Nguyễn Thanh đưa mắt nhìn quanh phòng tắm. Ngoại trừ việc chiếc quần lót biến mất, mọi thứ dường như chẳng có gì bất thường.
Không có dấu vết nào để lại.
Nếu mất đi thứ gì khác, với tính cách của nguyên chủ, cậu chắc chắn sẽ tìm quản gia để phàn nàn, tiện thể mỉa mai gia đình Dương gia vài câu về cách hành xử.
Nhưng thứ bị mất lần này lại là một món đồ khá riêng tư.
Hơn nữa, sau khi đã trải qua những chuyện khó nói trong màn sương kia...
Nguyên chủ hẳn sẽ chọn cách nhẫn nhịn.
Nguyễn Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng không nghĩ đến kẻ biến thái đã lấy cắp quần lót của mình sẽ làm gì với nó.
Cậu đến đây là để vượt qua phó bản, lãng phí thời gian vào việc truy tìm kẻ biến thái thực sự không cần thiết.
Tuy nhiên, cậu vẫn cần phải làm ra vẻ một chút, đồng thời tranh thủ kiểm tra xem trong phòng có dấu vết nào liên quan đến phó bản hay không.
Không vội đi tắm, Nguyễn Thanh bày ra vẻ mặt tức tối, bắt đầu lục lọi khắp phòng, như thể đang muốn tìm ra kẻ trộm.
Chỉ sau vài phút tìm kiếm, cậu đã phát hiện điều bất thường.
Căn phòng này không giống như phòng có người sống hay hơi thở của người từng tồn tại ở nơi đây.
Căn phòng được bài trí rất đơn giản, thiếu vắng hẳn dấu vết của cuộc sống thường ngày.
Ngoại trừ vài bộ quần áo, Nguyễn Thanh không tìm thấy bất kỳ thứ gì mang dấu ấn cá nhân, như ảnh chụp từ nhỏ đến lớn hoặc đồ dùng cá nhân.
Hoàn toàn không có gì cả.
Nếu sau khi chết, mọi vật dụng của người đó được chôn theo, thì lẽ ra quần áo cũng phải biến mất.
Thế nhưng quần áo của Dương Thần Phong vẫn còn trong tủ, thậm chí một số món còn có dấu vết đã qua sử dụng.
Ánh mắt Nguyễn Thanh thoáng hiện lên vẻ trầm ngâm. Có vẻ như Dương Thần Phong cũng có rất nhiều vấn đề.
Dương Thần Phong dù được Dương gia coi như đại thiếu gia, ở lại biệt thự chính của Dương gia, nhưng lại bị xếp ở tầng ba.
Tầng ba hiển nhiên là nơi dành cho khách quý của Dương gia, trong khi tầng bốn, năm, sáu mới là nơi ở của chủ nhân thực sự.
Điều này cho thấy Dương Thần Phong không thực sự được đối đãi như một đại thiếu gia.
Nhưng xét cho cùng, bản thân Dương Thần Phong cũng không phải là người của Dương gia, chỉ là ở nhờ mà thôi. Việc anh ta ở tầng ba cũng không có gì lạ.
Điều lạ lùng nằm ở chỗ căn phòng không mang dấu vết của một cuộc sống thường ngày.
Có lẽ do Dương Thần Phong rất ít khi ở biệt thự chính của Dương gia, nên mới không để lại dấu vết gì.
Nguyễn Thanh bắt đầu suy nghĩ đến việc lên tầng bốn, năm, sáu để xem xét tình hình.
Thế nhưng vào ngày đầu tiên bước chân vào đây, quản gia đã nhấn mạnh rằng không ai được phép tự tiện lên các tầng đó, nếu vi phạm sẽ phải chịu hậu quả nặng nề.
Điều này áp dụng cho cả nguyên chủ.
Do đó, nếu muốn lên, cậu không thể đi một cách quang minh chính đại, mà phải tìm cơ hội thích hợp.
Nguyễn Thanh thoáng cân nhắc. Nếu muốn lên, trước tiên cậu phải chắc chắn rằng không có người của Dương gia ở trong phòng.
Dẫu sao, nếu bọn họ có mặt, việc đó chẳng khác gì tự tìm đường chết.
Quần áo trên người Nguyễn Thanh dính đầy vết máu từ những dây leo đỏ rực kia, vừa dính vừa bẩn, khiến cậu vô cùng khó chịu.
Sau khi lục lọi khắp phòng, cậu quyết định không để tâm đến chuyện chiếc quần lót bị mất nữa, nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, rồi thay một bộ quần áo mới.
Lần này, cậu không mặc áo ngắn tay nữa mà chọn một chiếc sơ mi.
Đã biết điều tối kỵ của Dương Thần Ngôn, nếu tránh được thì nên tránh.
Dù tang lễ của Dương Thần Phong chắc chắn sẽ đầy nguy hiểm, nhưng nếu chọc giận người nhà họ Dương, hậu quả cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu.
Hiện giờ, tất cả khách khứa hẳn đều đã hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ "kéo ra ngoài".
Nguyễn Thanh không muốn một lần nữa bước chân vào màn sương đó.
Về bộ quần áo bẩn vừa thay ra, cậu không vứt bừa trong phòng tắm mà giặt sạch rồi đem phơi.
Nguyên chủ chỉ mang theo bảy bộ quần áo đến đây, chưa hết buổi sáng đã làm bẩn mất một bộ. Nếu không giặt, sau này e rằng cậu chỉ còn cách mặc đồ bẩn.
Khi Nguyễn Thanh vừa phơi quần áo xong, liền nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Giọng nói nhẹ nhàng, có chút lo lắng của Thẩm Bạch Nguyệt vang lên: "Anh Úc Thanh, anh có ở trong đó không?"
Nguyễn Thanh vốn định lau khô tóc, nhưng vừa nghe giọng cô liền mở cửa ngay.
Nhìn thấy cửa mở, Thẩm Bạch Nguyệt ôm chặt con búp bê trong tay, có chút căng thẳng rụt người lại, nhưng vẫn lấy hết dũng khí đưa đồ vật trong tay cho Nguyễn Thanh.
Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện đó là thuốc trị vết thương ngoài da.
Chắc hẳn cô đã để ý đến vết hằn trên cổ tay cậu khi nãy.
Nguyễn Thanh không từ chối thiện ý của cô, nhận lấy thuốc: "Cảm ơn."
Thẩm Bạch Nguyệt mím môi, khẽ lắc đầu, sau đó ngẩng lên nhìn cậu, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó.
Thấy vậy, khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Thanh thoáng hiện vẻ nghi hoặc: "Sao thế?"
"Anh Úc Thanh, anh..."
Đúng lúc Thẩm Bạch Nguyệt định nói tiếp, cánh cửa ở hành lang không xa bất ngờ mở ra.
Ánh mắt cô thoáng hiện vẻ hoảng loạn và sợ hãi, chẳng kịp nói lời từ biệt, ôm búp bê rời đi vội vàng.
Bóng dáng cô hiện rõ vẻ gấp gáp.
Nguyễn Thanh thấy kỳ lạ, liền quay đầu nhìn về phía cánh cửa vừa mở.
Một người đàn ông đẹp trai, phong thái lười biếng bước ra, đôi lông mày có vài nét giống Thẩm Bạch Nguyệt.
Đó là... anh trai của Thẩm Bạch Nguyệt sao?
Nguyễn Thanh cụp mắt, che giấu cảm xúc thoáng hiện trong đáy mắt, sau đó xoay người định đóng cửa trở về phòng mình.
Nhưng ngay lúc đó, phía sau cậu vang lên một giọng nói lười biếng: "Đứng lại."
Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng gọi, bước chân khựng lại, sau đó chậm rãi xoay người, vẻ mặt thoáng hiện lên chút nghi hoặc nhìn người đàn ông vừa gọi mình.
Thẩm Bạch Triều lười biếng bước về phía Nguyễn Thanh, giọng nói có phần hờ hững: "Cậu chính là kẻ chen chân vào hôn ước của em gái tôi và Dương Thần Phong, một kẻ thứ ba sao?"
Biểu cảm của Nguyễn Thanh lập tức cứng đờ. Cậu mím môi, không nói lời nào.
Không phủ nhận, cũng không phản bác.
Dù sao thì trong lòng nguyên chủ, việc ở bên Dương Thần Phong khi anh ta còn chưa hủy hôn quả thực khiến cậu không thể ngẩng đầu lên.
Một tiếng "em gái" và "kẻ thứ ba" từ miệng người đàn ông đã nói rõ thân phận của anh.
Anh là Thẩm Bạch Triều, anh trai của Thẩm Bạch Nguyệt.
Vậy nên Nguyễn Thanh không có lý do gì để phản bác, bởi những gì người đàn ông nói đều là sự thật.
Thẩm Bạch Triều bước lại gần, ánh mắt đảo qua người trước mặt, dừng ở phần cổ áo của Nguyễn Thanh.
Vừa tắm xong nên cậu không cài hết cúc áo sơ mi. Cổ áo hơi mở, để lộ làn da trắng mịn như ngọc.
Xương quai xanh tinh xảo lấp ló sau lớp vải, thấp thoáng dưới ánh sáng.
Mái tóc vẫn còn ướt, tạo cho cậu một vẻ đẹp lộn xộn nhưng đầy thu hút.
Thẩm Bạch Triều vươn ngón tay dài, có phần tùy tiện nâng nhẹ cằm của Nguyễn Thanh lên.
Anh cúi đầu nhìn khóe miệng của Nguyễn Thanh, bật cười mơ hồ: "Chẳng trách lại làm kẻ thứ ba."
Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Thanh càng thêm khó coi. Cậu quay đầu tránh đi bàn tay của Thẩm Bạch Triều, rồi xoay người muốn rời khỏi.
Nhưng vừa mới quay lưng, cổ tay cậu đã bị người kia nắm lấy. Chỉ một lực kéo mạnh, Nguyễn Thanh đã bị ép sát vào tường hành lang.
Động tác của Thẩm Bạch Triều vừa mạnh mẽ vừa bá đạo, nhưng giọng nói của anh vẫn lười nhác như cũ: "Cậu nghĩ rằng dẫm đạp lên danh dự nhà họ Thẩm như vậy mà có thể dễ dàng rời đi sao?"
"Chuyện giữa cậu và Dương Thần Phong đã khiến nhà họ Thẩm chúng tôi trở thành trò cười đấy."
Nguyễn Thanh vốn định giãy giụa, nhưng cơ thể cứng đờ, ánh mắt thêm phần xấu hổ, cậu cúi đầu thì thầm: "... Xin lỗi."
Thẩm Bạch Triều thản nhiên: "Nói xin lỗi là xong à?"
Nguyễn Thanh cắn môi chịu nhục, thấp giọng hỏi: "Vậy anh muốn gì?"
Anh... muốn gì?
Thẩm Bạch Triều hơi khựng lại, dường như ngay cả chính anh cũng không rõ mình thực sự muốn gì.
Huống chi, những vị khách đến dự tang lễ này đều sẽ chết.
Bao gồm cả "kẻ thứ ba" trước mặt anh.
Là người sắp chết, tại sao anh lại bận tâm thêm một ánh nhìn?
Anh vốn không quan tâm danh dự của nhà họ Thẩm, Dương Trần Phong ra sao thì liên quan gì đến anh?
Nhưng lúc vừa thấy người này, anh lại vô thức gọi cậu lại.
Gọi để làm gì, anh cũng không biết.
Ánh mắt Thẩm Bạch Triều quét qua Nguyễn Thanh, trong lòng lại dâng lên chút khó chịu không rõ nguyên do. Cậu khiến anh có chút bận lòng, điều này chưa từng xảy ra trước đây.
Đôi mắt Thẩm Bạch Triều hơi nheo lại. Người này chỉ là người tình của Dương Thần Phong, nhưng nhà họ Dương lại để cậu ở trong biệt thự chính, còn là tầng ba cùng anh.
Điều quan trọng hơn là, sự thu hút mà người này mang lại quá kỳ lạ.
Nhà họ Dương muốn làm gì đây...
Thẩm Bạch Triều cười nhạt, ánh mắt đầy mưu toan. Anh vươn tay nâng cằm Nguyễn Thanh thêm chút nữa, giọng điệu lười nhác: "Vậy cậu nghĩ nên làm gì?"
Nguyễn Thanh không hiểu người đàn ông trước mặt đang nghĩ gì. Nghe xong câu hỏi, cậu trầm ngâm rồi nghiêm túc đáp: "Về những tổn thương đã gây ra cho em gái anh, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp."
"Rồi sao nữa?"
Nguyễn Thanh khẽ cau mày, dường như không nghĩ ra còn phải làm gì thêm.
Thẩm Bạch Triều thấy người đối diện im lặng, liền nhướn mày, hơi cúi người lại gần cậu:"Nhà họ Dương chẳng phải bảo cậu đến để quyến rũ tôi sao?"
Nghe vậy, đôi mắt Nguyễn Thanh trợn tròn, biểu cảm như không thể tin vào tai mình.
Sau đó, khuôn mặt cậu trầm xuống, cậu hất tay Thẩm Bạch Triều ra, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Cậu muốn nổi giận, nhưng cuối cùng lại cố gắng kiềm chế.
Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:"Thẩm tiên sinh, mong anh tự trọng. Tôi thừa nhận rằng mình sai khi ở bên Dương Thần Phong lúc anh ấy chưa hủy hôn."
Ánh mắt cậu thẳng thắn nhìn người đàn ông trước mặt, không hề né tránh: "Nhưng mong anh đừng tùy tiện suy diễn ác ý."
Nói xong, cậu liền đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Tuy nhiên... chẳng hề lay chuyển được.
Thân hình người kia như một tảng đá lớn, cậu thậm chí không thể đẩy nổi.
Trong lòng Nguyễn Thanh chùng xuống. Cậu không mạnh, nhưng cũng không đến nỗi yếu đến mức này.
Người này...
Thẩm Bạch Triều nhìn bàn tay đang chạm vào ngực mình, lại cười nhạt: "Miệng thì nói không cần, nhưng cơ thể lại nhanh chóng lao vào lòng tôi thế này?"
"Đây là muốn chối từ nhưng lại ngầm đồng ý sao?"
Nghe giọng điệu tổng tài bá đạo kia, Nguyễn Thanh trầm mặc vài giây rồi lạnh lùng nói: "Thẩm tiên sinh, anh từng đi khám não chưa?"
"Nếu có thời gian, tôi nghĩ anh nên đi kiểm tra."
Thẩm Bạch Triều hơi sửng sốt, sau đó ánh mắt anh nheo lại, ánh lên tia nguy hiểm: "Cậu nói não tôi có vấn đề?"
Nguyễn Thanh nhếch mép: "Không thì... ưm..."
Lời còn chưa dứt, cằm cậu đã bị người kia siết chặt, nụ hôn ập đến, chặn lại những gì cậu định nói.
Đôi mắt Nguyễn Thanh trợn to, đồng tử co rút, hoàn toàn không ngờ anh lại hành động như vậy.
Cậu phản ứng rất nhanh, trước khi Thẩm Bạch Triều kịp làm gì quá đáng hơn, cậu nhấc đầu gối, đạp mạnh về phía anh.
Thẩm Bạch Triều cũng nhanh không kém, lập tức buông cậu ra, lùi vài bước để tránh đòn.
Anh đưa ngón tay cái chạm nhẹ khóe môi mình, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ. Người này quả thật có vấn đề.
Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, vậy mà lại khiến anh muốn đi xa hơn.
Nhà họ Dương đã làm gì với người này sao?
Trong mắt Thẩm Bạch Triều ánh lên sự lạnh lẽo, nhưng anh lại nhếch môi, lười biếng nói: "Cảm ơn vì đã tiếp đãi."
"Đồ cặn bã." Nguyễn Thanh sắc mặt đầy khó chịu, cậu lau mạnh môi mình, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Vẻ mặt như muốn lao vào đánh người đàn ông trước mặt.
Nguyễn Thanh giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Bạch Triều, sau đó quay phắt người lại, "rầm" một tiếng đóng sập cửa phòng mình.
Chỉ còn lại Thẩm Bạch Triều đứng nguyên tại chỗ. Anh đưa tay chạm nhẹ lên đôi môi mỏng của mình lần nữa, rồi cuối cùng trở lại vẻ lười biếng quen thuộc, ung dung bước xuống lầu như thể đang ở chính nhà mình.
Về phần Nguyễn Thanh, khi vừa vào phòng, nét mặt đầy nhục nhã ban nãy đã biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tư khi tựa người vào cánh cửa.
Thẩm Bạch Nguyệt và Thẩm Bạch Triều, cả hai đều có điểm rất kỳ lạ.
Lần đầu tiên chạm mặt Thẩm Bạch Nguyệt, cô ấy dường như đang hoảng sợ điều gì đó. Lần này cũng vậy.
Tầng ba chỉ có ba người bọn họ ở. Không lẽ Thẩm Bạch Nguyệt sợ chính anh trai mình?
Nhưng bộ dạng của Thẩm Bạch Nguyệt không giống nỗi sợ bình thường giữa em gái và anh trai, mà như thể đang sợ một sự tồn tại kinh khủng nào đó.
Hơn nữa, có một chuyện khiến Nguyễn Thanh luôn cảm thấy khó hiểu.
Dù Dương Thần Phong và thân chủ đã đăng ký kết hôn, trở thành cặp đôi hợp pháp, nhà họ Dương và nhà họ Thẩm vẫn không hủy hôn ước.
Dương Thần Phong đã làm ầm ĩ chuyện này rất lâu mà vẫn không thay đổi được gì. Cuối cùng, anh ta dứt khoát bỏ trốn cùng thân chủ.
Ngay từ đầu, một cô bé mới mười bốn, mười lăm tuổi lại đính hôn với một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đã là chuyện kỳ quái. Đằng này, dù Dương Thần Phong đã kết hôn với người khác, hôn ước vẫn không bị hủy bỏ.
Thậm chí, nhà họ Thẩm còn để Thẩm Bạch Nguyệt và Thẩm Bạch Triều tham dự tang lễ của Dương Thần Phong.
Đặt vào một gia đình bình thường, chắc chắn không ai để con gái mình đến tang lễ của vị hôn phu lừa dối.
Huống hồ đây còn là một tang lễ đầy nguy hiểm.
Hơn nữa, ngoài hai anh em họ Thẩm, chẳng có bất kỳ thành viên nào khác của nhà họ Thẩm xuất hiện.
Phải chăng giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Dương có một bí mật nào đó không muốn để lộ?
Ví dụ, nhà họ Thẩm biết được điều gì về tình trạng của nhà họ Dương.
Vậy... hai anh em này có biết không?
Dù họ biết hay không, Nguyễn Thanh cảm thấy tốt nhất là nên tránh xa Thẩm Bạch Triều một chút.
Chỉ hy vọng hành động vừa rồi của anh chỉ là vì bị chọc tức, chứ không phải là thật sự có ý gì với cậu.
Nguyễn Thanh nhìn đồng hồ, bây giờ mới mười giờ rưỡi, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ ăn trưa.
Nhưng vừa trải qua cú sốc khi rơi vào sương mù, bây giờ mà ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Không ra ngoài thì lại không thể tìm thêm manh mối.
Phó bản này không giống những phó bản trước có thể từ từ điều tra câu trả lời. Lần này, cậu chỉ có bảy ngày để hoàn thành.
Thời gian càng trôi về cuối, phó bản càng nguy hiểm.
Với tình trạng không có mấy khả năng chiến đấu như cậu, về sau sống sót sẽ càng khó khăn.
Nếu không điều tra rõ tình hình sớm, muốn vượt qua phó bản sẽ chẳng dễ dàng gì, đặc biệt là với sự hiện diện của những dây leo đỏ đáng sợ đó.
Nguyễn Thanh vẫn còn nhớ những chuyện xảy ra ở phó bản Trường trung học số Một.
Ngay cả khi vượt qua phó bản, cậu vẫn có khả năng bị boss của phó bản giữ lại.
Rõ ràng, dù thoát được phó bản, nguy hiểm vẫn luôn rình rập.
Cậu buộc phải cẩn thận hơn nữa.
Sau khi suy nghĩ, Nguyễn Thanh nằm xuống giường, nhắm mắt lại, chọn cách nhập vào cơ thể của một nam người chơi khác.
Dù không thể kiểm soát cơ thể người này, ít nhất cậu có thể quan sát qua đôi mắt của người này.
Lúc này, chắc chắn đám người chơi kia đang tìm kiếm manh mối, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Khi Nguyễn Thanh mở mắt lần nữa, tầm nhìn của nam người chơi ấy hiện lên trước mắt cậu.
Người chơi này đang đứng ở khu vườn phía trước biệt thự chính.
Ngoài anh ra còn có nhiều người chơi khác ở đó.
Khu vườn cũng đông khách khứa, ai nấy đều đang thảo luận xem nên làm gì tiếp theo.
Một vị khách sắc mặt khó coi mở lời: "Biệt thự không còn lối nào để ra, bốn phía đều bị bao phủ bởi sương mù ma quái đó."
Một vị khách khác ngập ngừng tiếp lời: "Có khi nào... có đường hầm ngầm nào đó dẫn thẳng ra ngoài không?"
"Cũng có khả năng." Nhiều người đồng tình với ý kiến này.
Nếu không ra được bằng đường trên mặt đất, thì có lẽ phải thoát qua lối dưới lòng đất. Nhưng biệt thự nhà họ Dương lớn như vậy, muốn tìm được đường hầm ngầm, nói dễ hơn làm.
Có người đề xuất: "Hay bắt giữ người nhà họ Dương lại, ép họ nói cách thoát ra ngoài?"
Nhà họ Dương cả dòng chính lẫn nhánh phụ, tổng cộng chỉ khoảng một trăm người. Với lực lượng đông đảo thế này, chẳng lẽ không chế ngự được họ?
Không ít người tán thành kế hoạch đó.
Đám người chơi không ngăn cản cũng không tham gia, chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát.
Đám khách hành động rất nhanh, nhưng cũng bị áp chế cực kỳ nhanh chóng.
Chưa đầy mười phút sau khi kế hoạch được khởi xướng, tất cả những kẻ tham gia đều bị ném thẳng vào màn sương mù.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cổng biệt thự.
Lần này, không còn ai dám manh động nữa.
Sức mạnh của người nhà họ Dương vượt xa sự tưởng tượng của mọi người. Dù chỉ là một người hầu cũng có thể dễ dàng đánh bại hàng trăm người.
Chưa kể đến những người thuộc dòng phụ đang sống trong các biệt thự khác quanh đây.
Ngay cả khi liên kết lại, đám đông cũng không thể làm gì được họ.
Cách duy nhất là tự mình tìm đường thoát.
Nhà họ Dương dường như không bao giờ hạn chế hành động của khách, chỉ cần họ không phạm vào điều cấm kỵ của gia tộc.
Người chơi cũng đã thấy rõ thực lực của nhà họ Dương.
Dù bề ngoài, họ cố tỏ ra là đang đánh nhau một cách bình thường, nhưng rõ ràng họ không phải người thường.
Thậm chí, rất có khả năng... họ không phải con người.
Cả gia tộc nhà họ Dương có lẽ hoàn toàn không phải con người.
Người chơi đã tận mắt chứng kiến: những vết thương trên người họ từ từ lành lại.
Đây là điều không thể xảy ra ở con người.
Nếu đối đầu trực diện, khả năng chiến thắng gần như bằng không.
Sau khi trao đổi ánh mắt, nhóm người chơi quyết định tiếp tục tìm đường sống.
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có người bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Biệt thự nhà họ Dương thực sự quá lớn.
Ngoài biệt thự chính của dòng chính, xung quanh còn có nhiều biệt thự phụ lớn nhỏ khác, tổ hợp lại như một tòa lâu đài.
Nếu đi cùng nhau, e rằng bảy ngày cũng không đủ để khám phá hết.
Đám người chơi buộc phải chia nhóm hành động, dự định trước tiên khám phá sơ bộ khu biệt thự này.
Tất nhiên, trọng điểm vẫn là biệt thự chính nơi dòng chính nhà họ Dương sinh sống.
Một số người thậm chí chia nhóm để khám phá các tầng bốn, năm, sáu.
Nguyễn Thanh rất mong người chơi mà cậu đang nhập vào sẽ được phân đến tầng bốn, năm, sáu để xem qua phòng của những thành viên khác trong gia tộc nhà họ Dương.
Tiếc rằng việc phân nhóm dựa trên sức mạnh của từng người chơi. Những người được phân đến tầng bốn, năm, sáu đều là người có thực lực khá mạnh.
Người chơi nam mà cậu đang nhập vào, do giả vờ yếu đuối, liền bị một người chơi đầu húi cua phân đến khu vực tầng một.
Tầng một chủ yếu để tìm xem có hầm ngầm hay không.
Người chơi này không phản đối, lập tức đi về phía tầng một.
Nhưng trước khi xuống đó, anh ta ghé lại phòng mình một lát rồi bước vào phòng tắm.
Nguyễn Thanh nghĩ anh ta muốn đi vệ sinh nên lập tức nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, không phải vậy.
Có vẻ như người chơi này mắc chứng sạch sẽ. Trên tay anh ta có vết bẩn, thậm chí cả trên quần áo, nên anh ta quay về để tắm rửa.
Ngay khi thấy người chơi nam định cởi quần áo, Nguyễn Thanh lập tức nhắm chặt mắt.
Cậu và người chơi này chỉ chia sẻ tầm nhìn, chỉ cần nhắm mắt lại là không thấy gì nữa.
Trong trạng thái này, giống như bị đưa vào một không gian tối đen vô tận, không nhìn thấy gì cũng không nghe thấy gì.
Đối với người bình thường, có lẽ khó mà chịu đựng nổi.
Nhưng Nguyễn Thanh với tâm lý luôn vững vàng, không quay lại cơ thể mình ngay.
Dù sao, việc quay về rồi nhập lại sẽ tốn rất nhiều tinh thần lực.
Cậu cứ thế nhắm mắt đợi nửa tiếng.
Sau khoảng thời gian đó, Nguyễn Thanh nghĩ chắc chắn đã đủ, liền mở mắt ra.
Kết quả, một người đàn ông trần trụi bất ngờ xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Không đúng, là trong gương phòng tắm.
Người chơi nam đang đứng trước gương.
Nguyễn Thanh phản ứng rất nhanh, lập tức nhắm mắt lại.
Đợi thêm năm phút, cậu mới mở mắt lần nữa.
Tuy nhiên, khung cảnh trước mắt vẫn không hề thay đổi.
Người đàn ông trần trụi vẫn đứng đó.
Nguyễn Thanh: "..."
Cậu cảm giác người chơi này chắc chắn có chút vấn đề.
Tuy nhiên, anh ta không phải vì tự luyến mà đứng soi gương lâu như vậy. Dường như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt lơ đãng và trống rỗng, hoàn toàn không tập trung vào hình ảnh trong gương.
Có vẻ chỉ đơn thuần là đứng trước gương lúc đang trầm tư mà thôi.
Người chơi nam này tướng mạo xem như thanh tú, nhưng không đến mức đẹp trai xuất sắc. Không xấu, nhưng cũng chẳng thuộc diện điển trai.
Tuy nhiên, thân hình anh ta lại rất cân đối.
Nguyễn Thanh không nhìn xuống phía dưới mà tiếp tục nhắm mắt.
Lần này, cậu để thêm thời gian cho anh ta suy nghĩ, nhắm mắt tận hai mươi phút.
Hai mươi phút hẳn là đủ rồi. Dù gì người chơi nam cũng phải đi khám phá tầng một.
Nếu kéo dài thêm, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ ăn trưa.
Nguyễn Thanh mở mắt, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt cậu mở to, tràn ngập vẻ kinh ngạc và không tin nổi.
Lần này, đúng là người chơi nam không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Anh ta vẫn đứng trước gương, nhưng biểu cảm đã khác hẳn.
Trên gương mặt anh ta hiện lên sự kìm nén rõ rệt, đến mức hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nguyễn Thanh: "..."
***
Nguyễn Thanh vừa quay trở về cơ thể mình thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, giọng nói của người hầu cất lên: "Ngài Úc, đến giờ ăn trưa rồi ạ."
Nguyễn Thanh nhìn về phía cửa, khẽ nhíu mày.
Lại ăn cơm.
Cậu luôn cảm thấy quy tắc ăn uống của nhà họ Dương có chút kỳ lạ.
"Tôi không đói."
Giọng nói của người hầu mang theo vẻ khó xử: "Ngài Úc, quản gia đã đặc biệt dặn tôi gọi ngài xuống dùng bữa. Ngài vẫn nên ăn một chút thì hơn ạ."
----
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Thanh: Xin lỗi, làm phiền rồi.
---
Gõ phím đôi lời muốn nói:
Ê ý là chứ ê nó không diễn tả được lời bàng hoàng từ tui luôn á, coi cái nết chồng ẻm đi, chắc ẻm sốc lắm. Chồng ẻm dữ dằn vậy đó, lưu mang bá đạo cưỡng hôn ẻm.