Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 10: Phòng Livestream khủng bố (10)



Tất cả cúc áo khoác trên người Nguyễn Thanh bị cắt đứt, áo rũ rượi trên vai, để lộ chiếc áo thun vàng cậu mặc bên trong. Dưới ánh đèn đường và ánh trăng mờ ảo, Kỷ Ngôn có thể rõ ràng nhìn thấy từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt cậu. Hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy, bóng mờ dưới mắt khiến cậu càng thêm cuốn hút.

Nguyễn Thanh trông ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, khiến Kỷ Ngôn không khỏi ngứa ngáy trong lòng. Có lẽ do quá sợ hãi, cơ thể cậu cứng đơ như tượng, không dám nhúc nhích, trông đến tội nghiệp.

Áo khoác giờ đã bung ra, chỉ còn chiếc áo thun dính sát vào người, mà trên áo còn có vài chỗ bị dao cắt rách. Vì vậy, phần trước ngực của cậu hiện rõ dưới ánh sáng.

Kỷ Ngôn ngây người nhìn chiếc áo thun không có chút đường nét nào nổi bật, lẩm bẩm: "Phẳng thật đấy..."

Nguyễn Thanh: "..."

Khi Kỷ Ngôn chuẩn bị hạ dao, bàn tay hắn vừa định làm điều gì quá đáng hơn...

"Cạch!" Tiếng động bất chợt vang lên từ lối vào con hẻm, kèm theo những tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn, phá vỡ không gian tĩnh mịch.

Kỷ Ngôn ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo Nguyễn Thanh, kéo cậu sát vào lòng. Bàn tay hắn siết chặt, ép cơ thể hai người dán sát vào nhau. Dưới bóng dáng to lớn của hắn, Nguyễn Thanh gần như bị che kín hoàn toàn, chỉ có cái đầu thò ra ngoài.

Kỷ Ngôn lạnh lùng quay đầu, ánh mắt sắc như dao, ẩn chứa sát ý nhìn về phía tiếng động. Mấy người vừa đến đứng ngây ra, dường như không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này.

Ngay khi họ bước vào hẻm, cảnh tượng trước mắt là một người đàn ông đang đè ép một "cô gái" vào tường, con dao trong tay hắn như sắp làm điều gì xấu xa.

Do vừa rời khỏi con phố rực rỡ ánh đèn, mắt họ chưa kịp thích nghi với bóng tối, không nhìn rõ chi tiết, nhưng cũng đủ để đoán ra tình huống gì đang xảy ra.

"Xin lỗi đã quấy rầy, chúng tôi đi ngay đây." Một người trong nhóm nhanh chóng nhận ra sự nguy hiểm, không muốn dính líu thêm rắc rối, ra hiệu cho những người khác.

Cả nhóm lập tức hiểu ý, không nhìn thêm về phía hai người kia, giả vờ như không thấy "cô gái" đang bị đe dọa. Họ cúi đầu, nhanh chóng chạy sâu vào trong hẻm, dáng vẻ như thể có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau.

Kỷ Ngôn cười lạnh, tay hắn vung mạnh, con dao thoắt rời tay, lao thẳng về phía người chạy đầu tiên trong nhóm.

Trong bóng tối mờ mịt, không thể thấy rõ.

"Cẩn thận!" Một cô gái trong nhóm mắt tinh, nhận ra ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao, lập tức mở to mắt cảnh báo.

Người chạy đầu tiên nghe thấy tiếng nhắc nhở, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, theo phản xạ lăn người trên đất, tránh được con dao suýt nữa cắm vào sau đầu.

Lưỡi dao đâm trượt, găm thẳng vào bức tường cạnh người chơi, lút sâu đến gần một phần ba.

Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn con dao cắm ngập trong tường, nuốt khan một cái. Nếu con dao đó đâm vào đầu cậu, chắc chắn sẽ xuyên thủng não.

Kỷ Ngôn vẫn giữ chặt Nguyễn Thanh trong tay, lười biếng chơi đùa với một con dao khác giống hệt cái vừa ném đi, cất giọng điềm tĩnh: "Tôi đã cho các người đi chưa?"

Không ai kịp nhìn thấy hắn lấy con dao từ đâu ra, ngay cả Nguyễn Thanh, người đang bị hắn ôm chặt, cũng không nhận ra. Nếu không phải con dao kia còn đang cắm vào tường, hẳn họ sẽ nghĩ tất cả chỉ là ảo giác.

Sắc mặt nhóm người kia biến sắc, không ngờ chỉ vì đi ngang qua một con hẻm mà lại gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Họ liếc nhìn nhau, khi một người trong nhóm định nói gì đó, Kỷ Ngôn lại một lần nữa ra tay.

Hắn kéo áo khoác của Nguyễn Thanh lên, cố gắng che chắn cơ thể cậu. Hắn thậm chí còn định cài lại cúc áo, nhưng đáng tiếc tất cả đều đã bị dao cắt hỏng. Hắn chỉ có thể kéo chặt lại áo khoác, đảm bảo không ai nhìn thấy gì, rồi mới buông cậu ra.

Kỷ Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Nguyễn Thanh, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đầy đe dọa: "Ngoan ngoãn chờ ở đây. Nếu tôi phát hiện em chạy trốn, tôi sẽ rất giận đấy."

Giọng của Kỷ Ngôn nhẹ nhàng, nhưng sự uy hiếp trong đó không thể xem thường, khiến người ta biết rằng lời hắn nói tuyệt đối không phải là dọa chơi. Hậu quả của việc chọc giận hắn chắc chắn là điều Nguyễn Thanh không hề muốn thấy.

Kỷ Ngôn nói xong liền cầm dao, thong thả bước về phía nhóm người kia, như thể thế giới này không hề có pháp luật, muốn giết người thì giết, giết người xong cũng chẳng phải trả giá gì. Có lẽ điều đó là thật, vì ngay cả việc giết người cũng có thể livestream được.

Chẳng có chút trật tự nào, mọi thứ đều theo ý thích cá nhân.

Trong ký ức của nguyên chủ, thế giới này có luật pháp, nhưng dường như không ai biết gì về "phòng livestream kinh hoàng". Cũng không ai biết rằng có người tùy tiện giết chóc mà chẳng hề kiêng nể.

Cứ như thể ai đó đã cố ý che giấu tất cả, xóa sạch mọi dấu vết của những điều trái pháp luật.

Thấy vậy, mấy người kia không muốn đối đầu với Kỷ Ngôn cũng không được, bởi hắn đã không cho họ cơ hội để rời đi. Cả nhóm chỉ còn cách nhìn nhau, cùng hợp lực tấn công Kỷ Ngôn.

Những người đó không phải ai cũng biết đánh, chỉ có ba bốn người là có khả năng, còn lại chỉ miễn cưỡng chống đỡ. Trong số đó, hai người có kỹ năng thực sự, tạm thời dưới sự vây công của đám người, Kỷ Ngôn vẫn chưa chiếm được ưu thế.

Nhưng đó chỉ là tạm thời, Nguyễn Thanh hiểu rất rõ, theo thời gian, Kỷ Ngôn chắc chắn sẽ hạ gục được họ, vì đám người kia chỉ nhỉnh hơn về số lượng trong chốc lát.

Dù vậy, trông họ cũng chỉ đang miễn cưỡng tạo ra thế đối địch với Kỷ Ngôn.

Kỷ Ngôn giống như Giang Tứ Niên, coi thường mạng sống, là một kẻ điên thuần túy. Chiêu thức của hắn không chút cầu kỳ, đòn nào cũng nhằm giết chết đối phương, như thể hắn sinh ra chỉ để giết người.

Trên người những kẻ vây công dần xuất hiện các vết thương, máu loang lổ trên áo, nếu tiếp tục thế này, chắc chắn họ sẽ chết trong con hẻm tối tăm này.

Người phụ nữ từng lên tiếng cảnh báo trước đó không tham gia trận chiến, có lẽ vì cô không có vũ khí. Một người bên cạnh thấy vậy liền rút con dao cắm trên tường đưa cho cô. Nhưng dường như cô cũng không đủ can đảm để xông lên giúp đỡ, chỉ biết cầm con dao run rẩy trước ngực, cơ thể không ngừng run lẩy bẩy, tay cầm dao cũng không vững, mặt đầy sợ hãi nhìn trận đấu.

Nếu trận đánh đến gần, cô lập tức hoảng sợ lùi lại.

Không để ý đến hướng mình lùi, cô vô tình đứng gần Nguyễn Thanh. Cậu liếc nhìn đám người sắp không trụ nổi, rồi nhìn sang người phụ nữ nhút nhát bên cạnh, âm thầm nhích lại gần hơn.

Trong bóng tối, cậu nắm lấy bàn tay run rẩy của người phụ nữ, xoay người, ép con dao lên cổ trắng ngần của mình.

Người phụ nữ vốn đang chăm chú theo dõi trận chiến, không ngờ có ai chạm vào mình, phản xạ hét lên kinh hoàng, hoảng loạn vùng vẫy muốn lùi lại. Nhưng đằng sau cô là bức tường, lùi chưa được vài bước đã bị tường cản lại.

Nguyễn Thanh biết chắc cô sẽ hoảng sợ, nhưng may mắn cậu phản ứng kịp, vẫn giữ chặt tay cô, lùi lại theo bước chân cô.

Con dao tuy kề lên cổ cậu, nhưng không thực sự làm cậu bị thương.

Tiếng hét của người phụ nữ phá vỡ thế cục, cả đám người và Kỷ Ngôn đều quay đầu nhìn về phía tiếng hét.