Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn.
Xung quanh là những món đồ nội thất xa hoa, trang trí quý giá đến choáng ngợp.
Thế nhưng toàn bộ căn phòng lại bị bao phủ bởi ánh sáng mờ tối, khiến bầu không khí nặng nề và ngột ngạt như chìm trong bóng đêm không lối thoát.
Tôi cau mày, theo bản năng muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng vừa mới cử động cổ tay - một cảm giác lạnh băng bằng kim loại lập tức truyền đến làn da.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Mãi lúc này mới phát hiện: tay chân tôi không biết đã bị mấy sợi xích bạc trói chặt từ khi nào.
Điều này khiến tôi bây giờ chỉ có thể nằm yên trên giường, hoàn toàn không nhúc nhích được.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Thân hình cao lớn của Cố Hành Yến từ trong bóng tối dần hiện ra.
Trên mặt anh vẫn là nụ cười vĩnh viễn không thay đổi:
“Chị đúng là mê ngủ thật đấy, giấc này ngủ lâu quá rồi.”
Anh còn dám nói câu đó nữa à?
Tôi ngủ sao nổi!
Rõ ràng là bị anh đánh thuốc làm ngất đi mà!
Tôi hít sâu mấy hơi, đè nén cơn tức giận và sợ hãi trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh, lắc nhẹ cổ tay đang bị xích lại:O Mai d.a.o Muoi
“Anh có ý gì đây?”
Cố Hành Yến mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Xin lỗi chị, là tôi mạo phạm rồi. Nhưng tôi thật sự rất sợ chị lại bỏ trốn như năm năm trước.”
“Cho nên…” Anh vừa nói vừa thờ ơ vuốt ve sợi xích bạc…
“Nếu đã không giữ được chị bằng tình cảm, thì tôi đành giam cầm vậy.”
Một làn lạnh buốt đến thấu xương lập tức tràn lên trong lòng tôi.
Dù miệng thì luôn nói xin lỗi, sợ hãi, nhưng hành động của Cố Hành Yến lại hoàn toàn trái ngược.
Anh ta mãi mãi giỏi giả vờ làm kẻ lễ độ, yếu đuối, khiến người ta thương xót.
Rồi đến khi con mồi lơ là, anh sẽ bộc lộ bản chất tàn độc, một đòn kết liễu không thương tiếc.
Y hệt như nam chính trong nguyên tác dối trá và nguy hiểm cực độ.
Không còn chút bóng dáng nào của cậu thiếu niên thuần khiết năm xưa nữa.
Chỉ có điều...
Điều mà Cố Hành Yến không biết là tôi là một người xuyên sách có hệ thống.
Tôi có thể thoát khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.
Vài sợi xích bạc này hoàn toàn không thể giam giữ được tôi.
Nghĩ đến đây, tôi nhẹ nhàng gõ gọi hệ thống trong đầu:
“Có ở đó không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không có ai đáp lại.
Một cơn dự cảm chẳng lành đột ngột dâng lên trong lòng tôi, tôi vội vàng gõ gọi hệ thống thêm mấy lần nữa với tâm trạng vô cùng lo lắng.
Nhưng hệ thống vốn luôn lắm lời, lần này lại hoàn toàn im lặng, không có lấy một chút hồi đáp.
Tựa như đá chìm dần xuống đáy biển.
“Sao không nói gì nữa thế, chị?”
Cố Hành Yến vẫn giữ nụ cười lười nhác trên môi:
“Để tôi đoán xem, bây giờ có phải chị đang tìm hệ thống đúng không?”
Da đầu tôi lập tức căng chặt.
Tôi lập tức cảnh giác, nhìn anh ta chằm chằm:
“Sao anh biết?”
Cố Hành Yến bật cười khẽ:
“Chị sẽ không cho là sau khi chị rời đi, tôi chỉ biết đau khổ rồi phát điên thôi đấy chứ?”
Giọng anh dần nhuốm một vẻ thương xót kỳ lạ:
“Tất nhiên là không rồi. Ngược lại, để đề phòng chị dùng hệ thống lừa tôi lần nữa, tôi đã gần như nghiên cứu toàn bộ hệ thống này.”
“Ví dụ như…”
Anh ta vừa cười vừa tiến về phía tôi, cả cơ thể toát ra áp lực đến ngạt thở, từng bước như giẫm thẳng lên tim tôi.
“Tôi đã phát minh ra một loại vật liệu có thể phá hủy tuyến thế giới này. Ban đầu vốn định dùng để nổ tung nơi đây, rồi chạy sang thế giới của chị.”
“Tôi đã nghiên cứu ra cách nghe được giọng nói của hệ thống, nên khi chị vừa vào thế giới tôi, tôi chính là người đầu tiên nghe được thông báo.”
“Ngoài ra, tôi còn tìm ra được vật liệu có thể cách ly hệ thống…”
“Ít nhất là trong căn phòng đặc chế này, chị sẽ không thể liên lạc được với hệ thống đâu.”
Từng giọt mồ hôi lạnh lăn dọc thái dương tôi.
Nhưng trong nguyên tác, rõ ràng anh ta là người nghiên cứu lĩnh vực công nghệ điện tử mà! Lẽ ra phải dùng thành quả nghiên cứu để xây dựng đế chế thương mại của riêng mình mới đúng chứ!O Mai d.a.o Muoi
Vậy tại sao bây giờ anh ta lại chuyển sang nghiên cứu hệ thống?
Mọi thứ đúng là loạn hết cả lên rồi!
Nhưng còn chưa kịp để tôi tiêu hóa hết chuyện này, Cố Hành Yến đã đè lên người tôi.
Hành động của anh ta cứng rắn đến đáng sợ, nhưng giọng nói lại dịu dàng như nước, mềm đến mức thấm tận xương:
“Đã không thể trốn nữa, vậy thì chị ngoan ngoãn ở lại bên tôi... được không?”
Toàn thân tôi gần như nổi da gà.
“Anh định làm gì… ưm…”
Còn chưa kịp nói hết câu, nụ hôn của Cố Hành Yến đã phủ xuống như vũ bão, chặn lấy môi tôi.
Từ trán, đến chóp mũi, rồi môi răng, tiếp tục dọc xuống dưới…
Tựa như đang xác nhận từng phần trên cơ thể tôi có thật sự tồn tại hay không.
Hơi nóng cuồng nhiệt không chừa một khe hở nào bao lấy tôi, những cơn tê rần lan truyền từ khắp nơi trên da thịt.
Mặt tôi nóng bừng, dòng m.á.u trong người dường như cũng sôi lên theo từng cái chạm của anh ta.