Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 59: Nhục nhã



Edit: Lune

Nào có ai lại vội vàng dâng mình lên giường như thế?

Trong đầu Lục Diên chợt nảy ra ý nghĩ này, thấy Thương Quân Niên chau mày, hắn hoàn hồn khỏi ngỡ ngàng ban nãy, khẽ cười một tiếng, nói: "Đại mỹ nhân, ngươi vội cái gì? Dù có muốn làm lễ với Chu Công thì cũng phải chờ bản điện hạ tắm rửa thay y phục đã chứ."

Rõ ràng Thương Quân Niên không có ý đó.

Nhưng ý cười trêu chọc trong mắt người kia lại khiến lòng người ta rối loạn không thôi.

Sau một thoáng im lặng ngượng ngùng, Thương Quân Niên cuối cùng cũng xuống khỏi người Lục Diên, y không nói một lời quỳ ở bên cạnh, mắt hơi cụp xuống, ánh nến chiếu vào gò má trông càng thêm lạnh lùng: "Quân Niên không có ý đó, xin điện hạ thứ tội."

Lục Diên ngồi dậy, không nói gì chỉ bảo: "Ngươi nằm đi, bản vương đi tắm thay y phục, ngươi buồn ngủ thì cứ ngủ trước."

Phòng bên cạnh có một cái hồ được xây bằng ngọc ấm, khoảng cách không gần mà cũng chẳng xa, nhưng người tập võ vốn tai thính mắt tinh, Thương Quân Niên nhắm mắt lại là có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách bên trong.

Quy trình tắm rửa của Lục Diên hết sức phức tạp, đã xông hương lại còn thả cánh hoa vào nước tắm, qua chừng gần một canh giờ, hắn mới khoác áo lót bằng lụa trắng đi vào trong phòng, tóc dài xõa tung, dáng vẻ biếng nhác, toát lên vẻ đẹp khó phân biệt nam nữ.

"Không phải bảo ngươi ngủ trước à, sao vẫn còn quỳ?"

Thương Quân Niên là một người cẩn thận, giờ đang là tù nhân nên đương nhiên sẽ không dám vượt quy củ. Y im lặng quỳ ở vị trí cũ, vẻ mặt lạnh nhạt, tuy cúi đầu nhưng sống lưng trông còn thẳng hơn người khác mấy phần.

"Chờ điện hạ."

Lục Diên cười cười: "Thôi được rồi, không còn sớm nữa, ngủ đi."

Hắn nói xong thì tắt nến, đoạn vén chăn lên giường trong bóng tối mịt mờ. Thương Quân Niên ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng xen lẫn mùi đàn hương, an thần định chí, thầm nghĩ quả nhiên là hoàng tử được nuôi dưỡng bằng vàng ngọc nhung lụa, cái gì cũng tỉ mỉ tinh tế.

Thương Quân Niên đợi Lục Diên nằm xuống rồi mới vén chăn lên, lặng lẽ chui vào.

Thực ra trong khoảng thời gian Lục Diên tắm rửa vừa rồi, Thương Quân Niên đã hơi hối hận rồi, y còn trẻ đã làm tướng, lại là người văn võ song toàn, ngạo khí chỉ có hơn chứ không hề kém người khác. Cái lúc y cần sống sót nhất thì chút ngạo khí chẳng đáng giá kia lại trỗi dậy trong đêm, dằn vặt, chỉ trích y không nên ruồng bỏ cốt cách, làm đồ chơi trên giường kẻ khác.

Xin điện hạ rủ lòng thương.

Câu này đã nói hai lần, không thể nói lần thứ ba nữa.

Thương Quân Niên nghĩ vậy, nhưng thân thể lại chẳng hề nhúc nhích. Y biết mình không thể trốn thoát, cũng đã mất hết hi vọng, chưa nói đến có hối hận hay không, nhưng bàn tay buông thõng bên người vẫn không kìm được mà nắm chặt thành quyền, nổi cả gân xanh.

Lục Diên cảm giác được thân thể của Thương Quân Niên quá mức căng cứng, hắn nhắm mắt, hờ hữ lên tiếng: "Quốc tướng đại nhân lúc ngủ cũng cảnh giác như vậy à, thả lỏng chút đi, vết thương vừa mới băng bó xong nếu lại nứt ra thì làm sao."

Thương Quân Niên lên tiếng: "Thân thể hèn mọn tàn phế này không đáng để bận tâm."

Vẫn là giọng điệu cứng nhắc như người chết kia, như thể người nằm bên cạnh y không phải là một vị hoàng thân quốc thích có dung mạo tuyệt sắc mà là một ông lão tóc bạc nhìn một cái cũng ớn vậy.

Lục Diên: "Người nhà của ngươi đâu?"

Thương Quân Niên: "Mồ côi từ nhỏ, không có người thân."

Lục Diên trầm ngâm: "Thảo nào..."

Thảo nào lại bị đưa đến Tiên Linh làm con tin, hai lần bị bỏ rơi, không ai chịu cứu.

Nghe hai chữ này, Thương Quân Niên luôn cảm thấy bên trong ẩn chứa vô số tiếng thở dài, khiến dây đàn trong lòng y rung động, muốn hỏi song lại cảm thấy không nên mở miệng, đành tiếp tục giữ im lặng.

Cơn buồn ngủ ập đến, Lục Diên ngáp một cái: "Ngủ đi, vết thương của ngươi còn chưa lành hẳn, đụng vào lại máu me be bét, bản vương không dậy nổi hứng."

Câu nói có ý chê bai này đối với Thương Quân Niên lại như được đại xá, nghe vậy lòng nhẹ nhõm hẳn. Y nghe thấy tiếng hít thở đều đặn kéo dài bên cạnh của Lục Diên, thân thể căng cứng cuối cùng cũng dần dần thả lỏng, mãi đến lúc này mới cảm thấy hơi buồn ngủ.

Có lẽ không phải hơi mà là rất buồn ngủ.

Những ngày bị giam trong địa lao, đúng vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, ngay cả kẽ xương cũng đau nhức vì lạnh. Đám hộ vệ kia ngày nào cũng đánh đập chửi mắng, không cho bọn họ ngủ, lại thêm vết thương đau đớn hành hạ, tính kỹ ra thì đã lâu Thương Quân Niên không được ngủ một giấc ngon lành rồi.

Trong phòng có lò sưởi dưới sàn, hoàn toàn không cảm nhận được gió lạnh thấu xương bên ngoài, mùi hương thơm ngọt trong lư hương thụy thú bốn chân bay ra khiến toàn thân mềm nhũn, nệm dưới thân mềm mại, chăn gấm dày dặn, so với cảnh tượng trong địa lao quả thực khác một trời một vực.

Dù Thương Quân Niên có thói quen cảnh giác thì lúc này cũng không khỏi mơ màng ngủ thiếp đi, chìm vào giấc ngủ sâu.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận chiều hôm sau mới tỉnh.

Thương Quân Niên vừa mở mắt đã thấy trần màn thêu hoa văn kỳ lân cát tường phía trên đầu, y bỗng nhiên ý thức được mình đã không còn ở trong địa lao nữa mà là đang ở trong phủ Phong Lăng Vương, y giật mình ngồi bật dậy trên giường, vẻ mặt ngờ vực hoang mang.

"Tỉnh rồi à?"

Một giọng nói chứa ý cười nhẹ vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.

Lục Diên ngồi bên cạnh chiếc bàn tròn bày đầy sơn hào hải vị, trước mặt là một bình rượu Cửu Hà Thương đang được hâm nóng trên lò đất, đang lục bục bốc khói. Trong phòng không có người hầu, hắn nhấc tay áo tự rót cho mình hai chén rượu: "Đại mỹ nhân, nếu đã tỉnh rồi, chi bằng mặc quần áo tử tế rồi qua đây dùng bữa với bản vương?"

Thương Quân Niên nghe vậy mới phát hiện bên cạnh giường có đặt sẵn một bộ y phục màu trắng, y mặc vào ngay trước mặt Lục Diên mà chẳng hề e ngại, sau đó vén chăn xuống giường đi tới trước mặt hắn, hỏi với giọng không rõ cảm xúc: "Sao đêm qua điện hạ không chạm vào ta?"

Lục Diên nhấp một ngụm rượu, sau đó lười biếng ngả người vào ghế: "Bản vương nói rồi còn gì, vết thương của ngươi chưa lành hẳn, đụng vào lại máu me be bét nên không dậy nổi hứng."

Trong mắt Thương Quân Niên không có chút cảm xúc nào, chỉ có một mảnh u ám quỷ mị, khiến khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của y càng thêm lầm lì:

"Nếu đã vậy, xin điện hạ thả Quân Niên về đi."

Lục Diên hứng thú hỏi: "Về đâu? Địa lao, hay là phủ con tin?"

Thương Quân Niên vén áo bào quỳ xuống, lông mi dài rủ xuống tạo nên mảng bóng mờ nhạt: "Đâu cũng được."

Đâu cũng được.

Y thà ở trong địa lao không thấy ánh mặt trời, thà ở trong phủ con tin rách nát bẩn thỉu cũng không muốn ở lại phủ Phong Lăng Vương gấm vóc lụa là.

Lục Diên lắc nhẹ chén rượu trong tay, không có vẻ gì là giận: "Đại mỹ nhân, ngươi thế này là không phải đạo rồi, bản vương vất vả lắm mới đưa được ngươi ra khỏi địa lao, còn chưa nếm được chút ngon ngọt nào mà ngươi đã đòi về?"

Thương Quân Niên cụp mắt bất động: "Nếu điện hạ cần Quân Niên hầu hạ, cứ truyền là đến."

Y vừa dứt lời, không khí chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng sôi ùng ục của lò đất.

Lục Diên thầm nghĩ, thứ hắn muốn đâu chỉ là sự hầu hạ của Thương Quân Niên mà còn là lòng trung thành của người này nữa kìa. Hắn phẩy tay áo, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế, đích thân đỡ người nọ dậy, cười như không cười hỏi: "Ở trong vương phủ không tốt sao?"

Thương Quân Niên không ngờ hắn lại đích thân đỡ mình, y vô thức rút tay về: "Vương phủ tuy tốt nhưng không phải là nơi Quân Niên nên ở."

Tạm thời không nói đến việc Lục Diên luôn thương hương tiếc ngọc, chỉ riêng việc Thương Quân Niên kiếp trước bảo vệ hắn cho đến chết thì hắn cũng sẽ không làm khó đối phương quá, một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Trước dùng bữa với bản vương đã, sau đó ta sẽ sai người đưa ngươi về phủ con tin được chứ?"

Một yêu cầu không tính là yêu cầu.

Thương Quân Niên ngồi đối diện với Lục Diên, nhìn bàn đầy sơn hào hải vị, nói không có cảm giác thèm ăn gì thì là giả. Trong địa lao y đã nhiều ngày không được ăn uống, nếu không nhờ vào nội lực của người tập võ chống đỡ thì e là đã chết đói từ lâu rồi.

Lục Diên thấy Thương Quân Niên không động đũa, bèn đẩy bát cháo tổ yến bên cạnh về phía y, thong thả chống má: "Ăn đi, không phải muốn về phủ con tin à, ăn xong bản vương sẽ thả ngươi về."

Nghe vậy, Thương Quân Niên cuối cùng cũng im lặng cầm đũa lên, mặc dù y đang rất đói nhưng không hề ăn ngấu nghiến, cùng lắm chỉ có tốc độ ăn nhanh hơn bình thường chút thôi, tác phong dứt khoát gãy gọn như người trong quân ngũ, Lục Diên gắp món gì y liền ăn món đó, cuối cùng cả bàn đồ ăn bị hai người bọn họ ăn hết bảy tám phần.

Ăn xong, Lục Diên gọi thị nữ đến hầu súc miệng rửa tay, giương mắt cười hỏi: "Ăn no chưa?"

Thương Quân Niên lại quỳ xuống hành lễ: "Tạ ơn điện hạ đã khoản đãi."

Y không biết người trước mặt sao lại đột nhiên đối xử tốt với mình như thế, dù sao hiện giờ y cũng chỉ còn mỗi thân thể tàn phế này, chẳng có gì đáng để toan tính cả, cùng lắm cũng chỉ có thể làm nhục trên giường.

Mấy ngày trong địa lao sống không bằng chết, y đã chịu nỗi nhục nhã lớn nhất đời rồi, những thứ khác cũng chẳng là gì.

Nghe vậy, Lục Diên đi đến trước mặt Thương Quân Niên, khom người nhìn thẳng vào y, ngón tay thon dài tựa ngọc cố ý chạm vào cổ áo đối phương, sau đó chậm rãi trượt vào trong qua khe hở, chẳng biết chạm phải chỗ nào mà lồng ngực Thương Quân Niên bỗng nhiên run lên một cái, thế nhưng y vẫn chỉ im lặng mím môi, không hề né tránh.

Lục Diên tận mắt nhìn thấy vành tai của đối phương dần đỏ ửng, khẽ cười nói: "Nghe lời quá."

Xem ra vẫn còn là chim non.

Thương Quân Niên ngước mắt nhìn Lục Diên, đôi mắt hồ ly hơi xếch của y vốn phải phong lưu đa tình giờ phút này lại khiến người ta liên tưởng đến con rắn độc đang thè lưỡi, rình rập chờ thời:

"Quân Niên từ nay về sau chính là người của điện hạ, đương nhiên nghe lời điện hạ, chỉ mong... điện hạ có thể bảo vệ ta và Ngọc Chướng thái tử ba năm chu toàn."

Ba năm?

Thương Quân Niên vẫn muốn trở về sao? E rằng y không biết ba năm sau mình lại bị bỏ rơi một lần nữa.

Lục Diên không nói gì, ngón tay trong vạt áo chầm chậm di chuyển, xoay nhẹ một vòng chỗ trái tim y: "Đương nhiên."

Người trước mặt lại run khẽ một cái.

Thực ra trong Tiên Linh không chỉ có ba con tin, Đế Quân khi còn trẻ chinh chiến bốn phương, đánh hạ không ít lãnh thổ, quốc quân của những nước nhỏ đó khi chiến bại đều sẽ dâng con tin lên để tỏ thành ý.

Phía tây vương thành có một trạch viện được canh giữ nghiêm ngặt, những con tin kia đều bị giam giữ bên trong, vì xa rời cố quốc lại không người hỏi han, nói là còn thảm hơn lãnh cung cũng không quá lời.

Một cỗ xe ngựa lắc lư chạy tới trước cổng, phía sau còn có bốn tên hộ vệ đi theo, lão thái giám dẫn đầu vốn đang ngồi trên càng xe, thấy đã đến phủ con tin liền nhảy xuống, nền tuyết dày đặc vậy mà lão đáp xuống lại không hề phát ra tiếng động:

"Đến phủ con tin rồi, quốc tướng đại nhân, mời."

Rời khỏi phủ Phong Lăng Vương mới biết bên ngoài lạnh đến mức nào.

Thương Quân Niên vén rèm bước xuống xe ngựa, gió lạnh thổi vào mặt khiến y không nhịn được mà ho khan vài tiếng, kéo theo cơn đau đớn xé ruột xé gan. Y cau mày cố gắng nhịn xuống, cổ họng tràn ngập vị ngai ngái, giọng nói khàn khàn: "Đa tạ công công."

Từ xưa đến nay sợ nhất là mỹ nhân xế chiều, tướng quân đầu bạc. Thương Quân Niên tuy chưa bạc đầu nhưng thân thể này của y đã nhận hết sự xâm nhập của hàn khí trong địa lao, lại bị xuyên thủng xương vai, dáng vẻ bệnh tật gầy yếu còn đáng sợ hơn cả bạc đầu.

Hai tay Hạc công công khép trong tay áo, hiếm khi khuyên một câu: "Thân thể quốc tướng đại nhân chưa lành, lẽ ra nên ở lại vương phủ dưỡng thương."

Lão từng giao thủ với Thương Quân Niên, kiếm thuật của người này kỳ tuyệt, nay lại lưu lạc đến tận đây khiến người ta không khỏi thở dài tiếc nuối.

Thương Quân Niên nghe vậy thì thoáng dừng bước, sau đó lại cất bước đi vào phủ con tin, không ngoảnh đầu lại mà chỉ nói một câu: "Đó không phải chốn dung thân của ta."

Trong phủ con tin nghèo nàn xơ xác, tới mùa đông lại càng lạnh lẽo khó ngủ, hôm nay hiếm khi có mặt trời nên không ít người đều ra sân phơi nắng. Thương Quân Niên loạng choạng bước vào lập tức gây ra một trận xôn xao không nhỏ.

"Thương Quân Niên? Không phải y bị Phong Lăng Vương giam trong địa lao à, sao được thả ra rồi?"

Triệu Ngọc Chướng vốn đang ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài thì lập tức đẩy cửa xông ra, vừa thấy Thương Quân Niên, hắn không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Quân Niên!?"

Hắn không ngờ Lục Diên sẽ thả Thương Quân Niên ra thật, hắn vội vàng chạy tới đỡ lấy, lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới, kích động đến mức tay cũng run rẩy: "Ngươi được thả ra rồi, ngươi thực sự được thả ra rồi!"

Hai người bọn họ bị giam trong địa lao đã lâu, nhưng một người ở ngoài, một người ở trong, cách nhau một bức tường, mãi đến hôm nay mới gặp lại, cả hai đều gầy gò tiều tụy.

Thương Quân Niên khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn: "Yên tâm, ta không sao."

Không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt Triệu Ngọc Chướng bỗng khó coi vô cùng, đoạn nói: "Phong Lăng Vương có làm gì ngươi không?"

Thương Quân Niên hờ hững thốt ra một chữ: "Không."

Y nói thật, nhưng tiếc là có người không tin.

"Không? Nhưng sao ta nghe nói đêm qua ngươi bò lên giường Phong Lăng Vương trở thành nam sủng của hắn? Nhìn xem, không chỉ thay một bộ áo bông ấm áp, còn được chải chuốt sạch sẽ gọn gàng, nào có giống người vừa được thả ra từ địa lao?"

Một giọng nói châm chọc đột ngột vang lên, thu hút ánh mắt của mọi người trong sân, nhìn qua thì thấy người vừ lên tiếng là Hoàn Ôn, con tin từ nước Trường Khê, kẻ chanh chua nhất trong phủ con tin này là gã ta, thường ngày thích đâm bị thóc chọc bị gạo.

Gã ta liếc nhìn bộ y phục màu trắng mới tinh trên người Thương Quân Niên, đố kị trong mắt như muốn phun ra lửa, nhưng ngoài miệng vẫn mỉa mai: "Nhưng mà, đã thành nam sủng của Phong Lăng Vương điện hạ rồi, sao không cầu xin hắn đưa ngươi ra khỏi đây mà lại để bị ném trở lại cái nơi rách nát này?"

Triệu Ngọc Chướng nổi giận trước: "Mẹ nhà ngươi! Hoàn Ôn, ngươi có gan thì nói lại lần nữa xem!"

Hắn nói xong liền xông lên muốn đánh người, nhưng lại bị những người khác kéo lại khuyên can:

"Thôi thôi, tính hắn vốn vậy, cần gì so đo."

"Con chó đi ngang qua còn bị hắn móc mỉa mấy câu, chẳng lẽ ngươi định đánh chết Hoàn Ôn thật à?"

"Cùng cảnh ngộ lưu lạc với nhau, chúng ta đã đến bước đường này rồi, đừng có tàn sát lẫn nhau nữa."

Trong lúc mọi người xúm lại khuyên can thì Thương Quân Niên không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt Hoàn Ôn, y giương mắt nhìn, toàn thân toát ra hơi lạnh thấu xương, cất giọng hỏi khẽ: "Ngươi vừa nói gì, nói lại nghe xem?"

Dù sao cũng là khí thế từng xông pha nơi chiến trận, Hoàn Ôn bị y dọa sợ cho lảo đảo lùi lại một bước, sau đó lại xốc can đảm lên: "Thương Quân Niên, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi bị xuyên thủng xương vai, người khác sợ ngươi nhưng bản thái tử còn lâu mới sợ..."

"Rầm ——!"

Hoàn Ôn còn chưa nói xong thì bất ngờ bị Thương Quân Niên đánh một chưởng vào ngực, cả người như diều đứt dây bay ra ngoài, đập mạnh vào một cái cây cổ thụ khô héo trong sân, tuyết đọng rơi xuống ào ào, mặt gã tái nhợt như tờ giấy, "ộc" một tiếng phun máu ra ngoài.

Cả sân tĩnh mịch, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Thương Quân Niên vẫn giữ tư thế tung chưởng, gió lạnh thổi vạt áo bay phần phật. Y lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh một vòng khiến mọi người sợ đến mức không dám ngẩng đầu, lúc này mới từ từ thu tay lại, giọng nói bình tĩnh nhả từng câu từng chữ:

"Sau này kẻ nào còn dám lải nhải ở bên tai ta, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết, nghe rõ chưa?"

Tuyết rơi dày đặc, cả sân im ắng, tựa như thế giới lưu ly tinh khiết không tì vết, chỉ còn lại vũng máu tươi đỏ thẫm trên nền tuyết.