Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 57: Là một mỹ nhân



Edit: Giaychuidis

"Thương Quân Niên tuy là Quốc tướng Vu Vân nhưng lại là kỳ tài văn võ song toàn khó gặp, kiếm thuật đã tới thánh cảnh."

"Trong trận Minh Nguyệt Độ năm xưa, y từng là tướng quân tiên phong, dưới Âm Sơn một kiếm phá trăm giáp, làm tổn thất vô số binh lính của Tiên Linh ta. Khi ấy Vu Vân phái thái tử tới vương đô làm con tin, vì muốn xoa dịu cơn giận của Đế Quân nên cũng đưa cả người này tới cùng."

"Hiện giờ xương vai y bị xuyên xích, đang bị giam giữ ở thiên lao huyền thiết phía sau."

Thị vệ cưỡng ép đưa ba người Công Tôn Vô Ưu trở về xong, Hạc công công lúc này mới nói nguyên nhân bên tai Lục Diên: "Giao tình giữa Ngọc Chướng thái tử và Thương Quân Niên không cạn nên mới cầu xin như vậy."

Lục Diên nhắm mắt day huyệt thái dương: "Gần đây bản vương đau đầu, cứ nhớ nhớ quên quên, thế mà lại quên mất chuyện này."

Hạc công công nói: "Vài ngày trước, ngài bất cẩn bị Thương Quân Niên đánh trúng một chưởng vào gáy, thái y từng đến xem có nói khả năng trí nhớ sẽ bị ảnh hưởng mấy ngày. Điện hạ nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi lão nô là được."

Lục Diên mở mắt ra: "Ta trúng một chưởng của Thương Quân Niên? Vì sao?"

Hạc công công vẫn giữ vẻ bình thản: "Ngài khen y là mỹ nhân thế gian hiếm có, ra lệnh cho hộ vệ trói y đưa về phòng mình, ai ngờ khi ấy võ công của Thương Quân Niên vẫn chưa bị phế sạch, thế là..."

Lục Diên vô thức sờ gáy, nghĩ thầm chẳng trách sau khi tỉnh đầu hắn lại đau như vậy: "Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Mở cửa nhà giam đi, để bản vương xem thử mặt mũi dáng vẻ y ra sao nào."

Hạc công công nghe vậy thì để tay lên trên bức tường phía sau lưng Lục Diên, xuất chưởng đẩy mạnh một cái, chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, mặt tường xoay chuyển để lộ ra một gian phòng tối tăm bên trong. Trên cao nhất là một cái cửa thông gió lớn chừng bàn tay, ánh nắng chiếu xéo vào bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy những hạt bụi đang nhảy múa trong không trung.

Lục Diên cất bước đi vào, trước mắt u ám.

Hắn trông thấy một người đang bị ghim giữa tường. Đầu y gục xuống, tóc dài xõa tung, không rõ khuôn mặt. Hai lưỡi dao cong như móc câu, một trái một phải xuyên qua xương vai y, phần cuối được cố định trên tường để y không thể cử động. Máu tươi từ vết thương uốn lượn chảy ra, nhuộm đỏ màu áo trắng, trông mà khiếp người.

Phía trên thả xuống một cái khóa vòng bằng sắt, trói chặt cổ y.

Mặt tường hai bên trái phải cũng có hai cái khóa sắt cố định hai tay y.

Người kia như con thú sắp chết bị giam trong lồng, da lông đẹp đẽ đã sớm ảm đạm phai màu, móng vuốt sắc bén cũng đã bị người ta nhổ bỏ, thân mình mảnh dẻ lặng lẽ chờ đợi hư thối lẫn tử vong.

"Thương Quân Niên?"

Giọng nói trầm thấp của Lục Diên vang lên mang theo mấy phần tịch mịch. Mà người vốn đã ngất đi dường như cũng có cảm giác, y chậm rãi ngẩng đầu lên, xích sắt xung quanh lay động theo. Tia sáng từ cửa thông gió vừa khéo rơi trên gương mặt ấy.

Lục Diên chưa từng gặp người nào như vậy, như tuyết đọng quanh năm gió thổi không tan chốn Âm Sơn, thanh khiết nhưng lại buốt lạnh khiến người ta sởn tóc gáy. Dù thân hình gầy gò kia trông có vẻ bệnh tật yếu đuối nhưng cặp mắt màu hổ phách ấy lại sáng trong thấy đáy, khiến người ta quên đi thế tục.

Tóc đen như mực, da trắng như tuyết.

Mang vẻ đẹp không tì vết của ngọc lại pha lẫn nét sắc bén của binh đao.

Quả là một mỹ nhân hiếm có.

Lục Diên không hiểu sao lại cảm thấy cặp mắt kia rất quen thuộc, như muốn hút hồn hắn đi vậy. Hắn không kìm được mà tiến tới, đưa tay nâng cằm Thương Quân Niên lên:

"Mỹ nhân xinh đẹp nhường này lại phải ở đây chịu khổ quả thật đáng tiếc."

"Chi bằng vậy đi, ngươi gọi ta một tiếng anh trai yêu quý rồi ta sẽ thả ngươi ra khỏi đây."

Thương Quân Niên như nghe được chuyện gì buồn cười lắm mà bật cười. Y cười tới mức cơ thể run lên, không may kéo theo xích sắt khiến vết thương khó khăn lắm mới kết vảy lại nứt ra lần nữa, máu tươi chầm chậm chảy ra ngoài, trông y chẳng khác nào một kẻ điên diễm lệ.

Lục Diên khó hiểu hỏi: "Ngươi cười gì?"

Hắn thấy mỹ nhân xinh đẹp thế này mà bị giam trong ngục tối đáng tiếc thật mà.

Trong không gian nhập nhoạng sáng tối, Thương Quân Niên giương mắt nhìn về phía Lục Diên, bấy giờ Lục Diên mới phát hiện khi không có ánh mặt trời chiếu rọi, đôi mắt kia chỉ toàn một màu u tối thăm thẳm, tựa như một vũng nước tù đọng chất chứa đầy thù hận.

"Chỉ cần ngươi thả ta ra, Tiên Linh ắt sẽ diệt vong."

"Láo xược!!!"

Hạc công công đứng bên cạnh bỗng trừng mắt, giận dữ quát to, giọng cao vút the thé đặc trưng của thái giám. Thế Lục Diên mới ngạc nhiên biết được, hóa ra lão già này vẫn còn tí cảm xúc của người sống.

"Không cần phải tức giận."

Lục Diên chỉ hời hợt mở miệng khuyên Hạc công công một câu, sau đó lại nhìn Thương Quân Niên: "Đại mỹ nhân này, ngươi khỏi phải chọc giận ta để ta giết ngươi, người như ta biết thương hoa tiếc ngọc lắm."

"Ngươi đã bị gia quốc vứt bỏ, phụ hoàng lại kiêng kỵ ngươi, bị tù giam nơi đây, thiên hạ này đã sớm không còn chỗ dung thân. Chẳng bằng đi theo ta, vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết."

Lục Diên vẫn luôn nhớ thiết lập nhân vật của mình, trời sinh tính tình tàn bạo, ham thích nam phong, cướp một đại mỹ nhân về là chuyện quá bình thường.

Thương Quân Niên âm trầm nhìn chằm chằm mặt Lục Diên, nghĩ thầm kẻ này rõ ràng còn tuyệt sắc hơn cả mình lại đi thích một người không bằng hắn, thật buồn cười. Y hơi nghiêng người về trước như muốn nhìn rõ Lục Diên, nhưng móc câu cố định trên tường xuyên qua bả vai lại khiến y không thể động đậy.

Thương Quân Niên khàn giọng mở miệng: "Điện hạ có thể tới gần một chút không?"

Lục Diên nhíu mày: "Làm gì?"

Thương Quân Niên bỗng cười: "Không phải điện hạ muốn nghe ta gọi anh trai yêu quý sao, lại gần đây ta gọi cho điện hạ nghe."

Hạc công công lên tiếng ngăn cản: "Điện hạ không được đâu!"

Lục Diên lại khoát tay: "Không lo."

Nói xong hắn đi đến trước mặt Thương Quân Niên, hơi nghiêng đầu áp sát tai lại gần đối phương, làm ra tư thế lắng nghe: "Ta nghe đây, ngươi gọi đi."

Vừa dứt lời, Thương Quân Niên đã ngoạm về phía cổ Lục Diên, ánh nhìn tàn nhẫn khiến người kinh hãi, không thể hoài nghi y sẽ như mãnh thú hung mãnh cắn đứt cổ Lục Diên như thế nào.

"Nếu ngươi làm tổn thương ta, chỉ e tính mạng của Ngọc Chướng thái tử khó giữ..."

Lục Diên không hề sợ hãi cất giọng, khiến cơ thể Thương Quân Niên khựng lại. Hạc công công thấy vậy, bàn tay đã đánh ra một nửa cũng kịp thời thu lại.

Lục Diên đưa tay bóp cằm Thương Quân Niên, như cười như không nói: "Ngươi và Ngọc Chướng thái tử kia không hổ là đến từ cùng một nơi, thấy bản điện hạ là muốn cắn. Sao, người Vu Vân đều là chó hết à?"

Nghe thấy Lục Diên nhắc tới Triệu Ngọc Chướng, Thương Quân Niên lúc này mới như phát hiện ra điều gì, y đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía gian ngoài, chỉ thấy phòng giam vốn còn cầm tù ba con tin đã trống rỗng, sắc mặt bấy giờ mới thay đổi:

"Ngươi làm gì bọn họ rồi?"

Lục Diên: "Vừa rồi ngươi còn định cắn bản điện hạ, bản điện hạ việc gì phải nói cho ngươi?"

Vẻ mặt Thương Quân Niên thay đổi nhiều lần, cuối cùng trở về bình tĩnh: "Vừa rồi là Quân Niên thất lễ, kính xin điện hạ thứ tội."

Lục Diên gật đầu, nghĩ thầm quả nhiên là nhân vật hung ác, có thể co được dãn được, còn khiến người ta phải kiêng kị hơn cả ba tên tai họa bên ngoài kia: "Còn gì nữa?"

Thương Quân Niên biết Lục Diên muốn gì, trong vệt sáng, y hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt toát lên quỷ khí âm lãnh, bên môi nở nụ cười quỷ diễm, giọng khàn khàn sâu xa: "Dù ta có lòng hầu hạ điện hạ, nhưng bị xiềng xích quấn thân, e rằng cũng lực bất tòng tâm."

Lục Diên: "Nói như vậy là ngươi bằng lòng đi theo bản điện hạ?"

Thân thể Thương Quân Niên khẽ động khiến vết thương không ngừng chảy máu. Y lại như chẳng có cảm giác gì, nghiêng đầu ghé sát bên tai Lục Diên, giữa mùi máu tanh quanh quẩn, giọng nói quỷ mị vang lên: "Kẻ bị gia quốc ruồng bỏ, không nơi nương tựa..."

"Chỉ cần điện hạ cho ta tự do, bảo vệ ta bình an, sau này Quân Niên xin mặc cho điện hạ sai khiến."

Kể từ thời khắc y và Triệu Ngọc Chướng từ ngàn dặm xa xôi bị đưa đến Tiên Linh làm con tin, họ đã đều trở thành đứa con bị ruồng bỏ của Vu Vân rồi. Nếu còn không nghĩ cách tự bảo vệ mình chỉ e sẽ phải bị cầm tù trong địa lao âm u này cả đời.

Chỗ dựa Lục Diên này rất thích hợp, đủ quyền lực, đủ được sủng ái, đủ háo sắc, cũng đủ dễ nắm bắt.

Thương Quân Niên thực sự rất đau, chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã hao hết hơn nửa sức lực của y. Nói xong, sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, đột nhiên nghiêng đầu tránh Lục Diên, phun ra một ngụm máu đen ứ đọng.

Lục Diên thấy thế mà giật mình: "Ngươi sao vậy?"

Hạc công công chẳng biết từ lúc nào đã bay đến trước mắt, đưa tay nhanh chóng điểm nhẹ hai cái lên vai Thương Quân Niên: "Không sao, chỉ là móc sắt xuyên qua xương vai làm tổn thương đến phổi thôi."

Lục Diên muốn nói rằng bị thương đến phổi sao có thể gọi là không sao, hắn nhíu mày phân phó: "Lập tức tháo xiềng xích trên người y ra, bảo thái y chờ sẵn trong phủ."

Hai tay Hạc công công giấu trong áo khẽ động: "Điện hạ, từ sau ngày ngài bị thương hôm trước, chìa khóa huyền thiết liên này đã được giao tới tay bệ hạ, thứ cho lão nô không mở được."

Khóe miệng Thương Quân Niên dính máu, nghe vậy thì nhếch lên thành một nụ cười trào phúng: "Xem ra ta với điện hạ vô duyên rồi."

Y mừng vì bản thân không phải dáng cho kẻ tàn bạo trước mặt này, nhưng cũng đau buồn cho số phận sau này của mình với Triệu Ngọc Chướng.

Ai ngờ Lục Diên nhìn y chằm chằm một lúc lâu: "Chuyện này có gì khó, ta đi một chuyến đến hoàng cung là được."

Thương Quân Niên khẽ giật mình.

Mùa đông lạnh giá, mặt đất phủ một lớp băng mỏng. Thị vệ canh giữ ở cổng hoàng thành đi tuần tra qua lại, trong lòng thầm mắng thời tiết khắc nghiệt này, trên người còn phải mặc giáp trụ nặng mấy chục cân, vừa lạnh vừa cứng, đúng là cóng chết người.

Thị vệ cúi đầu hà hơi, đang chuẩn bị đổi ca uống ngụm trà nóng thì đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Nam tử đi đầu tóc vấn ngọc quan, thân khoác áo choàng lông cáo bạc. Theo phía sau là một đội Kim Ô Vệ mặc đồ đen, không phải tên sát tinh Phong Lăng Vương thì còn là ai!?

Thị vệ vội tiến lên dập đầu: "Bái kiến Phong Lăng vương!"

Theo quy củ, hoàng thân quốc thích lẫn quan viên đều không cho phép cưỡi ngựa vào cung, phải xuống ngựa ngoài cổng Cảnh Thuận. Nhưng vị này là ngoại lệ được Đế Quân ban cho đặc quyền.

Lục Diên quơ roi ngựa: "Bản vương có chuyện quan trọng cần gặp phụ hoàng, đều đứng dậy cả đi."

Lúc này, Đế Quân đang ở điện Vạn Niên phê duyệt tấu chương, nghe tin Phong Lăng Vương đến cầu kiến thì bất giác liếc nhìn sắc trời bên ngoài, giọng nói lười biếng không nghe ra cảm xúc: "Ồ, trời đã nhá nhem tối, cũng sắp đến giờ đóng cửa cung, lão tam tới lúc này e là có việc, thôi được rồi, tuyên đi."

Công công hầu cận Xà công công cười nói: "Bệ hạ, sáng nay người còn nhắc tới Tam điện hạ, không chừng là tâm linh tương thông đấy ạ."

Tiên Linh đế chỉ cười, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng không hề có dấu hiệu già nua, cặp mặt sáng rõ tinh tường, ngồi trên cao tọa điện Vạn Niên quan sát chuyện thiên hạ: "Ai biết được."

Trong lúc nói chuyện, Lục Diên đã được nội thị dẫn vào, hơi lạnh mang theo trên người lập tức bị hơi ấm từ than lửa trong điện xua tan, hắn quỳ một chân xuống, hành lễ với người đang ngồi trên cao: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

Đế Quân gặp được Lục Diên hiển nhiên rất vui vẻ, còn bảo Xà công công kê thêm một chiếc ghế bên cạnh long ỷ, hỏi với giọng như nói chuyện phiếm: "Thằng nhóc nhà con không có việc sẽ không tìm đến, nói đi, lại gây ra chuyện gì rồi?"

Dưới gối Đế Quân có ba con trai, Nam Tầm Vương, Cô Tư Vương, Phong Lăng Vương. Hai người phía trước trong triều rất có hiền danh, nhưng ông lại yêu đứa con thứ ba Lục Diên này nhất, đã đến mức độ hết mực chiều chuộng.

Lục Diên vốn đang ngồi, nghe vậy thì lập tức trượt khỏi ghế xáp tới bên chân Đế Quân, con út nũng nịu luôn khiến người ta mềm lòng: "Phụ hoàng, Thương Quân Niên đang bị giam trong phủ của nhi thần ấy, y bệnh sắp không qua khỏi rồi."

Đế Quân liếc mắt nhìn hắn: "Rồi sao?"

Lục Diên cuối cùng cũng nói rõ mục đích: "Người có thể ban chìa khóa huyền thiết liên kia cho nhi thần được không?"

Bất ngờ là Đế Quân không đồng ý ngay: "Hôm nay trước thì ngươi thả ba con tin kia ra khỏi địa lao, giờ lại tìm trẫm đòi chìa khóa cho Thương Quân Niên. Lúc trước trẫm mặc kệ chúng thần can ngăn ban họ cho con, giờ con lại vô duyên vô cớ thả người đi, ít nhiều cũng phải có nguyên nhân chứ?"

Lục Diên nghĩ bụng quả nhiên không có chuyện gì giấu được Đế Quân, bèn tùy tiện bịa chuyện: "Ba tên con tin kia mới nhìn thì cũng khá xinh đẹp, nhưng tên nào tên nấy toàn xương cứng cả, chẳng bằng thả về cho xong, còn về Thương Quân Niên..."

Lục Diên cố ý dừng lại một chút: "Y đẹp, nhi thần thích."

Đế Quân nhắm mắt: "Vậy con có biết Thương Quân Niên còn cứng hơn cả ba người kia không?"

"Người này xuất thân áo vải, khoa cử trước điện, một đêm thành danh, khi đó thái tử Ngọc Thác của Vu Vân quốc có ý chiêu mộ y vào môn hạ, y lại quỳ xuống trước điện Chu Tuyền, bái nhập môn hạ của thứ tử Ngọc Chướng khi đó, từng bước giúp hắn đấu phế Triệu Ngọc Thác."

"Sau này Triệu Ngọc Chướng được lập làm thái tử, Thương Quân Niên cũng được phong làm tướng quốc Vu Vân, con tưởng rằng y bị xuyên xương vai là có thể mặc cho con xâu xé sao?"

"Người khác có lẽ là chó, nhưng y lại là một con sói dữ, một con sói biết cắn người."

Lục Diên nghĩ bụng con biết rồi, nãy còn tí thì bị cắn nữa kìa, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vô tội, nói: "Nhưng nhi thần cứ thích y cơ, phụ hoàng, người đưa chìa khóa cho con đi, dù sao giờ y cũng đang bị trọng thương rồi, không làm gì được con đâu."

Đế Quân vốn không đồng ý, nhưng không chịu nổi hắn cứ nài nỉ liên tục, ông nhắm mắt day sống mũi, cuối cùng đành nói: "Người đâu, đi lấy chìa khóa huyền thiết liên tới đây."

Lục Diên thấy vậy mới lộ vẻ hớn hở: "Đa tạ phụ hoàng!"

Đế Quân nhìn mặt hắn, thoáng chốc ngẩn người, đoạn lập tức thở dài, nói: "Con càng lớn càng giống mẹ con, không chỉ khuôn mặt mà ngay cả tính tình vô lại này cũng giống y đúc."

Trong cung chưa từng có ai dám nhắc tới thân thế của Lục Diên, cũng chưa từng có ai biết thân thế của hắn, bên ngoài có lời đồn rằng, mẹ hắn là đệ nhất mỹ nhân tứ quốc, lại không danh không phận đi theo Đế Quân, sau khi sinh Lục Diên thì qua đời vì khó sinh.

Lục Diên hơi nghi hoặc: "Nhưng con chưa gặp mẹ bao giờ."

Đế Quân vỗ đầu hắn: "Mẹ con tốt lắm."

Trong lúc nói chuyện, chìa khóa đã được mang tới, Hạc công công tự giác tiến lên nhận lấy, lại nghe Đế Quân trầm giọng nói: "Thương Quân Niên kia tuy bị khóa xương vai, nhưng con rết chết rồi vẫn còn giãy được, ngươi nhất định phải để ý cẩn thận, bảo vệ cho an nguy của Phong Lăng Vương."

Hạc công công cúi người, khác với vẻ mặt liệt trước mặt Lục Diên, trong mắt lão lúc này là vẻ thần phục chân chính với người bề trên: "Lão nô lĩnh chỉ."

Đế Quân bỗng ho hai tiếng, sau đó khoát tay áo với Lục Diên: "Được rồi, chìa khóa cũng cầm rồi, mau rời khỏi cung đi. Trời tối có tuyết đường khó đi, dặn thị vệ nhìn cho kỹ, đừng để bị ngã."

Nhờ ánh nến, lúc này Lục Diên mới phát hiện tóc mai Đế Quân đã điểm bạc, lòng thầm nghĩ nếu không phải đời trước phụ hoàng vì chinh chiến liên miên mà để lại bệnh ngầm, ba năm sau băng hà thì ba nước còn lại chưa chắc đã đến xâm phạm.

Lục Diên đứng dậy lặng lẽ vỗ lưng cho Đế Quân: "Trời lạnh rồi, phụ hoàng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe."

Đế Quân đáp: "Con bớt gây chuyện đi là được."

Lục Diên chỉ cười không trả lời.

Lúc rời cung trời đã chạng vạng, gió lạnh thổi thốc vào mặt làm da mặt đau buốt. Lục Diên xoay người lên ngựa chuẩn bị hồi phủ thì nghe thấy giọng nói già nua của Hạc công công truyền tới từ phía sau: "Thứ cho lão nô to gan, điện hạ hôm nay mạo hiểm quá."

Ý lão là chuyện hôm nay hắn suýt chút nữa đã bị Thương Quân Niên cắn cổ.

Lục Diên nắm chặt dây cương, cười cười: "Yên tâm đi, y không dám giết ta đâu, cùng lắm chỉ là muốn chọc giận để ta giết y thôi."

Hạc công công khẽ kẹp bụng ngựa lại, đi đến bên cạnh Lục Diên, theo quy củ lùi lại hơn nửa thân ngựa: "Sao điện hạ lại nói vậy?"

Lục Diên sờ gáy mình: "Y vốn đã có thể một chưởng đánh ta bị thương, giết ta có gì khó, không giết thì chứng tỏ lòng có kiêng kị, huống chi giao tình giữa y với Triệu Ngọc Chướng không cạn, Thương Quân Niên dù không để ý đến Vu Vân thì cũng sẽ bận tâm tới vị thái tử kia."

Hạc công công như có điều cảm khái: "Điện hạ quả đã thay đổi rất nhiều."

Lục Diên vung roi quất ngựa, tiếng vút mạnh dứt khoát vang lên trong không khí, hắn khẽ cong môi, khiến người ta không khỏi nghĩ tới bốn chữ hào hùng khí thế.

"Đi thôi, về phủ mở khóa cho y, kiểu gì bản vương cũng phải có được đại mỹ nhân Thương Quân Niên này!"

...

Đăng nốt chương nhờ em gái ruột @Giaychuidis gõ cho <3. Chuẩn bị chạy tiếp nha.