Trò Chơi Sinh Tồn Trong Cơn Đói Khát

Chương 87: Thế giới Tu Tiên



 

“Câu nói đó thật đúng, chỉ cần sống đủ lâu, chuyện kỳ lạ nào cũng có thể gặp.” Thẩm Tiêu lẩm bẩm than thở xong, lại bất chợt nảy ra ý nghĩ với Trử Đình: “Anh đang ở mười tám năm trước của tôi, vậy bây giờ anh chôn cái gì đó xuống đất, tôi đào lên là có thể đổi thành điểm tích lũy để đi rồi sao?”

 

Trử Đình: “…”

 

“Đùa thôi. Nhưng trùng hợp thật, thành phố này cũng gọi là Lâm Giang Thành.” Thẩm Tiêu nhìn những người qua lại, nhận ra họ không phải là những NPC có vẻ ngoài giống người thật nhưng hành động đờ đẫn trong game. Mỗi người ở đây đều sinh động và có sức sống rõ ràng, vì vậy cô chắc chắn mình không quay lại thế giới trò chơi.

 

“Quá nhiều sự trùng hợp, thì không còn là trùng hợp nữa.” Trử Đình trả lời sau một lúc: “Tôi vừa hỏi thăm, thế giới này cũng có Phong Thành, hơn nữa rất tình cờ là phương hướng cũng giống như trong game, đều ở phía Bắc Lâm Giang Thành.”

 

Thẩm Tiêu sững sờ. Cô nhớ lại, khi ở ngoài thành, quả thật bên ngoài là một vùng hồ nước mênh mông. Trong thế giới game, Lâm Giang Thành được thiết lập ở khu vực Nam Trạch, hướng ra Mộng Lê. “Tôi đồng ý với lời anh nói.”

 

Lúc này Trử Đình lại gửi tin nhắn đến: “Thông thường game online đều có khung truyện, thậm chí một số game online còn được chuyển thể từ tiểu thuyết. Trò chơi 《Thần Ma Lục》 này dù là chuyển thể từ tiểu thuyết hay là nguyên tác, hẳn sẽ có văn hóa đồng nhân. Cô không phải còn có người quen trong game sao? Chi bằng nhờ họ giúp hỏi thăm một chút.”

 

Thẩm Tiêu không nói hai lời, lập tức gõ tin nhắn cho Phù Sư. Sau khi nghe cô mô tả sơ lược, Phù Sư cũng tỏ ra hứng thú, nói: “Cô đợi một chút.”

 

Thẩm Tiêu chờ hơn nửa tiếng, rồi nhận được hồi âm từ Phù Sư: “Trò chơi 《Thần Ma Lục》 này quả thực được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết cùng tên.”

 

Quả nhiên...

 

Thẩm Tiêu nhìn tòa tháp trắng khổng lồ trước mặt, trong lòng thoáng dậy một suy nghĩ: vậy thế giới này không chỉ là thế giới thần ma, mà đồng thời còn là thế giới trong tiểu thuyết.

 

Mà đã là tiểu thuyết, tất nhiên sẽ có nhân vật chính.

 

“Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết cùng tên đó tên là gì? Tôi rất có thể đã được đưa đến thế giới này.” Đối với Nam chủ Khí Vận của thế giới hiện tại, Thẩm Tiêu cho rằng, nếu có cơ hội gặp thì vẫn nên tránh xa thì hơn.

 

Nói chung, cơ duyên của nhân vật chính đều là g.i.ế.c chóc trong m.á.u lửa mà ra, còn cô chỉ là nhân vật quần chúng đội mũ rơm, nếu đứng quá gần, sớm muộn cũng sẽ bị vạ lây.

 

“Trần Phàm.” — Phù Sư trả lời.

 

Quả là một cái tên đậm chất nam chính trong tiểu thuyết tu tiên huyền huyễn đăng trên Qidian…

 

“Cảm ơn, có dịp tôi mời anh nếm thử đặc sản của bản đồ này.” Thẩm Tiêu nói cảm ơn xong, liền chuyển thông tin này cho Trử Đình.

 

Trử Đình xem xong, ánh mắt không khỏi dừng lại nơi cậu bé ăn xin đang ngồi cách đó năm bước.

 

Ánh nhìn anh ta thay đổi vài lần, rồi vẫy tay với cậu bé: “Tôi đi ăn chút gì đó, cậu cũng đi cùng. Tôi có chuyện muốn hỏi.”

 

Cậu bé ăn xin có đôi mắt đen trắng rõ ràng, im lặng nhìn anh ta một lúc rồi lặng lẽ đi theo.

 

Hai người bước vào một quán mì nhỏ gần đó. Ông chủ nhanh chóng bưng mì lên. Trử Đình ăn thử một miếng, liền khẽ nhíu mày.

 

Trước đây trong thế giới game, anh ta toàn ăn đồ Thẩm Tiêu nấu. Mấy tháng qua, khẩu vị bị cô làm cho kén chọn, giờ ăn một bát mì bình thường như thế này, anh ta theo bản năng lại thấy nhớ món mì cua lòng đỏ trứng Thẩm Tiêu từng làm.

 

Khi Trử Đình còn đang chê thầm tay nghề của ông chủ, cậu bé ăn xin đối diện vẫn ngồi yên, không chịu động đũa.

 

Trử Đình hiểu, có lẽ đứa trẻ không muốn ăn đồ người khác cho. Anh ta dùng đũa gõ nhẹ lên bàn, nói: “Ăn đi.”

 

Cậu bé ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, rồi mới cầm đũa lên ăn.

 

Trử Đình cũng cúi đầu ăn mì. Khi cả hai ăn xong, thấy cậu bé uống cạn ngụm nước dùng cuối cùng trong bát, anh ta mới mở lời: “Cậu tên là Trần Phàm à?”

 

Ánh mắt cậu bé lóe lên một tia bàng hoàng, nhưng rất nhanh liền lắc đầu: “Không phải.”

 

Trử Đình nhìn biểu cảm của cậu bé, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin: “Vậy cậu tên là gì?”

 

Cậu bé lại lắc đầu: “Tôi không có tên.”

 

“Cha mẹ cậu đâu?”

 

“Tôi không cha, không mẹ.”

 

Không cha, không mẹ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trử Đình nhíu mày.

 

Mười nhân vật chính tiểu thuyết thì chín là mồ côi...

 

Cậu bé trước mặt không tên, lại không cha mẹ — thật khó mà nói cậu ta không phải là nhân vật chính.

 

May thay, lúc này Thẩm Tiêu bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn: nhân vật chính hiện tại vẫn còn tám tháng trong bụng mẹ, chưa ra đời.

 

Nếu vậy, cậu bé ăn xin trước mặt chắc chắn không phải là Trần Phàm.

 

Sau khi xác định xong, cảnh giác trong lòng Trử Đình cũng giảm đi phần nào. Anh ta nghiêng đầu hỏi:

 

“Ăn no chưa?”

 

Cậu bé ăn xin gật đầu.

 

Trử Đình đứng dậy trả tiền, sau khi anh ta rời khỏi quán, cậu bé ăn xin lại tiếp tục đi theo anh ta.

 

Cậu bé ăn xin có lẽ đã hiểu ra nguyên tắc xử lý công việc của Trử Đình, chỉ cần cậu ta giúp ích được cho đối phương thì sẽ nhận được phản hồi tương ứng từ đối phương.

 

Thế là suốt chặng đường tiếp theo, cậu bé ăn xin chủ động giúp làm những việc trong khả năng. Thái độ của Trử Đình đối với cậu ta vẫn luôn không lạnh không nhạt, nhưng vấn đề ăn no mặc ấm của cậu bé dần dần được cải thiện.

 

Ở bên nhau lâu ngày, không có tên gọi thì thật bất tiện.

 

“Cũng may cậu gặp tôi,” Trử Đình nói, nếu đổi lại là người khác, tám phần sẽ đặt cho cậu ta một cái tên dễ gây chuyện. “Cậu tự đặt tên cho mình đi.”

 

Cậu bé ăn xin suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay tôi gọi là Trần Phàm?”

 

Trử Đình: “…”

 

Đúng lúc đó, một cơn gió khẽ thổi qua, mang theo tiếng đàn du dương.

 

“Cậu đã không cha không mẹ, tạm thời đừng mang họ. Hay cứ gọi là Cầm Minh, nghĩa là Tiếng Đàn Ngân.”

 

Thẩm Tiêu bên này vừa nói với Trử Đình rằng Trần Phàm vẫn còn trong bụng mẹ chưa ra đời, sau đó cô bấm ngón tay tính toán một chút. Trử Đình là hoàn toàn tránh được Trần Phàm, nhưng hình như cô thì không. Trong không gian thời gian cô đang ở, Trần Phàm hẳn đã mười bảy, mười tám tuổi rồi.

 

“Không có tiểu thuyết hoàn thành sao?” Thẩm Tiêu đang rất cần biết diễn biến tiếp theo.

 

Phù Sư bày tỏ bất lực: “Cuốn tiểu thuyết đó mấy triệu chữ, cậu ấy không gõ tay kịp. Nhưng cô có thể xem trong Thương Thành.”

 

Thẩm Tiêu vội vàng nhấp vào Thương Thành, quả nhiên có thật, chỉ là phải đọc tính phí theo ngàn chữ.

 

Cô nhìn 0 điểm tích lũy trên bản đồ của mình, tạm thời chọn từ bỏ.

 

Xác định rằng Trử Đình không ở cùng mình, việc cấp bách hiện giờ của Thẩm Tiêu là đi kiếm điểm tích lũy. Điểm tích lũy để rời khỏi bản đồ này là mười nghìn, cô phải nhanh chóng tích đủ mới được.

 

Ngay khi cô định quay người rời khỏi tháp trắng, cô bỗng thấy không biết từ lúc nào đã có một người đứng cách đó không xa phía sau mình.

 

Người đó mặc y phục trắng, tóc bạc trắng. Khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, vẻ mặt lãnh đạm. Anh ta đeo một cây đàn sau lưng, lúc này đang ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp trắng.

 

Quả là một người đàn ông tuấn tú.

 

Thẩm Tiêu thầm nghĩ rồi lách sang một bên. Người như vậy, nhìn là biết có lai lịch bất phàm. Cô chỉ là một nhân vật quần chúng làm nền trong thế giới này, tốt nhất là không nên dính líu đến người như vậy.

 

Tuy nhiên, cô vừa bước đi một bước, liền thấy con phố xung quanh lập tức trống rỗng. Cô nhìn quanh, phát hiện chỉ còn lại mình và người đàn ông tóc bạc đó.

 

Thẩm Tiêu không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông, “Các hạ có ý gì?” Cô nở một nụ cười, cô không muốn gây chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là sợ chuyện.

 

Thế nhưng người đàn ông lại không hề có vẻ khiêu khích như cô dự đoán, mà dùng khuôn mặt lãnh đạm của mình nhìn cô, nói: “Vãn bối Cầm Minh, bái kiến tiền bối.”