Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 145: Huyết Ảnh Quỷ Dị (16)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Cảm giác mất trọng lực ập đến khiến Thẩm Bạch Nguyệt bỗng sững sờ, ngơ ngác nhìn Nguyễn Thanh bị cô kéo rơi xuống cùng mình.

Nguyễn Thanh cũng đờ đẫn.

Cậu hoàn toàn không ngờ tới kết cục này. Rõ ràng cậu đã cố gắng bám chặt vào mép khe hở rồi...

Sớm biết thế, chi bằng để Thẩm Bạch Nguyệt trèo lên trước, sau đó kéo cậu lên sau.

Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn.

Hai người rơi thẳng xuống đất, cùng lúc đó, huyết ảnh phấn khích lao về phía họ.

Huyết ảnh hoàn toàn không để ý đến Thẩm Bạch Nguyệt, chỉ lạnh lùng giẫm mạnh lên người cô trước khi nhảy bật lên, đưa đôi tay đỏ như máu vươn về phía Nguyễn Thanh trên không trung.

Nguyễn Thanh trợn tròn mắt, muốn tránh khỏi bàn tay đỏ thẫm vặn vẹo không còn giống bàn tay người đó, nhưng trong tình cảnh giữa không trung, cậu hoàn toàn bất lực.

Thẩm Bạch Nguyệt cũng không thể cứu cậu, vì vừa rồi cô đã bị huyết ảnh giẫm mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng thương tổn không nhẹ.

Ngay khoảnh khắc bàn tay máu sắp chạm vào cậu, Nguyễn Thanh nhắm chặt mắt lại.

Thế nhưng, cậu không rơi vào vòng tay lạnh lẽo của huyết ảnh, mà toàn thân lại đập mạnh xuống người Thẩm Bạch Nguyệt, khiến cô một lần nữa phun ra một ngụm máu.

Nguyễn Thanh may mắn không bị thương, theo phản xạ quay đầu nhìn lại. Huyết ảnh vừa rồi định bắt lấy cậu giờ đã bị thứ gì đó cắt đôi.

Ở khe hở trên trần nhà, có một người đang đứng, nhìn xuống họ từ trên cao.

Là... phó hội trưởng của công hội Vĩnh An.

Nhận ra người đó, Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, vội đỡ Thẩm Bạch Nguyệt đang yếu ớt trên mặt đất dậy.

Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, cậu ngập ngừng hỏi nhỏ, có chút lúng túng và áy náy:"Cô... không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi tôi..."

Nguyễn Thanh thực sự cảm thấy bối rối. Cậu không ngờ mình yếu đến mức không kéo nổi Thẩm Bạch Nguyệt, thậm chí còn ngã đè lên người cô.

Thẩm Bạch Nguyệt mặt mày trắng bệch, khẽ lắc đầu.

Thực ra, cô hoàn toàn có thể tránh né, nhưng vẫn không làm vậy.

Người trước mặt này yếu như thế, nếu cậu ngã xuống đất, chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Nghĩ cho cùng, là do cô đã vô thức nghe lời cậu, nếu không, cũng chẳng đến mức kéo cậu rơi xuống theo.

Bóng dáng của Phong Dã chỉ thoáng xuất hiện ở khe hở vài giây, sau đó liền biến mất, phía trên vang lên âm thanh ầm ĩ như đang chiến đấu.

Lúc này, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là đến năm giờ sáng.

Nguyễn Thanh vốn định ngồi chờ trời sáng, nhưng không xa bỗng vọng lại một tiếng động nhỏ.

Cậu giật mình, lập tức nhận ra không chừng vẫn còn sót lại huyết ảnh khác.

Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt nghe thấy âm thanh ấy, không dám chần chừ, vội vàng sắp xếp đống đồ lên cao, chuẩn bị trèo lên trên.

Lần này, Thẩm Bạch Nguyệt đi trước.

Cô nhanh chóng kéo Nguyễn Thanh lên trước khi huyết ảnh kịp lao tới.

Khi cả hai đã lên đến nơi, họ mới nhận ra rằng, trong đại sảnh của biệt thự lúc này, ngoài Phong Dã, khắp nơi đều là... huyết ảnh.

Huyết ảnh ở đây đông hơn rất nhiều so với dưới tầng hầm, gần như hơn một trăm con.

Hơn nữa, còn có huyết ảnh liên tục kéo đến, vây chặt lấy ba người bọn họ.

Có vẻ như tiếng nổ vừa rồi đã thu hút chúng tới đây.

Huyết ảnh mỗi lúc một đông. Dù chỉ còn chưa đầy mười phút nữa là trời sáng, nhưng bọn họ cũng khó lòng cầm cự được đến lúc đó.

Hai người nhìn Phong Dã một mình chống chọi với huyết ảnh, thậm chí còn nghĩ đến việc quay lại tầng hầm.

Nhưng rõ ràng, họ không còn cơ hội nữa, huyết ảnh ở tầng hầm sắp sửa bò lên.

Cả hai chỉ còn cách liên tục lùi về phía sau.

Khi Nguyễn Thanh xuất hiện, đám huyết ảnh trong biệt thự càng trở nên cuồng loạn, phấn khích lao tới.

Nếu không có Phong Dã bảo vệ, e rằng họ đã sớm bị huyết ảnh nhấn chìm.

Số lượng huyết ảnh quá đông, dù Phong Dã không phải dạng vừa, nhưng cũng khó lòng chống đỡ nổi.

Cứ tiếp tục như vậy, nguy hiểm sẽ càng thêm chồng chất.

Phong Dã lập tức mở đường lên cầu thang, ra hiệu cho hai người chạy lên.

Nguyễn Thanh thấy vậy không hề chần chừ, kéo Thẩm Bạch Nguyệt chạy ngay lên lầu.

Dù sao, với tình trạng hiện tại của cả hai, ở lại cũng chỉ khiến Phong Dã thêm vướng chân, chi bằng lập tức rút lui.

Nhưng trên lầu cũng có huyết ảnh.

Nguyễn Thanh kéo Thẩm Bạch Nguyệt định quay lại phòng trên tầng ba, nhưng cửa phòng giờ đã không thể mở được.

Dù có chìa khóa cũng vô dụng.

Không chỉ chìa khóa không mở được, ngay cả cậy cửa cũng không ăn thua.

Có vẻ như quy tắc của phó bản này là ban đêm không thể mở cửa phòng từ bên ngoài.

Nhìn thấy huyết ảnh lao nhanh từ phía hành lang tới, Nguyễn Thanh đành từ bỏ ý định trở lại phòng, kéo Thẩm Bạch Nguyệt quay đầu chạy lên cầu thang dẫn đến tầng bốn.

Cửa lên tầng bốn cần quét khuôn mặt để mở. Nguyễn Thanh dĩ nhiên không có quyền hạn.

Nhưng cậu lại có ảnh chụp.

Trước đó, cậu đã lén chụp ảnh của quản gia.

Nguyễn Thanh bình tĩnh lấy điện thoại ra, dùng ảnh chụp để quét.

Cánh cửa vẫn không có phản ứng.

Quả nhiên, ảnh tĩnh không thể sử dụng.

Nguyễn Thanh mở bức ảnh động đã ghép từ buổi chiều khi tìm hiểu về cấm kỵ.

"Bíp!" Cửa mở!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Nguyễn Thanh kéo Thẩm Bạch Nguyệt lao vào trong.

Huyết ảnh dừng lại trước cửa.

Dù cửa đã mở, chúng vẫn không tiến vào, dường như vừa do dự vừa sợ hãi, chỉ quanh quẩn trước cửa, đầy bất mãn.

Huyết ảnh quả nhiên không dám lên tầng bốn.

Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống cầu thang không màng hình tượng.

Chỉ còn chưa đầy ba phút nữa là đến năm giờ sáng. Chỉ cần qua được ba phút này là ổn.

Thẩm Bạch Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thanh, khẽ tựa vào vai cậu.

Nguyễn Thanh đã mệt đến mức không còn chút sức lực, cứ thế để cô dựa vào.

Có lẽ vì hai người ngồi ngay cạnh cửa nên cánh cửa không tự động đóng lại.

Thời gian chậm rãi trôi đến năm giờ sáng.

Khi còn cách năm giờ chưa đầy nửa phút, đám huyết ảnh phía dưới đồng loạt rút lui vào sâu trong hành lang, cuối cùng tan biến vào bóng tối.

Dấu vết máu tan chảy trên mặt đất do Phong Dã chém cũng tựa như thấm sâu vào lòng đất, chỉ trong chốc lát đã biến mất không tung tích.

Hiển nhiên, mối nguy hiểm trong đêm đã qua đi.

Khi Nguyễn Thanh đỡ Thẩm Bạch Nguyệt định quay lại tầng ba, cậu bất ngờ bị Thẩm Bạch Nguyệt đẩy ngã xuống cầu thang.

Nguyễn Thanh hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người bị đẩy mạnh vào lan can cầu thang.

"Ưm..." Cậu đau đến mức khóe mắt đỏ lên, nhưng thân thể không đứng vững, tiếp tục ngã xuống dưới.

Phong Dã vừa bước lên, thấy cảnh đó liền trợn tròn mắt, vội vàng lao đến đỡ lấy Nguyễn Thanh đang ngã xuống.

Nhờ vậy, Nguyễn Thanh mới không bị ngã xuống sàn.

Khuôn mặt tinh xảo của cậu thoáng hiện nét bối rối, dường như không hiểu tại sao Thẩm Bạch Nguyệt lại đột nhiên đẩy mình.

Nhưng khi quay đầu nhìn lại, cậu đã biết lý do.

Nhị thiếu gia nhà họ Dương, Dương Thần Cẩn... xuất hiện.

Thẩm Bạch Nguyệt sau khi đẩy Nguyễn Thanh liền lao về phía trước, rõ ràng muốn xuống tầng bốn.

Tuy nhiên, khi Thẩm Bạch Nguyệt gần chạm tới cửa tầng bốn, cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sầm lại.

Cô đâm sầm vào cửa, phát ra tiếng động lớn cùng tiếng rên đau đớn.

Một trong những điều cấm kỵ của nhà họ Dương là, nếu không có sự đồng ý của người nhà họ Dương, bất kỳ ai cũng không được phép lên tầng bốn, năm, hoặc sáu.

Kẻ vi phạm điều cấm sẽ bị... ném vào trong màn sương.

Nguyễn Thanh thấy thế thì hoảng, vội thoát khỏi sự đỡ đần của Phong Dã, rút điện thoại ra bước tới muốn mở cửa.

Nhưng ngay giây tiếp theo, chiếc điện thoại trong tay cậu đã bị người khác giật mất.

Nguyễn Thanh quay đầu, nhìn về phía Phong Dã - người đã lấy điện thoại của mình, khẽ thấp giọng đầy lo lắng: "Cậu làm gì vậy!?"

Cậu vừa nói vừa cố giành lại điện thoại.

Phong Dã không đáp ứng, chỉ giơ cao điện thoại lên rồi lạnh lùng nói một sự thật: "Cậu làm việc này ngay trước mặt Dương Thần Cẩn, cậu cũng sẽ bị ném vào trong màn sương."

Nghe vậy, Nguyễn Thanh cứng người lại.

Những lời của Phong Dã tuyệt đối là thật.

Mở cửa tầng bốn trước mặt Dương Thần Cẩn chẳng khác gì khiêu khích anh, dù việc mở cửa này không phải là điều cấm kỵ.

Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ quyết tâm.

Ngay khi cậu định lên tiếng, gáy cậu đột nhiên đau nhói.

Tầm mắt cậu tối sầm lại.

Cậu bị Phong Dã đánh ngất.

Nguyễn Thanh không ngờ Phong Dã lại ra tay bất ngờ như vậy. Trước khi chìm vào bóng tối, cậu mơ hồ nhìn hắn một cái đầy khó hiểu, rồi ngã vào vòng tay hắn.

Hoàn toàn bất tỉnh.

Sau khi Nguyễn Thanh ngất, cánh cửa tầng bốn mở ra.

Dương Thần Cẩn xách cổ áo Thẩm Bạch Nguyệt, vẻ mặt đầy chán ghét, ném cô xuống cầu thang.

Xong việc, anh lạnh nhạt liếc nhìn Phong Dã cùng người đang hôn mê trong tay anh.

Sau đó, anh chậm rãi bước xuống cầu thang.

Nhưng khi anh định đón lấy người từ tay Phong Dã, đã có người nhanh tay hơn giật lấy.

Ánh mắt Dương Trần Cẩn lạnh lẽo, nhìn về phía Dương Thần Ngôn đứng cạnh.

Phong Dã chỉ im lặng nhìn người bị giật khỏi tay mình một lát, sau đó xoay người rời đi dứt khoát.

Dương Thần Ngôn không để ý đến sắc mặt của Dương Thần Cẩn. Thấy thiếu niên toàn thân bê bết máu, hắn ta lập tức cau mày: "Quản gia!"

Quản gia run rẩy xuất hiện trên tầng ba: "Nhị thiếu gia, tam thiếu gia."

"Lôi hết đám người nhà họ Dương làm cậu ấy bị thương ra đây cho tôi!"

Quản gia lắp bắp nói: "Cái đó... không lôi được."

"Bọn họ bị ngài Úc Thanh cho nổ tung đến giờ còn chưa hồi phục..."

...

Khi Nguyễn Thanh tỉnh lại, đã vài tiếng trôi qua.

Cậu mở mắt, cảnh giác nhìn quanh.

Đây là... phòng của Dương Thần Phong?

Cậu đang nằm trên giường, cơ thể vẫn mệt mỏi, toàn thân đau nhức.

Ngồi dậy, cậu nhìn xuống bộ quần áo trên người - vẫn là bộ đồ dính đầy máu hôm qua.

Rõ ràng, Phong Dã không hề thay đồ cho cậu.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn bên cạnh.

Nguyễn Thanh cầm lên xem.

Đã là 11 giờ 30 trưa.

Tim cậu nặng trĩu hơn. Đến giờ này rồi... Thẩm Bạch Nguyệt chắc đã bị ném vào màn sương.

Khó khăn lắm mới vượt qua được đêm qua, vậy mà cuối cùng vẫn không cứu được cô.

Cậu thở dài trong lòng, lấy bộ quần áo sạch đi vào phòng tắm.

Tắm xong, cậu tranh thủ giặt bộ quần áo của mình. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm máu quá nhiều, không thể giặt sạch được.

Nguyễn Thanh đành bỏ cuộc, đem đồ đã giặt phơi lên ban công.

Đang phơi đồ, cậu bỗng khựng lại, nhìn vào chỗ quần áo trước đó mình đã phơi.

Quần và áo thun vẫn còn.

Nhưng đồ lót... lại biến mất.

Nguyễn Thanh hơi khựng lại, sau khi định thần, cậu liếc quanh ban công nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào.

Cậu thậm chí còn kiểm tra cả phía dưới ban công.

Bên dưới là khu vườn trước mặt biệt thự chính, nơi cậu nhìn xuống chỉ toàn là bãi cỏ.

Bãi cỏ hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đã bị giẫm qua.

Rõ ràng, kẻ trộm không rời đi theo hướng bãi cỏ.

Hoặc là kẻ đó vào từ cửa chính của phòng, hoặc là từ tầng bốn leo xuống.

Cụ thể là trường hợp nào thì Nguyễn Thanh không thể xác định được.

Dù không tìm thấy dấu vết nào của kẻ trộm, khi nhìn từ ban công ra ngoài, cậu lại thấy ở khu vườn có một nhóm người tụ tập đông đúc.

Tuy nhiên, vì khoảng cách khá xa và một phần bị cây cối trong vườn che khuất, cậu không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nguyễn Thanh lập tức xuống tầng dưới.

Nhưng khi cậu còn chưa đến cửa chính, bước chân đã dừng lại. Chỗ hổng trên tường lớn ở sảnh, nơi cậu đã phá tung ra vào tối qua, giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Nguyễn Thanh chần chừ bước tới vị trí đó, giẫm lên tấm thảm phía trên, nhưng không hề thấy nó lún xuống.

Xung quanh cũng không có dấu hiệu bị lõm hay phồng lên.

Rõ ràng không phải chỉ đơn giản là thay tấm thảm mới, mà vết hổng thực sự đã biến mất.

Cũng có thể người ta đã dùng thứ gì đó để lấp lại.

Nguyễn Thanh do dự một lát, cuối cùng vẫn đi về phía khu vườn.

Giữa khu vực trống trải trong vườn, lúc này đã bị bao kín bởi ba tầng người bên ngoài, ba tầng người bên trong.

Nguyễn Thanh không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra ở bên trong.

Thấy cậu nhón chân cố nhìn, một vài vị khách bên cạnh lặng lẽ nhường chỗ.

Nhờ vậy, cậu nhanh chóng tiến vào gần trung tâm hơn.

Và rồi cậu đã thấy rõ những gì đang xảy ra bên trong.

Thẩm Bạch Nguyệt vẫn chưa bị ném vào màn sương.

Cô vẫn mặc bộ quần áo tối qua, toàn thân lấm lem, đứng cứng đờ dưới một bức tượng trong vườn.

Trên đầu cô còn bị đặt một quả táo.

Không xa cô là Dương Thần Cẩn đang giương súng nhắm thẳng vào cô.

Đúng vậy, Dương Thần Cẩn nhắm thẳng vào Thẩm Bạch Nguyệt, không phải vào quả táo trên đầu cô.

Cú bắn này sẽ không lấy mạng cô, nhưng nhiều nhất cũng sẽ khiến tay phải của cô tàn phế.

Dương Thần Cẩn là người như thế sao?

Chắc chắn không phải. Dù thường xuyên mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh không hề có sự tôn trọng dành cho mạng sống.

Thẩm Bạch Nguyệt không chỉ vi phạm cấm kỵ mà không bị ném vào màn sương, lại còn không bị bắn vào đầu.

Điều này đã đủ chứng minh sự đặc biệt của cô.

Có vẻ như nhà họ Dương không muốn cô chết, ít nhất là vào lúc này.

Nhưng đây không phải lúc để nghĩ về điều đó. Thân thể nguyên chủ đã nợ Thẩm Bạch Nguyệt, cộng thêm việc tối qua và sáng nay cô đã cứu cậu hai lần.

Nguyên chủ chắc chắn không thể thờ ơ đứng nhìn cô gặp chuyện được.

Nguyễn Thanh giả vờ trợn to mắt, gương mặt tinh tế lộ rõ vẻ hoảng loạn.

Ngay lúc Dương Thần Cẩn chuẩn bị bóp cò, cậu xô đẩy đám đông phía trước, lao thẳng về phía trước và chắn trước mặt Thẩm Bạch Nguyệt.

Thẩm Bạch Nguyệt dường như không thể ngờ rằng Nguyễn Thanh sẽ lao ra.

Cô ngây người nhìn người trước mặt mình, người đã đứng chắn trước cô.

Trong khi đó, ánh mắt Dương Thần Cẩn thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng ngay giây tiếp theo đã trở lại vẻ bình thường.

Anh lịch sự gật đầu với Nguyễn Thanh.

"Trưa tốt lành."

Nói xong, Dương Thần Cẩn nhấc súng, giờ đây nhắm thẳng vào Nguyễn Thanh. Kèm theo đó là một nụ cười đầy vẻ thờ ơ.

"Anh dâu định thế mạng cho cô ta sao?"

Nguyễn Thanh nhìn nòng súng chĩa vào mình, gương mặt hơi tái đi. Cậu hé môi, "Tôi..."

Dương Thần Cẩn dường như đoán được cậu định nói gì, lập tức ngắt lời: "Cô ta đã vi phạm cấm kỵ của nhà họ Dương. Tôi không ném cô ta vào màn sương đã là nhân từ lắm rồi."

Anh cười nhạt, ánh mắt lạnh buốt: "Nhưng hình phạt thì vẫn phải có. Nếu không, chẳng phải mọi người sẽ nghĩ rằng quy tắc của nhà họ Dương chỉ là đồ trang trí hay sao?"

Thẩm Bạch Nguyệt định kéo lấy vạt áo của Nguyễn Thanh, nhưng tay cô dơ bẩn vô cùng, mà người trước mặt rõ ràng vừa thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Cô ngập ngừng một lúc, cuối cùng rụt tay lại.

Nhìn Nguyễn Thanh, cô nhỏ giọng nói: "Anh Úc Thanh, em không sao đâu."

Nhưng Nguyễn Thanh như không nghe thấy, vẫn đứng chắn trước mặt Thẩm Bạch Nguyệt.

Cậu nhìn chằm chằm vào khẩu súng trên tay Dương Thần Cẩn, cuối cùng hít sâu một hơi, kiên định nói: "Tôi thay cô ấy."

Dương Thần Cẩn khẽ cười: "Được thôi."

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, người đứng dưới bức tượng, đội quả táo trên đầu, đã đổi thành Nguyễn Thanh.

Hình phạt là chịu ba phát súng từ Dương Thần Cẩn.

Nguyễn Thanh thay Thẩm Bạch Nguyệt, cũng phải chịu như vậy.

Ba phát súng đủ để quyết định mạng sống của một con người.

Mà sống hay chết, tất cả phụ thuộc vào tâm trạng của Dương Thần Cẩn.

Nguyễn Thanh nhìn nòng súng nhắm thẳng vào mình, sắc mặt tái nhợt.

Càng đáng sợ hơn, Dương Thần Cẩn còn chậm rãi di chuyển khẩu súng, như thể chưa nhắm chuẩn.

Từ góc nhìn của Nguyễn Thanh, mục tiêu của khẩu súng không phải quả táo trên đầu, mà chính là đầu của cậu.

Dường như anh thực sự muốn bắn chết cậu.

Nguyễn Thanh nhìn cảnh tượng ấy, hàng mi khẽ run lên, sắc mặt lại càng trắng bệch.

Dương Thần Cẩn nhìn người đáng thương trước mặt, bật cười nhạt: "Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy."

Thế nhưng, dù Nguyễn Thanh sợ đến cứng cả người, cậu vẫn mím chặt môi, không nói lời nào.

Dù đôi môi đã trắng bệch, cậu vẫn không lùi bước.

Dương Thần Cẩn nhướn mày, tùy ý xoay khẩu súng vài vòng, sau đó bóp cò.

Hành động đó hời hợt đến mức không thèm ngắm bắn, cứ như không quan tâm sẽ bắn trúng thứ gì.

Nguyễn Thanh hoảng sợ đến đỏ hoe cả mắt, bất giác lùi một bước, nhắm chặt hai mắt lại.

Nhưng phát súng đầu tiên không trúng Nguyễn Thanh, cũng không trúng quả táo trên đầu cậu.

Viên đạn... bắn hụt.

Dù vậy, Nguyễn Thanh vẫn run rẩy không ngừng, cơ thể gần như phát run vì cảm giác cận kề cái chết, đôi mắt xinh đẹp như phủ một lớp sương mờ.

Quả táo trên đầu cậu cũng rơi xuống đất vì cú sốc.

Quản gia đứng bên vội nhặt quả táo lên, đặt lại lên đầu Nguyễn Thanh.

Ông nhìn cậu thanh niên sợ đến sắp khóc, chỉ muốn an ủi cậu đừng sợ.

Nhưng trước ánh mắt lạnh lẽo của Dương Thần Cẩn, quản gia không dám nói gì, chỉ lặng lẽ lui lại sau khi đặt xong quả táo.

Lần này, khẩu súng của Dương Thần Cẩn lại nhắm vào Nguyễn Thanh. Cơ thể cậu không chỉ khẽ run mà giờ đây còn rung lên rõ rệt.

Rõ ràng phát súng vừa rồi đã làm cậu sợ chết khiếp.

Dương Thần Cẩn thấy vậy, thở dài ra vẻ khó xử: "Anh đừng run nữa. Anh run như thế này, tôi ngắm không chuẩn được đâu."

Nghe vậy, Nguyễn Thanh vẫn không ngừng run rẩy.

Thực lòng mà nói, cậu cũng không muốn run, nhưng nếu không run, vai diễn này có thể bị phá hỏng.

Thêm vào đó, sau cuộc vận động tối qua, cơ thể cậu vẫn còn mỏi nhừ. Run rẩy như thế này, bản thân cậu cũng thấy khó chịu.

Nhưng bị súng chĩa vào, ai mà không sợ cho được?

Nguyên chủ cũng chưa chắc nhận ra rằng Dương Thần Cẩn chỉ muốn dọa người.

Vậy nên, Nguyễn Thanh chỉ có thể giả vờ sợ đến run lẩy bẩy.

Trong mắt mọi người, dáng vẻ này của Nguyễn Thanh chính là vô cùng sợ hãi. Nước mắt đã dâng đầy trong hốc mắt cậu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Trông cậu yếu đuối và đáng thương vô cùng.

Nhưng cậu vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ, thay Thẩm Bạch Nguyệt chịu phạt.

Sự bướng bỉnh ấy khiến người khác phải đau lòng.

Dương Thần Cẩn nhìn khuôn mặt tinh xảo tái nhợt của thiếu niên, khẽ dùng lưỡi đẩy vào hàm răng, cuối cùng hạ khẩu súng xuống, không bắn tiếp nữa.

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức đón lấy khẩu súng từ tay Dương Thần Cẩn.

Dương Thần Cẩn tiến về phía Nguyễn Thanh, gỡ quả táo trên đầu cậu xuống, khẽ vuốt vài lọn tóc lòa xòa trên trán cậu: "Lần này coi như xong. Nhưng lần sau, đừng ngốc nghếch mà cố gắng như thế nữa."

"Bởi vì, tôi sẽ đau lòng đấy."

Hành động của Dương Thần Cẩn rất dịu dàng, nhưng cũng đầy sự vượt quá giới hạn.

Bởi chẳng có người em trai nào lại đối xử với anh dâu mình như vậy.

Nguyễn Thanh mím môi, theo bản năng lùi lại vài bước, tránh khỏi tay của Dương Thần Cẩn.

Thấy thế, anh không giận mà bật cười một cách khó đoán, rồi xoay người rời đi.

Rõ ràng, chuyện Thẩm Bạch Nguyệt lẻn vào tầng bốn đã được bỏ qua.

Sau sự việc đêm qua, cả khách mời và người chơi đều phải gánh chịu những tổn thương nghiêm trọng.

Khách mời thì đỡ hơn một chút. Sau khi đọc dòng thông báo "Ra ngoài sau mười giờ tối sẽ rất nguy hiểm," đa số họ đã trở về phòng trước thời điểm đó. Gần như không có ai gặp chuyện bất trắc.

Nhưng phía người chơi lại vô cùng thê thảm. Ba người vì điều tra manh mối hoặc những lý do khác đã không kịp trở về phòng. Kết quả là hai người chết ngay lập tức, chỉ còn mỗi Phong Dã sống sót.

Dẫu vậy, một số khách mời ở gần cửa sổ đã nhìn thấy cảnh tượng những dây leo máu khổng lồ quấn chặt lấy căn biệt thự. Chúng mang một vẻ nguy hiểm đến tột cùng, như thể muốn nuốt chửng cả ngôi nhà họ Dương.

Đám dây leo chỉ rút lui khi kim đồng hồ điểm gần năm giờ sáng.

Những khách mời không ở khu vực gần cửa sổ thì không thấy dây leo, nhưng qua mắt mèo trên cửa, họ lại bắt gặp bóng dáng đỏ rực quái dị. Thứ đó cũng đầy vẻ đe dọa.

Hiển nhiên, nếu vẫn còn ngoài biệt thự sau mười giờ, họ sẽ bị dây leo máu nuốt chửng. Còn nếu không trở về phòng kịp thời, họ sẽ bị bóng đỏ ấy săn giết.

Mặc dù nguy hiểm là thế, nhưng nhiều khách mời vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần ở trong phòng vào ban đêm là sẽ an toàn. Họ chỉ cần cố gắng trụ lại cho đến khi dự lễ tang của Đại thiếu gia, có lẽ sau đó họ sẽ được rời khỏi nơi ma quỷ này.

Nhóm người chơi lại không lạc quan như thế.

Nếu chỉ cần ở trong phòng là sống sót, thì phó bản này chẳng phải quá dễ dàng sao?

Họ dự đoán, đến giai đoạn sau của phó bản, việc ở trong phòng cũng không còn là đảm bảo an toàn nữa.

Phải tìm ra sự thật về đám dây leo máu, bóng đỏ kia, và những gì sẽ xảy ra vào ngày lễ tang Đại thiếu gia.

Hơn nữa, bóng đỏ đó không giống thứ gì như ma cà rồng. Những đạo cụ dùng để đối phó ma cà rồng đã được thử qua, nhưng hoàn toàn vô hiệu.

Giờ ăn trưa sắp đến.

Nhóm người chơi sợ Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn lại bất ngờ xuất hiện sớm. Không chờ người giúp việc gọi, họ đã tự giác đi tới bàn ăn.

Nguyễn Thanh thì đỡ Thẩm Bạch Nguyệt lên lầu.

Tình trạng của Thẩm Bạch Nguyệt không tốt, nhưng Nguyễn Thanh lại không tiện băng bó cho cô.

Đưa cô về phòng xong, cậu liền xuống lầu ngồi vào bàn ăn.

Sau cơn nguy hiểm tối qua, bầu không khí tại bàn ăn càng trở nên căng thẳng.

Tất cả người chơi đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, kể cả Phong Dã cũng không ngoại lệ.

Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn.

Hai người thong thả bước xuống lầu, rồi ngồi vào bàn ăn.

Dương Thần Cẩn vừa ngồi xuống đã nhìn về phía Nguyễn Thanh, cười nhạt: "Anh dâu, tối qua dường như ngủ không ngon giấc?"

Nguyễn Thanh mím môi, định đáp lời.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đột nhiên ho khan dữ dội, rồi không kìm được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Máu đỏ thẫm loang ra, nhuộm đầy đĩa thức ăn trước mặt cậu.