Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 138: Huyết Ảnh Quỷ Dị (9)



Thực tế, Nguyễn Thanh đúng là không đói.

Khi dùng bữa sáng, cậu đã tính đến khả năng bỏ qua bữa trưa, nên ăn khá no.

Tuy nhiên, người hầu bên ngoài sau khi bị Nguyễn Thanh từ chối vẫn không chịu từ bỏ, hạ giọng khuyên nhủ: "Ngài Úc, dù sao ngài cũng nên ăn một chút."

Rõ ràng, người hầu này có vẻ sẽ không bỏ qua nếu Nguyễn Thanh không ra ngoài.

Không còn cách nào khác, cậu đành xuống lầu.

Ngoài người chơi đã xảy ra chuyện lần trước, lần này phần lớn người chơi vẫn có mặt.

Dẫu sao, hiện tại họ vẫn chưa nắm rõ việc ăn uống có tồn tại điều cấm kỵ nào không thể thiếu mặt hay không.

Vì vậy, ngay cả khi người hầu chưa kịp gọi, họ đã đến để tiện trao đổi các manh mối thu thập được.

Thẩm Bạch Triều cũng ngồi ở bàn, vẫn giữ vẻ lười biếng, dường như cảm thấy việc ăn uống thật nhàm chán.

Chỉ đến khi Nguyễn Thanh bước xuống, anh mới liếc nhìn cậu một cái, nhưng ánh mắt nhanh chóng thu về.

Nguyễn Thanh kín đáo liếc nhìn Thẩm Bạch Triều.

Vị trí anh ngồi táo bạo hơn nhiều so với Thẩm Bạch Nguyệt, thẳng thừng chọn ghế bên phải ghế chủ tọa.

Dáng vẻ lười nhác của anh cứ như đang ở chính nhà mình vậy.

Có lẽ nếu không nể mặt nhà họ Dương, anh đã ngồi thẳng vào ghế chủ tọa rồi.

Dù mang vẻ tùy tiện lười biếng, Thẩm Bạch Triều vẫn toát lên khí thế mạnh mẽ và áp bức, khiến người khác cảm thấy không dễ động vào.

Nguyễn Thanh không chào hỏi bất kỳ ai, trực tiếp ngồi xuống vị trí sáng nay của mình.

Chỗ bên cạnh cậu vẫn trống, Thẩm Bạch Nguyệt chưa xuống.

Người nhà họ Dương cũng không thấy bóng dáng ai.

Đám người chơi tự nhiên cũng nhận ra Nguyễn Thanh, ánh mắt lén lút quan sát cậu.

Thấy vết hằn mờ mờ trên cổ tay cậu, họ sững lại một chút rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Nhưng khán giả trong phòng phát trực tiếp lại không có sự kiêng dè ấy, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn chàng trai ngồi xuống, và luồng bình luận chẳng còn mấy ai bàn về manh mối của phó bản.

[Ôi trời ơi, vợ tôi mặc sơ mi trông đẹp đến phát khóc! Thật muốn xé áo cậu ấy, liếm khắp người cậu ấy, bỗng dưng lại ghen tị với đại thiếu gia.]

[Thật sự quá gợi cảm! Mặc sơ mi mà quyến rũ đến mức này, lại thêm vết hằn trên cổ tay chẳng giấu được, trông hoàn toàn như đang mời gọi người ta phạm tội.]

[Tôi thấy lúc mỹ nhân được phó hội trưởng cứu, trạng thái không ổn chút nào. Dù tay cậu ấy không xây xước gì, nhưng toàn thân đầy máu, nhìn cứ như vừa bị ngược đãi dữ dội.]

[Chơi kiểu xúc tu sao? Chậc, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã kích thích đến mức không chịu nổi! Tiếc là trong làn sương chẳng thấy được gì, quá tiếc luôn.]

Người chơi vốn đã dời mắt đi, giờ đọc thấy những bình luận không mấy lành mạnh trong phòng phát trực tiếp, không thể ngăn được cảnh tượng trước đó tái hiện trong đầu.

Rõ ràng có điều rất bất thường.

Vị khách trước đó bước vào màn sương chưa đầy một phút đã vang lên tiếng hét thảm, hiển nhiên chết không thể chết hơn.

Vậy mà người này rơi vào không chỉ một phút, lại còn là người duy nhất bị kéo xuống giữa đám đông.

Khi được cứu lên, ngoài vết hằn nhẹ trên cổ tay, không còn bất kỳ vết thương nào khác.

Cứ như thể thật sự đã bị...

Đám người chơi không dám nghĩ thêm nữa, cũng không dám nhìn phòng phát trực tiếp.

Chỉ có Phong Dã cúi đầu, ánh mắt dán vào mép bàn, dáng vẻ đăm chiêu.

Làn sương bên ngoài biệt thự rất dày, nhưng không hoàn toàn che khuất tầm nhìn.

Lúc đó, vì vội vàng, hắn chỉ nghĩ những dây leo đỏ thẫm trói chặt chàng trai là để nuốt chửng cậu.

Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ hoàn toàn không phải vậy.

Những dây leo ấy không hề có ý định làm tổn thương chàng trai, thậm chí khi tấn công còn cố ý né tránh.

Rõ ràng ý đồ của dây leo không phải giết chết cậu.

Trong đầu Phong Dã bất giác hiện lên cảnh tượng khi đó.

Chàng trai bị dây leo đỏ quấn chặt, đôi cổ tay trắng muốt bị trói ngược trên đỉnh đầu, vòng eo mảnh khảnh cũng bị dây leo siết chặt.

Áo phông vì dây leo mà xộc xệch, để lộ làn da trắng nõn đã nhiễm sắc đỏ.

Nhìn cậu đáng thương và yếu đuối đến đau lòng.

Những dây leo đỏ không có lấy chút thương xót nào, ngược lại mạnh mẽ trói buộc, đầy gợi cảm mà quấn lấy cơ thể cậu, thậm chí còn không ngừng tìm cách luồn lách đến những chỗ khác.

Mà chàng trai không thể thoát ra, chỉ có thể cúi đầu, bất lực dựa vào góc tường, mặc cho dây leo muốn làm gì thì làm.

Nếu hắn đến chậm một chút...

Người chơi đầu đinh đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh, cau mày quay sang nhìn bên phải.

Kết quả là thấy bên dưới mũi phó hội trưởng nhà mình có vệt máu đỏ.

"Phó hội trưởng!? Anh bị thương sao!?" Người chơi đầu đinh trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh hoàng nhìn phó hội trưởng, không còn bận tâm đến việc ăn cơm không được nói chuyện.

"Anh bị thương ở đâu!?"

Cũng may người nhà họ Dương chưa xuất hiện, nên chưa phạm phải cấm kỵ.

Trong lòng người chơi đầu đinh nặng trĩu. Phó bản này khó đến mức ngay cả phó hội trưởng cũng bị thương sao?

Kế hoạch của họ thực sự có thể thành công chứ?

Liệu họ có thể sống sót rời khỏi phó bản này không?

Vẻ mặt nặng nề của người chơi đầu đinh nhanh chóng đông cứng lại khi cúi đầu và thấy "thay đổi" chỗ đó đó ở phó hội trưởng nhà mình.

Người chơi đầu đinh: "???"

Người chơi đầu đinh: "!!!"

Hắn sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc đến tột độ.

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ:

Phó hội trưởng nhà mình vừa rồi không phải là đang nghĩ về những chuyện... không mấy đứng đắn đấy chứ?

Vấn đề là, nghĩ đến mức chảy máu mũi luôn!?

Để nghĩ đến mức này thì phải đi xa đến đâu chứ.

Người chơi đầu đinh ngơ ngác, vẻ mặt không tin nổi nhìn phó hội trưởng lạnh lùng vô tình của mình.

Ánh mắt gã như thể lần đầu tiên quen biết người đàn ông trước mặt.

Phong Dã bị tiếng la của người chơi đầu đinh làm giật mình.

Hắn bình thản lau máu mũi bằng giấy ăn trên bàn, nói: "Không sao, có lẽ là cảm lạnh, nóng trong thôi."

Người chơi đầu đinh: "..." Còn cái lý do nào có thể hợp lí thêm được chút nữa không?

Gã có nên tin không, hay là không nên tin đây?

Cuộc trò chuyện giữa hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người ngồi cùng bàn, ánh mắt họ đồng loạt dồn về phía hai người.

Ngay cả Nguyễn Thanh cũng nhìn qua.

Nhưng bởi vì bàn ăn được phủ khăn trải dài, ngoài người chơi tóc húi cua ngồi cạnh Phong Dã, những người khác đều không nhìn thấy chuyện xảy ra dưới bàn.

Tuy nhiên, chẳng ai tin lời Phong Dã nói mình bị cảm lạnh.

Cơ bản thì người chơi cấp trung hiếm khi bị cảm lạnh. Trải qua nhiều trò chơi sinh tử, thể trạng của họ ít nhiều cũng cải thiện không ít.

Huống hồ họ còn có thể mua đạo cụ hoặc nâng cấp huyết thống để cường hóa cơ thể. Nói chung, người chơi rất ít khi mắc bệnh.

Mọi người đều nghĩ rằng Phong Dã bị thương trong người, chỉ là hắn không muốn nói ra.

Nguyễn Thanh cũng không tin, đôi mắt đẹp lộ rõ vẻ nghi hoặc khi nhìn Phong Dã.

Phong Dã thấy Nguyễn Thanh nhìn mình, hắn lạnh lùng lên tiếng: "Lúc cứu cậu, tôi bị Huyết Đằng làm bị thương."

Nguyễn Thanh nghe vậy, môi mím lại, vẻ mặt phức tạp, nói nhỏ: "Cảm ơn anh."

Người chơi tóc húi cua sững sờ, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía phó hội trưởng nhà mình.

Rõ ràng là chính gã...

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của phó hội trưởng, người chơi tóc húi cua cứng đờ, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Gã nhìn cậu thiếu niên ngây thơ với gương mặt đầy cảm kích và áy náy, cuối cùng chỉ im lặng cúi đầu, giả vờ như mình chẳng biết gì.

Gã cũng không dám nhắc nhở gì cả.

Dù sao thì, gã không thể chọc giận phó hội trưởng nhà mình.

Nhưng thật sự, gã không ngờ phó hội trưởng lại là kiểu người như vậy. Bảo sao lúc trước vừa đến đã đòi bói cho cậu thiếu niên kia.

Khoan đã!

Người chơi tóc húi cua đột ngột ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đối diện, trong đầu hiện lên một suy đoán vô lý đến buồn cười.

Phó hội trưởng thật sự vào đây vì muốn có được sức mạnh của boss phó bản sao?

Hay là...

Không, không, không thể nào, phó hội trưởng sao có thể là loại người đó được.

Gã cố gắng gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu, không muốn tiếp tục mơ mộng hão huyền về những chuyện chẳng liên quan đến phó bản nữa.

Sau lời "cảm ơn" của Nguyễn Thanh, bàn ăn lặng ngắt như tờ.

Không bao lâu sau, Thẩm Bạch Nguyệt ôm con búp bê bước xuống lầu.

Cô vừa nhìn thấy Thẩm Bạch Triêu ngồi bên phải ghế chủ, cơ thể lập tức cứng đờ, run rẩy một chút rồi rón rén ngồi xuống cạnh Nguyễn Thanh.

Nỗi sợ hãi của Thẩm Bạch Nguyệt gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngay cả những người chơi cũng nhận ra.

Họ trao đổi ánh mắt, dường như đã hiểu ra rằng mối quan hệ giữa hai anh em nhà họ Thẩm chắc chắn có vấn đề lớn.

Nguyễn Thanh thấy Thẩm Bạch Nguyệt đã ngồi xuống, suy nghĩ một chút rồi đưa tay ra.

Thẩm Bạch Nguyệt ngơ ngác nhìn bàn tay trước mặt.

Trong lòng bàn tay là một viên kẹo, được bọc trong giấy gói đủ màu sắc, nổi bật giữa bàn tay trắng trẻo như ngọc.

Bất kể là kẹo hay bàn tay, đều đẹp đến mức khó lòng dời mắt.

Thẩm Bạch Nguyệt ngẩn người ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay.

Nguyễn Thanh mỉm cười dịu dàng, ánh mắt an ủi, một lần nữa đưa viên kẹo về phía cô, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ngọt lắm."

Thẩm Bạch Nguyệt bối rối cúi đầu tránh ánh mắt Nguyễn Thanh, bàn tay ôm chặt búp bê rồi lại thả lỏng, cuối cùng cẩn thận cầm lấy viên kẹo trong tay cậu.

Nhưng cô không ăn, chỉ siết chặt viên kẹo trong tay.

"Cảm ơn..." Giọng Thẩm Bạch Nguyệt nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Nguyễn Thanh khẽ lắc đầu, không nói gì.

Thẩm Bạch Triều lặng lẽ quan sát, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, âm thanh rất nhỏ, không ai chú ý đến.

Phong Dã liếc nhìn cậu thiếu niên và cô bé, ánh mắt dừng lại trên tay Thẩm Bạch Nguyệt đang nắm chặt viên kẹo, đáy mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo.

Không khí trên bàn ăn trở nên kỳ lạ.

Rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng rất nhiều người chơi cảm thấy bầu không khí đột nhiên đè nén, khiến họ chẳng dám thở mạnh.

Chỉ có người hầu bên cạnh vẫn tiếp tục bày biện thức ăn lên bàn.

Vì nhà họ Dương vẫn chưa ai xuất hiện nên dù món ăn đã được dọn lên đủ, không ai dám động đũa.

Nhưng Thẩm Bạch Triều không có ý định chờ đợi, khi món ăn vừa dọn lên, anh đã cầm đũa bắt đầu dùng bữa.

Chẳng buồn quan tâm đến những người khác.

Tuy nhiên, anh chưa ăn được mấy miếng thì tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.

Hơn nữa, không chỉ có một người.

Các người chơi lần lượt quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Trên cầu thang, hai người đàn ông với vẻ ngoài tuấn tú đang chậm rãi bước xuống.

Một người có vẻ ôn hòa, lịch thiệp, người còn lại mang khí chất lạnh lùng và nóng nảy.

Dương Thần Ngôn mà họ đã gặp vào buổi sáng nay đang đứng trước mặt, khiến ánh mắt của mọi người dừng lại ở người đàn ông lịch thiệp kia.

Đây hẳn là nhị thiếu gia của nhà họ Dương – Dương Thần Cẩn.

Điều khiến các người chơi cảm thấy kỳ lạ chính là, dù cả hai đều có diện mạo xuất sắc, nhưng giữa họ lại không có chút gì gọi là tương đồng.

Nếu không nói hai người là anh em ruột, chắc chẳng ai nhận ra được mối quan hệ này.

Mà cũng phải, có khi là anh em sinh đôi nhưng gương mặt lại chẳng hề giống nhau cũng không phải là chuyện hiếm.

Vì thế, dù thắc mắc, họ cũng chẳng mấy bận tâm.

Khi hai người kia đưa ánh mắt nhìn về phía mình, các người chơi lập tức thu hồi ánh nhìn.

Cả hai bước đến bàn ăn rồi ngồi xuống, nhưng không theo thứ tự nào cố định, thích đâu ngồi đấy.

Dương Thần Ngôn ngồi vào vị trí chính, còn Dương Thần Cẩn lại phá lệ ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh.

Dương Thần Cẩn mỉm cười ôn hòa với Nguyễn Thanh, giọng nói đầy quan tâm:

"Anh dâu, đêm qua nghỉ ngơi có tốt không?"

Nguyễn Thanh ngừng lại một chút, tựa như không hiểu vì sao Dương Thần Cẩn lại chủ động nói chuyện với mình, nhưng cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

Dương Thần Cẩn cầm đôi đũa công cộng trên bàn, gắp một miếng thịt đặt vào đĩa trước mặt Nguyễn Thanh.

"Chuyện của anh Thần Phong, xin anh hãy nén đau thương. Đừng vì buồn bã mà tổn hại sức khỏe."

Nguyễn Thanh không đáp lại, thái độ vô cùng lãnh đạm.

Dương Thần Cẩn không hề bận tâm trước sự lạnh nhạt ấy, tiếp tục dịu giọng an ủi:

"Tôi tin rằng anh Thần Phong ở dưới đó cũng không muốn thấy anh đau buồn đâu."

Dương Thần Ngôn nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi nhíu mày khó chịu.

Hắn chẳng nói gì, chỉ cảm thấy tâm trạng càng thêm bực bội và chán chường.

Vốn dĩ đã chẳng muốn ăn, giờ thì càng mất hết khẩu vị.

Ăn được vài miếng, hắn ném đũa rồi đứng dậy đi lên lầu.

Vì Nguyễn Thanh không để ý đến Dương Thần Cẩn nên anh ta cũng chẳng tiếp tục tự chuốc lấy phiền phức, im lặng ngồi bên cạnh dùng bữa.

Anh ta và Dương Thần Ngôn chẳng có gì khác biệt.

Dù động tác ăn uống rất tao nhã, nhưng chẳng thấy được sự thích thú dành cho món ăn, cứ như chỉ đang hoàn thành một nhiệm vụ.

Chỉ là, cách anh ta thể hiện không rõ ràng như Dương Thần Ngôn mà thôi.

Sau khi ăn được vài miếng, Dương Thần Cẩn cũng buông đũa, rời khỏi đại sảnh.

Thẩm Bạch Triều nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt, sau đó cũng rời đi.

Các người chơi vì biết điều cấm kỵ của Dương Thần Ngôn nên khi hai người này còn ở đây, chẳng ai dám động vào thức ăn.

Chờ họ đi rồi mới bắt đầu dùng bữa, sau khi ăn xong thì rời đại sảnh tìm manh mối.

Nguyễn Thanh ăn xong cũng chuẩn bị đi theo.

Dù sao giờ đây, tất cả khách đến dự tang lễ đều đang tìm cách rời khỏi nhà họ Dương. Nếu đi cùng, cũng chẳng khiến người khác cảm thấy bất thường.

Điểm duy nhất khiến Nguyễn Thanh cảm thấy thoải mái trong phó bản này chính là có thể quang minh chính đại điều tra cùng nhóm người chơi.

Tuy nhiên, ngay khi Nguyễn Thanh vừa đặt đũa xuống, người quản gia bên cạnh đã bước lên một bước, lễ phép nói:

"Ngài Úc Thanh, nhị thiếu gia đang đợi ngài trong thư phòng ở tầng bốn."

Thấy Nguyễn Thanh không có ý định đi, quản gia bổ sung thêm một câu:

"Là chuyện liên quan đến đại thiếu gia."

Nguyễn Thanh khựng lại, cuối cùng cũng không thể không từ bỏ ý định cùng các người chơi tìm manh mối.

Cậu theo quản gia lên tầng bốn.

Dù sao, đây cũng xem như một cơ hội tốt để lên tầng bốn.

Từ đại sảnh không thể nhìn thấy tầng bốn, năm, sáu. Tầng lầu trống trải từ dưới lên chỉ đến tầng ba, muốn biết tầng bốn trông như thế nào, nhất định phải đi lên.

Nguyễn Thanh theo quản gia mới biết, muốn lên tầng bốn cần phải quét mặt, nếu không, chẳng thể nào lên được.

Hèn gì quản gia không để cậu tự mình đi mà phải dẫn theo.

Khi lên đến tầng bốn, Nguyễn Thanh kín đáo quan sát xung quanh.

Cách bài trí và phong cách của tầng bốn khác hoàn toàn so với ba tầng đầu.

Ba tầng dưới mang phong cách châu Âu xa hoa, còn tầng bốn lại chuộng tông màu tối, từ rèm cửa đến đồ trang trí đều mang sắc thái u ám.

Thậm chí, cả giấy dán tường cũng không ngoại lệ.

Quản gia dẫn Nguyễn Thanh đến trước cửa thư phòng rồi rời đi.

Cánh cửa thư phòng không đóng, nhưng Nguyễn Thanh không bước vào ngay mà gõ cửa trước.

"Mời vào." Giọng nói ôn hòa của Dương Thần Cẩn vọng ra từ bên trong.

Nguyễn Thanh lúc này mới bước vào, đứng trước bàn làm việc, lạnh nhạt hỏi:

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Dương Thần Cẩn ngồi sau bàn, đặt chiếc máy tính bảng trong tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười với Nguyễn Thanh.

"Anh dâu, tôi nghe quản gia nói, anh luôn muốn điều tra nguyên nhân cái chết của anh Thần Phong."

"Phải thì sao." Nguyễn Thanh nhìn thẳng vào Dương Thần Cẩn, giọng điệu kiên định, "Tôi sẽ không từ bỏ việc điều tra cái chết của anh ấy."

"Đừng căng thẳng, anh muốn điều tra thì cứ điều tra. Nhà họ Dương chúng tôi sẽ không cản trở anh."

Dương Thần Cẩn mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở:

"Nhưng tôi vẫn khuyên anh nên từ bỏ thì hơn. Với năng lực của anh, có lẽ chẳng thể tìm ra điều gì đâu."

Nguyễn Thanh ánh mắt sắc bén nhìn Dương Thần Cẩn:

"Cậu biết gì đúng không?"

Đúng lúc Dương Thần Cẩn định mở lời thì—

"Reng reng reng, reng reng reng." Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cắt ngang lời của Dương Thần Cẩn.

Anh ta ngừng lại một chút, sau đó bắt máy.

Nguyễn Thanh đứng ngay bên bàn, ánh mắt vô tình lướt qua màn hình điện thoại khi Dương Thần Cẩn cầm lên, nhìn thấy rõ ghi chú trên đó.

— Dương Vân Mẫn.

Cha của Dương Thần Phong, cũng là cha của Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn.

"Có chuyện gì?" Giọng Dương Thần Cẩn không mang vẻ tôn kính, chẳng giống cách một người con nói chuyện với cha mình.

Nhà họ Dương này, mỗi người đối với nhau đều vô cùng lạnh nhạt, không có chút tình cảm nào của người thân.

Có lẽ vì bọn họ đã không còn là con người, nên cảm xúc của loài người cũng dần phai nhạt.

Nhưng nếu không còn là con người, tại sao Dương Thần Phong lại dễ dàng chết như vậy?

Là giả chết, hay vốn dĩ... anh ấy không phải người nhà họ Dương?

Trong ký ức của nguyên chủ, Dương Thần Phong là một người bình thường.

Nhưng ở nhà họ Dương, anh ấy lại trở nên khác biệt.

"Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý." Dương Thần Cẩn nói xong liền tắt máy.

Anh ta đứng dậy, định rời đi.

Nguyễn Thanh lập tức chắn trước mặt, nhìn anh ta chăm chú, lặp lại câu hỏi của mình: "Cậu có biết vì sao anh Thần Phong chết không?"

Dương Thần Cẩn bị chặn đường cũng không nổi giận, không vội rời đi, mà tựa vào bàn làm việc.

"Ừ, biết."

"Cậu biết gì!?" Nguyễn Thanh sốt sắng tiến lên một bước.

Dương Thần Cẩn nhặt một tập tài liệu trên bàn lên: "Anh dâu, những gì anh muốn biết đều ở đây."

Nguyễn Thanh lập tức trừng lớn mắt, vội đưa tay ra lấy.

Nhưng ngay khi cậu sắp chạm vào tài liệu, Dương Thần Cẩn thả tay. Tài liệu rơi xuống đất.

Nguyễn Thanh chỉ nghĩ Dương Thần Cẩn buông tay hơi sớm, nên không kịp đỡ.

Cậu cúi xuống định nhặt.

Tuy nhiên, khi tay Nguyễn Thanh vừa chạm vào tài liệu, một đôi chân dài đã giẫm lên đó.

Nguyễn Thanh không thể kéo ra được.

Hiển nhiên, đối phương cố ý.

Nguyễn Thanh ngây người, ngước lên nhìn Dương Thần Cẩn.

Dương Thần Cẩn vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, ngồi xổm xuống trước mặt Nguyễn Thanh, dùng ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên: "Anh dâu, anh có biết không?"

"Người biết được lý do Dương Thần Phong chết, ngoài người nhà họ Dương, không ai sống sót được."

Dương Thần Cẩn mỉm cười, chậm rãi nói: "Vậy nên, anh chắc chắn muốn xem tài liệu này không?"

Nguyễn Thanh nghe vậy lập tức cứng đờ.

Những lời của Dương Thần Cẩn rất thẳng thắn. Nếu muốn xem tài liệu này, phải dùng mạng sống để đổi.

Rõ ràng, anh ta không chỉ đơn thuần là đe dọa. Những gì xảy ra vào buổi sáng vẫn còn hiện rõ trong đầu.

Ai cũng biết Dương Thần Cẩn không phải kiểu người chỉ nói cho có.

Là thật, sẽ chết thật.

Nguyễn Thanh mở miệng, giọng mang theo vài phần do dự: "Tôi và anh Thần Phong là bạn đời hợp pháp, hẳn cũng được tính là nửa người nhà họ Dương chứ?"

Dương Thần Cẩn lắc đầu: "Không tính đâu."

Anh ta cười tủm tỉm nói tiếp: "Anh nhìn xem người hầu nhà họ Dương đối xử với anh, có giống như đối xử với chủ nhân không?"

Ngày đầu tiên tới đây, người hầu thậm chí còn phớt lờ nguyên chủ, lời nói cũng chẳng kiêng dè. Chỉ sau bữa sáng hôm nay, thái độ mới hơi có chút kính trọng.

Huống hồ, nguyên chủ được bước vào nơi này cũng là do nhà họ Dương đặc biệt nể tình.

Bất kể nhìn thế nào, Nguyễn Thanh cũng không giống người nhà họ Dương.

Sắc mặt cậu càng thêm cứng ngắc, cúi đầu nhìn tập tài liệu bị Dương Thần Cẩn giẫm dưới chân, ánh mắt đầy do dự.

Dù sao đối mặt với cái chết, không ai không sợ.

Nguyên chủ rất muốn biết nguyên nhân cái chết của Dương Thần Phong, nhưng không thể ngay lập tức chấp nhận việc dùng mạng sống để đổi lấy sự thật.

Khi Nguyễn Thanh còn đang trầm ngâm, Dương Thần Cẩn đột nhiên sửa lại lời mình: "Vừa nãy nói sai, cũng không nhất định là chết."

Nguyễn Thanh nghe vậy thở phào, lập tức định mở miệng bảo sẽ xem.

Nhưng chưa kịp nói, cậu đã nghe thấy Dương Thần Cẩn chậm rãi bổ sung: "Chỉ là sẽ bị ném vào sương mù thôi."

"Còn việc sống hay chết, thì phải xem vận may."

"Buổi sáng anh dâu chẳng phải vẫn sống bước ra được sao?"

Sắc mặt Nguyễn Thanh lại đông cứng lần nữa, bàn tay đang nắm tài liệu vô thức buông lỏng.

Phản ứng của cậu dường như làm Dương Thần Cẩn hài lòng. Anh ta vui vẻ cất tiếng: "Giờ vẫn muốn xem chứ?"

Nguyễn Thanh mím môi: "...Không, tôi sẽ tự điều tra."

Thái độ đó rõ ràng là sợ hãi việc phải vào lại vùng sương mù kia.

Dương Thần Cẩn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi xổm trước mặt mình, giọng điệu thong thả: "Thật ra anh muốn xem cũng không phải không có cách."

Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta.

Dương Thần Cẩn tiếp tục: "Dương Vân Mẫn không ở biệt thự họ Dương, toàn bộ nhà họ Dương hiện giờ do tôi và thằng ba quản lý."

"Nhưng thằng ba xưa nay không thích bận tâm mấy chuyện vụn vặt này."

Gương mặt tinh tế của Nguyễn Thanh hiện lên chút bối rối, dường như không hiểu lời Dương Thần Cẩn có ý gì.

"Vậy nên giờ ở nhà họ Dương, lời tôi nói là luật."

Dương Thần Cẩn mỉm cười với Nguyễn Thanh, giọng điệu dụ dỗ: "Ví dụ như quy tắc xem tài liệu sẽ bị ném vào sương mù, tôi có quyền thay đổi."

"Hoặc giả, giờ chỉ có hai chúng ta ở đây, nếu tôi không nói, thì ai sẽ biết anh đã xem qua tài liệu?"

Ánh mắt Nguyễn Thanh sáng lên, đáy mắt lóe lên hy vọng: "Vậy..."

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong chờ của cậu, Dương Thần Cẩn mỉm cười, lắc đầu: "Làm người không thể chỉ mong không làm mà hưởng."

"Muốn có được gì, tự nhiên phải trả giá chút gì đó."

Nguyễn Thanh hiểu ý, nhìn tập tài liệu dưới chân Dương Thần Cẩn với ánh mắt đầy phức tạp và do dự. Cuối cùng, cậu vẫn mở miệng: "...Tôi cần làm gì?"

Ánh mắt Dương Thần Cẩn dừng lại ở cổ áo sơ mi của Nguyễn Thanh, ý vị sâu xa: "Anh dâu, dáng vẻ cậu mặc sơ mi, thật sự rất đẹp."

-----

Gõ phím đôi lời muốn lói:

Dâm dâm cô tiên thả bụi nhiều người quá, làm ẻm sặc khụ khụ luôn ớ🤡