Edit: Nhân Sâm Trắng
"Xin lỗi, anh Úc Thanh, xin lỗi... Em chỉ là quá sợ hãi thôi." Thẩm Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt Nguyễn Thanh, khóc đến mức thảm thiết, nước mắt không ngừng tuôn rơi, miệng không ngừng xin lỗi.
"Vừa nãy em không định bỏ lại anh đâu: chỉ là em đi tìm kiếm thôi. Em cũng không cố ý lừa anh." Thẩm Bạch Nguyệt cúi đầu, bất an siết lấy góc váy, giọng nghẹn ngào: "Em chỉ... chỉ là muốn sống sót thôi..."
Thẩm Bạch Nguyệt nhìn vô cùng tự trách và áy náy, nhưng thực ra ngoài những lời xin lỗi ra, cô chẳng nói gì rõ ràng, thậm chí việc cô lừa Nguyễn Thanh điều gì cũng chỉ úp mở.
Những lời như thế này, dù sau này anh có phát hiện ra chuyện gì, cô vẫn có thể nói rằng mình tưởng anh đã biết, rằng cô đã xin lỗi rồi, và cậu cũng đã tha thứ cho cô.
Nhưng vào lúc này, những lời xin lỗi của cô lại khiến người khác nghĩ rằng điều cô che giấu chỉ là chuyện cô biết kiếm thuật mà thôi.
Vừa mới được cứu khỏi ranh giới giữa sống và chết, ai lại đi trách một người vì đã giấu giếm chuyện mình biết kiếm thuật?
Huống hồ, nếu không nhờ cô biết kiếm thuật, cậu đã sớm mất mạng.
Nguyễn Thanh hơi khép mắt, nhìn Thẩm Bạch Nguyệt, khàn giọng, yếu ớt nói: "Anh không... trách em, em đã... rất cố gắng rồi..."
"Với lại, vừa nãy em... còn cứu anh."
Dù Nguyễn Thanh đã nói như thế, Thẩm Bạch Nguyệt vẫn tỏ ra vô cùng tự trách, cứ thế siết lấy góc váy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, miệng liên tục nói: "Xin lỗi, xin lỗi."
Nguyễn Thanh tuy sức lực chưa hồi phục, nhưng hơi thở đã dần ổn định. Cậu khẽ chống người, đưa tay lên xoa đầu Thẩm Bạch Nguyệt, dịu dàng nói: "Không sao đâu, đừng xin lỗi nữa. Em quay lại cứu anh, anh đã rất vui rồi."
Thẩm Bạch Nguyệt cảm nhận được bàn tay trên đầu mình, khựng lại, như thể được trấn an, không khóc nữa. Cô lau nước mắt, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, lo lắng hỏi: "Anh Úc Thanh, anh thật sự không sao chứ?"
Vừa nói, cô vừa đưa tay ra, như muốn kiểm tra xem Nguyễn Thanh có bị thương chỗ nào không.
"Không sao, anh không bị thương." Nguyễn Thanh yếu ớt đưa tay ra, ngăn lại bàn tay đang định kiểm tra của Thẩm Bạch Nguyệt.
Thẩm Bạch Nguyệt dường như không tin, giọng đầy nghi hoặc: "Nhưng lúc em quay lại, thấy huyết ảnh đó đã nằm trên người anh Úc Thanh rồi, thật sự không bị thương chứ?"
Nguyễn Thanh đáp: "...Không."
Thẩm Bạch Nguyệt dường như thở phào: "Vậy thì tốt. Em còn tưởng huyết ảnh đó đang làm hại anh Úc Thanh, hóa ra không phải."
Nguyễn Thanh không trả lời câu đó, làm như không nghe thấy.
Dù sao thì câu nói ấy có trả lời thế nào cũng không hợp.
May mà Thẩm Bạch Nguyệt không tiếp tục hỏi nữa, chỉ ôm thanh kiếm, im lặng ngồi bên cạnh Nguyễn Thanh.
Cô trông có vẻ sợ hãi, thân thể hơi run rẩy, vô thức nhích lại gần Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh nhìn Thẩm Bạch Nguyệt đang tựa nhẹ vào vai mình, cuối cùng không đẩy cô ra. Dù sao thì, dù thể chất của cô có tốt đến đâu, cô cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi.
Tuy nhiên...
Có sợ hãi đến đâu cũng không nên dựa vào lòng cậu như thế này chứ.
Nguyễn Thanh nhìn Thẩm Bạch Nguyệt từ từ từa nhẹ vào vai mình, sau đó dần dần ngả vào lòng anh. Cậu im lặng một lúc, rồi đẩy cô ra.
Thẩm Bạch Nguyệt như thể có chút chột dạ và bối rối, sau khi bị Nguyễn Thanh đẩy ra thì ngồi thẳng lưng, nhưng hai má lại đỏ lên đôi chút, như thể đang xấu hổ.
Nguyễn Thanh thấy vậy, đôi lông mày như tranh vẽ khẽ nhíu lại. Cô không phải là đã nảy sinh cảm giác đó với cậu chứ?
Hai người cùng trải qua nguy hiểm, đúng là dễ nảy sinh tình cảm, hơn nữa Thẩm Bạch Nguyệt đang ở độ tuổi thiếu nữ dễ rung động, trong lòng dâng lên chút cảm xúc cũng là bình thường.
Nhưng cậu không phải là người thích hợp để cô rung động.
Ngay khi Nguyễn Thanh đang nghĩ xem nên làm thế nào để khéo léo dập tắt cảm xúc vừa chớm nở ấy, bên ngoài vang lên tiếng động nhẹ.
Như thể có thứ gì đó đang đến gần.
Thẩm Bạch Nguyệt dứt khoát cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, quay đầu cảnh giác nhìn về phía cửa.
Nguyễn Thanh cũng không tiện nói gì thêm, mím môi, mang theo chút căng thẳng nhìn về phía cửa.
"Rầm! Rầm! Rầm!" Thứ bên ngoài đang cố đập vỡ cửa.
Thứ đó không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là huyết ảnh quái dị kia.
Dù huyết ảnh không có ngũ quan rõ ràng, đôi mắt trống rỗng, nhưng lại có phản ứng với ánh sáng và âm thanh.
Đặc biệt là âm thanh.
Nếu huyết ảnh ở cửa tiếp tục đập phá, chắc chắn sẽ thu hút thêm những huyết ảnh khác.
Thẩm Bạch Nguyệt chỉ là con người, dù có thể đối đầu với huyết ảnh, thể chất và tinh thần cô cũng sẽ cạn kiệt.
Nhưng những huyết ảnh lại không biết mệt, cũng không thể bị giết. Cho dù bị chém thành từng mảnh, chúng vẫn có thể tái hợp.
Tuy nhiên, sức mạnh của chúng sẽ giảm sau khi tái hợp, và quá trình tái hợp cũng cần thời gian.
Nhưng dù vậy, chúng vẫn có thể khiến Thẩm Bạch Nguyệt kiệt sức.
Huống chi, cô còn phải kéo theo một kẻ vướng víu như cậu, tình cảnh chỉ càng thêm khó khăn.
Tiếng đập cửa vẫn vang lên không ngừng, trong đêm tối lại càng chói tai.
Thẩm Bạch Nguyệt cũng hiểu rằng tiếp tục như vậy không phải cách.
Cô đỡ Nguyễn Thanh, đưa cậu giấu vào góc, sau đó cầm kiếm đi đến bên cửa.
Tay cô chậm rãi nắm lấy tay nắm cửa, rồi mở cửa ra, bản thân lại nép vào phía sau cánh cửa.
Ngay khoảnh khắc Thẩm Bạch Nguyệt mở cửa, cánh cửa lập tức bị đá mạnh, như thể không chịu nổi lực mà bật tung ra.
Nhìn bề ngoài, không ai có thể đoán ra rằng thực chất có người đã mở chốt cửa.
Cánh cửa vừa bật ra, một huyết ảnh đỏ thẫm bước vào.
Huyết ảnh đảo mắt nhìn quanh căn phòng, dường như đang phân biệt gì đó.
Nguyễn Thanh qua khe hở nhìn huyết ảnh đỏ thẫm đứng ở cửa, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Lúc cậu nói chuyện với Thẩm Bạch Nguyệt, giọng đã hạ xuống rất thấp, cho dù đứng ở cửa cũng chưa chắc nghe được.
Hơn nữa, khi họ vào căn phòng này, cũng không có huyết ảnh nào nhìn thấy.
Rốt cuộc huyết ảnh này đã làm thế nào để xác định vị trí của họ?
Chẳng lẽ, bất kể họ ở đâu, huyết ảnh đều có thể cảm nhận được sao?
Huyết ảnh như đang ngửi gì đó, cuối cùng dừng ánh mắt trên ghế sô pha.
Đó là nơi Nguyễn Thanh từng nằm, vẫn còn lại không ít vết máu.
Nguyễn Thanh thấy vậy, trong lòng không khỏi thắt lại.
Chẳng lẽ huyết ảnh... có thể lần theo dấu vết của cậu?
Sau khi mở cửa, Thẩm Bạch Nguyệt nhanh chóng nấp sau cánh cửa. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa khép lại, tạo cảm giác như cửa vừa va vào tường rồi tự động bật trở lại đóng kín.
Nắm chắc thanh kiếm trong tay, cô định một nhát chém tan huyết ảnh đang không phát hiện ra mình.
Nhưng ngay lúc lưỡi kiếm sắp vung xuống, Thẩm Bạch Nguyệt bất ngờ nghe thấy một âm thanh khẽ khàng.
Âm thanh ấy phát ra không xa, ở phía gần chiếc ghế sofa.
Thẩm Bạch Nguyệt sững lại, cúi nhìn xuống sàn nhà, phát hiện đó là một cục giấy bị ai đó ném ra.
Huyết ảnh lập tức bị thu hút, chuyển hướng về phía cục giấy.
Cô ngẩng lên nhìn về phía góc phòng, nơi Nguyễn Thanh đang ẩn nấp.
Thấy ánh mắt của Thẩm Bạch Nguyệt, Nguyễn Thanh lập tức lắc đầu với cô.
Rõ ràng là đang ra hiệu bảo cô đừng hành động.
Thẩm Bạch Nguyệt ngừng lại, dù không hiểu ý Nguyễn Thanh, nhưng vẫn im lặng gật đầu.
Huyết ảnh bị cục giấy hấp dẫn, lao thẳng tới đó.
Tuy nhiên, sau khi không phát hiện được thứ gì, nó quay trở lại phía trước ghế sofa, cố gắng ngửi ngó thứ gì đó.
Khoảng mười giây sau, huyết ảnh nhìn về một góc trong phòng.
Và góc đó chính là nơi Nguyễn Thanh đang ẩn nấp.
Khi huyết ảnh chuẩn bị tiến tới, Thẩm Bạch Nguyệt nhận được tín hiệu từ Nguyễn Thanh.
Cô lập tức vung kiếm chém tan huyết ảnh, nhát đầu nhắm thẳng vào đầu nó, sau đó bồi thêm vài nhát nữa.
Toàn bộ quá trình không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nguyễn Thanh nhìn huyết ảnh trên sàn nhà tan chảy thành một vũng máu, lòng trĩu nặng.
Huyết ảnh thật sự có thể lần theo dấu vết của cậu.
Rõ ràng Thẩm Bạch Nguyệt gần như không hề ẩn nấp, chỉ đứng sau cánh cửa, lại rất gần huyết ảnh.
Vậy mà nó vẫn phớt lờ cô, chỉ chăm chăm đuổi theo dấu vết của cậu.
Điều này chứng tỏ chỉ ẩn nấp thôi là vô dụng.
Nguyễn Thanh không hiểu tại sao huyết ảnh lại có thể lần theo cậu?
Có phải vì trên người cậu có thứ gì đó?
Trong lúc chạy trốn, Nguyễn Thanh quả thật đã tiện tay lấy một vài món đồ, nhưng không thể xác định nguyên nhân là gì.
Cậu đành vứt bỏ tất cả những thứ đã lấy.
Thẩm Bạch Nguyệt nhìn cơ thể của huyết ảnh trên sàn nhà đang từ từ ngưng tụ lại, hiểu vì sao lúc đầu Nguyễn Thanh không cho cô tấn công.
Cô cũng hiểu được tại sao huyết ảnh lại phát hiện ra vị trí của họ.
Giờ trời vẫn còn rất lâu mới sáng, họ không thể ở lại một chỗ quá lâu.
Hơn nữa, lúc nãy huyết ảnh đập cửa đã gây ra tiếng động, rất có thể sẽ thu hút những huyết ảnh khác tới.
Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt lập tức đổi sang nơi khác.
Thế nhưng, vẫn có huyết ảnh lần mò tìm tới.
Rõ ràng chúng vẫn bám theo dấu vết của Nguyễn Thanh.
Lúc này, trên người Nguyễn Thanh đã không còn bất kỳ thứ gì.
Điều đó có nghĩa huyết ảnh theo dấu cậu không phải vì vật gì đó, mà là chính cậu.
Nguyễn Thanh nhìn Thẩm Bạch Nguyệt, khẽ nói: "Chúng ta tách ra đi."
Thẩm Bạch Nguyệt từ lâu đã hiểu tại sao họ luôn bị phát hiện, nhưng cô không đồng ý với đề nghị của Nguyễn Thanh.
"Úc Thanh, em sẽ không bỏ mặc anh đâu."
"Chết thì cùng chết, đi thì cùng đi."
Cô nói rất kiên định.
Nguyễn Thanh thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Vì huyết ảnh có thể lần theo dấu vết của Nguyễn Thanh, cả hai buộc phải thường xuyên thay đổi nơi ẩn náu.
Nhưng rõ ràng đây không phải là giải pháp lâu dài.
Đêm còn rất dài, có lẽ chỉ quay về biệt thự chính mới an toàn.
Cả hai vừa trốn tránh, vừa lần mò về phía biệt thự chính.
Khi gặp huyết ảnh không thể né tránh, Thẩm Bạch Nguyệt liền ra tay tiêu diệt.
Họ mất vài tiếng mới lần mò được xuống dưới tầng hầm của biệt thự chính.
Thế nhưng lại không tìm thấy đường lên.
Cứ như thể không hề có lối nào dẫn lên trên vậy.
Không hay biết, đêm đã trôi qua được nửa.
Huyết ảnh ngày càng mạnh, còn thể lực của Thẩm Bạch Nguyệt thì dần cạn kiệt.
Việc chém tan huyết ảnh cũng càng lúc càng khó khăn.
Cuối cùng, sau khi chém tan con huyết ảnh bám theo cuối cùng, Thẩm Bạch Nguyệt không trụ nổi nữa, ngã ngửa về sau.
Nhờ sự bảo vệ của Thẩm Bạch Nguyệt, Nguyễn Thanh hầu như không bị thương, sức lực cũng hồi phục được đôi chút.
Cậu đỡ lấy cô, gương mặt tinh xảo lộ vẻ lo lắng, khẽ hỏi: "Cô không sao chứ?"
Thẩm Bạch Nguyệt ngã vào lòng Nguyễn Thanh, tranh thủ lúc thở dốc quay đầu nhìn cậu, khẽ lắc đầu.
Nhưng nhìn cô lúc này, chẳng có chút nào giống "không sao" cả.
Trên người cô đầy vết thương, sắc mặt trắng bệch hơn nhiều, bàn tay cầm kiếm run rẩy không ngừng.
Rõ ràng, cô đã gần chạm đến giới hạn.
Nếu không tìm ra cách an toàn để vượt qua quãng thời gian còn lại, cô sẽ không thể cầm cự nổi.
Nguyễn Thanh trầm ngâm một lát, khẽ nói: "Hay là chúng ta vẫn nên—"
Nguyễn Thanh còn chưa nói hết câu, Thẩm Bạch Nguyệt đã cắt ngang: "Không đời nào, anh Úc Thanh, anh đừng nói nữa."
Nguyễn Thanh chỉ đành đỡ lấy Thẩm Bạch Nguyệt, lặng lẽ dìu cô tiến vào hành lang bên cạnh.
Việc tiêu diệt huyết ảnh là nhiệm vụ của Thẩm Bạch Nguyệt, còn tìm đường thì do Nguyễn Thanh lo liệu.
Trong lúc lẩn trốn, Nguyễn Thanh đã vô tình đưa Thẩm Bạch Nguyệt đến một nơi dường như chuyên để chất đồ lặt vặt.
Cậu nhân cơ hội tìm được khá nhiều thứ hữu dụng.
Khu vực tầng hầm có rất nhiều hành lang và phòng ốc, nhưng phần lớn phòng ở các biệt thự khác lại rất ít đồ đạc, thậm chí còn trống trơn.
Chỉ riêng khu vực này là đầy ắp vật dụng sinh hoạt, thậm chí có cả nguyên liệu làm thực phẩm như bột mì và lúa mạch.
Nguyễn Thanh nhận ra đây có lẽ là nơi lý tưởng để tiêu diệt hết huyết ảnh trong tầng hầm.
Cậu tìm thấy lối dẫn đến kho chứa đồ trước đó, để Thẩm Bạch Nguyệt ngồi xuống nghỉ ngơi trên đống đồ.
Sau khi xác nhận xung quanh tạm thời không có huyết ảnh xuất hiện, Nguyễn Thanh nhanh chóng đi qua các phòng gần đó, thu gom những vật dụng hữu ích rồi chất thành một đống.
Trong đống đó có rất nhiều vật dễ cháy và chất bột dễ nổ.
Khi phát nổ, hiệu ứng của chúng chẳng kém gì thuốc nổ.
Nguyễn Thanh ngước nhìn trần nhà, suy nghĩ một lát, rồi kéo bớt một số đồ ra ngoài.
Đủ để thổi bay huyết ảnh là được, nếu sức công phá quá lớn, e rằng sẽ phá hủy toàn bộ đường hầm.
Lúc đó, nếu không chết trong tay huyết ảnh, e rằng lại bỏ mạng bởi chính tay mình.
Thẩm Bạch Nguyệt nhìn Nguyễn Thanh đang bận rộn, chỉ ôm kiếm ngồi yên không nói lời nào.
Nguyễn Thanh sau khi cân nhắc sơ qua liền dừng tay.
Giờ chỉ còn việc dẫn huyết ảnh đến đây.
Vị trí hiện tại của Nguyễn Thanh là nơi cậu đã cố tình chọn lựa: một ngõ cụt chỉ có một lối ra.
Phía sau cậu là đường chết. Vì vậy, nếu huyết ảnh muốn tiếp cận chỉ có thể từ đầu bên kia hành lang tiến tới, còn những đống đồ lộn xộn kia đã được chất ở giữa đường.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, giờ chỉ còn chờ dẫn huyết ảnh đến.
Mà người đi dẫn dụ huyết ảnh...
Nguyễn Thanh quay sang nhìn Thẩm Bạch Nguyệt đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh.
Cậu bước đến gần cô, vẻ mặt thanh tú lộ rõ nét lo lắng, hạ giọng nói nhỏ: "Cô ổn chứ?"
Không đợi Thẩm Bạch Nguyệt trả lời, Nguyễn Thanh đã tiếp lời: "Giờ tôi có thể phải rời đi một lát. Tôi cần dẫn huyết ảnh qua đây. Cô ở một mình có được không?"
Nói xong, cậu đưa chiếc bật lửa vào tay Thẩm Bạch Nguyệt, gương mặt nghiêm trọng: "Nếu tôi không quay lại..."
"Anh Úc Thanh." Thẩm Bạch Nguyệt ngắt lời, trả bật lửa lại vào tay cậu, ánh mắt kiên định: "Vẫn là để em đi."
Nguyễn Thanh không đồng ý, cậu lập tức từ chối: "Không được. Cô đã..."
Nhưng Thẩm Bạch Nguyệt một lần nữa cắt ngang: "Không sao đâu, anh Úc Thanh."
"Vừa nãy tôi đã nghỉ ngơi một chút, sức lực cũng hồi phục kha khá rồi. Em sẽ không sao."
"Nhưng mà..." Nguyễn Thanh còn muốn nói gì đó, Thẩm Bạch Nguyệt đã cầm kiếm rời đi.
Nhìn bóng lưng cô xa dần, Nguyễn Thanh tựa người lên đống đồ lộn xộn, không mấy lo lắng.
Thẩm Bạch Nguyệt vừa nãy nghỉ một lúc, đúng là sức lực đã hồi phục không ít.
Như thế cũng đủ để cô dẫn dụ huyết ảnh qua đây.
Dù sao, việc để cậu đi dẫn dụ là điều không thực tế.
Chém huyết ảnh cần sức mạnh rất lớn, nhưng dẫn dụ thì chỉ cần gây tiếng động và chạy thật nhanh.
Không còn bị Nguyễn Thanh kéo lại, tốc độ của Thẩm Bạch Nguyệt nhanh hơn nhiều.
Dù cho huyết ảnh đã mạnh hơn trước, cô vẫn xử lý mọi thứ gọn gàng, bởi nhiệm vụ chính chỉ là dẫn dụ chúng.
Chẳng bao lâu sau, cô đã dụ được phần lớn bọn chúng đến.
Nhưng vẫn chưa đủ, còn một số vẫn lẩn phía sau. Nếu giờ cho nổ, chắc chắn không thể tiêu diệt toàn bộ.
Thẩm Bạch Nguyệt cầm kiếm đứng chắn tại lối vào hành lang.
Đợi đến khi con huyết ảnh cuối cùng cũng đuổi kịp, cô mới quay người chạy sâu vào hành lang, dồn hết sức lực.
Cô cần phải nhanh chóng đến chỗ Nguyễn Thanh, nếu không sẽ bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.
Nguyễn Thanh đã chuẩn bị xong xuôi khi Thẩm Bạch Nguyệt chạy tới.
Cậu bước lên vài bước, đón lấy cô đang kiệt sức, không để cô ngã xuống đất.
Khi Huyết Ảnh lao đến gần, Nguyễn Thanh ném bật lửa về phía đống đồ lộn xộn đã được sắp đặt.
Vật liệu dễ cháy gặp lửa bùng lên ngay tức khắc.
"Ầm ——!!!" Tiếng nổ lớn vang lên, cả hành lang rung chuyển dữ dội.
Đám huyết ảnh bị nổ tung thành từng mảnh, thậm chí máu của chúng văng khắp nơi, một ít còn bắn lên người hai người.
Thẩm Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh, trên khuôn mặt cậu giờ đã vương chút máu, bàn tay cô siết chặt chuôi kiếm đến nỗi gần như làm gãy nó.
Nguyễn Thanh bình thản nhìn ngọn lửa bùng lên, dáng vẻ như chẳng hề bận tâm.
Dẫu tóc tai rối bời, người dính đầy bụi bẩn, nhưng dưới ánh lửa cháy rực, cậu lại tựa như một vị thần tiên lạnh lùng không vướng bụi trần, khẽ nhìn xuống thế gian.
Hoàn mỹ không tì vết.
Thế nhưng, chút máu bắn lên gương mặt ấy lại phá tan sự thanh lãnh ấy, làm người đối diện như bị mê hoặc, đẹp đến khó thở.
Đẹp đến mức không lời nào có thể miêu tả.
Cậu không phải là yêu tinh bước ra từ bức họa, mà là thần minh hạ trần.
Không cần cố ý dụ hoặc, tất cả đều sẽ vì cậu mà si mê, chỉ cầu được ánh mắt cậu nhìn qua.
Dù phải dâng hiến cả mạng sống.
Thẩm Bạch Nguyệt siết chuôi kiếm chặt hơn, tim đập loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dù tiếng lửa cháy "tách tách" vang vọng, cô vẫn nghe rõ nhịp tim mình.
Dẫu cố gắng đè nén, cô không sao kiềm chế được cơn sóng lòng, những ý nghĩ u ám cứ thế dâng trào như cỏ dại gặp gió xuân, mọc lan điên cuồng không cách nào cắt bỏ.
Nguyễn Thanh không để ý đến phản ứng của cô. Cậu nhìn bức tường bị phá hủy, rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Trần nhà đã bị nổ tan tác, lúc này đang treo lơ lửng, chỉ cần thêm chút lực có thể tạo ra một lối thoát.
Nhưng giờ chưa cần vội.
Đám huyết ảnh đã bị nổ tan, ít nhất phải hai đến ba tiếng nữa chúng mới có thể kết lại hình dạng. Hiện tại chúng không còn là mối đe dọa.
Nguyễn Thanh quay sang nhìn Thẩm Bạch Nguyệt đang ngồi trong lòng mình, không biết đang nghĩ gì, liền cất lời lo lắng: "Cô ổn không? Có bị thương ở đâu không?"
Thẩm Bạch Nguyệt khẽ đứng thẳng người, đáp nhỏ: "Anh Úc Thanh, em không sao."
Dù nói vậy, nhưng khi đứng dậy, thân hình cô chao đảo, lại ngã vào lòng Nguyễn Thanh. Rõ ràng, nói không sao chỉ là lời miễn cưỡng.
Nguyễn Thanh đỡ lấy cô, dìu đến góc tường rồi để cô ngồi xuống.
Cậu quỳ một gối xuống trước mặt Thẩm Bạch Nguyệt, kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào nguy hiểm không.
Nguyễn Thanh bất giác nắm lấy cổ tay cô, chỉ nhẹ nhàng chạm để kiểm tra mạch đập.
Cơ thể cô quả thực đã chạm đến giới hạn, nhịp tim vì sợ hãi và vận động mạnh mà đập rất nhanh.
Xem ra, cô đúng là một con người.
Dù là nam hay nữ, Nguyễn Thanh cũng chỉ kiểm tra sơ qua, không vượt quá lễ nghĩa. Cậu cũng chỉ cầm cổ tay cô một cách hờ hững, không hề vô lễ.
Cơ thể Thẩm Bạch Nguyệt đã kiệt sức, nhưng không bị thương nghiêm trọng. Tuy nhiên, trên người vẫn có không ít vết thương ngoài da, máu trên váy cô có cả của Huyết Ảnh lẫn máu của cô.
Nhưng có vài chỗ, cậu không tiện băng bó, chỉ xử lý qua những vết thương trên tay và mặt.
Giờ đã gần năm giờ sáng, trời sắp sáng.
Chỉ cần cố thêm mười mấy phút, họ sẽ an toàn.
Xử lý xong vết thương cho Thẩm Bạch Nguyệt, Nguyễn Thanh cũng mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu định nhắm mắt nghỉ một chút thì bất ngờ nghe thấy tiếng động nhỏ.
Quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, không thấy gì cả.
Nhưng âm thanh đó chắc chắn không phải ảo giác, có lẽ nó phát ra từ đoạn rẽ ở cuối hành lang.
Nguyễn Thanh cảm thấy căng thẳng. Chẳng lẽ vẫn còn sót lại con Huyết Ảnh nào?
Không kịp suy nghĩ nhiều, âm thanh đó lại vọng đến.
Chắc chắn có gì đó đang đến gần họ.
Vị trí của họ hiện tại là cuối hành lang, đường cùng.
Mà Thẩm Bạch Nguyệt không còn khả năng chiến đấu.
Nếu thực sự có kẻ lọt lưới, thì đó tuyệt đối sẽ là thảm họa.
Dù kẻ lọt lưới ấy không mạnh, cũng đủ để giết chết cả hai người họ.
Nguyễn Thanh nhìn lên vị trí trần nhà nứt toác, lập tức đẩy đến những mảnh vụn vừa tìm được, thích hợp làm điểm tựa.
Sau đó, cậu đỡ Thẩm Bạch Nguyệt đến bên cạnh mảnh vụn.
Nguyễn Thanh đặt Thẩm Bạch Nguyệt xuống, tiện tay nhặt lên một thứ trông giống cục gạch, rồi giẫm lên đống mảnh vụn mà trèo lên.
Đối diện với trần nhà nứt toác, cậu giáng mạnh một cú.
Trần nhà vốn đã lung lay sắp đổ, bị Nguyễn Thanh đập một cái, lập tức vỡ vụn rơi xuống.
May mà Nguyễn Thanh đã kịp tránh những mảnh vỡ rơi xuống.
Không để ý xem liệu mép vỡ có cắt phải mình hay không, cậu liền chui qua khe hở trèo lên trên.
Nguyễn Thanh quay đầu nhìn xuống Thẩm Bạch Nguyệt bên dưới, rồi lại nhìn bóng máu đã xuất hiện ở cuối lối đi, hơi sốt ruột lên tiếng: "Đưa tay cho tôi, nhanh lên!"
Thẩm Bạch Nguyệt cũng đã nhìn thấy huyết ảnh kia, chẳng kịp nhặt kiếm nữa, vội vàng giẫm lên đống mảnh vụn mà trèo lên.
Nhưng huyết ảnh kia tốc độ cực nhanh, thấy mình đuổi không kịp thì liền đá đống mảnh vụn bên cạnh.
Mảnh vụn bị đá bay, đâm sầm vào đống mảnh dưới chân Thẩm Bạch Nguyệt.
Nguyễn Thanh nhìn thấy huyết ảnh đá mảnh vụn thì trợn tròn mắt, lập tức hét lên đầy gấp gáp: "Nhảy!"
Cậu vừa nói vừa bám vào mép khe hở, cúi người thò tay xuống dưới, gần như nửa người đã nằm chắn trên mép rồi.
Thẩm Bạch Nguyệt hiểu ý của Nguyễn Thanh, vào khoảnh khắc đống mảnh vụn dưới chân bị hất tung, cô dùng toàn bộ sức lực đạp mạnh một cái, nhảy lên cao.
Thành công nắm lấy tay Nguyễn Thanh.
Thế nhưng Nguyễn Thanh đã hơi đánh giá quá cao sức lực của mình, còn Thẩm Bạch Nguyệt lại quá tin tưởng cậu.
Nguyễn Thanh không chỉ không kéo được Thẩm Bạch Nguyệt lên, mà ngay trong lúc nắm lấy tay cô, đã tự mình... bị kéo xuống theo...
Thẩm Bạch Nguyệt: "..."
Nguyễn Thanh: "..."
****
Lời tác giả:
Nguyễn Thanh: Emmmm