Edit: Nhân Sâm Trắng
Tấm kính tuy chắc chắn hơn bình thường, nhưng cũng không thể chịu nổi sức mạnh dữ dội của xúc tu.
Cả căn biệt thự cũng không chịu nổi đợt tấn công khủng khiếp này.
Dưới cú va chạm liên tiếp, toàn bộ biệt thự rung chuyển dữ dội.
Những người chơi bên trong không rõ xúc tu đang nhắm vào đâu, chỉ nghĩ rằng nó muốn phá hủy ngôi nhà này.
Họ kinh hoàng nhìn ra ngoài, thấy xúc tu khổng lồ quấn quanh biệt thự, ai nấy đều lùi lại theo bản năng.
Trước đó, họ đã nghĩ rằng ở lại trong phòng không an toàn, nhưng không ngờ thứ nguy hiểm trước tiên lại là những dây leo đỏ như máu này.
Dù gì thì vào đêm đầu tiên, những sợi dây leo này chỉ quấn lấy biệt thự nhà họ Dương, hoàn toàn bất động như một loại thực vật.
Thế nhưng, đêm nay, chúng lại sống dậy.
Người chơi hoàn toàn không kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ có thể vừa run sợ vừa dõi theo cảnh tượng những dây leo máu điên cuồng tấn công căn biệt thự.
Trong lòng, họ chỉ còn biết cầu nguyện rằng ngôi nhà này đủ vững chắc để trụ lại.
Nếu như những huyết ảnh ngoài kia còn có thể chống đỡ được phần nào, thì sự hiện diện khủng khiếp của xúc tu này giống như một cơn ác mộng tuyệt vọng.
Đứng trước xúc tu đỏ rực, con người chỉ như một hạt bụi nhỏ bé trước sự bao la của trời đất.
Xúc tu ngày càng lớn, hợp nhất thành khối khổng lồ, đến mức biệt thự nguy nga như một tòa lâu đài cũng trở nên nhỏ bé.
Nó điên cuồng quẫy đạp trong không trung, dường như muốn nuốt chửng cả biệt thự, mang theo một bầu không khí chết chóc và áp lực nặng nề.
Khung cảnh đó khiến người ta kinh hãi tột độ.
Những người chơi đứng sát cửa sổ cảm nhận rõ nhất sự đáng sợ của xúc tu, có kẻ thậm chí nghẹt thở, mọi tế bào trong cơ thể đều gào thét bắt họ chạy trốn.
Lập tức, một người mở cửa lao ra ngoài, hướng về phía những căn biệt thự khác.
Người chơi đầu húi cua cũng không ngoại lệ, hắn nghĩ rằng đối mặt với xúc tu thậm chí còn tồi tệ hơn việc đụng độ huyết ảnh.
Hai thứ này trông giống nhau, nhưng rõ ràng không thuộc cùng một cấp độ.
Huyết ảnh có thể để lại một tia hy vọng sống sót, nhưng trước xúc tu kỳ dị này thì hoàn toàn vô vọng.
May thay, xúc tu chỉ đang nhắm vào biệt thự này. Chỉ cần trốn sang biệt thự khác, có lẽ sẽ an toàn hơn.
...
Phòng của Thẩm Bạch Nguyệt ở cách phòng của Nguyễn Thanh không xa. Do bị thương vào ban đêm, ban ngày cô vẫn nằm trong phòng nghỉ ngơi.
Nhìn xúc tu đang đập mạnh vào gần phòng mình, trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Tiếng đập cửa của huyết ảnh ngoài hành lang càng làm rõ rằng tình hình đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Thẩm Bạch Nguyệt khẽ hé cửa, nhìn qua khe hở ra bên ngoài.
Cửa một căn phòng gần đó đã bị huyết ảnh vây kín.
Sau khi xác định tình hình, cô liền đóng cửa lại, cúi mắt xuống, mặt không cảm xúc, siết chặt tay phải của mình.
Dù đã nghỉ ngơi cả ngày, cơ thể cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, sức lực còn rất yếu, không đủ để chiến đấu lâu với huyết ảnh.
Tuy nhiên, cô vẫn cầm lấy cây sào phơi quần áo bên cạnh, không chút do dự mở cửa phòng.
Nhân lúc huyết ảnh đang tập trung đập cửa phòng kia, cô nhẹ nhàng di chuyển, tiến lại gần.
Cây sào không sắc bén như lưỡi kiếm, muốn tiêu diệt huyết ảnh cần bỏ ra gấp 5-10 lần sức lực.
Hơn nữa, tiếng động ở đây lại không ngừng thu hút thêm huyết ảnh kéo tới.
Chỉ một mình cô muốn cứu thiếu niên trong phòng thì gần như là điều không thể.
May thay, bên cạnh cô lúc này có thêm một người – Phong Dã, người đàn ông từng cứu họ trước đó.
Hai người phối hợp tiêu diệt hết huyết ảnh trước cửa phòng.
Dù tiếng đập phá của xúc tu vẫn vang lên không ngừng, cánh cửa phòng trước mặt lại kiên cố đến kỳ lạ, không thể nào mở ra được.
Trong lúc hai người vừa giải quyết đám bóng máu bị thu hút tới, vừa tìm cách mở cửa, âm thanh đập phá từ bên trong căn phòng bỗng ngừng lại.
Nhưng chỉ một lát sau, tiếng đập lại vang lên, dữ dội hơn gấp bội.
Tần suất những cú đập dường như tăng lên chóng mặt.
Cả hai bắt đầu sốt ruột, nhưng dù họ cố gắng thế nào cũng không thể mở được cánh cửa.
Hiển nhiên, vào buổi tối, biệt thự nhà họ Dương không cho phép cửa được mở từ bên ngoài, trừ khi chủ nhân căn phòng vi phạm quy định của gia tộc.
Họ đành điên cuồng đập cửa, tạo ra tiếng động còn lớn hơn cả đám huyết ảnh.
Hai người dùng sức phá cửa với hy vọng bạo lực có thể phá hủy được nó.
Ngay khi họ đang miệt mài đập cửa, từ phía không xa bất ngờ vang lên tiếng búng tay.
Sau đó, một tiếng "tít" nhỏ vang lên, cửa lập tức mở ra.
Cả hai theo phản xạ quay đầu nhìn lại.
Thẩm Bạch Triều đang tựa vào khung cửa phòng mình, ánh mắt dõi theo họ, hiển nhiên vừa rồi tiếng búng tay chính là do anh tạo ra.
Thẩm Bạch Nguyệt bị ánh mắt của Thẩm Bạch Triều nhìn thẳng vào, bối rối cúi đầu.
Phong Dã chỉ liếc qua anh một cái rồi lập tức rút ánh mắt, nhanh chóng đẩy cửa bước vào phòng.
Thẩm Bạch Nguyệt cũng vội vã theo sau.
Tuy nhiên, trong phòng... không có ai.
Cả hai giật mình, lập tức dồn ánh mắt về phía cửa sổ.
May mắn là khung cửa kính chỉ bị va đập đến mức nứt vỡ, chứ chưa hoàn toàn bị phá hủy.
Không có dấu hiệu cho thấy người bên trong đã bị những xúc tu bên ngoài lôi ra.
Dẫu vậy, căn phòng không còn bóng người, nhưng những chiếc xúc tu đỏ máu bên ngoài vẫn điên cuồng va vào kính, như thể phát điên.
Không có thời gian để quan tâm đến xúc tu, Thẩm Bạch Nguyệt và Phong Dã vội vàng tìm kiếm khắp phòng, nhưng không phát hiện ra tung tích người cần tìm.
Cuối cùng, họ phát hiện một lỗ thông gió trong nhà tắm đã bị mở ra.
Dưới lỗ thông gió còn có một chiếc ghế và vài món đồ linh tinh được chất chồng, vừa đủ để vươn tới miệng ống.
Hiển nhiên, người họ đang tìm khả năng cao đã chui vào đó.
Ống thông gió không quá nhỏ, đủ để một người đàn ông trưởng thành bình thường dễ dàng bò qua.
Thẩm Bạch Nguyệt và Phong Dã không chần chừ mà ngay lập tức bò vào.
Thẩm Bạch Triều thấy vậy chỉ ngáp một cái, thản nhiên quay lại phòng ngủ, dường như mọi náo loạn trong biệt thự chẳng liên quan gì đến anh.
Có vẻ như việc anh ra tay giúp vừa rồi chỉ đơn giản là vì tiếng đập cửa quá lớn làm phiền giấc ngủ của mình.
...
Nguyễn Thanh quả thật đã chạy thoát qua ống thông gió.
Vài phút trước, khi nhìn thấy vết nứt xuất hiện trên kính, toàn thân cậu như dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra ngay lập tức.
Trước khi có vết nứt, tất cả chỉ là một cảnh tượng ghê rợn, chủ yếu gây ra cảm giác sợ hãi qua thị giác, khiến người ta rơi vào trạng thái sợ hãi chủ quan.
Nhưng khi vết nứt hiện lên, nỗi sợ ấy bỗng chốc đạt tới đỉnh điểm, khiến người ta lạnh sống lưng.
Đó là một nỗi sợ khó tả, cũng không thể đặt tên, nhưng giống hệt cảm giác cậu từng trải qua khi đối mặt với đôi mắt trong phó bản "Phòng Livestream Khủng Bố".
Một luồng khí tức nguy hiểm tột độ bao trùm lấy cậu.
Nguyễn Thanh lùi lại vài bước theo phản xạ, khó nhọc nuốt khan một ngụm nước bọt.
Khi cậu định quay đi để không phải nhìn nữa, ánh mắt bỗng khựng lại nơi vết nứt trên kính.
Thậm chí, cậu còn cầm kính viễn vọng lên nhìn kỹ.
Không phải ảo giác.
Vết nứt trên kính không phải thứ gì bình thường.
Thực tế, thứ xuất hiện vết nứt thậm chí không phải kính, mà là một lớp màng trong suốt nào đó bao bọc bên ngoài kính.
Giống như một loại kết giới thường thấy trong các tiểu thuyết tu tiên.
Chẳng trách một khung kính bình thường lại có thể trụ vững lâu như vậy, dù biệt thự đã lắc lư dữ dội mà không vỡ ngay.
Hiển nhiên, chính lớp màng trong suốt này đang bảo vệ toàn bộ biệt thự nhà họ Dương.
Thế nhưng, khi xúc tu đỏ máu lại một lần nữa va mạnh vào kính, những vết nứt nhanh chóng lan rộng và trở nên lớn hơn.
Lớp màng không còn trụ được lâu.
Ngoài cửa, đám huyết ảnh ngày càng nhiều.
Nếu còn nấn ná, kết cục sẽ chỉ có một.
Nguyễn Thanh không thực sự sợ chết, cũng chẳng phải quá sợ mất đi sự trong sạch.
Nhưng bị thứ phi nhân loại như mấy cái xúc tu kia trêu đùa thì... miễn bàn!
Cậu nhìn qua những vết nứt trên cửa sổ, có vẻ như vẫn còn chịu được vài cú va chạm nữa, rồi cẩn thận dịch chuyển sang chiếc giường bên cạnh, sợ chọc giận những cái xúc tu ngoài kia.
Xúc tu đang chuẩn bị dồn lực va thêm một lần nữa, nhưng khi thấy Nguyễn Thanh chậm rãi di chuyển lại gần, nó đột ngột dừng lại.
Sau đó, bên ngoài cửa sổ, thân thể khổng lồ của nó uốn éo điên cuồng, trông cực kỳ phấn khích.
Sau vài lần uốn éo đầy kích động, nó bỗng trở nên yên tĩnh hơn, từ cơ thể khổng lồ tách ra một chiếc xúc tu nhỏ, nhẹ nhàng bám lên tấm kính cửa sổ.
Không còn sự thô bạo hay cuồng nộ như trước, giờ đây, nó mang theo vẻ cẩn trọng và dịu dàng.
Dù không có khuôn mặt, không có ngũ quan, càng không có đôi mắt, nhưng dáng điệu của nó lại giống hệt như một kẻ đang lén lút nhìn trộm người mình thầm thương trộm nhớ, thậm chí còn toát ra vài phần ngượng ngùng.
Chỉ tiếc là, dáng vẻ này không hề làm người ta cảm thấy dễ thương, ngược lại, chỉ khiến người ta khiếp sợ và ghê tởm.
Nguyễn Thanh không để ý đến sự bất thường của xúc tu, thậm chí chẳng thèm nhìn nó lấy một lần.
Thấy xúc tu ngừng lại, cậu lập tức tăng tốc, lấy từ dưới gối ra một con dao nhỏ.
Con dao này không đủ sức gây tổn thương cho huyết ảnh hay xúc tu, vì lực của cậu hoàn toàn không thể chạm tới chúng.
Nhưng cậu cũng chẳng định dùng nó để tự sát.
Trong tình huống vẫn còn lựa chọn và lối thoát, Nguyễn Thanh không yếu đuối đến mức chọn cái chết.
Dù cái chết ở nơi này không phải là vĩnh viễn, nhưng nó đồng nghĩa với việc đặt hy vọng sống sót vào tay người khác.
Và người đó lại là một kẻ biến thái không thể tin cậy.
Tóm lại, cậu chỉ tin vào chính mình mà thôi.
Sau khi lấy được con dao, Nguyễn Thanh kéo theo một chiếc túi nhỏ bên cạnh, nhét vào đó những thứ mình cần.
Rồi không chút do dự, cậu xoay người bước vào phòng tắm, trèo lên một chiếc ghế và chui vào ống thông gió.
Xúc tu ngoài cửa sổ: "!!!"
...
Ống thông gió là hệ thống thông khí dùng chung, thậm chí có thể nối từ tầng một, tầng hai đến những căn biệt thự khác.
Tuy nhiên, hệ thống này là dạng thẳng đứng, từ tầng cao trượt xuống tầng thấp khá dễ dàng, nhưng từ tầng thấp trèo lên tầng cao thì gần như không khả thi nếu không có công cụ hỗ trợ.
Ống thông gió và biệt thự vào ban đêm sau 10 giờ đều giống như một mê cung khổng lồ.
Thậm chí, ống thông gió còn khó định hướng hơn cả bên trong biệt thự.
Nếu không nhớ được đường đi hoặc không đánh dấu, chắc chắn sẽ bị lạc.
Bên trong ống thông gió, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, Nguyễn Thanh không dám chủ quan.
Vừa tìm đường, cậu vừa cẩn thận đánh dấu lại các ngã rẽ.
Cậu tìm kiếm hồi lâu nhưng không phát hiện lối nào nối lên tầng bốn từ ống thông gió.
Có vẻ như từ tầng bốn đến tầng sáu của biệt thự nhà họ Dương là một hệ thống hoàn toàn độc lập, ngay cả hệ thống thông khí cũng không liên kết.
Điều này đồng nghĩa với việc không thể dùng ống thông gió để trèo lên tầng bốn.
Do cú va chạm mạnh của xúc tu, không ít người chơi đã rời khỏi phòng mình.
Nguyễn Thanh lúc này đang ở phía trên hành lang tầng ba, qua khe hở của ống thông gió, cậu có thể nhìn thấy cảnh tượng đó.
Nhưng cậu không hề lên tiếng cầu cứu, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thậm chí, khi có người đi ngang qua phía dưới, cậu còn ngừng mọi động tác để tránh bị phát hiện.
Tiếng va chạm từ biệt thự chính đã thu hút rất nhiều huyết ảnh đến.
Người chơi bắt đầu hoảng loạn, chạy sang các biệt thự khác để tránh nạn.
Không ít huyết ảnh cũng bị thu hút theo người chơi, rời xa biệt thự chính.
Chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, ngoài những người chơi quá sợ hãi không dám ra khỏi phòng, khu biệt thự chính gần như không còn ai nữa.
Ngay cả bóng dáng của huyết ảnh cũng không thấy đâu.
Nguyễn Thanh đã bò đến gần lối nối của ống thông gió gần cầu thang tầng ba.
Cậu lấy từ trong túi ra một chiếc ống nhòm, sau khi chắc chắn xung quanh không còn huyết ảnh, cậu mới lấy ra một chiếc máy tính bảng.
Chiếc máy tính bảng này chính là thứ Dương Thần Ngôn đã đập vỡ trong đại sảnh hôm trước.
Dù màn hình vẫn còn vết nứt, nhưng nó đã được sửa chữa tạm thời, đủ để sử dụng.
Chỉ là có hơi giật lag và không được ổn định lắm. Nhưng như thế cũng đã là đủ rồi.
Nguyễn Thanh thao tác vài lần trên máy tính bảng, sau đó kiên nhẫn chờ đợi thứ gì đó xuất hiện.
Chưa đầy mười phút, một huyết ảnh kỳ lạ xuất hiện ở cuối hành lang tầng ba, chậm rãi tiến về phía cậu.
Nguyễn Thanh dùng con dao nhỏ cạy một phần của lối nối ống thông gió, rồi khi huyết ảnh vừa đi đến ngay dưới vị trí của mình, cậu liền ôm chặt máy tính bảng và nhảy xuống, dứt khoát không chút sợ hãi hay do dự.
Huyết ảnh phía dưới lập tức đón lấy cậu, ôm chặt vào lòng rồi nhanh chóng di chuyển về phía bên kia hành lang.
Vì thân hình của huyết ảnh khá lớn nên hoàn toàn che khuất Nguyễn Thanh, từ phía sau gần như không ai nhìn thấy sự hiện diện của cậu.
Thực chất, thứ đang ôm Nguyễn Thanh không phải là một huyết ảnh, mà là một con robot màu đỏ được thiết kế theo hình dạng giống huyết ảnh.
Robot mô phỏng tư thế di chuyển của huyết ảnh, nếu không quan sát kỹ, hoàn toàn có thể lầm tưởng là thật.
Khi chế tạo robot, Nguyễn Thanh không chỉ làm một con, mà là ba.
Thậm chí, cậu còn tạo thêm một món đồ chơi nhỏ.
Lúc đi ngang qua cầu thang dẫn lên tầng bốn, Nguyễn Thanh tiếp tục chạm vài lần trên máy tính bảng.
Một vật nhỏ, trông như con nhện màu bạc, bò ra từ chiếc túi của cậu, nhanh chóng trườn lên cầu thang và biến mất qua khe cửa tầng bốn.
Nhện có màu sắc nhạt, kích thước nhỏ bé và rất khó nhận thấy.
Ngay cả khi nó di chuyển, cũng khó mà nhận ra sự hiện diện của nó.
Nguyễn Thanh hoàn toàn không có năng lực vận động, nhưng robot hiển nhiên đã bù đắp được nhược điểm này.
Tiếc rằng những robot trong biệt thự dường như vẫn đang ở giai đoạn nghiên cứu và phát triển, chưa được trang bị bất kỳ loại vũ khí nào.
Nếu chúng được trang bị vũ khí, dù gặp phải huyết ảnh cũng chẳng cần phải lo sợ.
Ngay khi đến biệt thự khác, Nguyễn Thanh nhanh chóng tìm một chỗ trốn kín đáo, tay cầm máy tính bảng để điều khiển con nhện máy và quan sát hình ảnh truyền về từ nó.
Tầng bốn lúc này trống trải, chẳng có ai hiện diện, hầu hết các phòng đều không bật đèn.
Chỉ có ánh sáng phát ra từ phòng sách là vẫn còn sáng.
Nguyễn Thanh điều khiển nhện máy bò nhanh về phía phòng sách ở tầng bốn.
Trong phòng sách có ba bóng người đang đứng.
Ngay khi con nhện vừa tiến đến cửa, Dương Văn Mẫn dường như cảm giác được điều gì đó, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nhìn sắc bén xoáy thẳng về hướng cửa.
Nguyễn Thanh ngay lập tức cứng người.
Bị... phát hiện rồi?
Cậu không dám điều khiển con nhện di chuyển nữa.
Đúng lúc Dương Văn Mẫn chuẩn bị bước tới, một tiếng va đập lớn vang lên, toàn bộ căn biệt thự lại một lần nữa rung chuyển.
Thấy vậy, Nguyễn Thanh lập tức lợi dụng cơ hội, điều khiển con nhện rời khỏi vị trí cửa, trốn vào khe hở dưới ghế sofa.
Dương Văn Mẫn không nhìn về phía cửa nữa, mà quay lại nhìn ra cửa sổ, nơi có những xúc tu đỏ như máu đang uốn lượn. Gương mặt ông đầy uy nghiêm: "Dạo gần đây, ai là người đã áp chế nó?"
Rõ ràng, dù chỉ mặc bộ đồ ngủ màu xám bình thường, tóc có hơi rối, nhưng áp lực mà ông mang đến chẳng hề giảm bớt chút nào.
Thần sắc nghiêm nghị không chút nụ cười, khiến người khác không khỏi e sợ.
Nhện máy chỉ có chức năng quay phim, không thu được âm thanh, nhưng Nguyễn Thanh biết đọc khẩu hình, nên không thành vấn đề.
Vì lo sợ bị phát hiện, Nguyễn Thanh không dám điều khiển con nhện tiến gần hơn đến ba người kia.
May mắn là góc quay hiện tại cũng không tệ, dù không nhìn được chính diện của Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn, nhưng đủ để thấy rõ khuôn mặt của Dương Văn Mẫn.
Nhờ đó, Nguyễn Thanh đọc được khẩu hình của ông.
Khi Dương Văn Mẫn vừa dứt lời, Dương Thần Cẩn tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn mất đi sự ôn hòa thường ngày: "Là con."
Dương Văn Mẫn quay đầu nhìn Dương Thần Cẩn, giọng lạnh nhạt: "Vậy cậu nói xem, rốt cuộc nó làm sao thế này?"
Dương Thần Cẩn khựng lại, không trả lời.
Rõ ràng, anh không thể đưa ra lời giải thích.
Thậm chí anh còn chẳng biết vấn đề nằm ở đâu. Rõ ràng anh chưa kịp làm gì mà.
Hay là... do lần trước anh đã điều khiển nó?
Lần đó, quả thật anh có khống chế nó một chút, kéo Úc Thanh vào trong làn sương mù.
Nhưng trong điều kiện ban ngày và dưới sự áp chế kép của anh, nó không thể cảm nhận được bất kỳ điều gì mới đúng.
Rõ ràng nó còn chưa có ý thức.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ...
Cả Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn đều không khỏi lo lắng, không phải lo kế hoạch "Tạo Thần" của Dương gia gặp vấn đề, mà sợ kế hoạch "Thay Thần" sẽ thất bại.
Nếu xảy ra sai sót, e rằng người ấy thật sự sẽ chết.
Dương Thần Ngôn siết chặt nắm tay, cố gắng kìm nén cảm xúc bất ổn, giữ cho hình dáng mình không thay đổi.
Nhưng dù cố đến mấy, cơ thể hắn vẫn có một thoáng bất ổn. Bàn tay buông thõng bên người lập tức lóe lên ánh đỏ rực.
Dù ánh sáng đó nhanh chóng tan biến, Nguyễn Thanh vẫn kịp nhìn thấy.
Cậu nhíu mày. Cả Dương Thần Ngôn lẫn Dương Thần Cẩn... cũng là thứ đó sao?
Không chừng, ngay cả Dương Văn Mẫn cũng thế.
Sau vài giây trầm mặc của Dương Thần Cẩn, Dương Văn Mẫn thẳng tay ném mạnh chén trà trên bàn vào anh.
Động tác chẳng hề nương tay.
Dương Thần Cẩn không né tránh, trán lập tức bị chén trà đập trúng, để lại một vết thương.
Nhưng ngay sau đó, vết thương liền lại trong nháy mắt, ngay cả máu cũng như bị hút ngược vào trong, không để lại chút dấu vết nào.
Chỉ có nước trà vương trên người anh là còn đó, không gì khác cho thấy anh vừa bị thương.
Dương Văn Mẫn ngẩng cao cằm, giọng nói mang theo vài phần ngạo mạn, lạnh lùng cất lời: "Tôi tuyệt đối không cho phép kế hoạch 'Tạo Thần' xảy ra bất kỳ vấn đề nào."
"Nếu không, lần sau sẽ là đám tang của các cậu."
Dương Văn Mẫn lạnh lùng quét mắt qua hai người, bóng dáng ông lập tức biến mất.
Không, không phải biến mất, mà như hòa tan thành dòng máu đỏ.
Trong tích tắc, ông đã xuất hiện bên ngoài biệt thự.
Ngay cả Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn cũng làm y hệt.
Nguyễn Thanh vội vén một góc rèm cửa lên nhìn ra ngoài.
Đáng tiếc, do cậu không ở biệt thự chính, nên chỉ thấy được những xúc tu bất động.
Không hề do dự, Nguyễn Thanh để robot bế mình chạy nhanh về phía biệt thự chính.
Robot di chuyển khá nhanh, mà cậu cũng không đi quá xa, nên rất nhanh đã quay lại biệt thự chính của Dương gia.
Ngoài cửa sổ, Dương Văn Mẫn và hai người kia đã giao chiến với những xúc tu đỏ như máu.
Rõ ràng ba người không phải đối thủ của chúng.
Cả ba dường như cũng không định chiến thắng, mà chỉ muốn kéo dài thời gian, nhằm sửa chữa vết nứt.
Đây chắc chắn là cơ hội tốt.
Nguyễn Thanh không chút chần chừ, hướng về cầu thang tầng bốn.
Khi đến trước cửa lớn tầng bốn, cậu lấy điện thoại, chiếu bức ảnh động của quản gia lên hệ thống nhận diện quyền hạn.
Cánh cửa mở ra, robot ôm cậu lặng lẽ bước vào tầng bốn.
Cậu đến phòng sách trước, rồi bắt đầu lục lọi tài liệu trên bàn.
Có lẽ vì tin chắc rằng không ai có thể lên được tầng bốn, hoặc đơn giản là không quan tâm tài liệu có bị người khác xem hay không, hầu hết các tài liệu đều được bày sẵn trên bàn.
Nhờ vậy, Nguyễn Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ bí ẩn của phó bản, cũng như mục đích của những người thuộc công hội Vĩnh An.
Hóa ra, phó bản này thiếu Boss lớn.
Nhà họ Dương có một truyền thống kỳ bí: khi các thành viên trong gia tộc bước sang tuổi 18, họ sẽ tham gia một nghi thức hiến tế.
Nghi thức này được gọi là "Thần giáng."
Cơ thể của người nhà họ Dương sẽ được hiến tế với hy vọng "thần linh" sẽ giáng thế.
Tuy nhiên, nghi thức này chưa bao giờ thực sự thành công.
Chính xác hơn, nó chỉ thành công một nửa.
"Thần linh" không giáng thế, nhưng sau khi tham gia hiến tế, người nhà họ Dương sẽ nhận được sức mạnh từ "thần linh."
Đồng thời, những người nhận được sức mạnh này cũng không còn là con người bình thường nữa.
Sau nghi thức hiến tế, người nhà họ Dương thường rơi vào ba trường hợp:
Trường hợp đầu tiên là hòa hợp hoàn hảo với sức mạnh của "thần linh." Những người như vậy sẽ trở thành "dòng chính" của gia tộc.
Hiện tại, chỉ có ba người thành công: Dương Văn Mẫn, Dương Thần Cẩn, và Dương Thần Ngôn.
Trường hợp thứ hai là chỉ hòa hợp một phần, những người này được gọi là "dòng thứ" của gia tộc.
Sức mạnh của dòng thứ phụ thuộc vào mức độ tương thích với "thần linh."
Những người có mức tương thích cao sẽ mạnh hơn, nhưng dù sao họ cũng không thể sánh được với "dòng chính."
Ngoài ra, vào ban ngày, họ trở nên sợ ánh sáng mặt trời, dễ nổi bạo, mất kiểm soát cảm xúc.
Họ chỉ muốn giết chóc mọi sinh vật trước mặt.
Nếu hút máu người, cảm giác bạo loạn này sẽ dịu đi nhiều.
Nhưng đến ban đêm, họ hoàn toàn mất kiểm soát, biến thành những huyết ảnh cuồng sát kỳ dị.
Đây cũng là lý do nhà họ Dương thường xuyên tổ chức "lễ tang," vừa để thu hút "thức ăn," vừa phục vụ nghi thức hiến tế.
Trường hợp thứ ba là hoàn toàn không thể hòa hợp với sức mạnh của "thần linh." Những người này sẽ biến thành những quái vật máu đỏ mất trí và bị ném vào màn sương mù.
Qua hàng trăm năm, số người thất bại nhiều đến mức họ dần hòa làm một, tạo thành một con quái vật khổng lồ không có ý thức.
Con quái vật này ngày càng mạnh mẽ, đến mức vào ban đêm nó luôn tìm cách nuốt chửng cả gia tộc họ Dương.
Chính nó là thứ đang quẫy bên ngoài cửa sổ.
May mắn thay, nhà họ Dương có một trận pháp bảo vệ nghi thức hiến tế, che chắn toàn bộ gia tộc, khiến con quái vật kia chưa bao giờ thành công.
Trận pháp và con quái vật duy trì một sự cân bằng kỳ dị.
Tuy nhiên, sự cân bằng này đã bị phá vỡ khi "thần linh" biến mất.
Kể từ đó, mọi người nhà họ Dương sau nghi thức hiến tế đều trở thành những quái vật không có lý trí, còn những người từng thành công cũng trở nên ngày càng khát máu và hung bạo hơn.
Nhu cầu ăn uống của họ tăng mạnh, ngày càng khó thỏa mãn.
Có lẽ sẽ đến một ngày, toàn bộ người nhà họ Dương sẽ hóa thành những quái vật mất trí.
Không ai trong gia tộc muốn điều đó xảy ra.
Vì vậy, họ bắt đầu một kế hoạch táo bạo.
Họ muốn lợi dụng con quái vật vô tri kia để tạo ra một "thần linh" mới.
Con quái vật đó đã hấp thụ vô số người, sở hữu sức mạnh vô cùng khủng khiếp, ngang ngửa với "thần linh."
Hơn nữa, những sức mạnh này vốn thuộc về "thần linh."
Chỉ cần thông qua trận pháp hiến tế, rồi tìm được một vật chứa thích hợp, việc tạo ra một "thần linh" không phải là điều không thể.
... Và Thẩm Bạch Nguyệt chính là vật chứa đó.
Còn tất cả khách mời trong buổi lễ này đều là những vật hiến tế trong kế hoạch.
Nếu Nguyễn Thanh đoán không sai, những người của công hội Vĩnh An đến đây là vì sức mạnh của "thần linh."
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nếu hợp nhất với sức mạnh của "thần linh," chắc chắn sẽ bị hệ thống chính của trò chơi phán định là sinh vật phi nhân loại.
Như vậy, họ sẽ không bao giờ vượt qua được trò chơi.
Phải chăng, công hội Vĩnh An đã từ bỏ ý định vượt qua trò chơi?
Hay là họ có cách để vẫn được hệ thống chính phán định là con người?
Dù không hiểu rõ về vị phó hội trưởng kia, nhưng trực giác mách bảo Nguyễn Thanh rằng, khả năng thứ hai hợp lý hơn.
Nguyễn Thanh nhìn đống tài liệu trong tay, trầm tư suy nghĩ.
Rốt cuộc làm thế nào để vừa sở hữu được sức mạnh đó mà vẫn được hệ thống chính công nhận là con người?
Điều này chẳng khác nào tìm một lỗi hổng trong hệ thống, chắc chắn sẽ chọc giận nó.
Nhưng sức mạnh này thực sự rất đáng để mạo hiểm.
Đến Nguyễn Thanh cũng có chút dao động.
Nếu cậu có được sức mạnh này...
Bàn tay lướt qua tập tài liệu chi tiết về nghi thức hiến tế.
Ngay khi Nguyễn Thanh định xem thử nghi thức cụ thể diễn ra thế nào, mặt đất gần đó bắt đầu rỉ máu.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo bảo à, các ý kiến mà mọi người góp ý mình đều đã xem qua và đang cố gắng chỉnh sửa. Vì đây là lần đầu tiên mình thử sức với thể loại vô hạn lưu, thật sự mà nói thì mình không giỏi lắm, có lẽ cũng không hợp với đề tài này. Viết một hồi, có khi mình còn lạc đề lúc nào chẳng hay. Mọi người cứ mạnh dạn góp ý nhé, cái nào sửa được mình sẽ sửa, còn cái chưa sửa được thì mình đang cố gắng học hỏi thêm. Khả năng của mình thật sự có hạn, giống như vốn từ của mình vậy, không thể thay đổi ngay lập tức được, chỉ có thể dần dần lĩnh hội, cố gắng tiến bộ từng chút một! (nắm tay quyết tâm)
Thỉnh thoảng không phải là tác giả không muốn sửa, mà là không đủ khả năng sửa thôi. Chẳng có tác giả nào không muốn tiến bộ cả (trừ mấy người cố tình viết để chọc giận độc giả, nhắc đến đã thấy tức rồi).
---
Edit có đôi lời nói nhỏ:
Không biết mọi người còn nhớ chi tiết ở phó bản khu Tây Sơn thì Tô Chẩm từng nói, ở phó bản Tây Sơn có Chu Thanh (thiếu gia thật của gia tộc họ Dương suýt bị hiến tế) trốn chạy và gặp phải Dương Thiên Hạo (người bị hiến tế không trọn vẹn) một người bị tráo đổi trong gia tộc nhà họ Dương, và có Tiểu Tây (boss phó bản Khu Tây Sơn) tồn tại trong cùng một phó bản thì giờ phó bản Huyết Ảnh Quỷ Dị bị thiếu boss lớn, do huyết ảnh được hình thành từ linh hồn của Chu Thanh nhập vào Dương Thiên Hạo thúc đẩy mạnh quá trình hình thành huyết ảnh ở phó bản Tây Sơn. Nên buộc phải để Dương Thiên Hạo không được thức tỉnh huyết ảnh, đồng nghĩa với việc Chu Thanh có chết cũng không thể nhập vào Dương Thiên Hạo (rất không may là vẫn bị vì ẻm nhập vô Chu Thanh rồi, linh hồn Chu Thanh lại thúc đẩy Dương Thiên Hạo hoá boss lớn). Theo tui đoán, tui chỉ đoán thôi nha, thì ở phó bản Huyết Ảnh này nè, Dương Thần Phong chắc là Dương Thiên Hạo ha, vì cả hai cùng trốn để bên ghệ iu dấu, và cái cách tự nhiên Dương Thần Phong quay xe bứng Úc Thanh về cưới không lí do (vì biết trước Nguyễn Thanh nhập vào Úc Thanh), kiểu tâm linh tương thông vậy đó. Nma tôi vẫn sốc, sốc vì Chu Thanh để linh hồn mình dung nhập vào Dương Thiên Hạo rồi tỉnh bơ iu chính mình (hoặc nguyên chủ biết éo phải mình nên cũng iu luôn) như không có gì xảy ra ( Đọc chương 97 để hỉu hơn nhé)