Thẩm Tiêu kiểm tra vật phẩm của mình: một lá Phá Không Phù (mua còn dư), một chiếc Hộ Thuẫn có thể sử dụng thêm hai lần, một viên Tị Thủy Đan, một chiếc Túi Cẩm Nang có thể cảm nhận điềm lành dữ trước. Đây đều là chiến lợi phẩm cô thu thập được từ hai người đàn ông kia.
Trung tâm thương mại ảo có giới hạn mua vật phẩm, mỗi người khi đi đến bản đồ tiếp theo chỉ có thể mua ba món. Thẩm Tiêu hiện có bốn vật phẩm trên người, cô thử một chút, phát hiện mình vẫn có thể mua thêm hai món nữa. Có vẻ như chiến lợi phẩm thu được từ người khác không bị tính vào giới hạn.
Nhìn 1509 điểm tích lũy trong trung tâm thương mại ảo, Thẩm Tiêu trầm ngâm một lát. Bản đồ tiếp theo là thế giới dưới đáy biển, thuộc về thời không tương lai, nơi không có thiếu hụt rõ ràng về vật phẩm sinh tồn. So với những thứ này, điều cô cần quan tâm hơn là sự an toàn của bản thân. Nói như vậy, d.a.o găm là không đủ, thậm chí s.ú.n.g đạn cũng không đủ, bởi cô không biết công nghệ ở thế giới đó đã phát triển đến mức nào.
Thứ có thể đối phó với công nghệ mà lại rẻ, Thẩm Tiêu lật tìm trong trung tâm thương mại ảo, cuối cùng tìm được hai món hàng ở mức giá thấp nhất trong mục vũ khí đặc biệt. Món đầu tiên là một khẩu Pháo Laser đã bị loại bỏ, chỉ có một cơ hội sử dụng, tác dụng là bỏ qua mọi phòng thủ của đối phương, có thể tiêu diệt đối phương ngay lập tức. Ghi chú: dùng xong là hỏng. Món thứ hai là thanh kiếm của một tu sĩ không rõ danh tính, đã bị hư hỏng, có thể gây ra đòn chí mạng cho kẻ thù.
Nhìn phần giới thiệu bí ẩn của món hàng thứ hai, khóe mắt Thẩm Tiêu giật giật, cô dứt khoát chọn khẩu Pháo Laser đầu tiên.
Chỉ tiếc, khi cô tiến hành mua món đầu tiên, món đó lại hiển thị đã bán hết.
Nhìn thanh kiếm còn lại, Thẩm Tiêu không chút biểu cảm tắt trang trung tâm thương mại ảo, quay lại cửa hàng mua bùa chú trước đó, mua thêm một lá Ẩn Thân Phù và một lá Lôi Phù.
Vì là khách quen, ông chủ giảm giá cho cô, hai lá bùa chỉ còn 110 điểm tích lũy. Thẩm Tiêu lại mua thêm một chút nước và thức ăn, rồi đổi bộ quần áo đang mặc thành một bộ có khả năng phòng thủ tốt hơn. Tổng cộng, cuối cùng cô còn lại 1200 điểm tích lũy.
Nhìn số điểm tích lũy đó rất lâu, cuối cùng Thẩm Tiêu vẫn mở mục vũ khí đặc biệt, mua thanh cổ kiếm kia.
Vật phẩm trong trung tâm thương mại ảo đều được hệ thống định giá, thanh kiếm này có giá 1200 điểm, chắc chắn phải có điểm đặc biệt của nó. Dù sao thì với số điểm tích lũy ít ỏi này của cô, cũng không thể mua được món nào tốt hơn, chi bằng mua về thử xem sao.
Mua xong thanh kiếm, Thẩm Tiêu đã tiêu hết sạch điểm tích lũy. Cô nhấn nút đi đến thế giới tiếp theo, trước mắt lóe lên ánh sáng, mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy trước mắt là một màu tối đen.
À không, cũng không phải hoàn toàn tối đen, phía xa vẫn có một tia sáng. Cô tiến về phía điểm sáng đó, đến gần mới phát hiện trên đầu đang bật một chiếc đèn, dưới đèn tập trung khá nhiều người đang làm thủ công. Vì quá đông người, ánh sáng bị che khuất, nhìn từ xa chỉ thấy một chút ánh sáng.
Thẩm Tiêu lặng lẽ quan sát một lúc rồi tiếp tục đi về phía trước. Cứ đi một đoạn, cô lại thấy một chiếc đèn, và dưới mỗi chiếc đèn đều có một nhóm người vây quanh đang làm đủ loại công việc.
“Đoong — Bây giờ là 12 giờ trưa.” Cùng với tiếng chuông đồng hồ vang lên, tất cả các đèn đồng loạt tắt, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Đối với sự xuất hiện của bóng tối này, mọi người dường như đã quá quen thuộc. Họ thở dài một hơi rồi bắt đầu trò chuyện.
“Tôi cả buổi sáng mới làm được tám món, tốc độ còn chậm hơn hôm qua.”
“Anh tám món đã là giỏi lắm rồi, tôi mới làm được sáu món.”
“Tôi cũng tám món, buổi chiều cố gắng làm thêm tám món nữa, như vậy tích góp vài ngày là có thể đổi quần áo mới cho Tiểu Bảo nhà tôi rồi.”
Trong bóng tối, những lời trò chuyện vụn vặt của họ vang lên, hoàn toàn giống như những câu chuyện phiếm của công nhân sau khi tan ca.
Thế giới dưới đáy biển không có ánh sáng mặt trời chiếu tới, nên ánh sáng ở đây trở thành thứ hiếm hoi sao?
Qua những gì quan sát được, Thẩm Tiêu nhận ra mình đang ở trong một tòa kiến trúc. Cô không biết tòa kiến trúc này cao bao nhiêu tầng, nhưng tầng cô đang đứng trông giống như một bệnh viện. Ở giữa là hành lang dài, hai bên là các phòng nhỏ. Cứ khoảng hai mươi hộ gia đình lại có một khu vực rộng hơn, nơi đó có treo một chiếc đèn, còn những nơi khác thì chìm trong bóng tối.
Đi dọc theo hành lang tối đen, Thẩm Tiêu cuối cùng cũng thấy một chút ánh sáng. Tuy ánh sáng này không sáng lắm, chỉ lấp lánh như phản chiếu, đến gần mới phát hiện đó là những tờ giấy phản quang. Ở giữa là một cây nến, phía trên ánh nến màu cam vàng dán một tờ giấy đỏ, trên đó viết ba chữ lớn — Tiệm Kẹo.
Đây quả thực là một tiệm kẹo. Bên trong cắm đầy những xiên hồ lô kẹo đường, bên dưới tủ kính là các loại kẹo nhiều màu sắc. Bên ngoài tiệm, ngồi một bà lão tuổi đã rất cao.
“Đây là kẹo gì?” Thẩm Tiêu hỏi.
Bà lão liếc cô một cái, đáp: “Đây là kẹo chiết xuất từ rong biển, gọi là tảo đường.”
Thẩm Tiêu ban đầu định hỏi bao nhiêu tiền, nhưng lời đến miệng lại đổi thành: “Bán thế nào?”
“Hồ lô xiên 2 điểm tín dụng một xiên, kẹo bên dưới 1 điểm tín dụng được hai viên.”
Xem ra đơn vị tiền tệ lưu hành của thời không này là điểm tín dụng.
Thẩm Tiêu, người hiện tại vẫn là vô sản, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh. Đúng lúc cô đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì, thì hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi đến trước mặt cô, giơ thẻ chứng nhận ra nói:
“Làm phiền đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Thẩm Tiêu hỏi: “Tôi phạm tội gì sao?”
“Tất cả những người không rõ danh tính đều phải đến sở để đăng ký.” Một cảnh sát đáp.
Nhìn khẩu s.ú.n.g đeo bên hông hai người đó, Thẩm Tiêu từ bỏ ý định chống cự.
Cô đi theo họ qua một quãng đường khá xa, cuối cùng đến một đại sảnh sáng đèn. Trong sảnh chỉ có một chiếc đèn treo ở giữa, nhưng ánh sáng đủ mạnh để chiếu rọi cả không gian. Thẩm Tiêu kịp liếc thấy biểu tượng phù hiệu cảnh sát ở giữa đại sảnh, sau đó đã bị đưa vào phòng thẩm vấn.
“Hệ thống nhận dạng khuôn mặt không thể phát hiện thông tin của cô, nên chúng tôi phải đưa cô đến sở để kiểm tra. Trước tiên xác minh dấu vân tay đã.” Viên cảnh sát trẻ dẫn cô vào nói.
Thẩm Tiêu làm theo. Tuy nhiên, sau khi xác minh dấu vân tay, kết quả hiển thị vẫn là một khoảng trống.
“Ủa?” Viên cảnh sát trẻ tưởng máy móc bị trục trặc, nhưng sau khi xác minh đi xác minh lại hai ba lần, màn hình máy tính vẫn không có bất kỳ thông tin nào về người phụ nữ trước mặt.
Theo quy định của Hoa Quốc, trẻ sơ sinh từ khi sinh ra đến khi trưởng thành đều phải được xác minh danh tính. Bất kỳ ai đã được ghi danh trong hồ sơ quốc gia đều không thể không tra ra thông tin vân tay, trừ khi là dân “đen”, tức những người không có giấy tờ hợp pháp.
Viên cảnh sát trẻ nhìn Thẩm Tiêu một cái, lập tức báo cáo lên cấp trên. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn một chút bước vào.
Ông ta nói nhỏ điều gì đó với viên cảnh sát trẻ, sau đó đi đến trước mặt Thẩm Tiêu, hỏi:
“Tên.”
Thẩm Tiêu rất hợp tác, trả lời: “Thẩm Tiêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cha mẹ tên gì, sinh ra ở đâu?”
Trong mắt Thẩm Tiêu thoáng hiện vẻ mơ hồ. “Không biết.”
“Không biết?”
Thẩm Tiêu lắc đầu. “Không biết.”
“Vậy cô có biết trước đây cô sống ở đâu không?”
“Cũng không nhớ ra nữa.”
“Cái gì cũng không nhớ ra sao?”
Thẩm Tiêu vẫn lắc đầu. “Chỉ nhớ tên.”
Người đàn ông trung niên im lặng một lúc, ánh mắt ông ta chuyển từ màn hình máy tính sang khuôn mặt Thẩm Tiêu. Cuối cùng, ông ta nói: “Cô chắc chắn cô không nhớ ra gì cả sao?”
“Vâng.”
“Bên tôi không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào của cô. Vì lý do an toàn, chỉ có thể tạm thời giam giữ cô vài ngày rồi tính tiếp.” Người đàn ông trung niên nói xong, ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh đưa cô đi. “Tiểu Phạm, đưa cô ấy qua chỗ Tiểu Lệ kiểm tra một lượt.”
Thế là Thẩm Tiêu lại bị đưa đến một phòng kiểm tra an ninh. Ở đây cô bị lục soát ba lần liên tiếp, xác định trên người không có bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào, mới bị nhốt vào một căn phòng có kích thước tương đương một cỗ quan tài.
Người nhốt cô trước khi đóng cửa còn nói: “Nếu có gì muốn khai báo thêm, có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Thẩm Tiêu biết cô ấy có ý cho mình cơ hội thay đổi lời khai, nhưng với thân phận một người không có giấy tờ hợp pháp, hiện tại cô chỉ có thể cố gắng thể hiện thái độ tích cực, xem liệu có thể thông qua cảnh sát để xin được một căn cước công dân hợp pháp hay không.
Trong bóng tối, Thẩm Tiêu sờ mu bàn tay, thầm thấy may mắn vì thanh kiếm cô mua trong trung tâm thương mại ảo đã tự động biến thành hình xăm ẩn trên mu bàn tay. Nếu không, chắc chắn nó sẽ bị tịch thu như một vật phẩm nguy hiểm.
Những ngày bị giam giữ trôi qua khá khó khăn. Không gian chật hẹp khiến con người dễ rơi vào trạng thái cuồng loạn. Thẩm Tiêu dứt khoát nằm trên giường, nhắm mắt lại ngủ. Ít nhất ở đây, cô không cần phải lo sợ hay cảnh giác, có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon.
Tỉnh dậy, bên ngoài vừa lúc có người mang cơm vào.
Thẩm Tiêu cũng đang muốn xem người sống dưới đáy biển ăn gì, nào ngờ bữa ăn được mang vào chỉ có một cái bát. Trong bát là một thứ màu đen sì, hơi giống chè mè đen, nhưng khi ngửi lại có mùi mặn. Thẩm Tiêu nếm thử một miếng, cảm giác dính dính, vị cũng chỉ có mặn, không có bất kỳ mùi vị nào khác.
Cô tưởng rằng chỉ những người bị giam mới phải ăn như vậy, nhưng đến giờ ra ngoài đi vệ sinh, cô chú ý thấy hộp cơm của một số cảnh sát chưa ăn xong cũng đựng thứ này.
Điều này có nghĩa là, rất có thể thứ đó chính là thực phẩm chủ đạo của thế giới này.
Ăn thứ đó liên tục ba ngày, đến khi vị giác gần như tê liệt, cuối cùng Thẩm Tiêu cũng được trả tự do.
“Theo luật, người không có tiền án hình sự chỉ có thể bị giam giữ tối đa ba ngày.” Nữ cảnh sát thả Thẩm Tiêu ra nói, “Tuy nhiên, vì cô lai lịch không rõ ràng, chúng tôi không thể tra được thông tin của cô, cô phải đăng ký thông tin tại sở chúng tôi và cài đặt chip giám sát trong nửa tháng.”
Điều này Thẩm Tiêu không có ý kiến gì, cô ngoan ngoãn ở lại cũng chính là để danh tính được hợp pháp hóa.
Sau khi nữ cảnh sát giúp Thẩm Tiêu hoàn tất thủ tục, có lẽ thấy cô là người phụ nữ bị mất trí nhớ, cuộc sống không dễ dàng, nên nói: “Quảng trường bên kia thường có thông tin tuyển dụng, cô có thể đến đó tìm việc, ít nhất cũng kiếm được bữa no.”
“Cảm ơn. Nhưng quảng trường ở đâu?”
“Chính là nơi chúng tôi đưa cô đi đó.”
“Ồ.”
Ra khỏi đồn cảnh sát, Thẩm Tiêu nhìn thế giới tối đen trước mắt, dựa vào trí nhớ quay lại tiệm kẹo nhỏ hôm trước. Cô nhìn khoảng đất trống rộng tối đa 120 mét vuông xung quanh, nhất thời không thể liên hệ nó với hai chữ “quảng trường”.
Tìm kiếm xung quanh quảng trường, cuối cùng Thẩm Tiêu thấy một bức tường dán đầy thông báo tuyển dụng. Nhưng hầu hết đều tuyển công nhân dệt, thợ may, vân vân, hoàn toàn không có tuyển đầu bếp, thậm chí ngay cả rửa chén cũng không có.
Cô quanh quẩn ở quảng trường đến tối. Lúc này, nữ cảnh sát ban ngày có lẽ đã tan ca, đi ngang qua thấy Thẩm Tiêu vẫn còn ở đó, không khỏi bước đến hỏi: “Tìm được việc chưa?”
Thẩm Tiêu lắc đầu, “Không có việc phù hợp.”
“Hả, cô còn kén chọn nữa à? Vậy cô muốn tìm công việc gì?”
“Tôi muốn tìm công việc đầu bếp.”
“Đầu bếp?” Nữ cảnh sát lần đầu tiên nghe thấy nghề này, “Đó là làm gì?”
“Ừm, nấu ăn.”
“Cơm còn cần người nấu sao?” Nữ cảnh sát khó mà tưởng tượng được, bây giờ mọi người đều ăn thức ăn dinh dưỡng dạng lỏng, thứ đó còn cần người chuyên môn để làm sao? “Tôi khuyên cô nên thực tế một chút đi. Thôi, tôi phải về rồi. Cô tìm được việc sớm đi, nếu không có chỗ ở thì có thể đến cửa đồn chúng tôi, ít nhất cũng không phải lo lắng về an toàn cá nhân.”
Nói rồi, nữ cảnh sát bỏ đi, để lại Thẩm Tiêu vẫn chưa kịp tiêu hóa hết lời cô ấy nói.
Đúng lúc đó, có người đi đến trước mặt cô. Là bà lão bán kẹo, bà chống gậy, nhìn Thẩm Tiêu nói: “Cô nói cô là đầu bếp?”
Thẩm Tiêu gật đầu.
“Vậy cô nói xem đầu bếp là làm gì.”
“Nói cao siêu một chút là người nấu ra những món ăn ngon, nói thông tục một chút là người nấu cơm.”
“Hahahahahaha.” Bà lão đột nhiên cười lớn, để lộ hàm răng vàng của mình. Bà cười một lúc lâu, mới dừng lại nói với Thẩm Tiêu: “Chắc cô không biết, nghề đầu bếp đã biến mất mấy chục năm rồi.”