Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 58: Xin điện hạ rủ lòng thương



Edit: Lune

Thương Quân Niên chưa từng nghĩ mình còn có ngày được rời khỏi địa lao.

Vị Phong Lăng Vương được đồn là háo sắc ngu ngốc kia rời đi không lâu thì có hộ vệ tới tháo huyền thiết liên trên người Thương Quân Niên, lão thái giám dùng tay làm đao, một chém chặt đứt móc câu xuyên qua hai vai y. Theo tiếng xích rơi xuống, thân hình Thương Quân Niên cũng hoàn toàn mất thăng bằng, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

Hạc công công phất phất trần, sau đó vắt lại lên khuỷu tay, hơi cụp mắt, nói: "Đây chính là vương gia đích thân vào hoàng cung cầu xin mới có được chìa khóa, quốc tướng đại nhân vẫn nên nhớ ơn thì tốt hơn."

"Ha..."

Thương Quân Niên nghe vậy thì bật cười, y chậm rãi ngẩng đầu lên, cả người đầy máu, chỉ có đôi mắt hồ ly kia hơi nhếch lên, con ngươi đen kịt, khiến người ta liên tưởng đến yêu quái hút máu người trong Liêu Trai Chí Dị:

"Kẻ thả ta là hắn, kẻ nhốt ta cũng là hắn, ơn nghĩa gì ở đây?"

Hạc công công giả vờ như không nghe thấy sự châm biếm trong giọng điệu của Thương Quân Niên: "Quốc tướng đại nhân dù không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho những người cùng đến đây chứ, mạng của Ngọc Chướng thái tử cũng là mạng."

Nghe vậy, nụ cười âm hiểm của Thương Quân Niên cuối cùng cũng thôi, y lạnh lùng hỏi: "Bọn họ hiện đang ở đâu?"

Hạc công công: "Yên tâm đi, đều đã đưa về phủ con tin rồi, vẫn nguyên vẹn cả."

Nói xong, ông ta phất tay: "Người đâu, hầu hạ quốc tướng đại nhân tắm rửa rồi đưa đến phòng của Vương gia."

Hạc công công hiển nhiên sẽ không quan tâm Thương Quân Niên bây giờ ngắc ngoải hay sắp chết, thân thể kia có hầu hạ được hay không. Lão chỉ biết Phong Lăng Vương đã nói muốn người này thì tối nay nhất định phải quấn kín vào trong chăn rồi đưa lên giường.

Đêm đó, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, hiên vàng ngói ngọc đều biến thành màu tuyết trắng. Trong phòng đốt than sưởi, ấm áp như ngày xuân khiến người ta buồn ngủ. Lục Diên khoác một chiếc ngoại bào rộng thùng thình, nghiêng người dựa vào cái sập thấp bên cửa sổ đọc sách, ánh nến dịu dàng chiếu lên khuôn mặt tựa ngọc điêu của hắn thành màu vàng ấm.

Hắn hiếm khi yên tĩnh như vậy, dáng vẻ rủ mắt chăm chú đọc sách khác hẳn ngày thường, tỳ nữ đứng cạnh hầu đèn si ngốc nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, không tự chủ được mà thất thần, cho đến khi nến đỏ bỗng nổ nhỏ một tiếng, nàng mới bừng tỉnh, vội vàng cắt bấc nến ngắn đi một đoạn.

Tỳ nữ sợ bị phạt, lòng thấp thỏm bất an.

Nhưng Lục Diên chỉ lật một trang sách, giọng nghe không có vẻ gì là giận: "Đi xuống đi, không cần canh nữa."

Than lửa trong phòng khiến người ta buồn ngủ.

Tỳ nữ thầm may mắn, khuỵu gối hành lễ: "Nô tỳ cáo lui."

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Diên, hắn đặt quyển sách trong tay sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn trái tim màu đen đang lơ lửng giữa không trung, trầm ngâm nói:

"Tuy ngươi đã cho bản vương ký ức kiếp trước, nhưng đó toàn là cảnh lột da rút gân trước khi chết, chẳng có chuyện gì hữu ích cả."

Hệ thống nghe ra ý trong lời hắn:【Ngươi muốn biết cái gì?】

Lục Diên cười cười: "Ngươi nói bản vương sau này sẽ chết trong tay ba con tin, giao tình giữa Thương Quân Niên và Triệu Ngọc Chướng không cạn, vậy người này cũng sẽ hại bản vương phải không?"

Câu trả lời của hệ thống lại ngoài dự đoán:【Y sẽ không hại ngươi.】

Lục Diên nhướng mày: "Tại sao?"

Hệ thống không nói, không khí trước mắt bỗng nhiên dao động như gợn nước, một khung cảnh từ từ hiện ra:

Tuyết rơi dày đặc, trời đất trắng xóa.

Tiên Linh quốc bị phá, máu chảy thành sông.

Phản quân đánh vào trong thành, bao vây phủ Phong Lăng Vương, thề phải bắt sống Lục Diên để đổi thưởng. Trong chớp mắt, vô số đầu người rơi xuống đất, máu nóng phun ra tung tóe, nhuộm tuyết trắng thành màu đỏ tươi chói mắt.

Tử sĩ mà Tiên Linh Đế để lại cho Lục Diên trước khi chết vẫn còn đang liều chết chống cự, nhưng số lượng thực sự quá chênh lệch, Hạc công công chết rồi, hộ vệ cũng chết rồi, cuối cùng chỉ còn lại một bóng người mặc áo giáp bạc vẫn còn đang chật vật chống đỡ, trường kiếm trong tay hắn sắc bén không gì cản nổi, gắng gượng tạo ra một vòng rộng chừng ba trượng.

Đám quân phản loạn kia muốn tiến lên nhưng lại không dám, chỉ có thể hô to từ xa: "Tiên Linh quốc diệt vong rồi, tân quân sắp đăng cơ! Ai có thể bắt sống Phong Lăng Vương Lục Diên sẽ được phong hầu tước, thượng vạn kim!"

"Quốc tướng đại nhân, ngài là người Vu Vân quốc, sao lại nối giáo cho giặc!?"

Lục Diên nghe vậy thì khó nén kinh ngạc, lúc này mới nhận ra bóng người kia nhìn hơi quen thuộc, không ngờ lại là Thương Quân Niên.

"Từ ba năm trước vào Tiên Linh làm con tin, ta đã không còn là người Vu Vân quốc rồi."

Thương Quân Niên mặc giáp trụ, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm vết máu, thần sắc còn lạnh lẽo hơn cả gió tuyết mấy phần. Y rút mạnh mũi tên đang cắm trên vai mình ra để khỏi ảnh hưởng đến việc dùng kiếm, nhưng hành động này lại khiến máu chảy nhanh hơn. Giọng y lạnh lùng:

"Hôm nay các ngươi giết ta, là mệnh."

"Ta nếu bị giết, cũng là mệnh, không cần nhiều lời!"

Y dùng sức một người bảo vệ căn phòng đóng chặt cửa đằng sau, nhưng dù kiếm thuật có cao siêu cỡ nào thì cũng có lúc kiệt sức. Lục Diên nhìn thấy đám quân phản loạn kia ùa lên, tên bay lẫn lưỡi đao xuyên thủng thân thể Thương Quân Niên, máu tươi đặc quánh chậm rãi nhỏ xuống như sinh mệnh đang rời bỏ thân thể y.

Không biết qua bao lâu, thanh trường kiếm kia cuối cùng cũng rời khỏi tay.

Thân thể y "ầm" một tiếng nặng nề ngã xuống đất.

Kiếm của tướng quân không thể rời tay, nếu đã rời tay thì có nghĩa là cái chết đã gần kề.

Lục Diên tận mắt nhìn thấy Thương Quân Niên ngã xuống nền tuyết, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp trong trẻo kia cũng dần trở nên ảm đạm. Lông mi của y phủ đầy sương tuyết, trên mặt không có vẻ căm hận hay oán trách mà chỉ có sự bình thản và giải thoát.

Gợn sóng không khí rung động, hình ảnh hoàn toàn biến mất.

Lục Diên vẫn còn chìm đắm trong biển máu xác chết tiếng chém giết rung trời vừa rồi chưa thể hoàn hồn được, cho đến khi ngọn nến ở góc bàn phát ra tiếng nổ lách tách, hắn mới nhìn về phía hệ thống: "Người đó là Thương Quân Niên à?"

Hệ thống:【Đúng vậy.】

Lục Diên: "Y làm gì vậy?"

Hệ thống:【Kéo dài thời gian để ngươi chạy trốn, đáng tiếc ngươi chạy đến ngoại ô vẫn bị bắt trở về.】

Lần này thì Lục Diên thật sự không hiểu, cảm thấy hệ thống đang nói đùa: "Y không phải là người của Triệu Ngọc Chướng à, còn hận bản vương thấu xương, sao có thể giúp bản vương khi quốc phá?"

Giọng điệu hệ thống bình tĩnh:【Ba năm sau, kỳ hạn con tin về nước sắp đến, Đế Quân không muốn thả hổ về rừng nên cố tình gây khó dễ, lệnh cho sứ thần dâng quốc bảo để đổi lấy thái tử.】

【Vu Vân dâng một thanh Sơn Hà kiếm đổi Triệu Ngọc Chướng về nước.】

【Đông Ly dâng ngọc tỷ khai quốc, đổi Liễu Khuyết Đan về nước.】

【Thiên Thủy dâng một con cóc băng Tuyết Vực đổi Công Tôn Vô Ưu về nước.】

Hệ thống nói đến đây thì dừng lại một chút:

【Còn Thương Quân Niên thì không người muốn đổi.】

【Lúc đó Đế Quân bệnh nặng, tính tình ngươi đại biến, thương xót y bị quê hương bỏ rơi bèn thu vào phủ. Thương Quân Niên cũng nản lòng thoái chí, từ đó không đoái hoài đến chuyện Vu Vân nữa, cam tâm hết lòng phụng sự ngươi.】

【Cho nên y sẽ không giết ngươi.】

Lục Diên không ngờ kiếp trước còn có một đoạn chuyện như vậy, trong chốc lát ngây người không nói nên lời. Hắn vô thức vuốt ve ống tay áo, còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy tiếng của Hạc công công ở bên ngoài: "Điện hạ, Thương Quân Niên đã được đưa tới."

Lục Diên hoàn hồn: "Đưa vào đi."

Nói là "đưa" cũng không chuẩn, bởi vì người nọ được gói trong một tấm chăn gấm rực rỡ rồi khiêng vào, đám nô bộc vén từng lớp rèm sa, đặt Thương Quân Niên vào góc trong cùng của giường, rồi mới khom người cáo lui cáo lui với Lục Diên.

Còn Hạc công công thì tung người nhảy lên mái nhà, im ắng đáp xuống ngói. Lão lấy bình rượu ấm cất trong tay áo ra, ngồi xếp bằng, tuy người ở ngoài nhưng giọng nói vẫn truyền rõ vào tai Lục Diên:

"Lão nô sẽ chờ ở bên ngoài, điện hạ có gì sai bảo cứ gọi."

Lục Diên nhớ lại ảo cảnh hệ thống vừa cho xem, Hạc công công cũng là một trong số những người liều chết bảo vệ mình trong vương phủ, hắn hiếm khi mở miệng: "Làm phiền công công rồi."

Màn sa tầng tầng lớp lớp rủ xuống, khiến cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ. Lục Diên tiện tay vén rèm lên, chỉ thấy Thương Quân Niên được quấn trong chăn gấm màu đỏ sẫm thêu hoa hải đường nằm trên giường, vai lộ ra ngoài, rõ ràng là bên dưới không mảnh vải che thân.

Y vốn đã tuyệt sắc, lúc này toàn thân được tắm rửa sạch sẽ, không còn thấy vẻ dơ bẩn trong địa lao, mơ hồ thấy được phong thái của quốc tướng một nước, tiếc là hai mắt nhắm nghiền, thần sắc lạnh nhạt, thiếu đi chút tình thú.

Lục Diên nghĩ bụng kiếp này mình nhất định phải tích cách sống sót, Thương Quân Niên người này có dũng có mưu, đáng quý hơn nữa là có tấm lòng trung thành, nếu như có thể thu y dưới trướng thì cũng coi như một trợ lực lớn.

"Ta tuy ở Tiên Linh xa xôi nhưng năm xưa cũng từng nghe danh quốc tướng đại nhân văn võ song toàn, mỹ danh ngọc bích trong thiên hạ, không ngờ hôm nay gặp mặt lại là cảnh còn người mất..."

Giọng nói cảm khái của Lục Diên nhẹ nhàng vang lên giữa không khí, không có chế nhạo, trái lại còn mang theo chút tiếc nuối. Giọng nói được trời ưu ái, miễn là những lời từ miệng hắn thốt ra không phải là mấy lời khiến người ta tan cửa nát nhà thì lúc nào nghe cũng thấy êm tai chân thành hơn người khác.

Nghe vậy, lông mi Thương Quân Niên khẽ run, nhưng vẫn không mở mắt. Y chỉ cảm thấy có một đôi tay nhẹ nhàng vén tấm chăn gấm trên người mình lên, mực dù trong phòng đốt than sưởi nhưng làn da hở ra ngoài vẫn cảm thấy hơi lạnh, xen cả khuất nhục lẫn tịch mịch chậm rãi bò lên trái tim.

Cảnh còn người mất, đúng là cảnh còn người mất.

Mấy tháng trước, Thương Quân Niên vẫn còn là quốc tướng một nước, vì bảo vệ bách tính mà dẫn dắt quân đội nằm tuyết ăn sương, liều chết chiến đấu, vậy mà chớp mắt một cái, y đã biến thành một quân cờ vô dụng, bị người ta đưa lên giường của một kẻ phong lưu đàng điếm để mua vui.

Đừng nói là Lục Diên mà ngay cả y cũng không ngờ sẽ có kết cục như ngày hôm nay.

"Điện hạ nếu muốn thân thể của ta thì cứ lấy là được, không cần nói những lời vô dụng này."

Vẻ mặt Thương Quân Niên chết lặng, ngay cả xấu hổ cũng chẳng cảm thấy nữa, y trần truồng nằm trên chăn gấm, hai bên vai đều có vết thương đỏ tươi, da thịt lật ra ngoài, bên trong kết một lớp vảy máu màu đỏ sẫm, xuống phía dưới, chỗ eo săn chắc đầy những vết thương cũ lần vết roi chằng chịt.

Thân thể thon dài mạnh mẽ, được màu sắc diễm lệ của chăn gấm tôn lên trông càng tái nhợt, những vết thương máu thịt be bét kia không những không làm tổn hại vẻ mỹ lệ mà còn tăng thêm vài phần cảm giác vỡ vụn.

Lục Diên chợt nhớ đến một chiếc đèn lưu ly bằng bạch ngọc trên kệ Đa Bảo mà mình vô cùng yêu thích, sau đó hắn vô ý làm vỡ, dù đã cho thợ khéo tay bậc nhất sửa lại nhưng trên đó vẫn đầy những vết nứt li ti.

Hắn giơ tay, chậm rãi vuốt ve đôi mắt nhắm nghiền của Thương Quân Niên, thấy trên mặt đối phương lộ rõ vẻ ghê tớm bèn trượt xuống, vẽ một vòng quanh vết thương sâu đến tận xương ở vai, khẽ thở dài:

"Đám nô tài kia thật là, tuy bản vương nói lột sạch ngươi rồi đưa vào nhưng cũng không nên bỏ qua cả vết thương chứ."

Lục Diên nói xong liền gọi: "Người đâu, mang hòm thuốc đến đây."

Bên ngoài phòng hắn luôn có vô số người chờ, chưa được bao lâu đã có hai tỳ nữ bưng hòm thuốc nối đuôi nhau đi vào, các nàng cung kính quỳ bên bậc thềm, nói: "Điện hạ có gì phân phó ạ?"

Tâm tư các nàng linh hoạt, đoán chắc là muốn bôi thuốc cho Thương Quân Niên đang thương nặng trên giường, tuy rất ngạc nhiên rằng sao Lục Diên bỗng đổi tính, nhưng cũng chỉ có thể kìm thắc mắc xuống.

Lục Diên khoát tay: "Đặt đồ xuống rồi lui ra đi."

"Vâng."

Tỳ nữ thầm giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ điện hạ muốn đích thân bôi thuốc, nhưng không dám hỏi nên chỉ lặng lẽ lui ra ngoài.

Lục Diên mở hòm thuốc, ngón tay lướt nhẹ trên một hàng bình sứ tinh xảo, cuối cùng dừng lại ở một bình làm từ hàn ngọc. Hắn mở nắp ra, chỉ thấy bên trong đựng một loại cao nửa trong suốt màu đỏ thẫm, hương khí thanh u, tuyệt đối không phải vật phàm.

Thương Quân Niên vốn cho rằng Lục Diên lại nghĩ ra cách gì để tra tấn mình, nhưng lại thấy đối phương dùng trâm ngọc khẽ gảy thuốc cao, từ từ bôi lên vai mình, động tác tỉ mỉ nghiêm túc, trong lòng y nhất thời nổi sóng to gió lớn.

Thương Quân Niên chộp lấy cổ tay Lục Diên, giọng nói trầm trầm, ánh mắt kinh nghi bất định: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Lục Diên là con út được Tiên Linh Đế Quân sủng ái nhất, nói là thân thể vạn kim cũng không quá, trong thời đại nhìn thẳng vào mặt vua sẽ bị chém đầu này mà hắn lại hạ mình bôi thuốc cho một tù nhân, không thể không khiến người chấn kinh.

Lục Diên liếc nhìn cổ tay Thương Quân Niên: "Đương nhiên là bôi thuốc cho quốc tướng đại nhân, sao, chẳng lẽ đại nhân một lòng muốn chết?"

Vừa vặn ngược lại, trong lòng Thương Quân Niên có oán, có hận.

Y muốn sống hơn bất cứ ai.

Mấy ngón tay nắm chặt cổ tay Lục Diên cuối cùng cũng chậm rãi buông ra, vô lực thả xuống.

Thương Quân Niên nhắm mắt nằm trên giường, mặc cho Lục Diên bôi thuốc cho mình, trong thoáng chốc ngửi thấy mùi hương quen thuộc, y khàn giọng mở miệng: "Đây là sinh cơ huyết ngọc cao."

Lục Diên cười cười: "Quốc tướng đại nhân quả là người kiến thức rộng rãi."

Không phải Thương Quân Niên kiến thức rộng rãi mà là năm xưa lúc dẫn binh đánh trận bị tên địch xuyên qua vai, tính mạng nguy kịch, quốc quân Vu Vân quốc quân từng ban cho một lọ nhỏ bằng đốt ngón tay.

Thương Quân Niên nghe nói thuốc đó vạn kim khó cầu, hoàng thất cũng hiếm khi có, vết thương bị mũi tên bắn xuyên qua khi đó cũng chỉ to bằng đồng xu, thế mà bôi một lần đã hết cả lọ, chưa tới năm ngày sau đã lành lặn kết vảy, cho nên ấn tượng rất sâu sắc. Giờ lại bị Lục Diên bôi lên vết thương như không cần tiền, trong lòng không khỏi phức tạp.

Đối phương rốt cuộc muốn làm gì?

Nếu chỉ là vì muốn cái thân thể tàn tạ này của y thì quả là quá tốn kém.

Thương Quân Niên lăn lộn quan trường nhiều năm, sớm đã quen với việc cân nhắc lợi hại, quen với việc tính toán từng bước, trong lòng y bất cứ lợi ích nào cũng đều phải trả giá, nhưng y không biết Lục Diên muốn làm gì, trong lòng lo nghĩ không thôi.

Khi ngọn nến cháy được một nửa, Lục Diên cuối cùng cũng băng bó vết thương cho Thương Quân Niên xong, tuy đây là lần đầu tiên hắn làm việc này nhưng lại cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, không bắt bẻ được tí lỗi nào.

Lục Diên dùng khăn ướt chậm rãi lau đầu ngón tay, đôi tay kia khớp xương rõ ràng tựa như bạch ngọc điêu thành, hắn liếc nhìn băng vải trên vai Thương Quân Niên, cười khẽ nói: "Nhìn xem, thế này đẹp hơn nhiều còn gì."

Đẹp?

Thương Quân Niên rủ mắt nhìn vết thương trên người mình, trong mắt hiện lên vẻ đã hiểu. Phải rồi, đối phương muốn ân ái với mình cơ mà, vết thương nham nhở trên vai mình quả thật vừa gai mắt vừa vướng víu.

Đêm dần khuya, đã đến lúc nên đi ngủ.

Thương Quân Niên không quên vì sao hôm nay mình lại bị đưa vào căn phòng này, trong lòng tuy khuất nhục nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận số phận, dù sao trong thời loạn, tôn nghiêm cùng trong sạch sao quan trọng bằng tính mạng được, cả y lẫn Triệu Ngọc Chướng đều cần sự che chở của Lục Diên.

Đời này y đã lật ngược tình thế quá ác, tử thường dân áo vải đến khanh tướng, học được cách bày mưu tính kế, cũng học được cách khom lưng uốn gối trước người khác.

Thương Quân Niên bỗng xoay người ngồi dậy trên giường, nửa quỳ trên chăn gấm, y khẽ cúi đầu, giơ tay thi lễ với Lục Diên, giọng nói không nghe rõ cảm xúc: "Xin điện hạ rủ lòng thương."

Động tác lau tay của Lục Diên khựng lại: "..."

Thương Quân Niên đợi mãi không thấy trả lời, trong lòng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, kéo dài thêm nữa y thực sự sợ mình sẽ hối hận mất, dù sao đưa ra quyết định nằm dưới thân người khác thế này cần dũng khí rất lớn, hắn lạnh giọng lặp lại: "Xin điện hạ rủ lòng thương."

Một người hô mà khí thế như thiên quân vạn mã.

Lục Diên vẫn không nhúc nhích: "..."

Thương Quân Niên cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, y thình lình nắm lấy cổ tay Lục Diên, kéo người xuống dưới thân mình, nhìn đối phương từ trên cao xuống. Mái tóc màu mực từ vai đổ xuống, đôi mắt hồ ly hơi xếch vốn nên phong lưu đa tình lúc này lại đầy tức giận lẫn lạnh lùng:

"Sao điện hạ lại lề mề chậm chạp thế!"

...

Lời tác giả:

Hạc công công ở bên ngoài nghe lén: Ái chà, điện hạ bị đè.