Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 124: Tình Yêu Đẫm Máu (16)



Mặc dù giọng điệu của quản lý không hề thay đổi, nhưng ai tinh ý đều nhận ra, anh hoàn toàn không hài lòng với câu trả lời của Nguyễn Thanh.

Nhưng có lẽ vì vừa trải qua chuyện quá đáng sợ, Nguyễn Thanh bị dọa đến mức không thốt nổi một lời làm hài lòng anh.

Đám vệ sĩ bên cạnh sốt ruột đến mức muốn gợi ý cho "đóa hoa hồng" này ngay lập tức.

"Còn gì nữa, còn gì nữa..." Nguyễn Thanh khẽ run, lắp bắp đến mức câu nói cũng không trọn vẹn.

Cậu dường như đã đến bờ vực sụp đổ cảm xúc.

"Còn... gì nữa..."

Nguyễn Thanh nghĩ mãi không ra, nước mắt bất giác lăn dài. Đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn quản lý, tràn ngập nỗi sợ hãi. "Quản lý, lần sau tôi sẽ không dám nữa, xin hãy tha cho tôi lần này."

"Giờ mới biết cầu xin à? Lúc trước chẳng phải coi lời tôi như gió thoảng bên tai sao?" Anh siết chặt tay Nguyễn Thanh, kéo cậu về phía mình.

Nguyễn Thanh bị kéo mạnh suýt va vào người anh, may mắn kịp giữ thăng bằng, không chạm vào anh dù chỉ một chút.

Bởi tất cả nhân viên ở "Hoa Nguyệt" đều biết, quản lý rất ghét bị người khác chạm vào.

"Cậu thật sự không biết nghe lời." Anh nhìn cậu trai trước mặt đang hoảng loạn và run rẩy, giọng nói bình thản, "Cậu có biết cái giá của việc mơ tưởng thoát khỏi tôi là gì không?"

Nguyễn Thanh vừa nghe, theo phản xạ rụt về sau, nước mắt lại càng rơi không ngừng. "Biết... biết chứ, sẽ... sẽ bị xử lý..."

Giọng cậu đầy nghẹn ngào và run rẩy, cơ thể mỏng manh khẽ run lên, rõ ràng sợ hãi đến cực điểm. "Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi thật sự sẽ không dám nữa."

"Chuyện cậu dụ dỗ Sở Dật giúp cậu là như thế nào?" Anh đưa tay nắm lấy cằm Nguyễn Thanh, nâng mặt cậu lên đối diện với ánh mắt sắc sảo của mình.

"Do tổ trưởng dạy cậu những chiêu trò đó sao?"

Nguyễn Thanh muốn lắc đầu, nhưng vì cằm bị giữ chặt, cậu chỉ có thể cứng ngắc mím môi, không dám trả lời.

Những giọt nước mắt rơi lả tả thấm ướt hàng mi dài và gương mặt, khiến cậu trông vô cùng đáng thương.

Nhưng cũng chính điều đó lại càng làm tăng sức quyến rũ chết người của cậu.

Anh nâng cằm Nguyễn Thanh cao thêm, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mình.

Khi đôi mắt đẹp long lanh nước chỉ còn phản chiếu hình bóng của anh, quản lý mới từ tốn cất tiếng: "Tổ trưởng đã dạy cậu những thủ đoạn dụ dỗ gì?"

Những lời của anh đã trở nên quá thẳng thắn.

Chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc, đều hiểu được câu "còn gì nữa" mà anh lặp lại ban nãy ám chỉ điều gì.

Nguyễn Thanh mím môi, cuối cùng lắp bắp: "Gặp... gặp khách phù hợp, có thể thu hút sự chú ý của họ trước."

"Chi tiết hơn đi?" Anh hỏi tiếp, giọng điệu vô cùng điềm đạm, như thể chỉ thuận miệng nói chuyện.

Hàng mi dính nước mắt của Nguyễn Thanh khẽ rung, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Có... có thể cởi vài cúc áo đồng phục, làm cho gợi cảm hơn một chút, hở mà không hở là tốt nhất, cố gắng để lộ điểm đẹp của bản thân."

"Rồi sao nữa?"

"Nếu khách có hứng thú, thì... thì chủ động hơn một chút, ôm ấp làm quen..."

Anh nhướn mày, có vẻ tò mò: "Cụ thể chủ động thế nào?"

"Có... có thể giả vờ kháng cự nhưng vẫn đáp trả khi hôn khách, nhẹ nhàng cắn cằm họ, cũng có thể liếm yết hầu, dùng lưỡi khơi gợi khách..." Nguyễn Thanh hoảng loạn cúi mắt, giọng nói càng lúc càng nhỏ, gần như tan vào không khí.

Có lẽ cảm thấy những lời này bẩn tai người trước mặt, cậu thậm chí không dám nhìn thẳng vào biểu cảm của anh.

Quản lý nghe vậy, nhìn cậu chằm chằm, hồi lâu mới dùng ngón tay cái xoa nhẹ đôi môi mỏng nhạt màu trước mặt, hơi nhích lại gần hơn, "Làm cho tôi xem."

Nguyễn Thanh nghe vậy mím môi, rõ ràng với thân phận và tính cách u ám, cô lập của cậu, làm sao có thể ngây thơ nghĩ rằng anh có ý thích mình.

Đương nhiên, cậu cũng không dám nghĩ mục tiêu "làm" là anh.

Ánh mắt cậu bất giác liếc về phía vệ sĩ đứng bên cạnh.

Vệ sĩ: "!!!"

Cứu tôi với!!!

Nhìn tôi làm gì!!!

Tôi không muốn chết, tôi còn muốn sống!!!

Vệ sĩ hoảng loạn trừng mắt với Nguyễn Thanh, ra sức dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo mục tiêu là quản lý ngay trước mặt cậu.

Anh theo ánh nhìn của Nguyễn Thanh chậm rãi liếc qua.

Vệ sĩ lập tức cứng đờ, cúi đầu, không dám biểu lộ thêm bất kỳ điều gì.

Hắn ta đứng yên như tượng, trong lòng chỉ cầu mong "đóa hồng" trước mặt hiểu được ý của quản lý.

Nguyễn Thanh nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của vệ sĩ, dường như đã hiểu ra ý của hắn ta. Cậu lúng túng đứng yên tại chỗ, không biết phải làm gì.

Có lẽ vì thấy cậu cứ đứng đó quá lâu mà không hành động, anh khẽ nhìn Nguyễn Thanh, giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng lời lẽ như một lưỡi dao sắc lạnh: "Sao vậy? Cậu làm ở Hoa Nguyệt một năm rồi, mà vẫn chưa học được cách quyến rũ khách hàng sao?"

"Tôi nhớ Hoa Nguyệt không giữ lại những kẻ vô dụng, đặc biệt là người vừa vô dụng lại không biết nghe lời."

Giọng anh nghe vẫn ôn hòa, nhưng riêng mấy chữ "vô dụng lại không biết nghe lời" thì rõ ràng nhấn mạnh hơn vài phần.

Nguyễn Thanh đã phạm phải cái "không nghe lời" rồi, nếu bây giờ còn bị coi là vô dụng nữa...

"Tôi biết làm, biết làm mà!" Nguyễn Thanh nghe vậy trợn tròn mắt, sợ hãi đến mức vội vàng mở miệng giải thích, sợ rằng câu tiếp theo của anh sẽ là "xử lý cậu."

Anh cười nhạt, vẻ mặt đầy vẻ thản nhiên nhưng lại khiến người đối diện không khỏi lạnh sống lưng. "Biết làm thì thể hiện đi."

Nguyễn Thanh thầm cảm thấy khâm phục trước sự kiên nhẫn và cố chấp của người này. Dù cậu có giả vờ ngây ngốc, không trả lời điều anh muốn nghe, thì anh vẫn có thể nói thẳng, ép buộc cậu phải làm theo ý mình.

Những việc này hiển nhiên không tiện làm ở sảnh tầng một, thế nên cả hai người đi lên tầng hai, vào văn phòng của quản lý.

Đúng vậy, chỉ có hai người.

Nguyễn Thanh và anh.

Đám vệ sĩ không đi theo mà đứng gác ngoài cửa, không xa lắm.

Dẫu vậy, cánh cửa văn phòng vẫn không được đóng lại.

Có lẽ anh tự tin rằng sẽ không ai dám làm phiền, hoặc cũng có thể là muốn tăng thêm chút kích thích trong tình huống này.

Quản lý ngồi xuống sofa một cách nhàn nhã và ung dung, rồi ngước nhìn Nguyễn Thanh. "Bắt đầu đi."

Nguyễn Thanh chậm rãi bước đến trước mặt anh, nhưng dường như không dám ngồi lên đùi anh.

Cậu khẽ co chân, quỳ một gối lên sofa, rồi rụt rè đưa tay ra, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt trên cổ áo anh.

Mặc dù điều hành một quán bar chẳng mấy đứng đắn, nhưng quản lý lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu, áo sơ mi luôn được cài đến tận cúc cuối cùng, tạo cảm giác vừa thanh nhã vừa cấm dục.

Tuy nhiên, cách ăn mặc này rõ ràng không thuận tiện cho việc làm những chuyện như liếm yết hầu hay "quyến rũ," thế nên cách tốt nhất là cởi vài cúc áo.

Có điều, vì anh đang ngồi thẳng, còn cậu quỳ một bên, động tác này dường như hơi bất tiện. Nguyễn Thanh loay hoay mãi mà vẫn không thể tháo được chiếc cúc đầu tiên.

Anh nhướn mày, duỗi thẳng đôi chân dài, rồi nghiêng người nằm tựa vào sofa, tạo tư thế thoải mái hơn, dường như để thuận tiện cho hành động của Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh thấy vậy liền khựng lại, đôi mắt đầy vẻ bối rối, không biết nên tiếp tục hay dừng lại.

May mắn là quản lý đã lên tiếng. "Tiếp tục đi."

Nguyễn Thanh nhìn người đàn ông đang ngả người lười biếng, sau đó khẽ ngồi xuống mép sofa, lại lần nữa run rẩy đưa tay cởi cúc áo anh.

Lần này, với một người nằm, một người ngồi bên cạnh, việc cởi nút áo trở nên dễ dàng hơn.

Nhưng Nguyễn Thanh chỉ cởi đến chiếc thứ ba thì dừng lại.

Cúc áo bị nới lỏng khiến anh – vốn thường ngày toát ra vẻ ôn hòa – giờ đây lại mang theo chút phóng túng và nguy hiểm.

Áp lực trong không khí bỗng chốc như tăng thêm vài phần.

Quản lý vốn dĩ đã không mang dáng vẻ hòa nhã. Chỉ là nhờ nụ cười thường trực mà giảm đi chút khí thế xâm lược.

Nguyễn Thanh tháo xong cúc áo, vừa ngẩng đầu lên thì đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh.

Cậu lập tức cứng người, theo bản năng cúi đầu né tránh, không dám đối diện trực tiếp.

Việc tháo cúc thì chỉ cần ngồi nghiêng một bên là đủ, nhưng nếu muốn cúi xuống hôn, e rằng tư thế hiện tại không tiện lắm.

Nguyễn Thanh ngập ngừng vài giây, cuối cùng quyết định tháo giày, co chân qua một bên chân dài của anh, dự định quỳ cả hai gối lên sofa, hai chân đặt hai bên người anh.

Tư thế này giúp cậu dễ dàng cúi xuống hơn.

Tuy nhiên, vừa mới đặt chân qua, Nguyễn Thanh đã bị quản lý giữ chặt cổ tay, kéo thẳng cậu vào lòng.

Nguyễn Thanh không kịp phản ứng, hoàn toàn không ngờ anh sẽ ra tay, liền bị kéo ngã ngồi thẳng lên người anh. Cả hai lúc này rơi vào một tư thế cực kỳ ám muội.

Trong đôi mắt Nguyễn Thanh thoáng hiện vẻ bối rối xen lẫn sợ hãi. Cậu muốn vội đứng dậy, nhưng tiếng nói nhẹ nhàng của anh lại vang lên, cắt ngang mọi hành động:

"Tiếp tục đi."

Nguyễn Thanh run lên một chút, cố gắng kiềm chế bản thân. Cậu chậm rãi chống tay lên sofa, đầu cúi xuống nhìn đôi môi mỏng của anh, dần dần tiến lại gần.

Cậu dường như định hôn lên môi anh.

Nhưng mọi cử động của Nguyễn Thanh rất chậm, từng chút một như thể lo sợ hành động của mình sẽ chọc giận người đàn ông dưới thân.

Cả cơ thể cậu đều đang thăm dò, từng bước dò xét phản ứng của anh.

Quản lý vẫn chỉ bình thản ngả người, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén như dõi theo từng động tác của cậu, cứ như đang nhẫn nại chờ đợi.

Dẫu sao, dù chậm thế nào, khoảng cách giữa Nguyễn Thanh và người đàn ông dưới thân cũng dần thu hẹp.

Hơi thở cả hai bắt đầu hòa quyện, cánh mũi kề sát vào nhau.

Tư thế ấy mờ ám đến mức khiến không gian như đọng lại.

Nguyễn Thanh cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh. Trong đầu cậu không hề nghĩ tới những điều không trong sáng, mà chỉ đang suy tính làm sao để giải quyết người đàn ông trước mặt.

Quản lý khác hẳn Sở Dật, không thể trực tiếp giết được.

Đây là Hoa Nguyệt, nếu quản lý chết, cậu chắc chắn cũng không thoát khỏi liên lụy.

Đến lúc đó, muốn rút lui an toàn sẽ cực kỳ khó khăn, hơn nữa hình tượng của cậu cũng sẽ bị trừ điểm nặng nề.

Nếu không muốn làm những chuyện bản thân ghê tởm, cũng không thể giết anh ta, thì chỉ còn một cách duy nhất: dùng thôi miên.

Nhưng ý chí của quản lý quá mạnh mẽ. Dù Nguyễn Thanh đã thử bao nhiêu ám thị thôi miên, vẫn không thể làm lung lay tinh thần anh dù chỉ một chút.

Có vẻ như cậu cần phải nhờ đến tác động từ bên ngoài...

Ngay khi Nguyễn Thanh chuẩn bị cúi xuống hôn, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, theo sau đó là giọng nói ngạc nhiên của vệ sĩ:

"Cậu chủ Ninh, sao cậu lại đến đây?"

Một giọng nói hờ hững đáp lại: "Tôi đến tìm chú út."

Nguyễn Thanh vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này, cơ thể lập tức đông cứng.

Đó chính là giọng của Ninh Mộc Phong.

Nếu nói ai là người mà nguyên chủ không bao giờ muốn thấy bộ dạng chật vật của mình nhất, thì chắc chắn đó chính là Ninh Mộc Phong.

Trong mắt Nguyễn Thanh bùng lên vẻ hoảng loạn. Không kịp suy nghĩ thêm, cậu liền cố dùng sức chống tay lên sofa, định đứng dậy.

Nhưng quản lý không để cậu làm theo ý mình. Anh lại kéo tay cậu, khiến cơ thể Nguyễn Thanh rơi vào lòng anh một lần nữa.

Chưa dừng lại ở đó, anh nắm lấy cằm cậu, cúi đầu hôn xuống mà không cho cậu cơ hội phản kháng.

"Ưm..."

Ngoài cửa, vệ sĩ thấy Ninh Mộc Phong bước về phía văn phòng của quản lý thì mắt trợn trừng, vội vàng giơ tay chặn lại, nhỏ giọng nói:

"Cậu chủ Ninh, hiện giờ quản lý đang bận, cậu không thể vào."

Ninh Mộc Phong chỉ hờ hững liếc qua hắn ta một cái, không nói lời nào, bước thẳng đến cửa văn phòng.