Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 139: Huyết Ảnh Quỷ Dị (10)



Nghe thấy lời đó, bàn tay đang thả lỏng bên hông của Nguyễn Thanh thoáng cứng đờ.

Chỉ một giây sau, nét mặt thanh tú của cậu lộ ra chút mơ hồ, tựa như không hiểu rõ lời Dương Thần Cẩn có ý gì.

Trong khi đó, Dương Thần Cẩn chỉ mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự thâm ý nhìn chằm chằm vào cậu.

Nguyễn Thanh mím môi, lảng tránh ánh mắt của đối phương, chần chừ lên tiếng: "Nếu... nếu cậu thích chiếc áo sơ mi này, tôi có thể tặng nó cho cậu..."

Dương Thần Cẩn đương nhiên nhìn thấu sự cứng nhắc và gượng gạo của Nguyễn Thanh, cũng biết rõ cậu đang cố giả ngây.

Muốn xem tài liệu nhưng lại không muốn trả giá, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế?

Dương Thần Cẩn khẽ cười, một lần nữa cúi người xuống trước mặt Nguyễn Thanh.

"Dáng vẻ anh dâu mặc sơ mi trông rất đẹp."

"Nhưng tôi..."

Dương Thần Cẩn nói, ngón tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào cổ áo Nguyễn Thanh, từ từ trượt xuống.

Cuối cùng, ngón tay dừng lại trước ngực cậu, động tác và giọng điệu đều mập mờ đến cực điểm.

"Nhưng tôi càng thích anh dâu... không mặc áo hơn."

Khác hoàn toàn với sự úp mở lúc trước, lời nói của Dương Thần Cẩn lần này quá đỗi trực tiếp, đến mức không cho Nguyễn Thanh cơ hội nào để giả ngốc.

Ánh mắt anh chứa đựng sự xâm lược mãnh liệt, như thể bàn tay anh không chỉ trượt qua lớp vải, mà đã trực tiếp lột sạch quần áo của cậu.

Nguyễn Thanh theo phản xạ lùi ra sau, tránh đi ngón tay dường như đang ngày càng vượt giới hạn của đối phương.

Do cậu vốn đang ngồi xổm dưới đất, lần này lùi lại liền ngã phịch xuống đất. Thân hình mỏng manh và nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh trông thật yếu đuối, đáng thương, như thể vừa bị lời nói của Dương Thần Cẩn làm cho hoảng sợ.

Ánh mắt của Dương Thần Cẩn chậm rãi lướt xuống, dừng lại trước ngực Nguyễn Thanh.

Có lẽ bởi vì bị ngón tay của anh kích thích, nơi đó xuất hiện chút thay đổi nhỏ.

Chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè vốn đã rộng thùng thình trên người Nguyễn Thanh, nhưng khi cậu ngồi ngả người về sau, áo lại ôm sát vào người, làm lộ ra một chút đường nét mờ ảo, khiến phần ngực hơi nhô lên, trông đầy cám dỗ.

Dẫu áo sơ mi không hề xuyên thấu, nhưng hình ảnh này lại vô cùng quyến rũ, khiến người khác chỉ muốn nhào xuống, để những biến hóa nhỏ nhoi ấy trở nên rõ ràng hơn.

Hoặc là, càng táo bạo hơn, ngay tại tấm thảm đắt tiền này làm điều mình muốn, làm bẩn chiếc sơ mi trắng muốt của cậu, cũng làm bẩn chính con người cậu.

Đây là tầng bốn.

Là khu vực thuộc về người nhà họ Dương.

Cho dù Nguyễn Thanh có hét lớn cầu cứu, cũng chẳng ai đến cứu cậu, cho đến khi tiếng kêu của cậu chuyển thành ngọt ngào, dính dấp, đứt quãng.

Cuối cùng, chỉ có thể nức nở yếu ớt, cầu xin anh tha cho.

Nhìn ánh mắt kỳ quặc của người đàn ông trước mặt, da đầu Nguyễn Thanh tê dại, vô cùng muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng cậu không thể.

Đây không chỉ là vấn đề vỡ hình tượng, mà còn phải cân nhắc xem liệu người đàn ông trước mắt có cho phép cậu chạy thoát hay không.

Nếu chọc giận anh...

Nguyễn Thanh đành làm như không nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Dương Thần Cẩn, cố giữ bình tĩnh, cất tiếng đầy nghiêm túc: "Dù sao, tôi cũng là anh dâu của cậu."

"Anh dâu thì sao chứ?"

Ánh mắt Dương Thần Cẩn thu lại vài phần, bộ dạng thản nhiên, anh nói: "Dương Thần Phong đã chết rồi, anh dâu giờ độc thân, không phải sao?"

"Vậy thì ở bên ai cũng chẳng khác gì."

Dương Thần Cẩn cúi mắt, mỉm cười ôn hòa nhìn cậu: "Những thứ tôi có thể cho anh dâu, nhiều hơn Thần Phong rất nhiều."

"Anh dâu, chi bằng cân nhắc tôi đi."

"Không cần đâu. Nguyên nhân cái chết của anh Thần Phong, tôi sẽ tự mình điều tra."

Nguyễn Thanh nhếch môi lạnh lùng.

"Không phiền đến cậu hai."

Giọng cậu nhấn mạnh hai từ "cậu hai", như muốn nhắc nhở mối quan hệ giữa cả hai.

Đây không phải vấn đề độc thân hay không, mà là vấn đề không nên có suy nghĩ đó với anh dâu của mình.

Nhưng rõ ràng, Dương Thần Cẩn chẳng bận tâm. Anh chỉ cười nhạt, không hề tức giận vì bị từ chối.

"Vậy anh dâu cố gắng lên nhé."

Anh nói xong lại bổ sung thêm: "Nhưng anh dâu chỉ còn sáu ngày thôi. Nếu đến ngày tang lễ của anh cả mà anh dâu vẫn chưa tìm được cách rời khỏi nhà họ Dương..."

Anh dừng lại, mỉm cười, ánh mắt lạnh băng: "Sẽ chết đấy."

"Những ai đến dự tang lễ, đều sẽ chết."

Giọng điệu của anh nhẹ bẫng, như thể chỉ đang trò chuyện về thời tiết hôm nay vậy.

Nhưng những lời nói ấy lại tàn nhẫn đến cùng cực.

Phải biết rằng, số người tham dự tang lễ ít nhất cũng phải lên đến cả nghìn người.

Thế nhưng, chẳng ai nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh.

Thái độ của nhà họ Dương từ sáng nay đã cho thấy sự ngạo mạn và tàn nhẫn của bọn họ.

Nguyễn Thanh trừng lớn đôi mắt, cơ thể khẽ run, ánh mắt xinh đẹp cũng nhuốm một tầng sợ hãi.

Cậu há miệng, nhưng như bị dọa đến câm lặng, không thốt nổi một lời.

Dương Thần Cẩn nhặt lấy tài liệu dưới đất, đứng lên, cười nói: "Tất nhiên, anh dâu lúc nào cũng được hoan nghênh đến tìm tôi."

"Dù sao, nếu đã là người của tôi, thì sẽ không phải chết."

Hàng mi Nguyễn Thanh khẽ rung. Dù trên mặt vẫn còn nét sợ hãi, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào.

Ánh mắt của Dương Thần Cẩn khi nãy suýt khiến cậu nghĩ anh sẽ ra tay.

May mắn thay, anh có vẻ thích để con mồi tự dâng đến tận miệng.

Dương Thần Cẩn đặt tài liệu lại lên bàn, không nhìn Nguyễn Thanh nữa, bước nhanh về phía cửa, như thể chuẩn bị rời khỏi phòng.

Nguyễn Thanh nhìn chồng tài liệu vẫn để nguyên trên bàn, khẽ trầm mặc.

Tên này chắc chắn là cố ý.

Công khai "thả câu" như thế.

Nhưng cậu lại buộc phải diễn vai con mồi.

Dù không định thực sự lén xem, thì cũng phải tỏ ra do dự, muốn nhìn một chút.

Bởi vì nguyên chủ chắc chắn sẽ rất muốn biết.

Nguyễn Thanh giả vờ kín đáo liếc nhìn bóng lưng Dương Thần Cẩn đang tiến ra cửa.

Anh không quay đầu lại, gần như sắp bước khỏi thư phòng.

Nguyễn Thanh đợi thêm nửa phút, khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cậu mới rón rén đứng dậy.

Cậu lén lút quan sát bốn phía, thấy thực sự không có ai xung quanh mới rón rén bước đến gần bàn làm việc.

Rồi đôi tay chần chừ vươn ra.

Ngay khi tay cậu sắp chạm vào tập tài liệu, từ phía cửa vọng đến một tiếng cười khẽ quen thuộc.

Sau đó, giọng nói của Dương Thần Cẩn vang lên:

"À, suýt quên nhắc anh dâu một chuyện."

"Quy định của nhà họ Dương là mười giờ tối phải về phòng nghỉ ngơi."

"Nên sau mười giờ, tuyệt đối đừng ra ngoài nữa nhé."

Nghe thấy tiếng cười, cả người Nguyễn Thanh cứng đờ. Cậu vội vàng rụt tay lại, xoay người một cách lúng túng nhìn về phía người đàn ông đang tựa vào khung cửa.

Ánh mắt Dương Thần Cẩn chăm chú hướng đến thiếu niên đang đứng trước bàn làm việc, nét mặt đầy vẻ bối rối.

Cậu thật sự rất căng thẳng, đôi hàng mi dài khẽ run rẩy không ngừng. Hai tay không biết nên đặt ở đâu, cứ vụng về đan chéo vào nhau trước ngực.

Dáng vẻ này chẳng khác nào một đứa trẻ vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.

Chỉ có điều, thiếu niên trước mặt không phải đứa trẻ bình thường mà là một người lớn đẹp đến kinh ngạc.

Đẹp đến độ khiến người ta không cách nào rời mắt, kể cả những ngón tay thon dài, trắng muốt đang đan chặt vào nhau kia cũng hút mắt người nhìn.

Dương Thần Cẩn dừng lại vài giây, khóe môi hơi nhếch lên, tiếp tục nhắc nhở:

"Anh dâu à, tuyệt đối đừng thử thách quy định nhà họ Dương."

"Nếu không, thật sự sẽ bị quăng vào vùng sương mù đấy."

Lời nói này chẳng khác gì một lời cảnh báo. Rõ ràng, anh đã nhìn thấy cậu vừa định lén xem tài liệu.

Nguyễn Thanh cúi gằm mặt, nét mặt cứng đờ, cả người càng thêm bất an.

Dương Thần Cẩn nói xong thì xoay người rời đi.

Lần này, cậu không dám tiếp tục thử lấy tập tài liệu kia nữa.

Ánh mắt cậu do dự lướt qua tập tài liệu một lần cuối, rồi khẽ thở dài, quay người rời khỏi căn phòng.

Bên ngoài cửa, quản gia không biết đã đứng chờ từ khi nào. Thấy Nguyễn Thanh bước ra, ông ta cúi đầu chào cậu đầy cung kính:

"Ngài Úc, Nhị thiếu gia dặn tôi đưa ngài xuống dưới."

Nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra thái độ của quản gia hôm nay càng thêm phần lễ phép, tôn kính.

Nguyễn Thanh hiểu rõ, dù nơi đây không gắn camera, thì Dương Thần Cẩn vẫn sẽ không dễ dàng để cậu tiếp cận tập tài liệu kia.

Toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy nhắm vào cậu mà thôi.

Thậm chí, nếu cậu kiên quyết xem, quản gia nhất định sẽ ngăn cản.

Hoặc tệ hơn, dù không ai cản, việc xem tập tài liệu đó sẽ trở thành cái cớ để Dương Thần Cẩn trừng phạt cậu vì "vi phạm cấm kỵ."

Kết quả cuối cùng phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của Dương Thần Cẩn.

Nên kể cả khi anh không lên tiếng cảnh báo, cậu vẫn sẽ không thực sự mở tập tài liệu ra.

Bởi vì ngay khi làm vậy, cậu đồng nghĩa tự tay dâng lên một nhược điểm cho anh nắm lấy.

Nguyễn Thanh theo chân quản gia xuống tầng dưới. Trước khi đi, cậu lén dùng ánh mắt ghi nhớ kết cấu tầng bốn.

Dinh thự chính của nhà họ Dương và các biệt thự xung quanh thực ra nối liền nhau, chỉ là cửa thông bị đóng kín.

Lối ra vào của các biệt thự cũng hoàn toàn tách biệt.

Nhưng từ tầng bốn trở lên, kết cấu đã thay đổi, không còn liên kết với các biệt thự khác mà trở thành một khối kiến trúc độc lập.

Hơn nữa, chỉ có dinh thự chính cao đến sáu tầng, còn các biệt thự xung quanh hầu hết đều dừng ở tầng ba, rất hiếm thấy tầng bốn.

Rõ ràng, đây là đặc quyền độc nhất dành riêng cho dòng chính của nhà họ Dương.

Mà vị đại thiếu gia Dương Thần Phong lại không có được vinh dự này.

Nguyễn Thanh bắt đầu hoài nghi thân phận của Dương Thần Phong. Anh dường như không giống một đại thiếu gia của nhà họ Dương.

Ngược lại, trông anh giống một tấm bình phong để che mắt thiên hạ hơn.

Tuy nhiên, vì chưa nắm rõ tình hình cụ thể, cậu vẫn không dám vội kết luận.

Xuống tầng bốn, không cần quét quyền hạn, chỉ cần nhấn nút bên cạnh cầu thang là cửa mở ra.

Thứ gọi là nút này thực ra giống một cơ quan hơn. Nếu không phải quản gia nhấn, Nguyễn Thanh chắc chắn không thể nhận ra bức tường với họa tiết kia có thể được ấn xuống.

Ánh mắt cậu kín đáo liếc qua vài lần, cố ghi nhớ vị trí cơ quan này.

Quản gia dẫn cậu xuống tầng ba, lễ phép cúi chào thêm một lần nữa rồi rời đi.

Nguyễn Thanh đứng ở hành lang tầng ba, lặng lẽ quan sát đại sảnh. Đám người chơi không còn ở đó nữa, chắc hẳn họ đã tản ra đi tìm manh mối.

Cậu thử tìm quanh tầng một nhưng không thấy bóng dáng bất kỳ người chơi nào.

Dinh thự nhà họ Dương thật sự quá rộng lớn. Không có mục tiêu cụ thể, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Dù cậu có thể nhập vào cơ thể một người chơi khác để xác định vị trí của họ ngay lập tức, nhưng cân nhắc kỹ, cậu quyết định từ bỏ.

Bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên của bản đồ trò chơi. Nếu cạn kiệt tinh thần quá sớm, cậu sẽ không đủ sức duy trì kỹ năng cho những ngày sau.

Điều này chẳng khác gì tự cắt đứt đường lui của chính mình.

Tốt nhất là cứ tự thân vận động tìm kiếm manh mối trước.

Hầu hết khách mời tham dự lễ tang nhà họ Dương đều đang cố gắng tìm cách thoát khỏi nơi này.

Nguyễn Thanh vốn định tùy tiện tìm một vị khách để đi cùng, nhưng lại tình cờ nhìn thấy Thẩm Bạch Nguyệt đang bế búp bê bước xuống lầu.

Cô nàng cũng nhanh chóng trông thấy cậu đang đứng trong đại sảnh, bèn chạy chậm về phía cậu, giọng nói nhỏ nhẹ:

"Anh Úc Thanh, anh đang tìm cách rời khỏi biệt thự sao?"

Nguyễn Thanh khẽ gật đầu. Sau một chút do dự, cậu hỏi:

"Muốn đi cùng không?"

Thẩm Bạch Nguyệt khẽ cắn môi, ngập ngừng vân vê tai búp bê, giọng đầy lo lắng:

"Em... có thể chứ?"

Nguyễn Thanh gật đầu lần nữa, trầm giọng đáp:

"Tất nhiên là được."

Dù có bạn đồng hành, nhưng cậu cũng không định đến những nơi mà mình cho là nguy hiểm, như tầng bốn, năm, hay sáu.

Dẫu sao, cả cậu và Thẩm Bạch Nguyệt đều không phải người có khả năng chiến đấu mạnh mẽ. Một khi gặp chuyện, cơ bản là không có khả năng phản kháng.

Thậm chí, muốn chạy trốn cũng không mấy khả quan.

Những nơi như vậy, vẫn nên để nhóm người chơi tự thăm dò, hoặc chờ đến một cơ hội khác thích hợp hơn.

Cấm kỵ của nhà họ Dương rất nhiều.

Khắp nơi trong dinh thự đều có thể tìm thấy các quy tắc này, được viết trên tường hoặc ghi trên giấy.

Nhưng dường như không phải tất cả đều do cùng một người viết ra.

Có những dòng chữ cực kỳ nguệch ngoạc, thậm chí chỉ viết được một nửa.

Sự vụng về ấy trông như được viết vội vàng trong lúc chạy trốn, nhằm cảnh báo cho người đến sau.

Điều này khiến Nguyễn Thanh nhận ra, đây rất có thể không phải lần đầu tiên nhà họ Dương tổ chức tang lễ.

Cũng có khả năng cậu và những người khác không phải nhóm khách đầu tiên đặt chân đến nơi này.

Thẩm Bạch Nguyệt chắc chắn với suy đoán của Nguyễn Thanh. Sau khi nhìn xung quanh xác nhận không có ai, cô kéo nhẹ góc áo của cậu, khẽ nói:

"...Nhà họ Dương cứ cách một thời gian lại có một thiếu gia chết đi."

Nguyễn Thanh nghe xong, đáy mắt lóe lên vẻ suy tư.

Hiển nhiên, tang lễ này có lẽ không phải trọng tâm thực sự. Trọng tâm nằm ở việc nhà họ Dương dùng tang lễ để thu hút khách đến.

Mục tiêu chính là những vị khách như họ.

Vậy thì suy đoán trước đó của cậu là chính xác. Có lẽ Dương Thần Phong thực sự không phải con cháu chính thống của nhà họ Dương.

Nhìn vào Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn, rõ ràng hai người này không giống kiểu sẽ chết sớm.

Hơn nữa, Dương Thần Cẩn từng nói rằng hiện tại toàn bộ nhà họ Dương do anh ta quản lý.

Dương Thần Phong hiển nhiên chỉ là một công cụ được định sẵn để hiến tế, nhằm thu hút khách khứa đến tham gia tang lễ.

Sau đó, lợi dụng tang lễ để làm chuyện gì đó.

Chẳng hạn, biến khách thành thức ăn dự trữ, hoặc vật hiến tế, hoặc nuôi dưỡng thứ gì đáng sợ.

Nguyễn Thanh nhìn dòng chữ trên tường: "Không được nói lớn tiếng vào ban đêm", liền lấy điện thoại ra chụp lại.

Dù không có tín hiệu, nhưng chụp ảnh vẫn không thành vấn đề.

Sau khi chụp xong, cậu lấy ra một chiếc kéo nhỏ, khắc thêm một dòng bên cạnh:

"Sau 10 giờ tối, rời khỏi phòng sẽ gặp nguy hiểm."

Đây là điều Dương Thần Cẩn đã nói với cậu. Hẳn là thật.

Tuy nhiên, cậu không thấy dòng này trong bất kỳ cảnh báo nào đã đọc qua, nên tiện tay khắc thêm vào.

Nguyễn Thanh làm xong liền dẫn Thẩm Bạch Nguyệt đến nơi khác. Cậu dự định ghi lại toàn bộ các điều cấm kỵ ở nhà họ Dương, để tránh vô tình phạm phải.

Cả buổi chiều, Nguyễn Thanh cùng Thẩm Bạch Nguyệt đã thu thập gần hết các điều cấm khắc trong khu biệt thự chính.

Các vị khách khác cũng không khác mấy, bận rộn cả buổi, ai nấy đều mang vẻ mệt mỏi và bất an trên mặt.

Thế nhưng, không một ai tìm ra cách rời khỏi biệt thự.

Thậm chí, có khách vì phạm phải điều cấm, liền bị người hầu kéo ra ngoài, ném thẳng vào màn sương mù.

Tiếng thét thê lương vang lên như lời cảnh báo cho hậu quả của việc phá luật.

Các vị khách vừa giận dữ vừa bất lực.

Trong biệt thự nhà họ Dương, muốn sống sót thì chỉ có thể tuân theo quy tắc của họ.

Nguyễn Thanh thể trạng yếu, đi lại không ngừng nghỉ suốt buổi chiều khiến cậu cảm thấy không ổn. Hơi thở dần trở nên khó khăn, tay chân bắt đầu đau nhức, toàn thân rệu rã, thậm chí trán cũng nóng lên.

Cậu đưa tay sờ trán, cảm giác nóng rực không phải ảo giác.

Buổi chiều, mặt trời chiếu thẳng xuống biệt thự nhà họ Dương, nhiệt độ tăng cao.

Tháng năm, tháng sáu nếu không vận động thì không sao, nhưng hễ hoạt động là nóng bức vô cùng.

Nguyễn Thanh không dám tiếp tục đi nữa. Cơ thể cậu rõ ràng không chịu nổi vận động như vậy.

Thẩm Bạch Nguyệt nhận ra sức khỏe của Nguyễn Thanh không tốt, lập tức dìu cậu quay về đại sảnh biệt thự nghỉ ngơi.

Bên trong biệt thự có bật điều hòa, hơi mát lập tức bao trùm, khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nguyễn Thanh ngồi xuống ghế sofa, từ từ điều chỉnh hơi thở.

Thẩm Bạch Nguyệt không biết tìm đâu ra một chiếc chăn mỏng, đắp lên chân cậu.

Nguyễn Thanh cảm thấy nóng, không muốn đắp. Nhưng cũng rõ, sau khi cơ thể đổ mồ hôi rồi đột ngột vào phòng điều hòa rất dễ cảm lạnh, nên cậu không từ chối ý tốt của Thẩm Bạch Nguyệt.

Hai người vừa tận hưởng hơi mát từ điều hòa, vừa lấy giấy bút ra, bắt đầu sắp xếp các điều cấm kỵ đã chụp lại.

Nhiều nội dung bị lặp lại.

Để tăng hiệu suất, Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt đã chia ra ghi chép riêng.

Khi sắp xếp, Nguyễn Thanh phát hiện ba điều rất kỳ lạ:

— Không được mặc quần áo màu đỏ.

— Không được đi ra nghĩa địa ở núi phía sau.

— Không được ở lại biệt thự khi tang lễ diễn ra.

Điều thứ nhất còn dễ hiểu, nhà họ Dương dường như cực kỳ ghét màu đỏ. Gần như không có bất cứ vật gì màu đỏ trong biệt thự.

Thậm chí hoa trong vườn cũng không có màu đỏ, ngay cả các màu hơi ngả đỏ cũng không thấy.

Nhưng "không được ra nghĩa địa phía sau" và "không được ở lại biệt thự khi tang lễ diễn ra" thì thật kỳ lạ.

Hai điều này hoàn toàn mâu thuẫn.

Khi tang lễ diễn ra, không thể đi ra nghĩa địa phía sau, cũng không thể ở lại biệt thự.

Vậy chỉ còn cách rời khỏi biệt thự nhà họ Dương.

Nhưng nơi không có sương mù ở nhà họ Dương chỉ có biệt thự chính và nghĩa địa phía sau. Ngoài hai nơi này, không còn chỗ nào khác.

Nói cách khác, nếu vào ngày tang lễ vẫn không rời được biệt thự nhà họ Dương, khả năng cao là không toàn mạng.

Rõ ràng, ngày tang lễ nhất định sẽ xảy ra chuyện kinh khủng.

Đáng tiếc, muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày đó không phải dễ.

Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt không tìm ra manh mối gì ở biệt thự chính. Có lẽ việc này liên quan đến cốt lõi của bản đồ.

Muốn tìm hiểu, có lẽ chỉ có thể lên tầng bốn, năm hoặc sáu.

Trong phòng làm việc của Dương Thần Cẩn, ngoài tập tài liệu kia, trên bàn còn chất đống rất nhiều hồ sơ khác. Có khi trong đó chứa đầu mối quan trọng.

Nhưng rõ ràng hiện giờ không phải lúc thích hợp để lên đó.

Nguyễn Thanh đành tạm gác lại, tiếp tục cùng Thẩm Bạch Nguyệt sắp xếp thông tin.

Hiện tại đã năm giờ rưỡi chiều, cũng gần đến giờ ăn tối của nhà họ Dương.

Hai người họ tăng tốc sắp xếp các ghi chép.

Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt không ngẩng đầu, vì khách khứa di chuyển tìm kiếm manh mối lên xuống rất thường xuyên, họ đã quen với tiếng động này.

Nhưng lần này có vẻ không giống bình thường. Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh họ.

Một người ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.

Đại sảnh vốn ồn ào, ngay khi tiếng bước chân vang lên bỗng trở nên yên lặng lạ thường.

Nguyễn Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ, bất giác ngẩng đầu liếc người ngồi bên cạnh.

Vừa nhìn thấy, bàn tay đang cầm bút của cậu lập tức cứng đờ.

Là... Dương Thần Ngôn.

Lúc này, Dương Thần Ngôn đang ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo, kiêu ngạo nhìn Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt.

Dù ngồi trên ghế, hắn vẫn toát ra khí chất cao cao tại thượng, mang đến áp lực khó lường, mạnh mẽ hơn cả khi hắn nói chuyện.

Nguyễn Thanh cứng người, cúi đầu tránh ánh mắt của Dương Thần Ngôn, trông có vẻ luống cuống.

Rõ ràng dũng khí đối đầu hắn lúc sáng sớm đã biến mất hoàn toàn.

Đúng là "người không biết thì không sợ."

Trải qua cả buổi chiều điều tra, giờ đây tất cả khách khứa đều hiểu rõ ý nghĩa của cái tên Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn trong biệt thự này.

Đó chính là những người thực sự làm chủ nơi đây, nắm trong tay sinh tử của họ chỉ trong một ý niệm.

Không khí trong đại sảnh trở nên ngột ngạt đến mức khó thở. Không ai dám lên tiếng, thậm chí một số khách đã lẳng lặng rút lui.

Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt nếu rời đi vào lúc này chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý, thậm chí còn có thể làm Dương Thần Ngôn khó chịu.

Vì vậy, cậu chỉ có thể vờ như không nhận ra sự hiện diện của hắn, tiếp tục cùng Thẩm Bạch Nguyệt sắp xếp tài liệu.

May mắn thay, Dương Thần Ngôn dường như cũng không có ý định gây chuyện. Sau khi liếc nhìn họ vài lần, hắn lấy một chiếc máy tính bảng ra, giống như đang chơi trò gì đó.

Tuy nhiên, nếu để ý kỹ, có thể thấy ánh mắt của Dương Thần Ngôn không thực sự đặt vào màn hình mà dừng trên một chàng trai mặc áo sơ mi gần đó.

Ban đầu, Dương Thần Ngôn cho rằng tâm trạng cáu kỉnh là do thiếu ngủ. Nhưng dù đã ngủ đủ giấc, chỉ cần nhìn thấy "đại thiếu phu nhân" trên danh nghĩa này, hắn vẫn cảm thấy khó chịu không thể giải thích nổi.

Sự khó chịu ấy càng bùng lên mạnh mẽ khi cậu thiếu niên thẳng thừng phớt lờ hắn.

Và khi tay Nguyễn Thanh vô tình chạm vào tay Thẩm Bạch Nguyệt trong lúc sắp xếp tài liệu, cảm giác bức bối của Dương Thần Ngôn lập tức đạt đến đỉnh điểm.

Tiếng "cạch" vang lên khe khẽ khi hắn lạnh lùng đặt máy tính bảng xuống bàn, ánh mắt âm trầm. Hắn đang định buông lời mỉa mai thì bất chợt thấy Nguyễn Thanh đứng dậy, nghiêng người về phía hắn.

Khoảnh khắc ấy, Dương Thần Ngôn sửng sốt. Cả người hắn cứng đờ, lời chế giễu vừa hình thành trong đầu lập tức bị nghẹn lại.

Cậu thiếu niên tiến lại gần, rất gần.

Dương Thần Ngôn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Sự bối rối chưa từng có khiến anh không biết phải làm gì.

Vẻ tự tin kiêu ngạo thường ngày biến mất, thay vào đó là một sự căng thẳng khó tả. Hắn nắm chặt máy tính bảng trong tay, cơ thể bất giác dựa sâu vào ghế sofa, như muốn tránh khỏi áp lực vô hình này.

Cậu thiếu niên càng lúc càng gần, gần đến mức đôi chân dài của Nguyễn Thanh suýt chạm vào chân hắn.

Khoảng cách gần gũi ấy khiến Dương Thần Ngôn cảm nhận rõ ràng mùi hương thoang thoảng từ người cậu – một mùi hương nhẹ nhàng như lan dạ hương, tinh tế nhưng lại lưu luyến đến khó quên.

Mùi hương đó khiến tâm trí hắn trở nên hỗn loạn, tựa như một lời mời gọi không rõ ràng.

Cơ thể hắn cứng lại, đôi tai vô thức đỏ bừng. Nhịp tim đập nhanh hơn, mạnh hơn, đến mức hắn có thể nghe thấy nó vang vọng trong lồng ngực.

Ngay cả hơi thở cũng trở nên ngắt quãng.

Dương Thần Ngôn ngồi bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mặt, bàn tay run lên khẽ khàng.

Anh... anh ta định làm gì?

Tại sao đột nhiên lại đến gần hắn như thế?

Dương Thần Ngôn hoàn toàn mất phương hướng, không dám cử động dù chỉ một chút.

Nhưng Nguyễn Thanh vẫn tiếp tục nghiêng người, như thể định ngồi lên chân hắn, rồi nhào thẳng vào lòng hắn.

Và sau đó...

Dương Thần Ngôn không dám nghĩ tiếp.

Sắc đỏ lan rộng từ vành tai xuống cổ, hắn mím môi đầy căng thẳng, bàn tay không biết nên đặt đâu cho đúng, còn đôi chân thì chẳng khác nào không phải của mình.

Những rung động không tên càng lúc càng rõ rệt, len lỏi vào từng nhịp thở, khiến hắn không biết làm cách nào để thoát ra.

Đôi mắt hắn dán chặt vào người đối diện, trong đáy mắt loáng thoáng ánh lên vẻ mong chờ mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.

Nhưng rồi...

Nguyễn Thanh chỉ lướt qua hắn, lấy tập tài liệu trên bàn bên cạnh.

Lấy xong, cậu xoay người trở lại vị trí của mình, để lại Dương Thần Ngôn ngơ ngác ngồi yên tại chỗ.

Tập tài liệu bên cạnh hắn... chỉ là tập tài liệu...