Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 149: Huyết Ảnh Quỷ Dị (20)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Mặt trời dần khuất về phía tây, ánh chiều tà buông xuống, bầu trời cũng nhuốm sắc tối. Cả biệt thự nhà họ Dương chỉ còn lại mặt phía đông là vẫn được ánh nắng rọi chiếu.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo cái lạnh lẽo và hoang vắng.

Dương Văn Mẫn đứng trước khu vườn trơ trụi, nhất thời nghi ngờ liệu có phải mình đã đi nhầm chỗ.

Dù gì thì ba ngày trước, khu vườn này đâu có như vậy.

Ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự nguy nga như lâu đài ở không xa, ánh mắt ông trở nên nghi hoặc.

Ừm, rất quen thuộc.

Trông đúng là biệt thự của nhà họ Dương.

Quay đầu nhìn lại cánh cổng lớn phía sau cùng lớp sương mù dày đặc đã khép kín bên ngoài, anh không khỏi xác nhận lại.

Biệt thự có thể giống, nhưng lớp sương này thì là độc nhất vô nhị, không thể nhầm lẫn.

Hiển nhiên, đây chính là nhà họ Dương.

Vậy... khu vườn của ông đâu rồi?

Ánh mắt Dương Văn Mẫn dừng lại ở khu vườn tiêu điều, gương mặt vốn nghiêm nghị hiện lên chút hoang mang.

Ông mới đi có ba ngày thôi mà, sao khu vườn của ông lại thành ra thế này?

Phản ứng đầu tiên của Dương Văn Mẫn lại trùng khớp đến kỳ lạ với đám vệ sĩ — vô thức nghi ngờ rằng nhà họ Dương đã bị cướp sạch.

Nhưng vấn đề là ai dám cướp nhà họ Dương?

Hơn nữa, ở phía xa vẫn thấy mấy người giúp việc đang tưới nước cho... cỏ dại (hay đúng hơn là rau xanh).

Quản gia cũng đang đứng bên chỉ huy đám giúp việc tưới nước, vừa lúc nhìn thấy Dương Văn Mẫn.

Không ngờ Dương Văn Mẫn lại về nhanh như vậy, quản gia thoáng bối rối. Vừa trông thấy anh, ánh mắt ông liền lén liếc qua khu vườn đã biến thành ruộng rau, tràn đầy chột dạ.

Phải mất một lúc ông mới phản ứng lại, run rẩy bước đến trước mặt Dương Văn Mẫn, cẩn trọng và kính cẩn chào: "Dương tiên sinh, mừng ngài trở về."

Quản gia vẫn còn đó, người giúp việc cũng vẫn làm việc, rõ ràng chuyện bị cướp là không thể.

Ánh mắt Dương Văn Mẫn dừng lại trên người quản gia, giọng nói không chút biểu cảm: "Hoa của tôi đâu?"

"À... ờ..." Quản gia nghe hỏi thì lập tức cúi đầu chột dạ, lắp bắp đáp: "À, hoa... cái đó, hoa... hôm nay..."

Ông lắp bắp nửa ngày vẫn không giải thích được, hiển nhiên là biết nhưng lại không dám nói.

Người bình thường không ai dám động đến hoa trong vườn, dù chỉ là bứt một bông, huống chi là nhổ sạch cả vườn.

Nhìn dáng vẻ này của quản gia, ai ra lệnh đã quá rõ ràng — hoặc là Dương Thần Cẩn, hoặc là Dương Thần Ngôn. Hoặc cũng có thể cả hai.

Dương Văn Mẫn sải bước về phía biệt thự, vừa đi vừa lạnh giọng ra lệnh: "Gọi hai người đó xuống đây cho tôi."

"Vâng, Dương tiên sinh." Quản gia vội cúi chào, sau đó lập tức chạy đi gọi người.

Chỉ vài phút sau, Dương Thần Ngôn bước xuống lầu với vẻ mặt không cảm xúc.

Ngay cả Dương Thần Cẩn, người đã mất tích gần cả ngày trời, cũng xuất hiện.

Dương Thần Cẩn mỉm cười nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, phong thái nhã nhặn: "Cha, buổi chiều tốt lành."

"Lần này cũng thật vất vả."

Có lẽ vì đang hơi chột dạ, Dương Thần Ngôn, người xưa nay không bao giờ chào hỏi, cũng gật đầu nói: "Cha."

Dương Văn Mẫn với dung mạo tuấn tú, vẻ ngoài nghiêm nghị lạnh lùng, mang theo phong thái uy nghiêm không cần nổi giận mà vẫn khiến người khác nể sợ.

Nhưng ông không hề trông già, nhìn không giống cha của hai người này, nói là anh trai của họ cũng chẳng ai nghi ngờ.

Ánh mắt sắc bén của Dương Văn Mẫn quét qua cả hai, giọng điệu trầm ổn: "Về khu vườn của tôi, các cậu có gì muốn giải thích không?"

Mặc dù giọng ông rất bình tĩnh, nhưng cộng với vẻ nghiêm nghị vốn có, áp lực tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ.

Người bình thường đối diện sẽ bất giác sinh ra cảm giác kính sợ, thậm chí hoảng loạn hơn cả khi bị chất vấn một cách gay gắt.

Nếu là người khác chắc chắn đã cuống quýt, nhưng Dương Thần Cẩn lại không hề tỏ ra lo lắng chút nào.

Anh nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, mỉm cười giải thích: "Cha có lẽ không biết, gần đây đang là mùa mưa, hôm qua lại có sấm chớp và mưa lớn. Khi chúng con không để ý, một tia sét đã đánh xuống."

Quản gia và đám giúp việc ở bên cạnh sững sờ. Lý do này ai mà tin được chứ?

Hơn nữa, nếu thật sự là bị sét đánh, trên mặt đất chắc chắn sẽ có dấu tích cháy đen, chỉ cần liếc mắt là phát hiện ngay.

Thế mà dường như mọi chuyện không như quản gia nghĩ, bởi Dương Thần Cẩn tiếp tục nói: "Âm thanh khi đó thực sự rất lớn, tia sét ấy cũng cực kỳ to, là loại chưa từng thấy trước đây, mọi người đều chạy ra xem."

"Con và thằng ba cũng thấy kỳ lạ nên cũng ra ngoài xem thử."

Vừa nói, sắc mặt Dương Thần Cẩn dần trở nên nặng nề, giọng điệu cũng trầm xuống vài phần: "Đến lúc quay về, khu vườn... đã không còn nữa."

Nói xong, anh làm ra vẻ suy đoán: "Chắc là có người nhân lúc con và thằng ba không ở đó mà trộm mất khu vườn của cha."

"Dù sao khu vườn của cha là khu vườn đẹp nhất thế giới, ai thấy mà không động lòng cơ chứ."

Lý do dù có nhảm nhí đến mức nào, nhưng giọng điệu Dương Trần Cẩn lại vô cùng chân thành, diễn biến câu chuyện thì đầy thăng trầm, khiến người khác bất giác muốn tin.

"Thật sao?" Nghe xong lời giải thích, Dương Văn Mẫn không bình luận gì, chỉ quay sang nhìn Dương Thần Ngôn, hỏi: "Cậu thì sao?"

Có lẽ chưa từng nói dối bao giờ, Dương Thần Ngôn nhận ánh mắt của Dương Văn Mẫn xong thì cứng ngắc quay mặt sang bên.

Sau đó giọng nói đầy gượng gạo vang lên: "Đúng vậy, lúc đó tia sét rất lớn, con và anh hai đều không kịp phản ứng, khu vườn liền biến mất."

Dương Thần Ngôn từ trước đến nay chưa bao giờ gọi Dương Thần Cẩn là "anh hai," vậy mà lần này lại gọi.

Rõ ràng có vấn đề.

Hơn nữa, dáng vẻ nói dối của hắn quá lộ liễu, dù không quen biết cũng dễ dàng nhận ra.

Nhưng Dương Thần Cẩn lại vẫn giữ thái độ bình tĩnh, như thể lời anh vừa nói là sự thật.

Dương Văn Mẫn nhìn cả hai với ánh mắt khó đoán, nhàn nhạt nói: "Các cậu đang muốn bày tỏ bất mãn với ta sao?"

Dương Thần Cẩn lễ độ và đầy kính trọng nhìn người đàn ông trước mặt: "Cha, cha hiểu lầm rồi. Chúng con trước giờ luôn kính trọng cha, không hề có bất kỳ ý bất mãn nào."

Nói xong, anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nhưng lần này, chuyện khu vườn đúng là lỗi của con và thằng ba. Chúng con sẵn sàng chịu phạt, tuyệt đối không có nửa câu oán trách."

Dương Thần Ngôn ở bên cạnh cũng gật đầu, không một lời biện hộ, dáng vẻ hoàn toàn sẵn sàng chịu phạt.

...

Bởi vì cả một ngày hôm nay không có ai thương vong, cảm giác căng thẳng và sợ hãi của khách khứa lúc trước đã hoàn toàn tan biến.

Đám khách vô tình nhìn thấy hai người đang đứng ở góc phía Đông của khu vườn, lòng hiếu kỳ lập tức bừng lên, cả bọn chen nhau đứng trước cửa sổ biệt thự nhìn xuống.

"Hai người kia đang làm gì vậy? Phơi nắng à?"

Một vị khách khác không đồng ý với cách nói này, "Phơi nắng mà phải đứng thẳng tắp như thế à? Nhìn chẳng khác nào bị phạt đứng."

Có một vị khách nhìn thấy Dương Văn Mẫn trở về, ông ta quay sang hai vị khách không hiểu đầu đuôi, "Các người không biết à? Ông Dương đã trở lại rồi. Sau khi nhìn thấy khu vườn của mình thành ra bộ dạng này, hai người đó liền bị phạt đứng đấy. Tôi đoán chắc là bị ông ấy phạt rồi."

Một vị khách khác cười phá lên, "Ha ha ha ha, đáng đời! Cho tụi nó vênh váo, giờ thì quả báo rồi nhé!"

"Đúng là dù có ngông cuồng đến đâu, lũ trẻ hư cũng không thoát được cha mẹ. Nhưng mà phạt đứng thôi thì nhẹ quá nhỉ." Một vị khách thở dài cảm thán, "Nếu là tôi mà dám phá hoại vườn hoa cha mẹ mình trồng, có khi chân tôi đã bị ông già bẻ gãy rồi."

"Tôi cũng thấy hình phạt này quá nhẹ."

...

Nguyễn Thanh cũng đứng bên cửa sổ nhìn thấy hai người kia.

Lúc phát hiện ra họ là khi cậu dùng ống nhòm nhìn, bởi vị trí họ đứng nằm ở cuối khu vườn, hơi xa so với phòng của cậu.

Mặt trời đã bắt đầu lặn, chỉ còn góc phía Đông cuối vườn vẫn còn chút ánh sáng mặt trời.

Có thể khiến hai người kia ngoan ngoãn chịu phạt đứng, ngoài cha của họ là Dương Văn Mẫn, thì chẳng còn ai khác.

Nguyễn Thanh cầm ống nhòm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đương nhiên cũng nhìn thấy người nắm quyền trong nhà họ Dương – Dương Văn Mẫn.

Người này nhìn là biết không phải hạng đơn giản.

Dẫu sao, có thể khiến Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn nghe lời, làm sao có thể là nhân vật dễ đối phó.

Có lẽ đây chính là NPC mạnh nhất của phó bản này.

Vì sợ bị phát hiện, lúc ấy Nguyễn Thanh không dám nhìn kỹ Dương Văn Mẫn.

Cậu dùng ống nhòm quan sát biểu cảm của Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn, cả hai đều không có vẻ gì là đau khổ, trông chẳng khác gì bình thường.

Nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn có thể nhận ra trên mặt hai người lộ vẻ bực bội, khó chịu. Ngay cả Dương Thần Cẩn, người thường xuyên cười toe toét, cũng không ngoại lệ.

Hiển nhiên hai người này không thích ánh nắng mặt trời.

Nguyễn Thanh cẩn thận quan sát phản ứng và trạng thái của họ.

Ánh nắng dường như không gây tổn hại gì đến họ, chỉ là đơn thuần không thích mà thôi.

Thật sự đúng như cậu nghĩ, ánh sáng mặt trời không gây tổn thương, nhưng lại khiến cả hai cảm thấy khó chịu, như thể có kiến bò trên người vậy.

Không đau không ngứa, nhưng cực kỳ phiền phức.

Người nhà họ Dương vốn không thích ánh sáng mặt trời, có thể tránh là tránh.

Tuy nhiên, họ đã tự nguyện chịu phạt, không thể nói gì thêm, chỉ đành làm theo ý của Dương Văn Mẫn, đứng phơi nắng một tiếng.

Nhưng rõ ràng cả hai đã đánh giá cao sự kiên nhẫn của mình, chỉ đứng được mười phút đã mất kiên nhẫn.

Dương Văn Mẫn – cái lão già đáng ghét ấy – đâu có nói rằng không được dọn sạch hoa trong vườn.

Quy tắc nhà họ Dương chỉ cấm hái hoa mà thôi.

Nhưng hái hoa và dọn sạch cả vườn hoa chẳng phải là hai khái niệm khác nhau sao?

Dương Thần Ngôn cảm thấy không giống nhau.

Hơn nữa, rau xanh cũng có thể nở hoa cơ mà?

Chẳng qua chỉ là đổi sang một loại hoa khác thôi.

Huống chi, rau xanh vừa ăn được lại vừa ngắm được, còn hữu dụng hơn mấy bông hoa độc kia nhiều.

Dương Thần Ngôn đứng được mười mấy phút thì mất kiên nhẫn, quay người chuẩn bị về biệt thự.

Nhưng vừa bước được một bước, hắn liền khựng lại, nhìn mấy cây rau xanh vừa mới trồng, nhíu mày.

Sao chúng lại héo rũ thế này?

Héo như sắp chết đến nơi.

Quản gia cũng cảm thấy vậy.

Có lẽ là do bây giờ không phải mùa xuân, thời tiết khá nóng, ánh nắng cũng gay gắt, không phù hợp để trồng rau.

Những cây rau xanh vì bị héo nên lá xanh mướt đều rủ xuống mặt đất.

Thậm chí, có cây còn bị cong cành, chẳng còn sức sống.

Rõ ràng lúc mới trồng nửa tiếng trước vẫn còn bình thường, giờ đã héo úa nhanh đến thế.

Dương Thần Ngôn ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ lấy mấy chiếc lá rau, chẳng ngại bẩn.

Nhưng vừa buông tay, lá lại rũ xuống.

Chết héo hoàn toàn.

Thậm chí còn chẳng bằng mấy bó rau hắn mua ở chợ về.

Phải biết rằng, mấy cây rau này là hắn bứng từ vườn của người khác về.

Dù không thể trồng sống, cũng không đến nỗi chết nhanh như vậy.

Nhưng Dương Thần Ngôn không có kiến thức gì về trồng trọt, cũng không biết tình huống này có bình thường hay không.

Hắn ngẩng đầu nhìn sang Dương Thần Cẩn, người luôn được gọi là biết tuốt, "Rau này có phải sắp chết rồi không?"

Câu hỏi này nằm ngoài kiến thức của Dương Thần Cẩn. Anh trầm mặc vài giây, rồi hơi không chắc chắn đáp, "...Chắc vậy."

Héo thế này rồi, không giống có thể sống nổi.

Nói xong, Dương Thần Cẩn quay sang nhìn quản gia, người cũng đang chịu phạt đứng bên cạnh.

Quản gia cũng không có kiến thức gì về việc trồng rau: "...Tôi cũng nghĩ vậy."

Thuốc ức chế độc tố "Triêu Sinh Hoa" cực kỳ khó nuốt, lại không phải dạng thuốc sắc thành nước, nên không thể uống một hơi cho xong.

Nếu không trộn với thứ gì đó để hấp rồi ăn cùng, căn bản chẳng thể nuốt nổi.

Mà ngay cả khi đã trộn, nó vẫn khó ăn đến thế, đủ biết nếu không trộn thì sẽ còn khó ăn đến mức nào.

Người kia chỉ miễn cưỡng ăn được vài miếng nếu là rau xanh tươi, còn những thứ khác thì căn bản không đụng vào.

Dù có đụng, cũng sẽ lập tức nhổ ra ngay.

Bây giờ cách ngày tang lễ chỉ còn sáu ngày, nếu toàn bộ rau xanh đều chết thì không ổn chút nào.

Dương Thần Cẩn cũng từng nghe về việc dỗ anh dâu uống thuốc khó khăn thế nào, sắc mặt vì thế cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

Anh nhíu mày, chần chừ mở miệng: "Có khi nào là do nắng gắt quá không?"

Dương Thần Ngôn không có kiến thức liên quan, quản gia cũng không có kinh nghiệm trồng rau, cả ba người chỉ đành tìm đến những người từng chăm sóc vườn hoa trước đây.

Người chăm sóc vườn hoa trong nhà có mấy người, nhưng họ đều giỏi trồng các loại hoa quý, đối với việc trồng rau xanh thì chẳng có kinh nghiệm gì.

Tuy nhiên, lý thuyết mà nói thì trồng hoa với trồng rau chắc cũng không khác nhau lắm, dù sao cả hai đều là thực vật.

Thế nhưng, một nhóm người bận rộn suốt nửa ngày, đến lúc mặt trời lặn, rau xanh vẫn trong trạng thái ủ rũ gần chết.

Thậm chí còn héo rũ hơn ban đầu.

Dương Thần Cẩn lật tung sách trồng thực vật, cả nhóm người trong vườn cứ cuống cuồng làm việc lung tung cả lên.

Ngay cả Dương Thần Ngôn cũng đang cố gắng tìm nguyên nhân, hoàn toàn quên luôn ý định rời khỏi vườn.

Cảnh tượng này kỳ lạ đến mức cứ như những người nông dân siêng năng đang hăng hái làm ruộng vậy.

Dương Văn Mẫn nhìn thấy cảnh đó, chỉ biết im lặng.

Ông đã đoán trước hai đứa con trai không ngoan ngoãn chịu phạt đứng đấy.

Dù sao chúng từ trước đến nay cũng không nghe lời như vậy bao giờ.

Nhưng chuyện ở đây bận rộn trồng rau là điều ông không ngờ tới.

Cứ như thể ông không rời đi ba ngày, mà là ba mươi năm vậy.

Con cái lớn đến mức ông không còn nhận ra nữa.

Nhưng trong vườn nhà ông không thể trồng được loại rau xanh bình thường nào, dù hai đứa nó có cố gắng thế nào cũng chỉ là công cốc.

Dương Văn Mẫn đứng trên tầng sáu, nhìn xuống hai người trong vườn, mặt không chút cảm xúc: "Đi điều tra xem trong ba ngày qua đã xảy ra chuyện gì."

Vệ sĩ phía sau lập tức cúi đầu: "Vâng."

...

Nguyễn Thanh không biết trên tầng sáu cũng có người đang nhìn những người trong vườn. Sau khi không nhìn ra thêm được thông tin gì, cậu từ bỏ.

Tuy nhiên, cậu lại thấy các người chơi đang lén lút di chuyển về phía sau núi.

Thậm chí, cả người chơi nam mà cậu đã chọn cũng ở đó.

Nguyễn Thanh suy nghĩ một lúc rồi quyết định nhập vào cơ thể người chơi kia.

Quả nhiên, các người chơi đang định lên núi sau xem thử.

Sau núi vẫn có người hầu canh giữ, các người chơi tìm kiếm rất lâu nhưng không thể tìm được đường nào để lẻn vào.

Cuối cùng, họ chỉ có thể quay lại biệt thự nhà họ Dương, tổng hợp các manh mối hiện tại và thảo luận bước tiếp theo.

Người chơi đầu đinh nhíu mày: "Tôi đã quan sát, tối qua những huyết ảnh kia sau khi giết người sẽ hút hết máu của nạn nhân, giống như đang ăn vậy."

"Hơn nữa, sau khi hút máu, chúng có vẻ mạnh hơn, nhưng đồng thời cũng bớt điên cuồng hơn."

"Giống như tâm trạng tốt lên sau khi ăn no vậy."

Người chơi bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, những huyết ảnh không tìm được mục tiêu thực sự điên cuồng hơn những huyết ảnh đã hút máu xong."

"Và theo thời gian, mức độ phá hoại của chúng cũng tăng lên so với ban đầu."

Những người chơi khác cũng nhận ra điều này, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề.

Do mức độ phá hoại tăng dần, điều đó đồng nghĩa với việc những huyết ảnh này sẽ mạnh đến mức có thể phá cửa phòng.

Người chơi đầu đinh nhìn những người còn lại: "Có lẽ sau hai ngày nữa, ở trong phòng cũng không còn an toàn nữa."

Nguyễn Thanh cũng nghĩ điều đó rất có khả năng xảy ra.

Hơn nữa, những huyết ảnh xuất hiện vào ban đêm, rất có thể chính là người của dòng họ phụ nhà họ Dương.

Không biết nếu giết người nhà họ Dương vào ban ngày thì sẽ ra sao...

Không chỉ Nguyễn Thanh nhận ra điều này, những người chơi khác cũng nhận ra.

Vì ban ngày, con robot đỏ kia đã gây ra động tĩnh rất lớn, gần như huy động phần lớn người hầu.

Trên mặt người hầu còn lộ rõ vẻ sợ hãi và kinh hoàng.

Hơn nữa, sau khi con robot đỏ xuất hiện, có người chơi đã thấy quản gia dẫn theo một nhóm người hầu đi qua khu vực này.

Hiển nhiên, những huyết ảnh kỳ quái đó và dòng họ phụ nhà họ Dương chắc chắn có liên quan không ít.

Thậm chí, nhà họ Dương có thể chính là những huyết ảnh xuất hiện vào ban đêm.

Còn vài giờ nữa là đến mười giờ tối, cuối cùng các người chơi quyết định thử nghiệm.

Nếu giết người nhà họ Dương vào ban ngày có thể ngăn chặn huyết ảnh vào ban đêm, thì tối đến họ sẽ an toàn hơn.

Biệt thự của dòng họ phụ nhà họ Dương không có người hầu canh giữ, thậm chí người hầu đi qua đây cũng vô thức tránh xa.

Thế nên các người chơi dễ dàng tiến vào biệt thự.

Cửa phòng trên tầng hai và tầng ba vẫn bị khóa chặt, trong biệt thự cũng không tìm thấy chìa khóa.

Tuy nhiên, lần này các người chơi không quan tâm đến việc phá cửa có vi phạm quy tắc nhà họ Dương hay không nữa.

Chỉ cần không ai nhìn thấy, họ sẽ không bị coi là vi phạm.

Họ phá cửa bằng bạo lực, và bên trong quả thật có người.

Các người chơi không nói một lời, lập tức ra tay.

Tuy nhiên, vì không chắc chắn điều gì, các người chơi không dám giết nhiều người, chỉ giết hai người trong dòng họ phụ nhà họ Dương rồi dừng lại.

Nguyễn Thanh quan sát một chút, người ra tay không phải là phó hội trưởng cũng không phải người chơi đầu đinh, mà là một người chơi mới.

Xem ra trong lòng những người này, giết người của dòng họ phụ nhà họ Dương rất có thể sẽ gây ra nguy hiểm gì đó.

Trời dần tối, động tĩnh của họ không làm ai chú ý, thậm chí không ai phát hiện có người đã chết.

Các người chơi lặng lẽ trở về phòng, sau đó khóa trái cửa và cửa sổ.

Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn đã không còn ở trong vườn nữa, ngay cả quản gia và người hầu cũng biến mất.

Mười giờ tối nhanh chóng đến.

Cảnh tượng kinh hoàng của đêm qua một lần nữa tái diễn.

Tối qua khi mọi chuyện xảy ra, Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt đang ở tầng hầm B1 của biệt thự.

Tầng hầm B1 không có cửa sổ.

Hơn nữa, khi cả hai lên trên, bên ngoài biệt thự đã chẳng còn gì.

Vì vậy, Nguyễn Thanh không thấy được cảnh dây leo đỏ như máu trói chặt toàn bộ biệt thự nhà họ Dương.

Nhưng tối nay, cậu lại tận mắt chứng kiến.

Nguyễn Thanh đang đứng ở cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa ra hành lang thì bị âm thanh xào xạc từ cửa sổ phía sau làm giật mình quay lại.

Cậu thấy trong màn sương, dây leo đỏ như máu bò dọc theo cửa sổ, cuốn chặt biệt thự nhà họ Dương.

Khi dây leo cuồn cuộn bò lên, không biết vì cảm nhận được điều gì, chúng đột ngột dừng lại.

Sau đó, chúng tràn đến trước cửa sổ phòng Nguyễn Thanh, điên cuồng quấn lấy.

Cửa sổ nhỏ bé gần như không đủ chỗ, vậy mà chúng vẫn tiếp tục chen chúc.

Nguyễn Thanh sợ đến mức đôi lông mi khẽ run rẩy, vô thức lùi lại, cả người tựa chặt vào cửa phòng.

Lúc trước vì bị sương mù che khuất tầm nhìn, cảnh tượng này không rõ ràng lắm.

Nhưng lần này, dây leo ép sát cửa kính khiến cậu nhìn thấy rõ ràng.

Đó không phải dây leo đỏ như máu, mà là những xúc tu đỏ rực tựa như bị lột da.

Nó giống hệt những xúc tu của huyết ảnh tối qua, không khác gì với thứ đã bung ra từ đầu bóng máu khi bị nổ tung.

Chỉ có điều, huyết ảnh miễn cưỡng có thể duy trì hình người, nhưng thứ này—xúc tu—lại không thể.

Xúc tu mang theo vệt máu, liên tục tan chảy rồi lại ngưng kết.

Những vệt máu chưa kịp đông lại chảy chậm rãi xuống mặt kính, trông vừa đáng sợ vừa ghê rợn.

Khung cảnh chẳng khác nào hiện trường một vụ án mạng, khiến người ta sởn gai ốc.

Do bị lớp kính chắn giữa, xúc tu đỏ như máu không thể chui vào, chỉ biết chen chúc trên mặt kính, điên cuồng cựa quậy trong cơn hưng phấn.

Thỉnh thoảng, do lực đẩy quá lớn, chúng va mạnh vào cửa kính, phát ra những tiếng động không nhỏ.

Tim Nguyễn Thanh thắt lại, lo sợ lớp kính không chịu nổi sức mạnh từ xúc tu mà vỡ tan.

May thay, có vẻ như kính rất chắc chắn.

Dù xúc tu ra sức đẩy mạnh, cửa kính vẫn không có dấu hiệu lung lay hay hư hại.

Lúc này Nguyễn Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, cậu không dám lại gần quan sát, sợ xúc tu bất ngờ phá vỡ lớp kính.

Chiếc ống nhòm đang nằm trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, cách cửa kính hơn ba mét.

Nguyễn Thanh ước lượng khoảng cách, rồi cẩn thận di chuyển từng chút một về phía bàn.

Cuối cùng, cậu cũng lấy được chiếc ống nhòm.

Nguyễn Thanh lập tức giơ ống nhòm lên, nhắm thẳng vào xúc tu bên ngoài cửa sổ để quan sát kỹ hơn.

Thứ này dường như không phải là xúc tu thực sự, mà là một khối máu đông đặc kết thành.

Chỉ là nó đông cứng một cách cực kỳ chặt chẽ, thoạt nhìn giống như xúc tu hoặc dây leo.

Khi Nguyễn Thanh còn đang quan sát, từ tầng dưới vọng lên một tiếng thét thảm thiết.

Nghe âm thanh, dường như nó phát ra từ căn phòng bên dưới cậu, cách sang bên trái khoảng mười mét.

Căn phòng đó thuộc về người chơi đã giết chết dòng họ phụ bên nhà họ Dương.

Quả nhiên, việc giết chết người nhánh bên nhà họ Dương không thể kiềm chế huyết ảnh, ngược lại còn khiến nó kích phát cơn thù hận đến mức đỉnh điểm.

Dù ở trong phòng cũng không còn an toàn nữa.

Sau tiếng thét thảm thiết, bên ngoài hành lang cũng vang lên tiếng động.

Nguyễn Thanh cẩn thận ghé mắt qua lỗ nhìn trộm trên cửa để quan sát, phát hiện trên hành lang tầng ba xuất hiện vài huyết ảnh, chúng đang lảng vảng một cách vô định.

"Rầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch lại càng thêm chói tai.

Nguyễn Thanh bị dọa đến mức suýt làm rơi chiếc ống nhòm trong tay.

Tiếng động đó phát ra từ phía sau cậu—là tiếng cửa kính bị đụng mạnh.

Không biết từ lúc nào, những xúc tu bên ngoài cửa sổ đã trở nên hỗn loạn, bắt đầu chen lấn, dồn dập lao vào kính.

Dù lớp kính không hề lay chuyển, nhưng tiếng động đã thu hút những huyết ảnh ở hành lang.

Cánh cửa sau lưng Nguyễn Thanh cũng lập tức bị đụng mạnh.

Nguyễn Thanh mở to mắt, ánh nhìn hoảng loạn dừng lại ở cánh cửa phía sau.

Khi huyết ảnh lại tiếp tục va vào cánh cửa, Nguyễn Thanh vô thức lùi lại vài bước.

May mắn thay, cánh cửa vô cùng chắc chắn, dù bị huyết ảnh đâm vào liên tục vẫn không hề suy chuyển.

Nhưng bọn chúng không hề có ý định từ bỏ, trái lại càng lúc càng trở nên hưng phấn, tiếng va đập phát ra cũng lớn hơn.

Âm thanh ồn ào ấy lại thu hút thêm những huyết ảnh khác, khiến cánh cửa bị va đập dữ dội hơn, tựa như sắp bị phá tan bất cứ lúc nào.

Những tiếng động đó khiến Nguyễn Thanh rùng mình, chỉ có thể không ngừng lùi lại.

Tuy nhiên, cậu không dám lùi quá xa, vì bên ngoài cửa kính, những xúc tu cũng đang điên cuồng đập vào lớp kính.

Có vẻ như những xúc tu đã ý thức được rằng việc va đập rời rạc không có tác dụng, chúng bắt đầu hòa vào nhau, hợp nhất thành một xúc tu khổng lồ.

"Rầm!"

Lực va chạm tăng lên gấp nhiều lần, khiến toàn bộ cửa kính run lên dữ dội.

Nhưng lớp kính vẫn chưa vỡ.

Dẫu vậy, xúc tu vẫn tiếp tục hợp nhất, trở nên to lớn một cách đáng sợ.

Nguyễn Thanh nhìn xúc tu khổng lồ đến mức gây kinh hoàng ấy, đôi mắt cậu mở to, con ngươi co rút lại.

Khi xúc tu đập vào cửa kính, Nguyễn Thanh theo phản xạ nhắm chặt mắt.

"Rầm!"

Lần này, không chỉ cửa kính rung lên, mà toàn bộ căn biệt thự chính cũng bị chấn động mạnh.

Cánh cửa kính cuối cùng không thể chịu nổi, xuất hiện những vết rạn nhỏ.

Có lẽ chỉ cần thêm một cú đập nữa, kính sẽ vỡ tan.

Thế nhưng Nguyễn Thanh không còn đường nào để trốn.

Bên ngoài cửa kính là những xúc tu đỏ thẫm như máu, còn bên ngoài cửa phòng lại là đám huyết ảnh đông đúc.