Nguyễn Thanh chạy không quá nhanh, thậm chí còn không bằng một đứa trẻ bình thường, nhưng cậu đã bắt đầu thở gấp, như không thể thở nổi nữa.
Tuy nhiên, Nguyễn Thanh không dám dừng lại. Cảm giác rợn người như bám sát không rời, từng tế bào trên người cậu đều đang gào thét phải chạy trốn.
Cứ như thể nếu dừng lại, chuyện xấu sẽ ập đến ngay lập tức.
Nguyễn Thanh không hề quên rằng hiện tại cậu là mục tiêu trong phòng livestream kinh dị.
Một khi bị chọn trúng, thì đừng nói là sống qua ba ngày, bảy ngày lại càng không có cơ hội.
Huống hồ trước khi vào trò chơi, cậu đã bị nhắm đến, tức là ít nhất cũng đã hơn bảy tiếng đồng hồ.
Cậu không tin kẻ sát nhân chưa tìm thấy mình, cũng không tin rằng vì sự đáng thương của cậu mà hắn sẽ bỏ qua cuộc săn đuổi.
Con hẻm này không quá dài nhưng cũng không ngắn, phía trước là cánh cửa của quán bar Phong Nhã và con phố sầm uất bên ngoài.
Dù hiện tại là nửa đêm, nhưng đây lại là khu vực nổi tiếng với cuộc sống không ngừng nghỉ, trên phố vẫn có không ít người qua lại, cuộc sống của họ hoàn toàn đảo lộn ngày đêm.
Chỉ cần cậu chạy được ra đường lớn, dù có là kẻ sát nhân cũng chẳng dám ra tay giữa chốn đông người.
Nguyễn Thanh đã lâu không vận động mạnh như thế này, trái tim bắt đầu nhói lên từng cơn khó chịu, mồ hôi thấm dần qua lớp áo, nhưng cậu không thể dừng lại.
Con hẻm tối đen như mực, ánh đèn ở sâu trong hẻm chẳng đủ để chiếu sáng nơi này, nhưng may mắn là phía trước, đèn đường trên phố lại rất sáng, gần như bao trùm toàn bộ con phố.
Cậu đã đến gần lối ra của con hẻm, bởi vì cậu đã có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ phía trước.
Trong bóng tối, lại có tiếng động vang lên, giống như tiếng bước chân, nhưng cũng có thể là tiếng nước nhỏ xuống nền đất.
Âm thanh ấy nghe ở môi trường trống trải càng rõ hơn, dường như ở rất gần, khiến da đầu người nghe tê rần lên.
Bị tiếng bước chân và hơi thở của chính mình làm xao nhãng, Nguyễn Thanh không chắc liệu mình có nghe nhầm hay không, nhưng cậu không dám dừng lại để nghe kỹ.
Nếu nghe nhầm thì không sao, nhưng nếu không nhầm, dừng lại chẳng khác nào tìm đường chết.
Nhanh lên, chỉ cần chạy qua đoạn này, phía trước là con phố, chỉ cần cậu chạy ra đó là được.
Chỉ cần cho cậu thêm ba phút nữa thôi.
Đoạn cuối con hẻm không có ánh sáng, chỉ có thể dựa vào ánh đèn từ xa xa để nhìn lờ mờ con đường trước mắt.
Nhưng việc vận động quá mạnh khiến Nguyễn Thanh thở ngày càng khó, tim cũng đập thình thịch như thể sắp quá tải. Có lẽ do thiếu oxy, máu dồn lên đầu khiến tầm nhìn của cậu mờ đi.
Vì vậy, cậu càng không thể nhìn rõ con đường dưới chân mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà chạy tiếp.
"Cộp."
"Cộp."
"Cộp."
Âm thanh đều đặn vang lên từ trong bóng tối, âm thanh ấy gần hơn rất nhiều, như ở ngay bên cạnh, trong không gian trống vắng của con hẻm, càng thêm phần quái dị.
Lần này, Nguyễn Thanh cuối cùng đã chắc chắn mình không nghe lầm.
Đó là... tiếng bước chân!
Tim cậu như rơi thẳng xuống vực sâu, không ngoảnh lại, chỉ biết dồn hết sức chạy nhanh hơn về phía trước.
Nhưng dù Nguyễn Thanh có muốn tăng tốc, cơ thể rệu rã này cũng chẳng đủ sức, thậm chí do vận động quá sức, trái tim bắt đầu đau nhói từng cơn.
Không kịp đề phòng, cơn đau khiến cậu sảy chân, như thể đã giẫm phải thứ gì đó, cả cơ thể cậu đổ về phía trước.
Nguyễn Thanh đồng tử co rút, mắt mở to, ngã nhào xuống đất. Ngay sau đó, cơn đau nhói từ tay và đầu gối truyền đến.
Có lẽ da đã rách.
Cơn đau làm nước mắt trào ra, ngập đầy khóe mắt, trông cậu thật thảm thương.
Nhưng giờ không phải lúc quan tâm đến điều đó, cậu giữ chặt lấy ngực, ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch, nhưng vẫn chẳng thể giảm bớt cơn đau nơi tim.
Cảm giác này cậu đã quá quen thuộc.
Đó là dấu hiệu của cơn đau tim.
Nguyễn Thanh thở dốc, trong đầu lạnh lùng hỏi hệ thống: 【Tôi bị đau tim, tôi có chết không?】
Nguyễn Thanh vốn mắc bệnh tim.
Vì vậy, cậu lúc nào cũng mang theo thuốc bên người.
Nhưng đây chỉ là cơ thể do hệ thống tạo ra dựa trên dữ liệu của cậu, không phải cơ thể thật, mà người chủ trước của cơ thể này lại không mắc bệnh tim, nên chẳng thể nào có thuốc.
Bệnh tim tái phát mà không có thuốc là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hệ thống trả lời, giọng điệu không chút gợn sóng: 【Không. Cơ thể này chỉ được tạo ra dựa trên dữ liệu của cơ thể thật, nhưng sẽ không dẫn đến cái chết trực tiếp vì điều đó. Trò chơi đảm bảo cơ hội công bằng cho tất cả mọi người.】
Nguyễn Thanh cười lạnh trong im lặng. Không dẫn đến cái chết trực tiếp?
Đúng vậy, cơn đau tim không phải nguyên nhân trực tiếp gây chết, nhưng lại có thể trở thành lý do gián tiếp khiến cậu mất mạng!
Vì không phải do bệnh tim mà chết, cậu cố gắng kìm nén cơn đau từ cơ thể, đứng dậy, định chạy tiếp.
Nhưng khi cậu đang quỳ trên mặt đất cố đứng lên, phía sau đầu đột nhiên cảm nhận một thứ lạnh lẽo và cứng rắn.
Hình tròn.
Nguyễn Thanh cố tự thuyết phục bản thân rằng thứ chạm vào gáy cậu chỉ là một thanh sắt, nhưng ngay giây sau, âm thanh chết chóc của cơ chế bắn chốt vang lên, khiến mọi hy vọng vụt tắt. Chỉ cần một cái bóp cò nhẹ nhàng thôi, cậu sẽ lập tức mất mạng.
Gương mặt Nguyễn Thanh lập tức đông cứng, cơ thể như hóa đá, ngồi quỳ bất động dưới đất, không dám cử động. Người phía sau dường như không vội ra tay, chỉ lặng lẽ quan sát cậu mà không bóp cò ngay tức khắc.
Gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh tái nhợt, đôi môi cậu mím chặt, không thốt lên lời, cũng không có ý định vùng vẫy, như thể đang chờ đợi phán quyết cuối cùng. Chỉ còn cách con phố phía trước không quá năm mét, ánh đèn đường đã đủ chiếu sáng một phần con hẻm tối tăm này.
Nếu ai đó tinh mắt nhìn vào, họ sẽ thấy thấp thoáng hình ảnh một người đàn ông đang chĩa súng vào một cô gái ngã nhào trên mặt đất.
Người đàn ông bật cười nhẹ, nụ cười toát lên vẻ lười nhác đầy nham hiểm, giọng nói trầm ấm đầy mị hoặc cất lên: "Ngoan ngoãn như vậy có phải hơn không?"
Giọng nói đó vô cùng quen thuộc. Ngay khi người đàn ông lên tiếng, Nguyễn Thanh lập tức nhớ ra, đây chính là người vừa bị cậu đập vỡ đầu bằng lọ hoa lúc trước – Kỷ Ngôn.
Nguyễn Thanh cúi đầu, không nói gì.
Kỷ Ngôn chẳng mảy may bận tâm đến sự im lặng của cậu. Hắn nhẫn tâm túm lấy tóc Nguyễn Thanh, đẩy mạnh cậu dựa vào bức tường phía sau, khẩu súng giờ đây đã đặt ngay eo cậu. Dù hành động của hắn vô cùng thô bạo, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, như thể hai người đang trò chuyện: "Em có biết kẻ cuối cùng dám làm tổn thương tôi đã phải chịu kết cục thế nào không?"
Nguyễn Thanh liếc mắt về phía hắn, vẫn không trả lời.
Tiết trời đầu thu chưa đến mức lạnh, ánh trăng vốn bị che khuất bởi những tầng mây dày giờ đang dần lộ ra, trải một màn ánh bạc dịu dàng xuống mặt đất.
Kỷ Ngôn, người bám sát phía sau Nguyễn Thanh, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu. Sắc mặt hắn lập tức ngưng đọng, trở nên đờ đẫn.
Có lẽ vì cậu đã chạy quá nhanh, mà khuôn mặt xinh đẹp kia ửng đỏ, mồ hôi ướt đẫm, thấm vào những lọn tóc mềm mại rơi rớt trên trán. Dẫu vậy, cậu không hề trông nhếch nhác, trái lại còn toát lên vẻ mong manh đầy cám dỗ, vừa thuần khiết vừa gợi cảm, như một đóa hoa rực rỡ giữa ngõ tối.
Nguyễn Thanh khiến người ta liên tưởng đến loài hoa Mạn Châu Sa Hoa nở trên con đường dẫn đến địa ngục, với vẻ đẹp đẫm máu và chết chóc, khiến kẻ khác chìm đắm không lối thoát.
Kỷ Ngôn lẽ ra phải phẫn nộ vì vụ tấn công lúc trước, nhưng giờ đây cơn giận trong hắn tự nhiên xoa dịu.
Có điều, Nguyễn Thanh dường như không bao giờ biết cách ngoan ngoãn. Trước đó cậu đã chọc giận Cố Chiếu Tây mà bỏ trốn, giờ đây lại dám làm điều tương tự với hắn.
Kỷ Ngôn không phải người dễ tha thứ cho kẻ khác. Hắn bật cười, nụ cười khiến người khác không khỏi rùng mình.
Hắn cất súng vào túi, rút ra một con dao ngắn, rồi xoay người Nguyễn Thanh lại đối diện với mình.
Dù là súng hay dao, Nguyễn Thanh đều biết mình không có chút cơ hội nào để thoát thân, nên cậu chỉ đứng cứng đơ tại chỗ, không phản kháng.
Kỷ Ngôn dùng mũi dao vén những sợi tóc ướt dính trên má Nguyễn Thanh. Dao sắc đến mức vài sợi tóc đứt lìa rơi xuống đất.
Nguyễn Thanh liếc nhìn con dao lướt qua bên má mình, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ lo sợ và bất an. Bản năng khiến cậu muốn lùi lại, nhưng đằng sau chỉ là bức tường lạnh lẽo, không có đường thoát.
Lưỡi dao của Kỷ Ngôn chầm chậm trượt xuống dọc theo khuôn mặt Nguyễn Thanh, cảm giác lạnh lẽo từ con dao khiến nỗi sợ hãi trong mắt cậu càng sâu thêm. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cậu, trong suốt như những viên ngọc quý, nhưng cậu chỉ biết đứng yên, không dám nhúc nhích.
Chỉ cần cậu cử động, con dao đó sẽ lập tức cứa vào da thịt.
Gương mặt của Nguyễn Thanh đẹp tựa như một yêu tinh bước ra từ trong tranh vẽ. Khi cậu khóc, tựa hồ cả thế giới đều sai lầm, khiến người khác muốn ôm cậu vào lòng mà an ủi. Nhưng nhìn giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, Kỷ Ngôn không hề thấy thương cảm, ngược lại, điều đó chỉ càng kích thích hắn thêm.
Con dao tiếp tục lướt xuống, mang theo một ẩn ý không thể diễn tả bằng lời, lần lượt mở từng chiếc cúc áo trên người Nguyễn Thanh.
Chiếc cúc đầu tiên.
Chiếc cúc thứ hai.
Chiếc cúc thứ ba.
Chiếc cúc thứ tư.
----
Gõ phím nhắn đôi lời
Kỷ Ngôn tính tình ngả ngớn vừa gặp đã ghẹo thì em-tôi là ngol quá trời, nhưng mà khi đã chọc vào kẻ điêm thì tôi-cô, tôi-cậu hợp lí hơn