Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 136: Huyết Ảnh Quỷ Dị (7)



Người phản ứng đầu tiên là Thẩm Bạch Nguyệt, cô bé đang đứng dưới tường. Vì còn quá nhỏ, Nguyễn Thanh không để cô trèo lên cạnh tường.

Thẩm Bạch Nguyệt ngoan ngoãn ôm lấy con búp bê, đứng bên dưới chăm chú nhìn Nguyễn Thanh đang hành động.

Nhưng ngay sau đó, cô tận mắt thấy Nguyễn Thanh đột nhiên bị thứ gì đó kéo mạnh và rơi khỏi bức tường.

Đôi mắt cô bé trợn tròn kinh hãi, lập tức hét lớn với giọng đầy sợ hãi: "Anh Úc Thanh!!!"

Cô bé thậm chí ném cả con búp bê yêu thích chưa từng rời khỏi tay mình, hoảng loạn chạy đến bên chiếc thang, như thể muốn cứu Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh trong trạng thái rơi tự do, ngơ ngác nhìn bức tường ngày càng nhòe đi trước mắt, thời gian bỗng như trôi chậm lại trong khoảnh khắc đó.

Tiếng hét của Thẩm Bạch Nguyệt vang lên rõ ràng bên tai, nhưng giữa không trung trống rỗng, cậu không thể làm bất cứ điều gì.

Cuối cùng, Nguyễn Thanh chỉ biết nhắm mắt, bất lực để cơ thể rơi xuống.

Những người khác cũng nghe thấy tiếng hét của cô bé, lập tức nhìn về vị trí Nguyễn Thanh vừa đứng, nhưng nơi đó đã trống không.

Bên trong tường chỉ còn mỗi Thẩm Bạch Nguyệt, cô đang gấp gáp trèo lên thang. Rõ ràng, người không thể rơi vào bên trong.

Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất...

Trái tim mọi người như chìm xuống, ánh mắt đồng loạt hướng ra bên ngoài bức tường.

Ngoài tường vẫn là một màn sương mờ mịt, không còn nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Thanh đâu nữa.

Họ không biết bên trong màn sương ẩn chứa thứ gì, nhưng dù có cố quay phim cũng chẳng thu được gì.

Sương quá dày, tầm nhìn thậm chí còn kém hơn chiều rộng của bức tường.

Nhưng ai nấy đều hiểu rõ, trong sương mù có thứ gì đó đáng sợ. Một khi bước vào, e rằng khó có đường sống.

Thực ra, không phải không có người để ý tới tình hình của Nguyễn Thanh từ đầu.

Nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mà khoảng cách lại không gần, không ai kịp phản ứng để giữ cậu lại.

Phong Dã là một trong số đó.

Nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Thanh biến mất, Phong Dã lập tức nhảy khỏi bức tường, thân hình ngay tức khắc bị màn sương nuốt chửng.

Một người khác cũng làm y hệt, chính là nam người chơi có nét tương đồng với anh chàng người chơi tinh anh.

Người hầu được quản gia giao nhiệm vụ giám sát nhóm khách mời đã đứng nhìn họ làm trò suốt từ đầu. Nhưng khi chứng kiến Nguyễn Thanh bất ngờ bị kéo khỏi tường, cậu ta hoàn toàn sững sờ.

Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra!

Cậu ta mở to mắt, tim như rơi xuống đáy vực, tay run rẩy lấy điện thoại gọi cho quản gia.

Quản gia bắt máy rất nhanh: "Chuyện gì vậy?"

"Quản... quản gia, ngài Úc Thanh rơi khỏi ban công rồi!" Giọng người hầu lắp bắp vì hoảng loạn.

Giọng quản gia bỗng cao hẳn lên: "Sao lại thế được!!!? Tôi không phải đã bảo cậu trông chừng ngài ấy sao!?"

Người hầu run lên bần bật, giọng nói lẫn chút sợ hãi: "Ngài ấy... bị thứ trong sương kéo xuống..."

Điều này nghĩa là thứ tồn tại trong sương đã có ý thức và bắt đầu tấn công người.

Nếu tình hình tiếp diễn, biệt thự này e rằng cũng không còn là nơi an toàn nữa.

Cơ thể người hầu bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

Dù cậu ta nói rất mơ hồ, quản gia bên đầu dây kia lập tức hiểu ra. Giọng ông trở nên nghiêm nghị: "Gọi ngũ thiếu gia tới ngay."

"Phải đảm bảo ngài Úc Thanh còn sống trở về."

"Rõ!"

Chiều cao ba mét thực ra không phải quá lớn, việc rơi xuống chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Nếu là người bình thường có sức khỏe ổn định, cú rơi này có lẽ sẽ không gây thương tích.

Nhưng Nguyễn Thanh vốn có thể trạng yếu ớt, không chắc mình sẽ không bị thương. Theo bản năng, cậu ôm đầu, cố giữ tư thế giảm thương tối ưu nhất.

Thế nhưng, sau cú ngã, Nguyễn Thanh hoàn toàn không cảm nhận được chút đau đớn nào.

Ngược lại, cảm giác như mình rơi lên thứ gì đó mềm mại như bông.

Nguyễn Thanh ngồi bệt xuống đất, hai tay chống xuống bề mặt. Một cảm giác mềm mại, lạnh buốt truyền đến, khiến cậu không khỏi thấy nghi hoặc.

Đất ở đây mềm sao?

Nhưng chưa kịp cúi xuống nhìn, mặt đất dưới tay cậu... bỗng động đậy...

Động đậy...

Nguyễn Thanh: "!!!"

Đôi mắt mở to, đồng tử co lại, cậu vội vàng muốn bật dậy bỏ chạy.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một thứ gì đó từ mặt đất vươn lên, lập tức siết chặt cổ chân cậu.

Do chân bị giữ chặt, Nguyễn Thanh lại mất thăng bằng, ngã xuống lần nữa.

Lần này, vẫn không có cảm giác đau đớn, nhưng thứ dưới người mềm đến mức như thể sẽ chìm xuống bất cứ lúc nào.

Nguyễn Thanh nằm bẹp dưới đất, không dám quay lại nhìn thứ đang trói cổ chân mình, mà chỉ thất thần nhìn mặt đất đỏ ngầu trước mắt.

Mặt đất không chỉ đỏ như máu, mà còn nhấp nhô chuyển động.

Không đúng... đây không phải là đất!

Đây là một con quái vật biết ngọ nguậy.

Nó muốn nuốt chửng cậu!

Cũng giống như vị khách vừa bước vào màn sương ấy!

Nhịp tim của Nguyễn Thanh không cách nào kìm chế được, càng lúc càng đập nhanh hơn. Hàng mi dài khẽ rung, cậu muốn đứng dậy bỏ chạy.

Nhưng cậu không thể làm được.

Đôi chân cậu bị một thứ gì đó quấn chặt, lạnh lẽo và ẩm ướt, ghê rợn như thể một con sâu đeo bám không rời. Thứ đó còn đang bò dần lên theo ống quần, dường như muốn nuốt chửng cậu.

Cơn sợ hãi làm nước mắt ứ đầy trong mắt Nguyễn Thanh, khiến đôi mi và hốc mắt ướt đẫm. Mọi tế bào trong cơ thể cậu như gào thét, bảo cậu phải chạy đi. Cậu hít thở nặng nề, cố gắng giữ bình tĩnh, với tay lấy cây kéo lúc trước nhặt được trong phòng.

Không chút do dự, cậu đâm thẳng vào thứ đang quấn lấy mắt cá chân mình.

Nhưng ngay sau đó, mặt đất dưới chân lại tiếp tục trào lên, một thứ gì đó cuộn tròn quấn lấy cổ tay cậu, khóa chặt cánh tay đang cầm kéo.

Thậm chí, một dây leo đỏ như máu từ phía sau siết chặt lấy eo cậu, ép cậu ngã nhào xuống đất.

Chiếc áo phông trắng của Nguyễn Thanh bị dây leo buộc chặt, nhăn nhúm đến mức lộ rõ dáng eo mảnh mai, mỏng manh như thể không vừa một vòng tay. Thân hình nhỏ nhắn, cân đối ấy, dưới ánh nhìn của dây leo đỏ rực, lại hiện lên vẻ quyến rũ khó tả.

Áo phông trắng cũng bị thứ đỏ máu kia nhuộm lem luốc.

Lần này, Nguyễn Thanh cuối cùng cũng thấy rõ thứ đang quấn lấy mình.

Đó là những dây leo đỏ như máu.

Cả mặt đất dường như đều là những dây leo như vậy, không ngừng uốn éo, khiến người ta không khỏi sợ hãi từ tận sâu trong tâm trí.

Đó là một nỗi sợ không thể kiểm soát, mạnh đến mức dập tắt hoàn toàn ý chí phản kháng.

Nỗi sợ ấy rút cạn toàn bộ sức lực của cơ thể.

Ngay khi Nguyễn Thanh nhìn rõ, hơi thở của cậu như nghẹn lại. Thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, đôi mi dài ướt đẫm nước mắt vì kích thích từ nỗi sợ hãi.

Cậu... không thể chạy thoát.

Cậu luôn biết sức chiến đấu của mình chẳng đáng nhắc tới, đến cả người bình thường còn không bằng, nói gì đến việc đối đầu với một thực thể kỳ quái thế này.

Dù cậu có giãy giụa đến mức nào, cũng chỉ là kẻ bé nhỏ lay động cây cổ thụ.

Dù nỗi sợ chiếm cứ tâm trí, Nguyễn Thanh vẫn nhận thức rõ ràng: cơ thể này không thể sống sót.

Trong đầu cậu vang lên giọng nói: "Hệ thống, trong phó bản không thể mua đạo cụ, đúng không?"

Hệ thống lạnh lùng đáp lại: "Đúng vậy, chỉ có thể mua vào thời gian không phải chơi game."

Không nói thêm gì, Nguyễn Thanh kích hoạt đạo cụ "Huyễn Hồn Linh" trong tay, chuẩn bị từ bỏ cơ thể này để nhập vào thân thể một người chơi khác mà cậu đã chọn.

[Đạo cụ: Huyễn Hồn Linh (đạo cụ cấp A)]

[Tác dụng: Sau khi sử dụng, có thể nhập vào cơ thể người khác.

Giới hạn: Tinh thần lực của mục tiêu càng cao, thời gian nhập càng ngắn. Nếu cao hơn mười lần, việc nhập sẽ thất bại.

Số lần sử dụng: 2/3 (Chú thích: Mỗi phó bản chỉ có thể dùng một lần).]

Đạo cụ khởi động thành công.

Người chơi mà Nguyễn Thanh chọn là một tân thủ bị công hội Vĩnh An lừa vào đây, nhìn qua có vẻ chẳng thông minh lắm. Người này hầu như luôn làm theo chỉ dẫn của một gã đầu đinh.

Thân phận như vậy thực ra dễ dàng hơn để lấy manh mối từ gã đầu đinh.

Không phải Nguyễn Thanh không muốn chọn gã đầu đinh hay người đàn ông có vẻ là nhân vật cao cấp của công hội Vĩnh An. Nhưng cả hai đều không phải tân thủ, ý chí lại rất khó lay chuyển.

Nếu chọn họ, thời gian nhập có khi chẳng đủ bảy ngày, mà phần lớn thời gian cũng không thể kiểm soát được cơ thể.

Do đó, chọn một tân thủ thân cận với gã đầu đinh là lựa chọn tốt nhất.

... Nhưng vừa nhập vào cơ thể người này, Nguyễn Thanh lập tức hối hận.

Cậu nhận ra ý chí của người này hoàn toàn không giống vẻ ngoài ngu ngốc của mình. Ý chí mạnh đến mức suýt chút nữa cậu đã thất bại trong việc nhập hồn.

Người này chắc chắn không phải tân thủ!

Hoặc là một nhân vật cao cấp của công hội Vĩnh An, hoặc là một người khác giả làm tân thủ để trà trộn vào hội.

Nguyễn Thanh từng nghĩ rằng có khả năng sẽ có người chơi khác, giống cậu, cải trang làm tân thủ để trà trộn. Nhưng cậu cảm thấy những người chơi cấp cao thường sẽ có lòng tự tôn của riêng mình, không dễ gì chịu nhún nhường trước mặt kẻ khác hay răm rắp nghe lệnh.

Hơn nữa, họ sẽ luôn phải cảnh giác để tránh bị lộ thân phận.

Vậy nên, theo lý mà nói, những người chơi cải trang như thế sẽ chọn cách tránh xa gã đầu đinh và những nhân vật cấp cao của hội Vĩnh An.

Chính vì vậy, Nguyễn Thanh mới đặc biệt chọn một người chơi vừa gần gũi với gã đầu đinh, vừa tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.

Ai mà ngờ được lại có người dám đi ngược lại logic ấy.

Đúng là thông minh lại bị thông minh hại.

Nếu biết trước tình huống này, cậu đã chọn thẳng gã đầu đinh còn hơn.

Nhưng giờ hối hận thì cũng chẳng kịp nữa.

Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, tạm thời từ bỏ ý định mạnh mẽ chiếm quyền kiểm soát cơ thể.

Có lẽ cậu phải đợi đến khi người này ngủ say hoặc mất ý thức mới có cơ hội.

Dù sao thì, cơ thể của cậu chắc chắn sẽ chết. Nếu tinh thần lực của cậu không đủ để trụ lại trong cơ thể người này suốt bảy ngày, thì cậu cũng sẽ chết.

Vì vậy, cậu buộc phải luôn giữ tinh thần trong trạng thái tốt nhất.

Người chơi mà Nguyễn Thanh nhập vào lúc này đang đứng trên bức tường, nhìn chăm chú vào màn sương phía trước.

Rõ ràng chẳng có gì trong màn sương ấy, nhưng người này lại đứng nhìn gần một phút, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Nguyễn Thanh không biết người này đang nhìn gì, cũng không muốn phí tâm phân tích.

Bởi dù đã nhập vào cơ thể người này, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng của cơ thể chính mình, không khác gì khi còn ở trong nó.

Thứ dây leo đỏ đầy máu kia đã quấn chặt lấy tứ chi của cậu, cảm giác lạnh lẽo khiến da đầu cậu tê dại.

Thậm chí, nó còn đang trườn dần từ cổ tay lên vị trí trái tim, như thể chuẩn bị bắt đầu từ đó mà "ăn" cậu.

Nguyễn Thanh nghiến răng, chờ đợi cảm giác đau đớn khi bị cắn xé.

Nhưng cảm giác đau đớn ấy không xuất hiện.

Thay vào đó, một loại cảm giác khác hoàn toàn xa lạ truyền tới...

Hơi thở của Nguyễn Thanh khựng lại, một ý nghĩ hoang đường lóe lên trong đầu cậu.

Dây leo này dường như không phải muốn ăn cậu, mà là muốn...

Không nghĩ thêm gì nữa, Nguyễn Thanh vội vã quay trở lại cơ thể chính mình, liều mạng giãy giụa hòng thoát khỏi sự ràng buộc của dây leo.

Nhưng dây leo siết chặt đến mức không tưởng.

Lực đạo của nó mạnh mẽ như thể làm từ thép, dù Nguyễn Thanh có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển.

Thậm chí, vì cậu vừa rời khỏi cơ thể, giờ đây nó đã bị dây leo hoàn toàn khống chế, cậu không thể làm gì được.

Kể cả việc tự sát cũng là điều không thể.

Càng giãy giụa, áo phông trắng của cậu càng bị kéo lên cao, để lộ làn da trắng mịn, giờ đã bị dây leo in hằn những vệt đỏ tươi.

Không rõ đó là máu từ dây leo hay vết thương mà nó để lại.

Nguyễn Thanh nhìn cây kéo rơi gần đó, cố gắng gom hết sức lực để với tới.

Cậu nín thở, duỗi thẳng từng ngón tay, cố gắng chạm vào lưỡi kéo.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Chỉ một chút nữa...

Nhưng ngay khi ngón tay cậu gần chạm tới, đôi tay đã bị dây leo cuốn chặt, kéo cao lên khỏi đầu.

Cây kéo cũng bị dây leo cuốn đi, biến mất không tung tích.

Nguyễn Thanh bây giờ trông vô cùng thê thảm: tóc tai lộn xộn, cơ thể bị dây leo ép ngồi bệt xuống góc tường, đôi tay bị trói chặt trên đỉnh đầu, toàn thân lấm lem màu đỏ máu.

Chiếc áo phông trắng bị xộc xệch, để lộ phần eo mảnh khảnh.

Làn da trắng ngần bị dây leo siết chặt in lại vệt đỏ, như những bông mai đỏ rực giữa trời tuyết mùa đông, rực rỡ mà yêu mị.

Thân thể mỏng manh của cậu khẽ run lên vì giãy giụa, hơi thở dồn dập không đều, khó mà ổn định.

Nguyễn Thanh không còn cách nào, chỉ có thể khẽ hé miệng, cố gắng lấy lại nhịp thở.

Giọng nói lạnh lẽo của cậu, vì hơi thở gấp gáp, lại vô tình trở nên mềm mại hơn, khẽ khàng mà lại gợi cảm không ngờ.

Chỉ nghe thôi cũng khiến người ta không thể khống chế nổi.

Nhìn cây kéo giờ đã biến mất, Nguyễn Thanh nhắm hờ đôi mắt, nhìn dây leo đỏ máu đang trườn tới gần.

Lần sau, phải giấu ít độc trong miệng mới được.

Tự cắn lưỡi tự sát? Nghe thôi cũng đủ mất mặt rồi.

Lần này coi như xui xẻo, nhưng đừng để cậu có cơ hội...

Khi dây leo đỏ máu càng lúc càng tiến gần Nguyễn Thanh, một lưỡi dao bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu, chém đứt đoạn dây leo ngay trước mặt.

Ngay sau đó, những sợi dây đang trói chặt tay cậu cũng bị cắt đứt.

Một người nhanh chóng nắm lấy cổ tay Nguyễn Thanh, kéo cậu vào trong lòng mình.

Bàn tay ấy ấm áp, rõ ràng là của một con người.

Có người đến cứu cậu rồi.

Nguyễn Thanh không ngờ đến điều này, theo phản xạ liền vòng tay ôm chặt cổ người trước mặt.

Người đó chính là Phong Dã.

Mặc dù cả hai cùng nhảy xuống từ một chỗ, nhưng giữa làn sương dày đặc, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào thính giác.

Sau khi nhảy xuống tường, Phong Dã nghe thấy những tiếng xào xạc, giống như tiếng gì đó đang bò.

Hắn nghĩ đó là cậu thiếu niên, liền lập tức đuổi theo.

Nhưng hóa ra không phải.

Nếu không nhờ âm thanh vừa rồi, có lẽ hắn cũng không phát hiện ra Nguyễn Thanh đang ở dưới góc tường.

Kéo Nguyễn Thanh lên xong, Phong Dã không kịp kiểm tra tình trạng của cậu.

Bởi hành động vừa rồi rõ ràng đã khiến dây leo đỏ máu nổi giận, chúng ùn ùn kéo đến như muốn nhấn chìm cả hai.

Phong Dã ngay lập tức bế Nguyễn Thanh lên, trong lúc dây leo ùn ùn lao tới, hắn đạp mạnh vào tường, định nhảy trở lại bên trong.

Nhưng dây leo dường như đã nhận ra ý định của hắn, nhanh chóng chặn đứng lối thoát phía trên.

Không còn cách nào, Phong Dã chỉ có thể ôm cậu nhảy sang một bên, cố gắng né tránh.

Dây leo quá nhiều, mà hắn nghi ngờ thứ này chẳng phải cây leo thật, mà là những dây máu cô đặc lại, hút máu để sống.

Đúng là phó bản cao cấp, dù thiếu đại BOSS, cũng không phải nơi người chơi thông thường có thể dễ dàng xâm nhập.

Những dây leo đỏ máu thông minh đến đáng sợ, dù không đoạt lại được người, chúng vẫn cố gắng chặn đường đi của hắn.

Nếu chỉ có một mình, Phong Dã có lẽ đã thoát được khỏi làn sương. Nhưng việc phải ôm theo một người khiến hắn bị hạn chế hoàn toàn.

Tuy nhiên...

Đôi mắt Phong Dã hơi nheo lại. Không chỉ mỗi hắn bị hạn chế, mà cả dây leo cũng vậy.

Mỗi khi chúng tấn công, chúng đều tránh né người trong lòng hắn, như thể sợ làm cậu bị thương.

Người chơi nam từng được nghi ngờ là một nhân vật tinh anh cũng tìm tới, động tĩnh quá lớn khiến ai cũng nghe thấy.

Khi thấy Phong Dã vừa bế người vừa chật vật né tránh, anh ta liền lao đến hỗ trợ.

Có thêm người, lại nắm được điểm yếu của dây leo, cục diện nhanh chóng thay đổi.

Phong Dã nắm lấy cơ hội, bế Nguyễn Thanh nhảy lên, thoát khỏi tầm với của dây leo.

Phía sau, dây leo đỏ máu tỏ vẻ không cam tâm, nhưng khi ba người đã ra khỏi phạm vi sương mù, chúng đành yên lặng rút lui, tiếp tục ẩn mình chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Quản gia nhận được điện thoại của người hầu, vội vã chạy đến bên tường, lo lắng nhìn ra bên ngoài, gần như muốn lao vào làn sương để tìm người.

Nếu Nguyễn Thanh thực sự chết trong sương mù, tam thiếu gia mà tra hỏi, bọn họ e rằng đều sẽ bị ném vào đó để chôn cùng.

Khi quản gia sốt ruột chờ viện binh, làn sương yên tĩnh bỗng trở nên xao động.

Bên trong ẩn hiện những vật đỏ rực, vừa áp lực vừa nguy hiểm.

Quản gia trợn to mắt, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

"Xong rồi, xong rồi!"

Đôi tay run rẩy, ông cố gắng lấy điện thoại ra gọi cho tam thiếu gia. Nhưng vì tay quá run, mãi mới tìm được số của hắn ta.

Ngay khi định bấm gọi, trên tường bỗng xuất hiện bóng dáng ba người.

Người được bế chính là người yêu của đại thiếu gia.

Làn sương bên ngoài đã trở lại yên tĩnh, như thể cơn xao động ban nãy chỉ là ảo giác.

Nhìn thấy cảnh này, quản gia thở phào nhẹ nhõm.

Phong Dã hạ xuống đất, liền đặt Nguyễn Thanh xuống.

Thẩm Bạch Nguyệt chạy tới, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo cậu, giọng nói gấp gáp xen lẫn run rẩy:

"Anh Thanh, anh không sao chứ?"

Nguyễn Thanh hơi run rẩy, ai cũng có thể nhìn ra cậu đã bị sự việc vừa rồi dọa cho sợ hãi. Nhưng trước sự quan tâm của Thẩm Bạch Nguyệt, cậu vẫn khẽ lắc đầu:

"Không sao."

Quản gia cũng bước tới, nhìn Nguyễn Thanh với đôi mắt đỏ hoe, lệ còn đọng trong khóe mắt, quần áo thì xộc xệch.

Ông im lặng.

Trông như thế này... chẳng giống không sao chút nào.

Bộ dạng của cậu thực sự rất không ổn. Trên mặt còn vết máu, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, áo phông thì nhăn nhúm, chẳng ra hình dáng gì.

Nhìn cậu giống như vừa bị... giày vò một cách tàn nhẫn.

Không, không thể nào.

Làm sao có chuyện đó được!

Người nhà họ Dương tuyệt đối không ai làm ra loại chuyện quái đản như thế.

Quản gia cố gạt bỏ suy nghĩ không phù hợp kia, sau khi chắc chắn cậu không sao thì rời đi.

Hôm nay xảy ra chuyện bất ngờ như vậy, ông phải đi báo cáo lại ngay.

Thực tế, Nguyễn Thanh quả thật không sao, chỉ là cổ tay và eo bị dây leo siết đến đỏ lên, dáng vẻ có chút chật vật mà thôi.

Nhưng trong mắt người khác, bộ dạng này của cậu thực sự dễ khiến người ta hiểu lầm.

Phong Dã trước đó không chú ý, giờ cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

Kết hợp với cách dây leo đối xử với cậu lúc trước, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm.

Hắn cởi áo khoác của mình, khoác lên người cậu, che đi những vết đỏ nhức mắt kia.

Những người khác thấy vậy lập tức hiểu ý, ngượng ngùng dời ánh mắt đi.

Lúc này, một vị khách bước tới, nhìn Nguyễn Thanh và hỏi dồn:

"Trong sương có gì vậy?"

Nguyễn Thanh nắm chặt áo khoác trên người, đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự sợ hãi. Giọng cậu khàn khàn, mang theo chút run rẩy:

"Là những dây leo đỏ máu... phủ đầy mặt đất."

"Dây leo?" Người kia nhíu mày sâu sắc. "Dây leo ăn thịt người à?"

Nguyễn Thanh thoáng ngừng lại, sau đó khẽ gật đầu.

Biết bên ngoài có gì vẫn tốt hơn là không biết.

Một nhóm khách bắt đầu thảo luận cách đối phó với dây leo, số khác tìm kiếm lối thoát khác trong biệt thự.

Dù sao, khi họ tới đây, không hề có làn sương hay dây leo nào cả.

Họ nhà Dương chắc chắn phải có cách ra ngoài để mua nhu yếu phẩm.

Vậy nên, nhất định có lối đi an toàn để rời khỏi biệt thự.

Nguyễn Thanh trở lại phòng mình.

Trên người cậu đầy vết máu, cả tóc cũng lấm lem.

Nguyễn Thanh cầm một bộ quần áo sạch sẽ, định bước vào phòng tắm để tắm rửa.

Thế nhưng, vừa mới bước vào, ánh mắt cậu lập tức khựng lại.

Chiếc quần lót cậu thay ra lúc sáng... đã biến mất...

____

Gõ phím đôi lời muốn nói:

Lại công cuộc mớm tiết canh zô mồm vợ của anh chồng lì lợm. Cỡ máu của ảnh dí ẻm mấy phó bản lận á chèn