không ai dám làm khó Thẩm Tiêu. Ngoại lệ duy nhất là cha của Trử Đình, ông ta la ó đòi Trử Đình tha cho con trai mình – kẻ chủ mưu gây ra vụ t.a.i n.ạ.n xe hơi khiến Thẩm Tiêu và Trử Đình bị thương. Nhưng Thẩm Tiêu còn chưa kịp nhìn thấy mặt anh ta thì đã bị những người khác trong gia đình Trử kéo đi. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy khó chịu với gia đình này. Đôi khi cô nghĩ, Trử Đình lớn lên trong môi trường như vậy mà không bị vặn vẹo tâm lý, quả thật rất đáng nể.

 

Sau khi gặp gỡ hai bên gia đình, các nghi thức đám cưới được lên danh sách.

 

Mọi việc đều do Trử Đình lo liệu, Thẩm Tiêu không cần bận tâm. Cô vẫn đi làm, tan làm mỗi ngày, cho đến một ngày trước lễ cưới mới dành thời gian đi đăng ký kết hôn. Sau đó, cuộc sống lại diễn ra như thường: đi làm, tan làm, về nhà và hẹn hò với Trử Đình.

 

Hai năm sau, Thẩm Tiêu cuối cùng cũng được sư phụ công nhận ra nghề. Theo lời khuyên của sư phụ, cô cùng Trử Đình trở về thị trấn nhỏ, đổi quán ăn gia đình thành một nhà hàng ẩm thực riêng.

 

Khi thị trấn dần được biết đến và trở thành điểm du lịch nổi tiếng, danh tiếng của nhà hàng ẩm thực riêng của Thẩm Tiêu cũng ngày càng lan xa. Năm Thẩm Tiêu ba mươi lăm tuổi, cô được mời nấu ăn cho quốc yến, danh tiếng vang dội một thời. Nhưng sau khi trở về, Thẩm Tiêu lại đóng cửa nhà hàng, cùng Trử Đình bắt đầu hành trình chu du khắp thế giới.

 

Đến năm bốn mươi tuổi, nhà hàng của cô mở cửa trở lại. Lần này, không còn định giá cao và giới hạn số bàn mỗi ngày như trước, mà đổi tên thành “Bát Đại Bát”. Các món ăn đều theo phong cách bình dân. Cô không còn trực tiếp nấu ăn, mà giống như sư phụ, thu nhận học trò. Không phải để kiếm tiền, mà để rèn luyện bản thân và truyền đạt kinh nghiệm, kiến thức đã tích lũy.

 

Thế sự bình yên, cuộc sống trôi qua như dòng nước. Thẩm Tiêu sống khỏe mạnh đến năm tám mươi tuổi, rồi nhắm mắt mỉm cười ra đi trong giấc ngủ. Trử Đình đi sau cô ba ngày, sau khi lo liệu hậu sự cho cô xong, anh cũng thanh thản rời khỏi thế gian, không còn vướng bận.

 

Khi linh hồn rời thể xác, Trử Đình cảm thấy mình nhẹ bẫng. Trong khoảnh khắc ấy, nhiều ký ức từ những kiếp trước dần hiện về.

 

Lần đầu tiên anh và Thẩm Tiêu gặp nhau không phải ở thị trấn cổ, mà là ở triều đại mang tên Đại Chu. Anh và Thẩm Tiêu không chỉ có hơn năm mươi năm bên nhau trong kiếp này, mà còn từng cùng nhau trải qua vô số kiếp khác. Năm xưa, khi họ chia tay nói “hữu duyên gặp lại”, lời đó đã ứng nghiệm. Họ không chỉ gặp lại, mà còn trở thành vợ chồng, nương tựa lẫn nhau suốt đời.

 

Trên đường Hoàng Tuyền, bóng ma chập chờn, khi Trử Đình cố chạy nhanh về phía trước để đuổi kịp Thẩm Tiêu và kể cho cô nghe tất cả những chuyện đã qua, anh bất ngờ thấy Thẩm Tiêu đang đứng đợi mình trên cầu Nại Hà.

 

Có lẽ là tâm linh tương thông, khi anh nhìn thấy cô, cô cũng cảm nhận được và quay đầu nhìn lại.

 

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng mỉm cười.

 

Thời gian trôi qua, chia ly cuối cùng cũng hóa thành đoàn tụ.

 

—— Hết toàn bộ truyện ——