“Cố Hành Yến, những việc tôi từng làm với anh trước đây... anh không để bụng sao?”
Cố Hành Yến cụp mắt, hàng mi rũ xuống che đi ánh nhìn sâu thẳm trong mắt anh.
“Không có gì đáng để để bụng cả.”
“Em vì hoàn thành nhiệm vụ mà quay về, xem tôi như bàn đạp, chẳng phải rất hợp lý sao?”
“Dù sao thì...”Hàng mi anh khẽ run.
“Từ lúc sinh ra đến giờ, tôi đã luôn bị người ta vứt bỏ. Đã quen rồi.”
Mùi hương nhẹ nhàng trong xe hòa vào không khí, như có như không mà quấn quanh chúng tôi.
Không biết có phải do hương quá nồng không, mà tôi bỗng thấy đầu óc hơi mơ hồ, lạc lối.
Nhìn Cố Hành Yến cúi đầu, không hiểu sao trong khoảnh khắc ấy, tôi lại cảm thấy - người nam chính điên cuồng đến cực điểm này, lúc này đây… đang thực sự buồn bã.
Giống như đã quay về năm năm trước.
Khi chàng thiếu niên thuần khiết ấy vẫn thường tìm đến tôi để được an ủi.
Thế nên, tôi không kìm được mà mềm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhẹ giọng mở lời, giống như biết bao lần từng dỗ dành anh:
“Chuyện trước đây là tôi có lỗi với anh.”
“Lần trước tôi đến, đúng là để khiến anh hắc hóa. Nhưng lần này thì không.”
Nói đến đây, mặt tôi bắt đầu nóng lên:
“Lần này tôi đến là vì mục đích hoàn toàn ngược lại.”
“Nếu anh không để bụng… thì lần này, tôi có thể ở bên anh đàng hoàng, xem như là bù đắp cho quá khứ.”
Cố Hành Yến hơi sững người.
Sau đó, anh khẽ mở miệng:
“Lần này là thật chứ? Không lừa tôi nữa?”
Tôi gật đầu.
Không biết như vậy có thể khiến anh vui lên một chút không?
Nhưng khi tôi đang tràn đầy mong đợi nhìn anh, khóe môi Cố Hành Yến lại từ từ nhếch lên, cuối cùng nở ra một nụ cười u ám, đầy bệnh hoạn.
Anh nói:
“Nhưng tôi đã lừa chị rồi đó, chị à.”
Mùi hương nồng đậm trong xe càng lúc càng gắt, một cơn chóng mặt dữ dội ập đến khiến đầu tôi quay cuồng.O mai d.a.o Muoi
Lúc này tôi mới chậm chạp nhận ra mùi hương này có vấn đề!
Tôi lập tức không thể tin nổi mà quay sang nhìn Cố Hành Yến:
“Anh… anh dám dùng hương mê sao?”
Cố Hành Yến mỉm cười:
“Không tính là thuốc đâu, chỉ là thứ giúp chị ngủ một chút thôi mà.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh ta liền nghiêng người áp sát tôi.
Hơi thở nóng rực phả lên da thịt, thân hình cao lớn và thon dài của anh đè lên người tôi, khiến tôi gần như không thể thở nổi.
Tôi theo bản năng muốn đẩy anh ra.
Nhưng không hiểu bị bỏ loại thuốc gì, toàn thân tôi đã hoàn toàn mất sức, tứ chi mềm nhũn, chẳng thể động đậy được.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Hành Yến cúi đầu xuống, hung hăng cắn một dấu lên xương quai xanh của tôi.
Giống như đang đánh dấu lại món đồ quý giá từng bị thất lạc của mình vậy.
Một cơn tê dại kèm đau nhói lan ra, tôi choáng váng đến mức phải chửi lớn:
“Cố Hành Yến, anh đúng là đồ điên!”
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi thấy nụ cười trên mặt anh ta dần nở rộng.
Anh cuối cùng cũng đã xé bỏ vẻ ngoài lịch thiệp giả tạo, để lộ bản chất điên loạn cùng cực ẩn giấu bên trong, khiến người ta rùng mình sợ hãi.
Anh nói:
“Tôi không điên.”
“Không phải chị vừa mới nói muốn bù đắp cho tôi sao?”
“Chị lừa tôi một lần, thì tôi cũng lừa lại chị một lần. Như vậy mới công bằng, phải không, chị à?”