Nguyễn Thanh thực ra đã nghe thấy tiếng người mở cửa phòng thay đồ từ trước, nhưng cậu không thể ngờ rằng kẻ đó lại đột nhiên ra tay với mình.
Khi cậu kịp phản ứng thì đã bị bịt miệng và kéo vào trong phòng thay đồ.
... Là ai?
Không nhìn thấy người phía sau, điều này khiến Nguyễn Thanh có chút bất an, cậu muốn giãy khỏi sự kìm kẹp từ kẻ đứng sau.
"Ưm...ưm..." Nhưng sức lực của cậu và người kia quá chênh lệch, đến mức cả việc vùng vẫy cũng trở nên vô ích.
Cậu không thể thoát ra.
Trong phòng thay đồ có đèn, nhưng người phía sau giữ chặt cậu, khiến Nguyễn Thanh không thể quay đầu lại xem kẻ đó là ai.
Phòng thay đồ khá nhỏ, ngăn cách bằng các tấm vách. Nếu đụng vào vách, chắc chắn sẽ phát ra tiếng động lớn.
Nguyễn Thanh lập tức co đầu gối, chuẩn bị đâm mạnh vào vách.
Tuy nhiên, dường như kẻ phía sau đã nhận ra ý định của cậu, liền dùng lực mạnh đẩy cậu áp sát vào vách ngăn.
Đôi chân kẻ đó chen mạnh vào giữa hai chân cậu, ép sát, không để cậu có cơ hội đâm vào vách.
Thậm chí còn giữ chặt lấy tay cậu, ngăn cậu dùng tay đập vào vách.
Khi kẻ phía sau dồn lực đẩy Nguyễn Thanh, một tiếng động không nhỏ vang lên, nhưng không ai đến hỏi thăm lấy một lời.
Nguyên chủ chọn môn thể dục là Taekwondo, vì cường độ vận động khá cao, nên đa phần sinh viên đều không mặc trang phục phù hợp, giáo viên thể dục yêu cầu tất cả đều phải mặc đồ thể thao.
Trường cũng có phòng thay đồ riêng để phục vụ sinh viên.
Nhưng thực tế thì rất ít người sử dụng, vì mỗi khi có tiết thể dục, sinh viên đều mặc sẵn đồ thể thao từ trước.
Chỉ một số ít không thích trang phục thể thao nên mới không mặc trước.
Còn cảnh sát thường phục theo dõi Nguyễn Thanh cũng đứng bên ngoài phòng thay đồ, vì cậu chỉ vào để thay đồ.
Nguyễn Thanh thậm chí không nghe thấy tiếng động nào khác trong phòng thay đồ.
Điều này có nghĩa là, hiện giờ trong phòng có lẽ chỉ có cậu và kẻ phía sau.
Vì vậy, dù có đập vào vách, e rằng cũng khó thu hút sự chú ý của người khác.
Người phía sau cậu rất cẩn trọng, dường như còn xịt một loại nước hoa nào đó, hương thơm nồng đậm che lấp hoàn toàn mùi cơ thể.
Nguyễn Thanh không thể xác định danh tính của kẻ đó qua mùi hương.
Trong lòng cậu khẽ trầm xuống, người này là ai?
Chẳng lẽ là... hung thủ sao?
Khả năng đó không lớn.
Rốt cuộc, hung thủ ngưỡng mộ Ninh Mộc Phong, nếu muốn giết cậu, với sự cẩn trọng của mình, gã sẽ không tự ra tay.
Huống hồ sẽ chẳng dư công kéo cậu vào phòng thay đồ thế này.
Phòng thay đồ của nam và nữ được tách biệt, cộng thêm bóng dáng cao lớn của kẻ phía sau, chắc chắn là một người đàn ông.
Khi Nguyễn Thanh càng giãy giụa, một vật nhọn chợt đâm vào eo mảnh mai của cậu.
"Đừng động đậy." Giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên, rõ ràng là âm thanh đã qua biến giọng, hoàn toàn không thể nhận ra giọng gốc.
Vật cứng nhọn tì vào eo cậu có cảm giác rất giống dao hoặc thứ gì đó tương tự.
Sắc mặt Nguyễn Thanh lập tức cứng đờ, cơ thể cũng cứng lại, không dám động đậy thêm.
Người đàn ông dường như không có ý định giết Nguyễn Thanh, khi cậu ngoan ngoãn không cựa quậy, hắn cũng không hành động thêm.
Gương mặt tinh tế của Nguyễn Thanh trở nên tái nhợt, đứng áp sát vào vách ngăn, không dám nhúc nhích.
Có lẽ vì hoảng sợ, thân hình gầy gò của cậu khẽ run rẩy.
Người đàn ông nhìn thiếu niên trước mắt đang run rẩy vì sợ, khẽ cười nhạt, giọng khàn khàn, "Gan đúng là bé thật."
Nguyễn Thanh nghe thấy, hàng mi dài không yên mà khẽ rung lên, cơ thể vẫn cứng ngắc.
Lực tay của hắn khá lớn, khiến gương mặt cậu đỏ lên, làm làn da trông càng thêm trắng trẻo.
Vì giãy giụa quá nhiều, tóc Nguyễn Thanh rối loạn xõa trước trán, đôi mắt xinh đẹp lộ rõ vẻ hoảng sợ, giống như một yêu tinh bước ra từ bức tranh thủy mặc.
Khiến người ta không thể rời mắt.
Người đàn ông nhìn thấy cảnh đó, yết hầu khẽ nhấp nhô, sau một giây, vật nhọn đang tì vào eo cậu cũng biến mất.
Lúc này, trên tay Nguyễn Thanh xuất hiện thêm một tấm thẻ.
Là người đàn ông nhét vào tay cậu.
Cậu nhìn qua theo bản năng.
Là... thẻ ngân hàng?
Thứ vừa chạm vào eo cậu chính là tấm thẻ ngân hàng này?
Hơn nữa, đây là có ý gì?
Người đàn ông thấy cậu dường như chưa hiểu, liền khàn giọng nói, "Trong này có 1 ngàn vạn (=34 tỷ)."
Nguyễn Thanh: "...?"
Người đàn ông tiếp tục nói khàn khàn, "Mật khẩu là sáu số 0."
Nguyễn Thanh: "..."
Không phải là ý như cậu đang nghĩ chứ...?
Nhưng sự thật nói cho cậu biết, đúng là ý như cậu nghĩ.
Người đàn ông vừa dứt lời, tay hắn đang giữ hai tay cậu liền buông ra, ngay sau đó trượt vào bên trong áo cậu.
Dù thời tiết không còn lạnh, nhưng bàn tay người đàn ông lại lạnh ngắt, khiến Nguyễn Thanh khẽ run lên.
Cậu theo phản xạ liền nắm lấy tay hắn.
Người đàn ông bị nắm lấy tay, thoáng chút ngỡ ngàng, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu thấy ít à?" Giọng hắn khàn khàn, cố tình đè nén âm sắc thật, nghe trầm đục. "Cậu ở 'Hoa Nguyệt' làm cả năm cũng không kiếm nổi từng ấy đâu, đúng không?"
Câu nói của hắn khiến thân người Nguyễn Thanh cứng đờ. Đừng nói một năm, ngay cả năm năm cũng khó mà kiếm được mười triệu.
Ý của người đàn ông này rõ ràng là dùng số tiền ấy để trở thành "khách hàng" của cậu. Một vị khách vô cùng hào phóng, thậm chí vượt quá cả sự hào phóng của những vị khách tại "Hoa Nguyệt."
Chẳng cần phải nghĩ ngợi, số tiền mười triệu này chắc chắn khiến Nguyễn Thanh động lòng. Mặc dù Sở Dật giàu có, nhưng tiền không về đến tay Nguyễn Thanh thì cậu vẫn thấy bất an.
Những gì không nắm giữ thì chưa chắc thuộc về mình. Sở Dật nói yêu, nhưng Nguyễn Thanh chưa bao giờ tin lời ấy, đặc biệt khi cả hai chỉ vừa gặp mặt được chưa đầy hai ngày. Tình yêu ấy có phần quá hoang đường.
Nhưng giờ đây, số tiền của người đàn ông này lại đang thực sự nằm trong tay cậu, hắn còn tận tình tiết lộ cả mật mã.
Nếu là Nguyễn Thanh trước đây, chắc chắn cậu sẽ đồng ý không chút do dự.
Xét cho cùng, cậu đã làm công việc này ở "Hoa Nguyệt" suốt một năm, lòng tự trọng gần như đã chẳng còn gì.
Chỉ là, người sở hữu tấm thẻ ngân hàng hạng đen ấy chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Có thể dựa vào tấm thẻ này mà tra ra thân phận của hắn. Nguyễn Thanh khẽ giãy giụa, biểu lộ rõ ý muốn nói.
Người đàn ông thoáng dừng lại, thấy cậu không kháng cự nhiều liền nới lỏng tay.
Nguyễn Thanh ngay lập tức muốn quay lại nhìn mặt người đứng sau, nhưng hắn cản lại. Rõ ràng hắn không muốn để cậu thấy gương mặt mình.
Không còn cách nào, Nguyễn Thanh cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Tôi... tôi không làm việc đó nữa rồi..."
Dù nói vậy, nhưng tay cậu vẫn siết chặt tấm thẻ ngân hàng, khuôn mặt thanh tú lộ rõ sự chần chừ và lưỡng lự.
Đôi bàn tay thon dài của Nguyễn Thanh thoáng ửng hồng vì lực cầm mạnh mẽ, ngón tay được tỉa tròn trịa, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Khi tấm thẻ đen nằm trong tay cậu, vẻ đẹp ấy bỗng chốc trở nên mơ hồ gợi cảm, giống như một loại đạo cụ đặc biệt, mang theo chút sắc thái mê hoặc.
Người đàn ông nhìn thiếu niên trước mặt nắm chặt thẻ ngân hàng, dường như đã hiểu, liền nói với giọng khàn khàn, "Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu." Hắn nhấn mạnh thêm: "Nhất là với... Viện trưởng Sở của cậu."
Nghe đến ba chữ "Viện trưởng Sở," trong giọng hắn phảng phất một nét châm biếm, như đang cười cợt tình cảm mỏng manh giữa hai người, hoặc có thể đó vốn chẳng phải là tình yêu.
Trước mắt hắn, thiếu niên kia dường như chỉ yêu tiền. Chỉ cần có tiền, cậu ấy sẽ đồng ý bất cứ điều gì, bất kể là gì.
Nghĩ đến đây, ngực người đàn ông bỗng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, đầy kích thích nhưng cũng xen lẫn phẫn uất.
Bởi hắn biết, mình chưa bao giờ là duy nhất đối với cậu ấy, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ là duy nhất... trừ khi...
Trừ khi giam giữ cậu ấy lại. Nhốt cậu ấy lại để cậu không thể nằm trong vòng tay ai khác. Để cậu chỉ có thể thấy mỗi hắn, để cậu chỉ thuộc về hắn mãi mãi.
Ý tưởng ấy làm người đàn ông càng thêm phấn khích, nhưng hắn đè nén cảm xúc ấy xuống.
Nhưng ngay giây phút kế tiếp, tất cả cảm xúc kìm nén của hắn bỗng trỗi dậy mạnh mẽ.
Bởi vì cậu thiếu niên trước mặt với hàng mi run rẩy, bờ môi khẽ mấp máy, thì thầm: "Anh... nhẹ thôi..."
Nguyễn Thanh cắn môi, mắt cụp xuống, nhìn vào tấm vách ngăn trong phòng thay đồ, nhỏ giọng nói tiếp, "Tôi... lát nữa còn phải vào tiết Thể Dục nữa."
Lời nói của Nguyễn Thanh làm hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề. Ý của cậu quá rõ ràng – cậu đã đồng ý với "giao dịch" này.
Lần này, hắn không cần phải kiềm chế gì nữa. Người đàn ông ôm cậu thiếu niên vào lòng, như muốn hiện thực hóa tất cả những ý tưởng đang lướt qua trong đầu.
Cậu thiếu niên nhân lúc hắn nới lỏng cánh tay liền muốn quay lại nhìn, nhưng hắn lập tức giơ tay bịt lấy đôi mắt xinh đẹp của cậu.
Ngay sau đó, hắn không biết từ đâu rút ra một tấm khăn vải đen, trực tiếp che lên mắt Nguyễn Thanh, hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn của cậu.
Mắt Nguyễn Thanh lập tức chìm trong bóng tối. Cậu theo bản năng đưa tay định gỡ khăn ra nhưng lại bị người đàn ông cản lại.
Một tay hắn giữ chặt tay cậu, tay còn lại khẽ chạm vào đôi mắt đang bịt kín, thầm thì: "Đừng gỡ ra."
Trong bóng tối tuyệt đối, Nguyễn Thanh chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhỏ xíu của hắn, và cảm nhận từng chút một sự tiếp xúc trên cơ thể.
Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng áo khoác bên ngoài dần dần được cởi bỏ, từng chiếc cúc được cẩn thận tháo ra, kéo dài trong không gian chật hẹp của phòng thay đồ.
Thời gian như ngừng trôi, mỗi phút giây đều như kéo dài vô tận trong sự hồi hộp và căng thẳng...
Đúng lúc ấy, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài.
"ẦM ——!!!"
"Á! Có người chết rồi!!!"
"Mọi người mau tránh ra!!!"
"Cứu tôi với! Mau có người đến đây!!!"
" Mọi người mau đến giúp một tay! Gọi xe cứu thương nhanh lên! Nhanh lên nào!!! "
Phòng thay đồ được xây ngay gần sân thể thao, tiếng thét vang lên từ đó đã cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người bên trong.
Người đàn ông thấy Nguyễn Thanh hơi ngoảnh nhìn, giọng khàn đặc, chặn lại ngay: "Mặc kệ họ, tiếp tục đi."
Nguyễn Thanh không có ý kiến gì, dù sao nếu giết được người đàn ông này thì cậu cũng sẽ biết hắn là ai, rồi sau đó đổ tội lên hung thủ cũng chưa muộn...
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ngoài phòng thay đồ đã vang lên tiếng bước chân và những tiếng gọi dồn dập: "Bạn học Vương Thanh!"
"Vương Thanh, bạn ở đâu!?"
"Vương Thanh!!!?"
Đó là cảnh sát cải trang, người được phân công bảo vệ Nguyễn Thanh. Rõ ràng anh ta đã nhận thấy điều bất thường. Khi tiếng thét đầu tiên vang lên, anh ta lao ngay vào phòng thay đồ, tìm kiếm Nguyễn Thanh trước tiên.
Người đàn ông bực bội tặc lưỡi, trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn thản nhiên rút thẻ từ trong tay Nguyễn Thanh. Hành động dứt khoát, lạnh lùng, như thể hắn đã hoàn toàn phủi bỏ mọi liên hệ.
Nguyễn Thanh ngỡ ngàng: "...?"
Người đàn ông ra tay rất nhanh, chưa kịp để Nguyễn Thanh phản ứng, hắn đã giật lại thẻ và đẩy cửa phòng thay đồ rồi biến mất. Nguyễn Thanh vội vàng giật tấm vải đen che mắt xuống, muốn nhìn rõ kẻ kia rốt cuộc là ai. Thế nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, hắn không đi qua cửa chính mà nhảy ra ngoài qua cửa sổ đối diện.
Dù phản xạ nhanh cách mấy, Nguyễn Thanh cũng chỉ kịp thấy một bóng người đen tuyền nhảy ra khỏi cửa sổ phòng thay đồ.
Nguyễn Thanh nhìn lên độ cao của cửa sổ, thấy rằng nó nằm sát trần nhà, phía dưới có một chiếc ghế dài để tiện cho học sinh ngồi thay giày. Dẫu vậy, độ cao ấy cũng không hề thấp, nếu không phải thân thủ phi phàm thì chẳng dễ dàng gì mà trèo lên chứ đừng nói là nhảy ra ngoài.
Nguyễn Thanh chợt nghĩ đến những người có thân thủ tốt, lướt qua trong đầu từng gương mặt...
...Lâm An Diễn?
Hồi trước, khi ở sân thượng, Lâm An Nghiên đã thể hiện khả năng nhảy xa phi thường, rõ ràng rất giỏi thể thao. Nhưng trong ký ức của Vương Thanh, không chỉ mình Lâm An Diễn giỏi thể thao, vài người khác trong nhóm của Thịnh Gia cũng rất xuất sắc. Ngay cả Ninh Mộc Phong cũng rất điêu luyện.
Nguyễn Thanh định thử leo lên ghế dài, nhảy cao lên để nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ. Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng thay đồ, anh cảnh sát đã phát hiện ra cậu.
Anh cảnh sát thở phào nhẹ nhõm: "Em không sao chứ? Tôi còn tưởng là..."
Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt anh bỗng khựng lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng, đôi mi dài còn vương chút ẩm ướt của Nguyễn Thanh, ngây ngẩn đến không thể thốt nên lời.
Do vừa rồi cậu giãy giụa, áo khoác ngoài lại bị người đàn ông kia cởi ra, giờ mặc hờ hững trên người, dù bên trong còn một chiếc áo phông, cũng để lộ ra dáng vẻ như thể đã chịu sự khuất nhục nào đó.
Nguyễn Thanh không nhận ra tư thế của mình có gì khác thường, chỉ hơi lắc đầu, ra hiệu rằng mình không sao. Cậu cũng không kể lại chuyện vừa xảy ra với người đàn ông kia, vì suy cho cùng đó chẳng phải điều gì đáng tự hào. Dù là nguyên chủ trước đây cũng sẽ không nói ra.
Hơn nữa, Nguyễn Thanh cảm thấy người đàn ông ấy không phải hung thủ. Hung thủ là người hâm mộ cuồng nhiệt của Ninh Mộc Phong, không thể nào lại đối xử với cậu theo cách đó. Nếu có, hắn sẽ làm thế với Ninh Mộc Phong.
Có cảnh sát ở đây, Nguyễn Thanh không thể leo lên để nhìn ra ngoài, mà dù có cố thì người đàn ông kia chắc hẳn đã rời đi rồi.
Nguyễn Thanh giả vờ như không biết, hỏi cảnh sát với vẻ hoài nghi: "Bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe tiếng cậu, anh cảnh sát mới tỉnh lại, mặt hơi đỏ lên, tránh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của chàng trai trước mặt: "Vừa rồi... hình như là khung rổ bị đổ xuống."
Nguyễn Thanh không chần chừ thêm, lập tức định bước ra ngoài. Cảnh sát cũng sực tỉnh, nhanh chóng chạy về hiện trường đầu tiên để kiểm tra.
Thực ra lúc đầu, đáng lẽ anh nên tới hiện trường ngay, nhưng phản ứng đầu tiên lại là tìm người. Điều này khiến anh ta có phần bực bội, biết đâu nếu anh ta đến đó sớm hơn, sẽ có thêm nhiều manh mối quan trọng.
Anh cảnh sát tăng tốc, cố gắng phớt lờ Nguyễn Thanh đang di chuyển không mấy thuận lợi bên cạnh.
Khung rổ không phải là thứ nhẹ nhàng, nếu đổ trúng người, có thể gây tử vong ngay lập tức. Huống hồ lần này nó rơi trúng đầu nạn nhân.
Học sinh bị đè đã được đưa ra khỏi sân, nhưng rõ ràng là không qua khỏi. Khung rổ rơi xuống đầu người này, vặn vẹo biến dạng đến mức thảm khốc.
Tất cả học sinh đều biết điều này, nhưng vẫn cố chấp đưa cậu ta lên xe cứu thương.
Viên cảnh sát nhanh chóng kiểm tra phần gốc của khung rổ. Thông thường, những khung rổ như thế này không thể dễ dàng đổ sập như vậy.
Ấy vậy mà nó lại đổ xuống một cách bất ngờ, thậm chí đổ rất nhanh, không cho nạn nhân bất kỳ cơ hội tránh né nào.
Nguyễn Thanh cũng đứng bên cạnh quan sát. Phần chân của khung rổ thường được chôn sâu dưới đất, không thể dễ dàng bật lên. Thế nhưng lần này, khung rổ không bị bật gốc mà lại gãy lìa.
Dường như do thời gian và yếu tố thời tiết khiến khung rổ dần mục nát, cộng thêm nạn nhân thường xuyên nhảy ném bóng, đến một lúc nào đó nó không chịu nổi sức nặng mà đổ sập xuống.
Nạn nhân là học sinh cùng lớp với Ninh Mộc Phong, cả khoa Vật lý ai cũng biết người này thích nhảy lên ném rổ. Vì người này là thành viên của đội bóng rổ trường, nổi bật với kỹ năng bật cao.
Rõ ràng đây là một cái bẫy có chủ đích.
Ngay khi người này thực hiện cú úp rổ, giàn rổ sẽ bị gãy.
Nguyễn Thanh không nhớ có chuyện gì thân thiết giữa cậu bạn này và Ninh Mộc Phong, nhưng cậu nhớ rõ thành tích môn Vật lý của người này cực kỳ xuất sắc.
Thậm chí trước đây, khi tham gia cuộc thi Vật lý, người này này còn đạt giải Nhất toàn quốc.
Còn Ninh Mộc Phong kém người nàyy một điểm, chỉ đạt giải Nhì.
Người này thậm chí còn từng được thầy giáo khen ngợi trước lớp rằng cậu ấy có năng khiếu hơn cả Ninh Mộc Phong.
Quả thật là người này có năng khiếu bẩm sinh, khả năng nắm bắt Vật lý vô cùng cao.
Chỉ vì thành tích các môn tiếng Anh và môn khác không bằng Ninh Mộc Phong, nên tổng điểm người này mới phải xếp sau Ninh Mộc Phong.
Hung thủ rõ ràng không chỉ khó chịu khi thấy ai đó tiếp xúc thân mật với Ninh Mộc Phong mà còn không chịu nổi khi có ai đó che lấp ánh hào quang của cậu ta.
Gã dường như muốn Ninh Mộc Phong giống như mặt trăng cao vời vợi, khiến tất cả mọi người chỉ có thể ngước nhìn.
Không cho phép ai chạm vào mặt trăng, cũng không cho phép ai cố gắng che lấp ánh sáng của mặt trăng.
Thật sự là một kẻ biến thái cực điểm.
Lúc này, hầu hết người chơi đều đang ở trên sân vận động, tự nhiên cũng là những người đầu tiên kiểm tra ngay khi giàn rổ bị đổ xuống.
Tuy nhiên, không tìm thấy dấu vết nào của hung thủ.
Nhưng rõ ràng là giàn rổ đã bị ai đó phá hoại.
Sân vận động cũng có camera giám sát, chỉ cần kiểm tra xem ai đã tiếp cận khu vực này, có khi sẽ tìm ra được hung thủ.
Người chơi trao đổi ánh mắt, đều hiểu ý của nhau.
Nhưng lúc này họ không thể rời đi.
Vì tiết Thể dục đã bắt đầu, dù một học sinh đã chết, thầy giáo vẫn làm ngơ và tiếp tục buổi học.
Họ không cần phải giữ đúng vai trò của mình, nhưng trong bản đồ này thì tốt nhất là vẫn nên giữ đúng vai diễn.
Vì có người đã mua manh mối về bản đồ, manh mối cho biết người chơi tốt nhất nên tuân theo cài đặt nhân vật.
Nếu làm gì đó không đúng, họ có thể sẽ bị hung thủ giết trước.
Loại bản đồ yêu cầu tuân thủ thiết lập nhân vật như thế này cũng khá phổ biến, người chơi không quá ngạc nhiên.
Nhưng không ai ngờ rằng việc duy trì vai diễn lại đẩy họ vào con đường chết.
Ở cùng nhóm với Ninh Mộc Phong, chắc chắn sẽ không tránh khỏi va chạm cơ thể.
Vì họ đang học Taekwondo, và bài học hôm nay là về đấu đối kháng.
Các bạn cùng nhóm sẽ đóng vai đối thủ và thực hiện đấu võ.
Đấu với Ninh Mộc Phong sao?
Ai dám thắng cậu ta? Và ai dám chạm vào cậu ta?
Cố tình để thua cậu ta cũng không có ích gì.
Dù trước đó chỉ ngồi cạnh cậu ta thôi mà cũng đã bị giết rồi.
Nếu chạm vào cậu ta thì còn gì nữa?
Nhưng không giữ vai diễn thì cũng không xong.
Rõ ràng, dù đánh hay không đánh đều sẽ bị hung thủ nhắm tới, từ khi được xếp vào cùng nhóm với Ninh Mộc Phong, họ đã bị đánh dấu tử vong.
Giờ đây, họ chỉ còn con đường chống lại hung thủ mà thôi.
Thầy giáo nhìn bộ đồ nhăn nhúm của Nguyễn Thanh, hơi nhíu mày, "Tại sao em vẫn chưa thay đồ?"
Nguyễn Thanh mím môi, nhỏ giọng đáp, "Vì vừa nãy em nghe thấy có tiếng hét, nên đã chạy qua đây..."
"Thưa thầy, bây giờ em đi thay đồ được không ạ?"
Ánh mắt thầy giáo dừng lại trên đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Thanh, giọng điệu tự nhiên dịu đi đôi chút, "Lần này thầy bỏ qua, nhưng lần sau mà vậy nữa thì thầy sẽ giận đấy."
"Cảm ơn thầy ạ."
Vì Ninh Mộc Phong đã đạt đai đen Taekwondo cấp tám, thầy giáo để cậu ta bắt đầu trước, các bạn còn lại lần lượt đấu với cậu ta.
Nhưng chẳng ai trong nhóm người chơi muốn đấu với Ninh Mộc Phong trước.
Dẫu sao thì, đấu trước có khi sẽ bị hung thủ nhắm trúng trước, cứ để đến sau thì tốt hơn, ít nhất còn có thời gian để điều tra.
Cuối cùng, nhóm người chơi quyết định bốc thăm để xác định thứ tự.
Khi mọi người bốc thăm, họ cũng gọi Nguyễn Thanh cùng tham gia.
Nguyễn Thanh nhìn tấm thẻ 'số 1' trong tay mình, chỉ biết im lặng.
... Những người này thật sự không gian lận sao?