Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 121: Tình Yêu Đẫm Máu (13)



Nguyễn Thanh có chút hoài nghi đám người chơi này, cũng như nghi ngờ chính mình.

Vận may của cậu quả thực không ổn, rút trúng số một thì cũng chẳng có gì lạ.

Nguyễn Thanh cầm tờ giấy, thầm thở dài trong lòng. Đã là số một thì cứ vậy thôi, lên sân rồi nhận thua.

Ninh Mộc Phong là một cao thủ Taekwondo, đẳng cấp còn cao hơn cả giáo viên dạy Thể dục. Người thường chắc chắn không thể thắng nổi cậu ta.

Hơn nữa, chân Nguyễn Thanh vẫn còn bị trật, đánh đấm gì cũng chẳng nổi.

Chịu thua là điều hiển nhiên.

Vả lại, cậu sớm đã bị hung thủ nhắm trúng, chắc thêm lần này cũng chẳng khác là bao.

Chỉ cần không đụng chạm đến Ninh Mộc Phong, không chọc giận hung thủ, là ổn rồi.

Trong lúc Nguyễn Thanh còn đang hạ quyết tâm, tờ giấy trong tay bỗng bị ai đó rút mất, ngay sau đó một tờ khác đã được nhét vào tay cậu.

Nguyễn Thanh hoàn toàn bất ngờ, thậm chí chưa kịp phản ứng lại.

Cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, vẫn đang cầm tờ giấy mới.

Người đó mặc bộ đồ thể thao màu xanh, vóc dáng cao lớn, mỉm cười nhìn Nguyễn Thanh: "Đổi với cậu có được không?"

"Tôi muốn thi đấu trước."

Dù người đàn ông hỏi rất lịch sự, nhưng thực chất đã tự tiện đổi rồi, chẳng đợi sự đồng ý của Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh ngập ngừng: "Anh chắc chắn muốn đổi chứ?"

Cậu nói xong cũng không đợi đối phương đáp, liền nhắc nhở: "Tôi là số một."

"Ừ, tôi biết." Người đàn ông gật đầu, vừa rồi bên họ đã kiểm tra số thứ tự và nhận ra thiếu số một, nên chẳng cần đoán cũng biết ai đang giữ nó.

Anh ta mỉm cười, bổ sung thêm: "Thật ra tôi chỉ là số hai thôi, khác gì nhau đâu."

Không, không hề giống nhau, khác biệt quá lớn.

Chỉ chênh nhau một vị trí, nhưng lại có thể là ranh giới giữa sống và chết.

Nguyễn Thanh nhìn tờ giấy ghi số hai trong tay, khẽ mím môi, định từ chối ý tốt này: "Cảm ơn, nhưng thực ra tôi đã bị..."

Nguyễn Thanh còn chưa nói xong thì người đàn ông kia đã bước lên sân rồi.

Trong khi người chơi ấy đổi thứ tự, khán giả trong phòng phát trực tiếp đã bắt đầu xôn xao.

[Cậu ta nghĩ gì thế nhỉ? Lên đầu tiên có khi lại chết đầu tiên, vậy mà còn đi đổi với một NPC? NPC này rõ là để người chơi đỡ sốc trong phần mở màn, không biết quý trọng gì cả!]

[Chắc sống chán rồi, không phải trước giờ cũng có streamer thích tự sát à?]

[Đẹp trai vậy mà chết thì uổng quá, nếu là tôi, tôi cũng chẳng cưỡng lại được mà đổi với cậu ấy...]

[Thôi nào, cứu người ta rồi thì phải lấy thân báo đáp chứ nhỉ? Dù sao cũng sắp chết, chết dưới hoa mẫu đơn cũng đáng.{

[Các người đổ hết rác bẩn trong đầu ra giùm đi! Đây là trò chơi kinh dị, không phải trò trẻ con đâu, chết là chết thật đấy!]

Những dòng bình luận ấy chẳng liên quan gì đến tình tiết của trò chơi, nhưng người chơi vẫn để ý thấy. Ánh mắt họ vô thức hướng về phía chàng trai trẻ đứng không xa.

Họ cũng hiểu vì sao người kia lại đồng ý đổi với cậu.

Vì cậu mang một vẻ đẹp mong manh khiến ai nhìn cũng không đành lòng từ chối.

Thậm chí, người chơi còn thắc mắc: nếu phải có một người được vạn người mê... sao lại không phải là cậu?

So với Ninh Mộc Phong, rõ ràng Nguyễn Thanh dễ chiêu dụ biến thái hơn.

... Có lẽ hung thủ chỉ thích vẻ phong trần mà ung dung tự tại của Ninh Mộc Phong thôi.

Theo tiếng hô "Bắt đầu" của thầy Thể dục, Ninh Mộc Phong và người chơi cao lớn bước vào trận đấu.

Nói là "đấu" cũng không chính xác.

Người chơi ấy không đối mặt trực tiếp với Ninh Mộc Phong mà chỉ cố tránh né.

Xét về thân thủ, người chơi đó không tệ, nhưng nếu thật sự phải đấu, e rằng chẳng phải đối thủ của Ninh Mộc Phong.

May thay, Ninh Mộc Phong cũng là người biết nhường nhịn, không có ý đẩy đối phương vào thế bất lợi.

Thậm chí, cậu ta còn cho người chơi đó nhiều cơ hội phản ứng.

Cuối cùng, người chơi ấy dường như hết sức lực và bị Ninh Mộc Phong đá ngã xuống đất, kết thúc trận đấu.

Dù trông có vẻ quyết liệt, thực chất họ gần như không chạm vào nhau.

Chỉ có cú đá cuối cùng mới xem là tiếp xúc.

Như vậy chắc cũng không tính là tiếp xúc thân mật gì đâu.

Nếu bị theo dõi, cũng chưa chắc đã trở thành mục tiêu đầu tiên của hung thủ.

Thứ tự thi đấu với Ninh Mộc Phong không đồng nghĩa với thứ tự tử vong.

Thứ tự thật sự sẽ phụ thuộc vào mức độ thù hận của hung thủ.

Ví dụ, nếu chín người đầu đều giống người chơi cao lớn, không có tiếp xúc thân mật gì, nhưng người thứ mười chẳng may đè cậu ta ngã nhào, vậy người đó chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên.

Vì gã ta đã kéo cơn giận của hung thủ lên đỉnh điểm.

Người chơi đều hiểu điều này.

Nhưng không phải ai cũng có thân thủ tốt như người chơi cao lớn, có thể tránh được các đòn tấn công của Ninh Mộc Phong.

Nếu thân thủ kém, chắc chắn sẽ chạm vào cậu ta.

Và chỉ cần một lần sơ suất...

Đây chính là lý do mọi người không muốn thi đấu sớm.

Vị trí càng sau thì áp lực càng nhẹ, cơ hội mắc sai lầm cũng ít hơn.

Sau khi người chơi cao lớn thua, đến lượt Nguyễn Thanh.

Thế nhưng, khi Nguyễn Thanh vừa định bước lên, tờ giấy trong tay lại bị ai đó giật mất.

"Đổi nhé."

Người chơi này trông khá ung dung, sau khi đổi giấy cũng không cho Nguyễn Thanh cơ hội phản ứng, mà lập tức bước lên sân.

Nguyễn Thanh nhìn tờ giấy số mười trong tay, im lặng.

Nhóm của họ, kể cả Ninh Mộc Phong, chỉ có mười một người, vị trí số mười gần như là an toàn nhất.

Nguyễn Thanh nhìn người chơi nọ, có vẻ thân thủ anh ấy cũng không tệ, kết thúc trận đấu một cách dễ dàng như người chơi cao lớn, và suốt quá trình gần như không chạm vào Ninh Mộc Phong.

Thể chất người chơi nói chung tốt hơn, nhưng cũng có vài người yếu hơn.

Vì vậy, cũng có người vô tình chạm vào Ninh Mộc Phong.

Thậm chí là không chỉ một người.

Người chơi sau khi chạm vào cậu ta thì mặt tái nhợt, nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ biết thầm cầu mong có ai đó sau này lại phạm sai lầm.

Chẳng bao lâu đã đến lượt Nguyễn Thanh.

Do đang giờ Thể dục, cậu không mang theo nạng, chỉ tập tễnh bước lên sân.

Dù đã đấu vài trận, Ninh Mộc Phong vẫn trông không chút mệt mỏi, phong thái ung dung, bình thản.

Cậu ta mỉm cười với Nguyễn Thanh, rồi lễ phép cúi đầu chào.

Đây là nghi thức mở đầu của Taekwondo, Nguyễn Thanh cũng cúi đầu đáp lại.

Khi cậu cúi đầu nhìn xuống đất, một ý nghĩ bất ngờ lóe lên trong đầu.

Ninh Mộc Phong cúi chào, liệu hung thủ có quan tâm không?

Trái tim Nguyễn Thanh chùng xuống, nếu hung thủ để ý, thì dù có tránh tiếp xúc trực diện cũng vô ích.

Nguyễn Thanh ngẩng đầu lên, chuẩn bị ngay lập tức xin thua.

Nhưng động tác của Ninh Mộc Phong nhanh hơn, ngay khi cậu vừa ngẩng lên, Ninh Mộc Phong đã tung một cú đấm.

Tốc độ nhanh đến mức Nguyễn Thanh chỉ kịp trợn tròn mắt, não cậu đã kịp phản ứng nhưng thân thể thì chưa.

Cậu không thể tránh kịp.

Nguyễn Thanh hoảng sợ, đuôi mắt hơi đỏ, theo phản xạ nhắm chặt mắt, cơ thể cứng đờ muốn lùi lại.

Thế nhưng, vì chấn thương ở chân nên cậu mất thăng bằng, suýt nữa ngã ngửa ra.

Tuy nhiên, cơn đau dự kiến không xuất hiện, cậu cũng không ngã nhào xuống đất.

Vì cậu đã được kéo vào một vòng tay.

Các người chơi có mặt nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang được Ninh Mộc Phong ôm, bỗng chốc im lặng. Ngay cả hai người chơi đang vội vàng tiến đến định đỡ lấy người cũng đành dừng bước.

Khán giả trong phòng livestream thì gần như chết lặng.

【Xong rồi! NPC này tiêu chắc rồi! Ngồi cạnh "nam thần" thôi đã không được, giờ còn bị "nam thần" ôm vào lòng, thế này thì coi như bỏ đi.】

【Trời ơi, Ninh Mộc Phong này sao chơi ác vậy! Vợ tôi vừa ngẩng đầu lên đã bị anh ta dọa cho sợ chết khiếp, nếu không phải do anh ta thì vợ tôi đâu có đứng không vững như thế.】

【Nói thật là hơi quá đáng, nhìn rõ là anh ta cố tình dọa người ta. Trước đó đâu ra tay nhanh đến vậy! Quá đáng!】

【Còn phải hỏi sao? Rõ ràng là cố ý rồi! Bạn học người ta còn đang bị thương ở chân mà anh ta lại thẳng tay đấm một cú, nói không cố ý ai mà tin nổi!】

Do suýt ngã nên tim Nguyễn Thanh đập nhanh, cậu bất giác nắm chặt áo người đang ôm mình trong cơn hoảng loạn. Đến khi hơi thở dần ổn định, Nguyễn Thanh mới phát hiện người đang ôm mình là... Ninh Mộc Phong.

Nguyễn Thanh giật mình, theo bản năng muốn đẩy Ninh Mộc Phong ra.

Cảm thấy sự chống cự của Nguyễn Thanh, Ninh Mộc Phong hơi ngập ngừng, nhưng không buông tay, ngược lại còn nhẹ giọng hỏi, "Ghét tôi đến thế sao?"

Nguyễn Thanh không có đủ sức để đẩy Ninh Mộc Phong ra, nếu Ninh Mộc Phong không buông, cậu hoàn toàn không thể thoát.

Nguyễn Thanh đành lạnh lùng nói, "Buông tôi ra."

Ninh Mộc Phong khẽ cười rồi thả cậu ra.

Nguyễn Thanh lập tức nhận thua.

Có lẽ giáo viên cũng nhận ra rằng cho một người bị thương ở chân tham gia đối kháng là không phù hợp, nên không nói gì thêm, chỉ nhắc nhở "nghỉ ngơi tốt vào", rồi để cậu ngồi ngoài nghỉ ngơi.

Ngoài việc đấu với Ninh Mộc Phong, các cặp trong nhóm cũng phải đấu đối kháng với nhau.

Lần này thì không có vấn đề gì nữa, cuối cùng buổi học thể dục cũng kết thúc yên ổn.

Sau tiết thể dục, các người chơi trở nên thận trọng hơn, lo lắng không biết hung thủ sẽ ra tay lúc nào. Ngay cả Nguyễn Thanh cũng không ngoại lệ.

Ninh Mộc Phong ôm cậu trước mặt bao người như thế, nếu hung thủ nhìn thấy, chắc chắn sẽ phẫn nộ.

E rằng đến lúc đó, dù có nguy cơ lộ thân phận, gã cũng sẽ tìm cách giết cậu.

Sở Dật bên kia có lẽ vẫn chưa giải quyết xong việc gì đó, mãi chưa thấy quay lại.

Nguyễn Thanh cũng chẳng để tâm, trực tiếp mượn máy tính của Sở Dật để kiểm tra đoạn camera giám sát ở sân vận động vừa rồi.

Khi khung bóng rổ đổ xuống, Nguyễn Thanh phóng to màn hình, cẩn thận quan sát phản ứng của từng người.

Dường như không có điều gì bất thường.

Ngay cả Ninh Mộc Phong cũng tỏ ra kinh ngạc, lập tức gọi các bạn học đến để nâng khung lên.

Nguyễn Thanh xem lại đoạn giám sát từ trước đó, muốn biết ai đã từng tiếp cận khu vực khung bóng rổ.

Vì có nhiều người thích chơi bóng rổ nên không thiếu người đã đến gần khung bóng. Nhưng Nguyễn Thanh nhận thấy khung bóng này trước đó rất chắc chắn, dù có đập mạnh cũng không xê dịch.

Cho đến khi bạn học xấu số kia thực hiện cú úp rổ lần đầu trong ngày, khung bóng mới có hiện tượng rung nhẹ.

Tiết một và hai buổi sáng không có giờ thể dục, giờ thể dục của họ là tiết ba và bốn.

Nguyễn Thanh xem lại đoạn giám sát, trong tiết một và hai không có ai đến gần khu vực khung bóng.

Vậy là... có ai đó đã động tay động chân từ đêm qua?

Nguyễn Thanh kiểm tra kỹ đoạn giám sát của tối hôm trước và hôm qua, nhưng không thể xác định ai là kẻ đã can thiệp vào khung bóng.

Giống như ai cũng có khả năng, mà ai cũng không có khả năng.

Và những người Nguyễn Thanh nghi ngờ lại không xuất hiện ở sân vận động.

Cậu còn kiểm tra cả bản thân đoạn ghi hình, muốn xem liệu có ai đã chỉnh sửa gì không.

Do thể lực kém, Nguyễn Thanh đã dành toàn bộ điểm kỹ năng vào các kỹ thuật này, nên nếu có ai can thiệp vào đoạn ghi hình, cậu tự tin mình sẽ nhận ra.

Kết quả kiểm tra cho thấy không có gì bất thường trong đoạn ghi hình.

Nguyễn Thanh cảm thấy khó hiểu. Vị trí sân vận động khá hẻo lánh, nếu không đích thân đến thì rất khó can thiệp vào khung bóng.

Chẳng lẽ hung thủ dùng phương pháp nào mà cậu không nghĩ đến?

Không tìm ra manh mối, Nguyễn Thanh đành tạm gác lại sự nghi hoặc trong lòng, bắt đầu lần lượt điều tra từng kẻ tình nghi.

Vì Ninh Mộc Phong rất đặc biệt, nên dù đã kiểm tra nhiều lần, cậu vẫn không phát hiện điều gì, đành chuyển sang điều tra Lâm An Diễn trước.

Lâm An Diễn là người có năng lực không tồi, phong thái hành động cũng rất điềm tĩnh quyết đoán, nên mới trở thành chủ tịch hội sinh viên của Đại học Hoành Minh.

Dù hơi lạnh lùng và lời nói sắc bén, nhưng hắn vẫn có tiếng tốt tại Đại học Hoành Minh.

Trông có vẻ không giống kẻ biến thái.

Nhưng "biết người biết mặt không biết lòng", có những người bên ngoài càng ngay thẳng thì bên trong lại càng biến thái.

Nguyễn Thanh lập tức trích xuất toàn bộ các đoạn ghi hình liên quan đến Lâm An Diễn trong vòng một tháng qua.

Quan hệ giữa Lâm An Diễn và Ninh Mộc Phong khá bình thường, không hề thân thiết. Cả hai chỉ như bạn học bình thường.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh nhớ lúc vừa bước vào phó bản, Ninh Mộc Phong từng nói, "Nếu không phải vì nể mặt cậu, tôi cũng không tham gia đâu."

Xem ra cái "nể mặt" kia không phải vì tình bạn giữa hai người.

Rất có thể liên quan đến gia thế sau lưng.

Nguyễn Thanh xâm nhập vào hệ thống sinh viên của Đại học Hoành Minh, bắt đầu điều tra thân phận của Lâm An Diễn.

Gia thế của Lâm An Diễn quả nhiên không thua kém Ninh Mộc Phong, thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút.

Nguyễn Thanh liền liệt Lâm An Diễn vào diện nghi ngờ hàng đầu.

Gia thế càng tốt, càng dễ tiếp cận những thứ đen tối.

Chẳng hạn như dung dịch tiêm kali clorua.

Thứ này người bình thường có muốn cũng khó lòng lấy được.

Hơn nữa, người đàn ông trong phòng thay đồ khi nãy rất có thể là Lâm An Diễn. Không phải ai cũng có thể dễ dàng lấy ra 1 ngàn vạn như vậy.

Dù không có đủ 1 ngàn vạn trong tài khoản, nhưng thẻ đen không phải ai cũng có thể mở.

Nguyễn Thanh quan sát kỹ phản ứng của Lâm An Diễn khi thấy nạn nhân tiếp xúc với Ninh Mộc Phong.

Phản ứng của Lâm An Diễn rất bình thản, ánh mắt nhìn nạn nhân chẳng khác nào nhìn người qua đường.

Thậm chí có lúc không thèm nhìn Ninh Mộc Phong lấy một lần.

Lâm An Diễn... thực sự yêu thầm Ninh Mộc Phong sao?

Cũng không phải là không thể.

Dù sao có một số người biểu hiện tình cảm khá kín đáo, nhìn bề ngoài thì rất khó nhận ra.

Và cũng không nhất thiết phải là thật sự yêu thích Ninh Mộc Phong, biết đâu chỉ là lợi dụng cớ giết người để đánh lạc hướng mọi người.

Có những kẻ biến thái đơn thuần chỉ muốn tận hưởng cảm giác giết chóc, và nạn nhân chỉ là cái cớ mà thôi.

Nguyễn Thanh trích xuất toàn bộ cảnh quay trước khi nạn nhân xảy ra chuyện, so sánh với cảnh quay của Lâm An Diễn tại cùng thời điểm, muốn xem hai người có tiếp xúc gì không.

Không có.

Ít nhất là không có trong cảnh quay.

Hệ thống giám sát của Đại học Hoành Minh có những điểm mù, nhiều góc khuất và khu vực cầu thang không có camera.

Trước khi tử vong, các nạn nhân đều ít nhiều đã vào những điểm mù này, và Lâm An Diễn cũng không ngoại lệ.

Nguyễn Thanh đánh dấu Lâm An Diễn là điểm quan trọng, sau đó bắt đầu điều tra Trì Nhất Phàm, Thịnh Gia và một số người khác.

Rồi Nguyễn Thanh phát hiện không ai trong số những người này có gia cảnh nghèo đói, hầu hết đều có thể dễ dàng lấy ra 1 ngàn vạn.

Hơn nữa, họ nhìn Ninh Mộc Phong không phải với ánh mắt ngưỡng mộ.

Mối quan hệ với Ninh Mộc Phong cũng chẳng phải quá thân thiết.

Thậm chí, ánh mắt ghen tị của nguyên chủ còn chẳng so được.

Dù sao thì nguyên chủ vẫn thật lòng ghen tị, còn những người này hoàn toàn chỉ coi Ninh Mộc Phong như người qua đường.

Không tìm ra vấn đề, Nguyễn Thanh trực tiếp điều tra giám sát của phòng thí nghiệm nơi xảy ra vụ nổ.

Không có... điều gì bất thường.

Trong video giám sát, chỉ thấy một nhóm bạn đang chăm chỉ làm thí nghiệm, kết quả là trong lúc thí nghiệm bỗng nhiên xảy ra vụ nổ.

Nguyên nhân vụ nổ cũng không phải như Nguyễn Thanh đoán, không phải vì có thứ gì đó dưới bàn thí nghiệm, cũng không có vật nào rơi từ trần nhà xuống.

Nguyễn Thanh phóng to các thiết bị và vật dụng họ sử dụng trong thí nghiệm, cẩn thận xem từng bước của họ, sau đó ghi ra một loạt công thức vật lý, suy diễn quá trình và kết quả của thí nghiệm.

Muốn đạt đến hiệu ứng nổ như vậy, lực tạo ra phải tương đương 10 tấn.

Vì thế, rõ ràng không thể chỉ là vụ nổ thí nghiệm đơn thuần; vụ nổ của bình chứa không thể tạo ra lực đến 10 tấn.

Nguyễn Thanh chắc chắn có sự can thiệp từ bên ngoài, anh kiểm tra lại video giám sát xem có bị ai can thiệp không.

Vẫn không có gì.

Nhưng lần này Nguyễn Thanh không tin.

Nhất định là có vấn đề trong video giám sát.

Nguyễn Thanh dám chắc rằng có người đã chỉnh sửa video, nhưng kỹ thuật của đối phương cao hơn cậu hoặc ngang ngửa.

Vì thế cậu không tìm ra được.

Điều tra video giám sát rõ ràng là không có tiến triển.

Xem ra chỉ có thể xuất phát từ những nơi khác.

Chỉ cần đã động tay vào, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, Nguyễn Thanh không tin hung thủ có thể xoá hết mọi dấu vết.

Nguyễn Thanh xoa xoa mắt, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Có lẽ là do suy nghĩ quá độ, cộng thêm từ khi vào phó bản này cậu chưa từng nghỉ ngơi thoải mái.

Thậm chí đêm qua, Nguyễn Thanh cũng lo lắng Sở Dật sẽ đột nhiên quay lại, không dám ngủ sâu.

Trạng thái không tốt rõ ràng ảnh hưởng đến khả năng phân tích và suy nghĩ.

Còn hai tiếng nữa mới đến giờ học buổi chiều.

Nguyễn Thanh để lại một sợi chỉ trên cửa, rồi gục xuống bàn, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.

Hung thủ trong phó bản này vô cùng ngông cuồng, chưa từng ra tay khi mục tiêu ở một mình.

Có lẽ để kích thích, hoặc để cảnh báo người khác, tất cả nạn nhân đều chết giữa đám đông.

Vì vậy, so với ở cùng người khác, ở một mình có khi còn an toàn hơn.

Nhưng lần này Nguyễn Thanh lại bị đánh thức bởi tiếng hét và ồn ào.

Lại có người gặp chuyện rồi.

Là... hai cảnh sát bảo vệ cậu và Ninh Mộc Phong.

Ninh Mộc Phong có thói quen nghỉ trưa, Nguyễn Thanh cũng chọn về chỗ ở của Sở Dật, nên hai cảnh sát tự tìm một chỗ để ăn.

Họ tìm được một nơi ngay cạnh cây cầu bên cạnh ký túc xá sinh viên.

Đại học Hoành Minh nằm giữa những dãy núi, địa hình rất không bằng phẳng, khu ký túc xá nằm ở vị trí cao hơn, kết nối với các khu vực khác bằng một cây cầu.

Cây cầu này nằm gần ký túc xá của Sở Dật và của Ninh Mộc Phong.

Vì là giờ trưa, xung quanh có rất nhiều sinh viên qua lại, việc hai người ngồi ăn ở đó không có gì bất thường.

Nhưng chỉ sau vài phút ăn trưa, hai người bỗng ngã xuống, vài giây sau đã tắt thở.

Dường như là ngộ độc thực phẩm.

Nói là ngộ độc thực phẩm, chi bằng nói là bị hạ độc.

Nguyễn Thanh lập tức xuống kiểm tra, cả hai đều tử vong do trúng độc.

Thức ăn của họ đã bị bỏ độc.

Hung thủ đang công khai khiêu chiến với cảnh sát sao?

Quá ngông cuồng.

Thậm chí ngày càng ngông cuồng hơn.

Rõ ràng lúc đầu, hung thủ còn che giấu mọi chuyện như một vụ tai nạn, hoàn toàn đẩy mình ra ngoài.

Nhưng giờ đây đã dám công khai đầu độc.

Chẳng lẽ vì đã bị phát hiện nên không còn kiêng dè gì nữa sao?

Hung thủ lấy tự tin từ đâu?

Chắc chắn đến mức không sợ bị bắt sao?

Nguyễn Thanh thậm chí nghi ngờ rằng hung thủ không chỉ có một người.

Ba vụ đầu và những vụ sau có sự khác biệt, như thể không phải cùng một người thực hiện.

Phong cách gây án rất khác biệt.

Một người thận trọng, một người phô trương và ngông cuồng.

Có ai đó đang nhân cơ hội để loại bỏ những người chướng mắt sao?

Nếu vậy, thì sẽ rắc rối đây.

Nếu có kẻ mượn nước đục thả câu, sẽ dễ gây nhiễu cho phán đoán chính xác.

Hơn nữa, nếu vậy thì độ khó của phó bản này cũng quá cao.

Vì người mình điều tra có thể là hung thủ, nhưng lại không phải hung thủ mà phó bản chỉ định.

Nguyễn Thanh trầm ngâm rồi lên tiếng, 【Hệ thống, phó bản này thuộc cấp bậc nào?】

Hệ thống với giọng điệu lạnh lẽo, hiếm khi có chút do dự, 【Có lẽ là... cấp cao?】

Nguyễn Thanh: "......?"

Hệ thống thấy Nguyễn Thanh im lặng, bèn giải thích, 【Phó bản này hiển thị mức độ '???', nên tôi cũng không rõ.】

Hơn nữa còn thay đổi đột ngột, trước đó chỉ là trung cấp, sau đó biến thành '???'.

Thực tế, hệ thống đã báo cáo sự cố, nhưng hệ thống chính không phản hồi bất kỳ bất thường nào.

Nói cách khác, cấp bậc '???' của phó bản không phải do lỗi mã hóa, mà là có thứ gì đó ảnh hưởng đến phó bản.

Rất có thể tạm thời không thể xác định được cấp độ cụ thể của phó bản.

Nguyễn Thanh hơi cúi mắt, cấp bậc phó bản là một ẩn số sao...

Nghe tin có người xảy ra chuyện, các người chơi khác lập tức chạy đến.

Họ nhìn thấy Nguyễn Thanh vẫn bình yên vô sự, hơi ngạc nhiên.

Người gặp chuyện không phải cậu sao?

Vậy người gặp chuyện là ai?

Các người chơi nhìn về phía thi thể, lập tức nhận ra danh tính nạn nhân.

Là cảnh sát.

Việc hung thủ bỏ qua NPC để giết cảnh sát cũng không phải lạ.

Các người chơi kiểm tra thi thể và nhanh chóng kết luận rằng cả hai chết vì trúng độc.

Người chơi cao lớn từng đổi thân phận với Nguyễn Thanh nhìn sang cậu, định mở miệng nói gì đó thì thấy Nguyễn Thanh đột nhiên mở to mắt, "Mọi người im lặng!"

Khi tất cả lặng im, âm thanh "tít tít tít" trở nên rõ ràng hơn.

Chứng tỏ đây không phải là ảo giác của Nguyễn Thanh, mà là tiếng đếm ngược của bom!

Bom đang ở trên cây cầu mà họ đứng!

Việc giết chết cảnh sát chỉ là một cái cớ, hung thủ muốn giết tất cả người chơi trên cây cầu này!

Nguyễn Thanh thấy mọi người nghi hoặc nhìn mình, mím môi, ngượng ngùng chỉ xuống dưới, "Có bom."

Những người chơi khác không nghe thấy âm thanh, người chơi cao lớn lập tức nắm lấy mép cầu, nhìn xuống, rồi hắn mở to mắt.

Dưới gầm cầu có không ít bom.

Thời gian chỉ còn... mười lăm giây.